Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 197: Trật Tự Thần Liên.



Chương 196: Trật Tự Thần Liên.

Dị biến này xuất hiện quá bất ngờ khiến cho không có bất cứ kẻ nào kịp chuẩn bị.

Cả đoàn người cứ như vậy mà bị hút vào trong Xích Phong giới.

Đường hầm thời không loạn lưu này là thứ kinh khủng nhất mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ từng chứng kiến.

Mạnh như hai người họ cũng cảm nhận được một cảm giác quay cuồng giống như đi tàu điện siêu tốc, một cảm giác mà đáng ra hai người họ không cảm nhận được.

Còn về những người khác lại thảm khỏi phải nói, vì không đủ thực lực nên cả đám người cùng nhau nôn như chưa bao giờ được nôn.

Nhưng trong đường hầm không thời gian này, chợt có một bóng hình của một thực thể khổng lồ xuất hiện.

Một bông hoa sen khổng lồ đỏ như máu, nó kết nối với không biết bao nhiêu sợi xích với vô số các phù văn đại đạo lúc ẩn lúc hiện.

Sự xuất hiện của thực thể này làm cho tất cả mọi người phải run sợ, giống như một phạm nhân chuẩn bị lĩnh án trên vành móng ngựa.

Chỉ cần nhìn qua thực thể ấy, một luồng thông tin lập tức xuất hiện trong đầu mọi người giải thích về sự tồn tại của nó.

Trật Tự Thần Liên.

Đây là một thực thể nắm trong tay các quy tắc cơ bản và trụ cột nhất của Xích Phong giới, một đại thiên thế giới.

Rõ ràng thực thể ấy xuất hiện ở nơi đây không phải là để ra oai phủ đầu.

Nó tới để đối mặt với những mối nguy hại mới xuất hiện trên thế giới này.

Tất cả các sinh linh không thuộc về Xích Phong giới lúc này cảm nhận được một cảm giác bị nhằm vào.

Vô số sợi dây xích từ Trật Tự Thần Liên được bắn ra, nó bay xuyên qua hư không, hoàn toàn không nhìn bất cứ vật thể nào cản đường.

Giống như thể những sợi dây xích này không tồn tại ở hiện thực mà chỉ là hình chiếu của một thực thể hùng mạnh tồn tại ở chiều không gian cao hơn.

Khi bị sợi xích này trói buộc, mọi người hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ cảm giác gò bó nào, như thể những sợi dây xích ấy chỉ là ảo ảnh.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ cũng cảm nhận được thứ mà những rợi dây xích ấy khóa lại là gì.

Thực lực của tất cả mọi người có mặt trên tàu, không kể là người xuyên việt, đá·m s·át thủ, hay là các sĩ quan của Liên Minh Nhân Loại.

Tất cả mọi người đều bị phong ấn một đại cảnh giới.

Đó là đãi ngộ đối với người bình thường.

Còn với 3 đứa bật hack, đãi ngộ này còn tăng lên gấp bội lần.

Minh Viêm còn chưa kịp đau buồn vì cấp độ lẫn tu vi đột ngột bị phong ấn thì thằng nhóc ấy đã phải bất ngờ khi nhìn về phía Diệp Hiên ngay bên cạnh mình.

Trong cảm nhận của Minh Viêm, cảnh giới tu luyện của Diệp Hiên giờ chỉ ngang một Luyện Khí tu sĩ.

Khi dùng thuật giám định, thằng nhóc càng bất ngờ hơn khi thấy cấp độ của Diệp Hiên đã bị phong ấn lại chỉ còn 1 cấp yếu gà.

Tuy vậy, giác quan thứ 6 vẫn điên cuồng nhắc nhở Minh Viêm khi ở gần Diệp Hiên.

Dù cho có bị phong ấn cấp độ hay cảnh giới như thế nào chăng nữa thì chiến lực thực sự của Diệp Hiên vẫn có thể dễ dàng bóp c·hết nó, một tên có chiến lực hiện tại tương đương Hóa Thần lão tổ.

Điều tương tự cũng xảy ra với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Lâm Lục Dạ còn đỡ chứ Bạch Hồn suýt thì không đỡ nổi.



Từ thần hồn có thể dễ dàng bẻ cong pháp tắc của một đại thiên thế giới, nay đột ngột bị suy giảm xuống chỉ còn ngang hàng với Luyện Khí tu sĩ.

Thay đổi này suýt nữa khiến Bạch Hồn hồn phi phách tán.

