Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 199: Chúng ta là đồng minh!



Chương 198: Chúng ta là đồng minh!

Trong không gian thiên đạo của Xích Phong giới.

Một vùng không gian có bốn màu là lam, đỏ, tím, lục luân phiên lưu chuyển tạo ra những luồng khí tức có thể khiến bất cứ tu sĩ nào cũng phải nhận ảnh hưởng.

Giữa vùng không gian hỗn độn ấy, một bông hoa sen khổng lồ với vô số sợi xích đang tọa trấn nơi đây.

Bông hoa sen ấy không phải thứ gì khác ngoài Trật Tự Thần Liên.

Nhưng trong không gian này, lại xuất hiện vô số những hình bóng đang bị xiềng xích và trôi dạt trong hư vô.

“C·hết tiệt a! Vừa nãy chúng ta rõ ràng đã đẩy được đám người xuyên việt đó vào đường cùng rồi, không ngờ lại có cái tàu Spectre đột nhiên xuất hiện!”

“Đám Liên Minh Nhân Loại đó lúc nào cũng tự hào về chất lượng v·ũ k·hí của chúng lắm mà, thế quái nào một chủ hạm khi va phải một con tàu nhỏ như dãy núi thôi mà cũng bị rách một cái lỗ lớn.”

“Báo hại chúng ta bị văng ra khỏi con tàu c·hết tiệt ấy!”

Đây là một đám người với gương mặt và bộ dạng không thể khiến cho bất cứ ai có thể ghi nhớ về chúng.

Tất cả là để tránh sự tồn tại của chúng được in dấu trong dòng thời gian của thời đại này.

Chúng phải cẩn thận như vậy là vì chỉ cần một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể để lại một sợi dây nhân quả, thông qua sợi nhân quả ấy, những kẻ nửa bước siêu thoát khác, thậm chí là siêu thoát giả cũng sẽ tìm đến tận cửa và bóp c·hết chúng.

Đám người này rõ ràng chính là các hóa thân của một đám nửa bước siêu thoát, chúng tới đây là để á·m s·át một vị Chủ Thần tương lai của Liên Minh Nhân Loại.

Thật đáng tiếc cho chúng khi giờ này cả đám đang bị những sợi xích mang theo trật tự quy tắc cầm cố.

“Vực ngoại người, c·hết.”

Một giọng nói mang theo linh tính vang vọng trong không gian, làm người ta có cảm giác khó mà bắt lấy như gần như xa, một giọng nói giống như của vạn vật đồng thời cất lên.

Đây chính là giọng nói của thế giới ý chí, của thiên đạo Xích Phong giới này.

Nghe được thiên đạo phán quyết, nhiều tên hóa thân nhanh mồm nhanh miệng, lập tức xin tha.

“Thiên đạo, chờ, chờ chút đã.”

“Chúng ta không phải tới nơi đây để tàn phá thế giới của ngươi, chúng ta có mặt ở đây là để t·ruy s·át mấy tên được ngươi gọi là vực ngoại thiên ma.”

“Đúng, đúng vậy, chúng ta nói theo một cách nào đó chính là đồng minh!”

Nghe đám người này nói vậy, Trật Tự Thần Liên bắt đầu dừng lại uy áp mà nó thả ra, đá·m s·át thủ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được một chút.

“Thiên đạo, thả chúng ta đi, chúng ta có thể giúp ngươi tiêu diệt đám vực ngoại thiên ma đó, thậm chí cả 3 diệt thế đại ma được ngươi nhắc đến nữa.”

Kẻ thù của kẻ thù là đồng minh, lời đề nghị này theo ý nghĩ của đá·m s·át thủ thì thiên đạo chỉ có lời chứ không lỗ.

Nó chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu hợp tác này.

Nhưng rất tiếc, cái thiên đạo này còn tham lam hơn chúng nghĩ rất nhiều.

Ngay lúc này, cả đá·m s·át thủ mới cảm thấy mặt nước phía dưới Trật Tự Thần Liên có gì đó không đúng.

Mây mù đang che khuất bông sen ấy tan đi, để lộ ra hình bóng của nó được phản chiếu bởi mặt nước.

Đó là một bông hoa sen khác nhìn yêu dị hơn Trật Tự Thần Liên rất nhiều.

Một bông hoa sen hoàn toàn trái ngược khi không hề bị xiềng xích của trật tự gò bó.

Nhìn vào chỗ nước bùn đang tỏa ra 4 loại màu sắc là đỏ, lục, tím, lam, có tên sát thủ không thể tự chủ được mà thốt lên.



“Hỗn Độn Thần Liên, là Hỗn Độn Thần Liên!”

Tất cả mọi người lúc này đều biến sắc.

“Điên rồi đi, Trật Tự Thần Liên này điên rồi!”

“Nếu ta nhìn không nhầm thì có vẻ nước bùn mà Trật Tự Thần Liên cắm lên là hóa thân của 4 vị nào đó, đây rõ ràng không phải là thứ mà thiên đạo của một đại thiên thế giới có thể chấm mút!”

