Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 198: Vực ngoại thiên ma.



Chương 197: Vực ngoại thiên ma.

Trung Châu, Dược Sơn tông.

Sau khi hàng ngàn tu sĩ từ Hóa Thần cảnh trở lên tụ tập.

Một cuộc c·hiến t·ranh đoạt cơ duyên đã diễn ra ngay sau đó.

Cả tông môn vừa bị thiệt hại nặng nề sau khi bị người của Lâm Bạch càn quét, nay lại bị cày xới bởi vô số trận chiến khác.

Các vị Đại Thừa lão tổ lúc này đang đánh nhau túi bụi để tranh đoạt ”thiên ngoại dị bảo” chính là cái khoang chỉ huy đã rách nát.

Từng loại thần thông pháp thuật nổ vang chín tầng trời.

Cả bầu trời rực sáng như ban ngày, vô số ánh sáng phát ra từ các trận chiến cách mặt đất cả vạn dặm.

Đám tu sĩ cấp thấp hơn thì quay sang đánh nhau, tranh giành t·hi t·hể của những người nhân bản mà Lâm Bạch đã bày ra từ trước.

Đám tu sĩ này nhiều người sống cả vạn năm nhưng chưa thấy vực ngoại thiên ma như thế nào.

Ai cũng muốn tranh giành một bộ t·hi t·hể để lấy về nghiên cứu.

Còn các tu sĩ cấp độ Nguyên Anh, Hóa Thần cảnh thì đánh chủ ý khác.

Đám người này lao vào, trắng trợn c·ướp b·óc tất cả tài phú của chủ nhà là Dược Sơn tông.

Lâm Bạch không thèm nhìn đám tu sĩ này tranh giành cơ duyên gì cả.

Nên hắn vô cùng điệu thấp mà rút lui khỏi Dược Sơn tông.

Nhưng hành động này trong mắt các tu sĩ khác chỉ là biểu hiện của sự mềm yếu dễ bắt nạt.

Vì vậy người của “Dược Sơn tông” do Lâm Bạch dẫn đầu rất nhanh chóng đã bị vây đánh bởi hàng trăm Nguyên Anh tu sĩ, và hơn mười vị Hóa Thần lão tổ.

Và đám tu sĩ muốn chặn g·iết Lâm Bạch đã phải hối hận ngay sau đó.

“Dược Sơn tông thái thượng trưởng lão” đứng ra, là hàng g·iả m·ạo nhưng sức chiến đấu sau khi dung hợp với thân thể của một tu tiên giả đề thăng nhanh chóng, khiến cho chiến lực của “lính mới” vượt trội hơn Hóa Thần cảnh rất nhiều lần.

Kết quả là vị “thái thượng trưởng lão” của Dược Sơn tông đã đại chiến với 11 vị Hóa Thần cảnh tu sĩ khác, và chiến thắng áp đảo tất cả chúng chỉ sau 5 phút.

Đám Nguyên Anh tu sĩ đi theo kiếm chút chỗ tốt cũng nhanh chóng bị hủy diệt.

Sau khi rời khỏi nơi đang phân tranh không ngừng.

Lâm Bạch bắt đầu bành trướng thế lực trong tay mình.

Hắn dùng đám “lính mới” lẫn vào, á·m s·át và thay thế những nhân vật quan trọng của các tông môn khác.

Đồng thời do vẫn giữ được một phần linh hồn của Bạch Hồn, nên Lâm Bạch cũng có thể sử dụng một vài thủ đoạn của Luyện Hồn Sư.

Khiến cho Hồn Đăng, thứ pháp bảo sẽ dập tắt mỗi khi có một tu sĩ c·hết đi, cũng không thể phát hiện ra có trưởng lão trong tông môn của mình đ·ã c·hết và bị người thay thế.

Hiện giờ, mục tiêu của Lâm Bạch chính là không ngừng mở rộng và khống chế càng nhiều thế lực tầng dưới chóp của Trung Châu càng tốt.