Phải biết thần hồn của Luyện Khí tu sĩ cũng không phải hàng dùng bền gì, nó có thể rất dễ dàng tan biến nếu ở bên ngoài quá lâu.

May mắn, vẫn còn chiếc nhẫn có tác dụng ôn dưỡng thần hồn, thứ mà Lâm Lục Dạ luôn đeo trên ngón áp út mới khiến cho Bạch Hồn có cơ hội thở dốc một chút.

Ngay sau khi khóa lại thực lực của những kẻ ngoại lai, hình bóng của Trật Tự Thần Liên lúc này cũng dần dần biến mất.

Nhưng không có bất cứ ai để ý đến việc bông hoa sen giống như được tạc ra từ ngọc ấy đã xuất hiện vô số những vết rách.

Ngay lúc này, trong đầu của tất cả các sinh linh ở Xích Phong giới lúc này đồng loạt xuất hiện một giọng nói nghe qua vô cùng suy yếu.

“Tất cả chúng sinh nghe rõ, hạn trong vòng ba năm nữa cần phải tìm ra và tiêu diệt hoàn toàn 3 tên Diệt Thế Đại Ma, nếu không muốn thế giới này tan vỡ.”

Dù phần lớn mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tất cả sinh linh đều đồng loạt nhìn lên trên bầu trời theo bản năng.

Chúng thấy được khe nứt khổng lồ trên bầu trời bắt đầu thu nhỏ và dần co lại đến mức khó có thể nhìn thấy.

Đồng thời cũng thấy được vô số những ngôi sao băng trên bầu trời rơi về bốn phương tám hướng.

Một cảm giác chẳng lành xuất hiện trong lòng tất cả các sinh linh.

Giống như một t·hảm h·ọa tận thế đang ập tới.

Dù là một cái thế giới bị đục không biết bao nhiêu cái lỗ, nhiều nơi còn hoàn toàn bị tách biệt với thế giới bên ngoài do bị vây quanh bởi những vách vực khổng lồ.

Nhưng nơi đây là một thế giới huyền huyễn tiên hiệp, nên người ta vẫn phân chia mảng lục địa khổng lồ này thành 5 đại châu theo truyền thống.

Trung Châu, Bắc Địa, Nam Vực, Đông Châu, Tây Vực.

Cả 5 đại vực ngày hôm đó đều đón tiếp những vị khách đến từ thế giới bên ngoài, những “vực ngoại thiên ma” rơi ra từ những ngôi sao băng kỳ lạ.

Trung Châu, trong một thung lũng, nơi là vườn linh dược của một Nguyên Anh tông môn.

Dưới bầu trời đêm, ánh sao từ những ngôi sao xa xôi giờ này hoàn toàn bị lu mờ đi trước ánh lửa rực sáng.

Cả một cái tông môn xui xẻo nào đó giờ này đã hoàn toàn chìm trong khói lửa.

Xác c·hết của đệ tử nằm la liệt khắp nơi, nhưng những cái xác này cũng nhanh chóng được dọn dẹp đi nơi khác.

Các v·ết m·áu cũng nhanh chóng được cọ rửa, lửa cháy phát ra từ những tòa cung điện cũng nhanh chóng được dập tắt.

Lâm Bạch là người duy nhất rơi vào Trung Châu của Xích Phong giới.

Đáng lẽ ra hắn phải là kẻ ở gần vị trí rơi của tàu SS961 nhất nhưng không.

Trong không gian loạn lưu, chiến hạm của Lâm gia do là một chiến hạm thế hệ cũ nên khả năng chống chịu của nó kém hơn hẳn so với những con tàu khác của Liên Minh Nhân Loại.

Nên kết quả là cả con tàu mà Lâm Bạch chỉ huy bị xoắn nát thành vô số mảnh trong khe nứt, chỉ còn lại một khoang chỉ huy do được đặc biệt gia cố nên mới may mắn sống qua một kiếp.

Đội quân hàng chục triệu người do Lâm Bạch chỉ huy giờ còn lại khoảng 3000 người do ở quanh khu vực khoang chỉ huy mới có thể sống sót.

Ngoài một vài người nhân bản cấp độ Hoàng Kim cấp ra, Lâm Bạch giờ sở hữu một lực lượng các “lính mới” Kim Cương cấp với quân số khoảng 2000 quân.



Dù bị Trật Tự Thần Liên giảm sức mạnh khoảng 1 đại cảnh giới, nhưng về thực lực thì một “lính mới” cũng có thể làm gỏi cả cái Nguyên Anh tông môn mà Lâm Bạch vô tình rơi vào.