Hắn cần nắm trong tay nhiều nguồn tình báo nhất có thể…

Bắc Địa, đại châu gần như luôn nằm trong mùa đông của Xích Phong giới, nơi có dân cư thưa thớt nhất trên thế giới.

“Hắt xì!... Ông chú! Đừng đi nhanh quá!

Chờ cháu với!”

Khác với những gì Lâm Bạch nghĩ, vì là hai kẻ ở trên boong tàu ngay cái lúc không gian loạn lưu trở nên cuồng bạo ấy, nên Diệp Hiên và Minh Viêm đã bị hất bay ra khỏi chiến hạm SS961 ngay trong đường hầm thời không.

Giờ nơi hai người họ rơi xuống là Bắc Địa, cách Trung Châu không biết bao nhiêu năm ánh sáng.

Nơi đây không hổ danh là vùng đất hẻo lánh nhất Xích Phong giới.



Dù hai kẻ xâm nhập đã đi qua hàng vạn dặm đường nhưng vẫn không hề bắt gặp một chút dấu vết nào của con người.

Cái duy nhất mà hai người họ nhìn thấy chính là tuyết trắng, một màu trẳng phủ kín cả không gian.

“Ông chú, chúng ta liệu có đi đúng hướng hay không vậy, tại sao ta cảm thấy không khí càng ngày càng lạnh đi?”

Minh Viêm nghi hoặc hỏi.

Rõ ràng có thể thấy được Diệp Hiên đang hướng về nơi càng lạnh càng tốt.

Mà nơi càng lạnh thì lại càng ít dấu vết của con người.

Nghe thiếu niên hỏi vậy, Diệp Hiên chỉ lạnh lùng trả lời.

“Thế giới chúng ta bị hút vào không phải là một thế giới thân thiện với những người tới từ Liên Minh Nhân Loại chúng ta.

Có lẽ ngươi không biết nhưng thế giới này từng đản sinh ra Tứ Tượng Tông, cái môn phái từng khiến cho Liên Minh Nhân Loại rơi vào Thời Đại Quên Lãng, khiến cho tổ chức hùng mạnh này bị tách làm đôi.

Thậm chí từng có một nửa dân số của liên minh đ·ã c·hết vì tông môn này.”

Minh Viêm nghe vậy trầm lặng lại.

“Thế giới này là một thế giới có ý thức rất mãnh liệt.

Nó luôn lo sợ một ngày Liên Minh Nhân Loại sẽ quay trở lại báo thù, nên nó luôn trốn tránh thế giới của chúng ta qua hơn 5000 năm.

Nếu như không phải trận chiến giữa ta và cô gái tên Lâm Lục Dạ kia, có lẽ thế giới này còn muốn lẩn trốn lâu hơn nữa.

Và giờ, chúng ta, những kẻ đến từ Liên Minh Nhân Loại, chính là những “vực ngoại thiên ma” bị tất cả các sinh linh trong thế giới này truy nã.”

Thiếu niên nghe Diệp Hiên giảng giải như vậy thì chợt hiểu ra, tại sao Diệp Hiên cứ chăm chăm cắm đầu vào những nơi càng lạnh càng tốt.

Với lại Minh Viêm dựa vào hệ thống của mình, thằng nhóc vẫn nhìn thấy thế giới này chỉ có duy nhất một màu đen.

Kết hợp với những gì Diệp Hiên vừa nói, Minh Viêm biết đống nguy cơ kia đến từ đâu rồi, cả thế giới này giờ chính là kẻ thù của bọn họ.

Chỉ có đi cạnh Diệp Hiên thì hắn mới có một con đường sống sót.

Còn thông tin được Diệp Hiên nói ra, Minh Viêm cũng lười hỏi.

Nếu ông chú kia là một người xuyên việt thì chắc chắn thông tin ấy có được là nhờ hệ thống hoặc thứ gì đó tương tự.

“Vậy, ông chú, giờ chúng ta đi đâu đây?”

Diệp Hiên nghe vậy lại không hề quay đầu.

“Ta đang bị ý chí của thế giới này phong ấn gần như toàn bộ sức mạnh.

Tuy vậy, thứ phong ấn này chỉ có thể duy trì trong vòng 3 năm nữa mà thôi, thậm chí thời gian ta có thể lấy lại được sức mạnh của mình còn có thể nhanh hơn vậy.

Nên giờ ta cần tìm kiếm một nơi thật an toàn để bế quan mà thôi.”

Hai bóng người cứ như vậy mà lao đi trong những cơn bão tuyết cuồng bạo…

Nam Vực, một khu vực ít được người lưu ý nhất vì nơi đây tuy đã trải qua vô số thời đại nhưng chưa hề đi ra một thế lực hay một thiên kiêu nổi bật nào.

Ở Xích Phong giới này, người ta có thể khen vực này mạnh, vực kia yếu.

Nhưng có một điều sẽ không bao giờ thay đổi.

Đó là sẽ chẳng ai nhắc đến Nam Vực, bởi vì qua bao năm thì trình độ của nó vẫn luôn nằm giữa.

Nhưng hiện tại, Nam Vực chính là tâm điểm mà cả thế giới dòm ngó tới.

Bởi vì nơi đây hiện tại là nơi mà “vực ngoại thiên ma” đổ bộ vào nhiều nhất.



Trừ tàu SS961 rơi xuống Trung Châu, còn lại tất cả những con tàu của Liên Minh Nhân Loại khác đều có mặt ở đây.

Chúng cùng nhau rơi xuống tạo thành một cơn mưa thiên thạch khổng lồ, với mỗi “thiên thạch” đều có kích thước lớn thì bằng một hành tinh, nhỏ thì ngang một lục địa.

Cơn mưa thiên thạch này dễ dàng hủy diệt cả một vùng rộng lớn.

Không biết có bao nhiêu sinh linh tiêu tan trong t·hảm h·ọa ấy.

Chỉ thấy, cả một vùng rộng lớn hàng trăm ngàn dặm hoàn toàn bị san phẳng.

Và đó vẫn chưa phải là những gì tồi tệ nhất đối với vùng đất này.

Không lâu sau khi những con tàu chở đám “vực ngoại thiên ma” từ trên trời rơi xuống.

Rất nhiều tông môn, thánh địa, gia tộc ở Nam Vực này đã không ngừng kéo đến để tìm kiếm cơ duyên.

Đáng tiếc, cơ duyên chẳng thấy đâu, chỉ thấy đám tu sĩ này tới để tặng đầu người.

Thiên đạo của đại thiên thế giới này đúng là rất mạnh.

Nhưng phần lớn tinh lực của nó đã phải dùng để duy trì phong ấn sức mạnh của 3 đứa nào đó rồi.

Những “vực ngoại thiên ma” còn lại tuy cũng bị phong ấn nhưng cũng chỉ là một đại cảnh giới mà thôi.

Là một thế giới liên kết với không biết bao nhiêu cái thế giới khác, thể hệ sức mạnh đa dạng khiến cho lực chiến của tất cả mọi người ở Liên Minh Nhân Loại rất khó để nắm bắt.

Nhiều thể hệ kết hợp với nhau khiến cho lực chiến của đám chức nghiệp giả giống như trở lại thời võ hiệp Kim Dung, chỉ có đánh qua mới biết ai mạnh hơn ai.

“Không thể nào! Rõ ràng khí tức của ngươi chỉ có Nguyên Anh cảnh, làm sao ngươi có thể đánh bại một Hóa Thần cảnh như ta chứ?”

Một tu sĩ ma đạo với bộ đồ đen truyền thống đã gục ngã với một cái lỗ lớn ngay trước ngực, hắn thều thào được vài câu trước khi hoàn toàn gục ngã.