Sau khi mất đi liên lạc với Bạch Hồn, đám pháo hôi được chế tạo ra từ quái vật này không những không phản bội Lâm Bạch ngay lập tức.

Trái lại, vì phần linh hồn còn lại của Bạch Hồn vẫn bị Lâm Bạch nắm giữ, nên chúng vẫn nghe lời tên Lâm gia thiếu chủ này.

Lâm Bạch lúc này đang ngồi trên chiếc xe lăn thân thương của mình, xung quanh hắn lúc này là một đống xác chất thành núi nhỏ.

Những kẻ này là cao tầng của cái Nguyên Anh tông môn đã bị hủy diệt này.

Tông chủ, trưởng lão, tất cả cao tầng đều c·hết toàn thây nhưng với một vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Không biết đau đớn kinh khủng nhường nào mới có thể khiến cho tu sĩ Nguyên Anh cảnh có thể đau đến c·hết như vậy.

“Ngươi thế mà ác độc như vậy, lấy ra nguyên anh của tu sĩ chính đạo chúng ta ra làm đồ chơi.”

“Ma đạo! Ngươi c·hết không yên lành!”

Dưới mặt đất lúc này vẫn còn hai người sống sót.

Đó chính là hai vị thái thượng trưởng lão đã bước vào Hóa Thần cảnh của tông môn này.

Giờ hai lão già ấy đã hoàn toàn ngục ngã trong bể máu, trong miệng không ngừng thều thào những lời nguyền rủa ác độc nhất cho Lâm Bạch.

Lâm Bạch lúc này rõ ràng còn đang đăm chiêu suy nghĩ, nhưng hai lão già đang giãy dụa dưới mặt đất càng khiến gương mặt hắn trở nên khó chịu.

“Hừm, một đám dị giới thổ dân.

Nếu các ngươi không nói không rằng gì mà ngoan ngoãn nằm ở đó, bản công tử còn sẽ xem xét tha cho cái mạng chó của các ngươi.

Nhưng rất tiếc bản công tử lúc này đang cảm thấy vô cùng bực mình.”

Nói rồi Lâm Bạch phất tay ra hiệu.

Một “lính mới” xuất hiện, nó chỉ dùng chân đã giẫm nát thân thể và cả nguyên thần của hai vị hóa thần tu sĩ thành mảnh vụn.

Sau khi mọi thứ trở nên an tĩnh, Lâm Bạch lúc này bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Giờ hắn đang dùng chính linh hồn của mình để điều khiển thân thể mình, còn phần còn lại của linh hồn Bạch Hồn đã bị hắn vất vào trong góc.

Dù sao thì cái linh hồn ấy cũng đã suy yếu quá mức, nếu cứ để nó điều khiển thì việc suy nghĩ 1 cộng 1 bằng 2 cũng là một vấn đề, chứ đừng nói để tên người xuyên việt ấy nghĩ cách đối đầu với những vấn đề hiện tại.

Cái bộ não bị rỉ sét lâu ngày của Lâm gia thiếu chủ cuối cùng cũng được khởi động trở lại sau bao ngày làm trang trí.

Giờ nhìn tên này đâu còn cái dáng vẻ của một nhân vật phản diện não tàn nữa, hắn rõ ràng là một kỳ thủ có thể tính toán chúng sinh.

Dù sao con nhà tông không lông cũng cánh, cái đầu óc di truyền bao đời của Lâm gia làm sao có thể kém được.

Chỉ cần rời xa Diệp Hiên, hoặc các vấn đề liên quan đến Diệp Hiên.

Trí thông minh của vị Lâm gia thiếu chủ này giống như quay trở lại, khiến cho người ta không thể tin nổi hắn khi đối đầu với Diệp Hiên và hắn khi xử lý các vấn đề khác là cùng một người.

“Tình hình hiện tại của ta có vẻ không ổn cho lắm.

Việc mất đi 4 quân đoàn chính khiến cho ta lúc này vô cùng bó tay bó chân, đúng thật là một đám phế vật.”

Nghĩ tới 4 quân đoàn, Lâm Bạch lại nhớ lại cái cảnh 4 chỉ huy của phe mình đánh đấm như bán độ, mỗi người đều bị Diệp Hiên xử lý vô cùng nhanh gọn chỉ sau 1 kiếm.

Hắn cắn răng phẫn nộ, nhưng rất nhanh chóng, lý trí một lần nữa quay trở lại áp chế cơn thịnh nộ ấy.