Có thể thấy xung quanh t·hi t·hể hắn có rất nhiều mảnh vỡ bảo khí, một chỗ tro tàn phù lục còn đang ánh lên kim quang vững chắc.

Một vị Hóa Thần tu sĩ đã thi triển rất nhiều thủ đoạn nhưng cuối cùng cũng phải nuốt hận trước một đối thủ kém hơn mình một đại cảnh giới.

“Ngươi lắm mồm thật đấy, yên lặng rồi nằm đấy có phải tốt hơn không, hại ta phải dùng đến kiếm thứ 2 mới có thể hạ được ngươi.”

Một binh sĩ Liên Minh Nhân Loại đang dùng một phần pháp bào của tên tu sĩ vừa bị hạ gục để lau máu trên kiếm, vừa lầm bầm lầu bầu.

Cảnh tượng ở nơi đây diễn ra ở khắp nơi trên chiến trường này.

Các tu sĩ vì đánh giá quá thấp đối thủ nên bị hạ gục đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.

Không kể đến thực lực bản thân của những binh lính này thì cũng cần phải kể đến trang bị quá lỗi của bọn họ.

Nên bình thường, một binh sĩ có thể vượt cấp chém g·iết đối thủ cao hơn mình từ 1 đến 2 đại cảnh giới.

Còn nếu có đối thủ quá mạnh, quá vô sỉ khi dùng cách biệt về 3 đến 4 đại cảnh giới để đè người, vượt quá khả năng chiến đấu của các binh sĩ?

Không sao cả, dù sao thì dần v·ũ k·hí được gắn đầy trên những chiến hạm khổng lồ cũng không phải để ăn chay.

Đã có hơn 30 vị Độ Kiếp Nhân Tiên, là các lão tổ trong các thế lực ở Nam Vực muốn tiếp cận nơi đây và bị b·ắn h·ạ không thương tiếc.

Còn đám tu sĩ cấp thấp hơn có thể tiếp cận chính là do bộ chỉ huy chiến trường thấy việc dùng pháo để đánh đám này là quá tốn kém.

Đây là mặt trận phía tây, còn mặt trận phía đông hiện tại đang được hội người xuyên việt trấn thủ.

“Hỏa Cầu Thuật!”

Một pháp thuật cấp thấp nhất được một người xuyên việt nào đó thả ra.

Nhưng thứ pháp thuật này lại có gì đó quái lạ.

Tốc độ bay của nó càng ngày càng nhanh, nhiệt độ càng lúc càng cao.



Thậm chí, đến một khoảng khắc nào đó, q·uả c·ầu l·ửa ấy còn tỏa ra nhiệt độ siêu cao uốn cong cả không gian, xuất hiện ngay trong đội hình các tu sĩ đến để tìm cơ duyên.

Thứ cuối cùng mà các tu sĩ của Xích Phong giới cảm nhận được đó chính là một cảm giác nổi da gà, một nỗi sợ đột nhiên xuất hiện.

Nhưng đó là tất cả những gì mà các tu sĩ này có thể cảm nhận được.

Tiếp theo đó là ánh lửa đột ngột bùng lên cắn nuốt tất cả mọi thứ.

Oanh!

Trong phạm vi hàng chục triệu dặm, mọi thứ đều bị nhấn chìm trong một màu đỏ lửa.

Đám người xuyên việt tụ tập cùng nhau, nhìn về phía v·ụ n·ổ ấy với ánh mắt đầy vẻ e ngại.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về một phương hướng, đó là trên một tòa tháp pháo của một chiến hạm khổng lồ đang nằm trên mặt đất.

Trên tháp pháo ấy là một thiếu niên khoác trên mình một bộ trường bào màu xanh của các pháp sư, đủ thứ trang trí bằng bạc được đính lên chiếc áo ấy càng khiến cho thiếu niên khoác lên trên mình một vẻ ngoài thần bí.

Ở gần đó, có một nhóm người xuyên việt khác, đám người này được dẫn đầu bởi Trần thiếu gia đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên pháp sư ấy.

Đám người này ở đây không phải là để chặn đường vị pháp sư trẻ tuổi mà là để bảo hộ.

Dù sao cậu ta cũng là một thành viên trong liên minh người xuyên việt do chính Trần thiếu gia thành lập.

“Chậc chậc, uy lực mạnh như vậy cũng chỉ là phiên bản cấm chú của một pháp thuật sơ cấp, không biết nếu hắn sử dụng một pháp thuật cấp cao thì uy lực khi hóa thành cấm chú sẽ kinh khủng như thế nào nữa.

Quả không hổ danh là Cấm Chú Ma Pháp hệ thống.”

Trần Ngạo Thiên không nhịn được mà cảm thán.

“Hội trưởng, ta đã hủy diệt hàng loạt kẻ địch rồi.

Với uy lực của pháp thuật đó thì nếu có kẻ còn có thể sống sót thì chúng cũng phải sống sót trong sợ hãi đến hết đời.

Nên Perder ta đây xin phép được về phòng nghỉ trước.”

Thiếu niên tên Perder trầm tĩnh rời đi trong nháy mắt.

Quả đúng như vị pháp sư cấm chú đã nói.

Khi các tu tiên giả đi tới chiến trường, bọn họ lập tức đã phải sợ hãi bỏ chạy.

Hỏa Cầu Thuật mà Perder thả ra không chỉ đơn thuần là uy lực lớn và nhiệt độ cao, mà còn kèm theo Hoàng Hôn nguyền rủa, có thể ăn mòn thọ mệnh của bất cứ sinh vật nào bước vào vùng đất vừa bị cấm chú hủy diệt.

Đây chính là tác dụng chỉnh sửa đáng kinh ngạc của Cấm Chú Ma Pháp hệ thống.

Từ một pháp thuật đơn giản là Hỏa Cầu Thuật nay hóa thành cấm chú Hoàng Hôn Liệt Nhật.

Vị Trần thiếu gia lắc đầu khi thấy pháp sư cấm chú đã rời đi, dù sao người ta cũng là một cái hệ thống chuyên về chiến đấu, không phải một cái hệ thống chuyên về hậu cần mà hắn đang sở hữu có thể so.

Nhưng không vì vậy mà Trần Ngạo Thiên cho rằng mình yếu hơn Perder.

Pháp sư cấm chú có thể sử dụng cấm chú một lần, hai lần, hoặc ba lần.

Nhưng chắc chắn số lần sử dụng cấm chú không thể quá nhiều.

Perder chỉ có một vài cơ hội để g·iết Trần thiếu gia, ngược lại, vị Trần thiếu gia lại nắm trong tay vô số thủ đoạn bảo mệnh.

Không nghĩ ngợi linh tinh nữa, Trần Ngạo Thiên dần nhớ lại cái khung cảnh mới xảy ra mới đi qua một giờ trước.

Đó là khi có một đá·m s·át thủ, chúng sở hữu vô số thủ đoạn khiến cho những người xuyên việt gần như phải bó tay.

May mắn, lúc đó dị biến xuất hiện và giải quyết đi tất cả nguy cơ, cứu liên minh người xuyên việt một bàn thua trông thấy.

“Ta nhớ thoang thoáng có vẻ như lúc đó có thứ gì đó đâm phải chủ chiến hạm, khiến cho một khe hở cực lớn xuất hiện, làm cho cả đá·m s·át thủ tà môn ấy bị hất bay ra ngoài.

Hình như là một con tàu thì phải.

Nếu vậy thì không biết tàu Spectre làm thế nào có thể đâm xuyên qua cái lớp phòng ngự dày cộp của mấy chiến hạm của chính phủ nữa.”

Trần thiếu gia lắc đầu rời đi, hắn còn cần phải họp bàn với đám người cấp dưới của mình.