“Theo những thông tin mà ta sưu hồn được từ đám tu sĩ của Dược Sơn tông này, nơi ta rơi xuống là Trung Châu của Xích Phong giới này.

Cái Dược Sơn tông mà ta đang c·hiếm đ·óng là một Nguyên Anh tông môn, loại tông môn tầng dưới chóp nhất ở Trung Châu.

Nơi đây thế lực mạnh nhất là những thế lực sở hữu các Thiên Tiên cảnh, những kẻ có thể so với các Bán Thần bên Liên Minh Nhân Loại, mạnh hơn lão tổ của Lâm gia ta một đại cảnh giới.”

Sau một hồi xoa nắn huyệt thái dương của mình, cuối cùng Lâm Bạch cũng đưa ra phương án hoạt động của hắn.

“Với lực chiến chỉ ở ngưỡng Hóa Thần cảnh, thế lực của ta cũng không thể đi ngang ở cái Trung Châu này.

Xem ra ta không thể làm gì hơn ngoài tiếp tục khoác cái vỏ bọc của một Nguyên Anh tông môn mà tiếp tục chờ đợi thu thập thông tin.”

Lúc này, Lâm Bạch nở một nụ cười lạnh.

“Diệp Hiên, dù không biết tại sao tu vi của ngươi lại rơi xuống Luyện Khí cảnh, cấp độ cũng giảm xuống chỉ còn 1 cấp.

Nhưng cơ hội chém g·iết ngươi tốt như vậy, ta mà không nắm lấy thì đúng là thiên địa bất dung a.”

Trước khi chiến hạm chính của Lâm gia bị không gian loạn lưu xé nát hoàn toàn, Lâm Bạch vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cái màn hình dá·m s·át Diệp Hiên.

Hắn cũng chứng kiến toàn bộ quá trình sức mạnh của Diệp Hiên bị suy giảm.

Lâm Bạch dự đoán, vị trí mà Diệp Hiên rơi xuống có lẽ sẽ không cách nơi hắn rơi xuống quá xa.

Nhưng gương mặt đang hưng phấn đến vặn vẹo của hắn rất nhanh chóng phải thay đổi.

“Trước hết, có lẽ ta phải ứng đối đám thổ dân trước đã.”

Lâm Bạch quay sang nhìn về phía quảng trường của tông môn, một cảnh tượng rùng rợn đang diễn ra.

Thân thể các “lính mới” đang tan chảy giống như sáp nến.

Cái thứ chất lỏng ấy nhanh chóng hòa tan cùng một thể với xác c·hết của tất cả tu sĩ trong Dược Sơn tông.

Dù cho có chế tạo ra một dạng binh chủng pháo hôi, nhưng Bạch Hồn lại thiết kế ra một đám pháo hôi hoàn mĩ nhất có thể.

Các “lính mới” được thiết kế dựa theo những con slime, loại quái vật khi tiến hóa đến cấp độ cao có thể hoàn mỹ biến thành bất cứ loại quái vật nào nó từng bắt gặp.

Tạo thành một binh chủng có thể đáp ứng được nhu cầu của tất cả các binh chủng khác.

Nên việc có thể thay hình đổi dạng thành những kẻ yếu hơn mình với đám này cũng không phải một vấn đề quá lớn.

Cả quân đoàn vừa thay hình đổi dạng, cộng với việc lôi ra một vài cái xác c·hết của những người nhân bản khác, rải ra một vài nơi quanh sơn môn để tạo một hiện trường giả.

Ngay khi mọi công đoạn chuẩn bị kết thúc, từ phương xa, vô số các đạo lưu quang như sao băng hướng tới Dược Sơn tông.

Dù sao tất cả mọi người đều không mù.

Ai mà chẳng thấy có một vật thể từ ngoài thế giới rơi vào sơn môn của Dược Vương tông.

Thân là một tông môn ở tầng dưới chóp của Trung Châu, mọi tiếng nói của tông môn này đều là vô giá trị.

Tu tiên giới, kẻ yếu không xứng có nhân quyền, nếu muốn sống chỉ có thể dâng lên tất cả đề thỏa mãn lòng tham của cường giả.

Trong số những đạo lưu quang đang tiến về tông môn này, không hiếm trong số đó có khí tức của Đại Thừa cảnh, tương đương Đế Hoàng cấp bên Liên Minh Nhân Loại.

Lâm Bạch thấy thế trận này thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như hắn không chuẩn bị kỹ càng thì có lẽ giờ một quý tộc như hắn đã bị đám thổ dân vây đánh.