“Xong, cái thế giới này sớm muộn cũng phải xong rồi! Dù cho nó không bị tha hóa vì sức mạnh hỗn mang thì trong tương lai cũng phải bị hủy diệt khi mà 4 vị kia đến báo thù.”

Nhưng mặc kệ cho đá·m s·át thủ có ồn ào như thế nào chăng nữa.

Quá trình chuyển hóa quyến tộc cũng đã bắt đầu rồi.

Thiên đạo của Xích Phong giới này không lựa chọn sự hợp tác, nó muốn kiểm soát đá·m s·át thủ này tuyệt đối.

Dù sao thì nợ nhiều không ép thân.

Đến việc biến 4 hóa thân của 4 vị không thể diễn tả nào đó thành phân bón mà nó còn làm được, đừng nói gì tới việc nô dịch hóa thân của một đám nửa bước siêu thoát.

Cả đá·m s·át thủ bị nhúng vào mặt hồ được bao phủ bởi 4 loại hào quang sa đọa ấy.

Khi cả đám được kéo lên, cái thân thể vốn không thể được ghi nhớ của chúng đã biến đổi, trở thành những con quái vật dị dạng về thể chất.

Mọc ra hai đầu, cơ bắp căng phồng đến nứt vỡ da thịt, mọc ra đủ loại mụn nhọt chứa đầy dịch độc, cái lưỡi dài màu tím luôn tỏa ra những hương thơm làm người sa đọa…

Và còn hàng tá những đột biến khác biến hóa thân của những kẻ nửa bước siêu thoát hóa thành những thứ quái vật người không ra người.

Sau khi chuyển hóa xong đám người này thành thuộc hạ của mình, thiên đạo cũng chẳng có lý do gì mà giữ chúng ở lại nữa.

Nó lập tức ném đám quyến tộc mà mình vừa chế tạo ra về Tây Vực, nơi tụ tập nhiều tổ chức sát thủ nhất Xích Phong giới này.

Khác với những kẻ khác đổ bộ thế giới giống như thiên thạch va vào địa cầu.

Đám hóa thân, không đúng, giờ phải là các quyến tộc của thiên đạo từ từ bay xuống dưới, đủ loại hào quang, dị tượng xuất hiện làm người hoa cả mắt.

Không biết vì lý do gì, dù cho đám quyến tộc của thiên đạo nhìn có xấu xí kinh tởm như thế nào chăng nữa, tất cả sinh linh khi nhìn vào chúng đều sẽ thấy đó là những vị tiên nhân với vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ.

Tương tự với cách mà cái thiên đạo g·iả m·ạo đã từng làm ở Đại Huyền thế giới.

Đó chính là vặn vẹo nhận thức của tất cả những sinh linh được cai trị bởi thiên đạo.

Bỏ qua đám hóa thân của những kẻ nửa bước siêu thoát.

Đông Châu, nơi bình tĩnh nhất Xích Phong giới vào lúc này.

Nhờ việc tàu Spectre có khả năng ngụy trang khá tốt, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có thể bình yên tiếp đất mà không làm kinh động bất cứ kẻ nào.

Nhưng mà đám thuộc hạ của hắn, đặc biệt là 4 vị chỉ huy của 4 quân đoàn thì không được may mắn như vậy.

Việc di chuyển trong không gian loạn lưu chưa bao giờ là dễ dàng.

Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Và chuyện tàu Spectre của Bạch Hồn đâm phải soái hạm của hạm đội Liên Minh Nhân Loại cũng có xác suất sẽ xảy ra.

Vụ t·ai n·ạn ấy không chỉ xé rách một phần soái hạm chính, mà đồng thời, tàu Spectre cũng đã phải chịu một thiệt hại không hề nhỏ.

Đài chỉ huy của con tàu đã bị xé tan trước khi tiến vào bầu khí quyển của Xích Phong giới.



Kết quả là trong đài chỉ huy ấy chỉ còn Lâm Lục Dạ là bám trụ lại được, Bạch Hồn vì đang ở trong chiếc nhẫn trên tay cô nàng nên hai người không bị tách khỏi nhau.

Còn 4 chỉ huy khác có vẻ không được may mắn như vậy, bọn họ đã rơi ra cùng với một phần các mảnh vỡ khi hai con tàu v·a c·hạm với nhau.

Hiện Bạch Hồn đang vô cùng suy yếu nên hắn cũng không biết tình hình mấy người đó sống c·hết như thế nào.

Hắn cảm nhận một thứ xiềng xích từ thế giới này đang trói buộc lấy hắn.

Thứ khiến Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ, hay là Diệp Hiên đều cảm thấy như thể bọn họ đang bị nhốt bên trong một cái hộp bằng bìa cứng.

Bọn họ có thể thoát ra bất cứ lúc nào, nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy.

Vì bên trong nội bộ của cái hộp ấy lại mọc đầy gai góc, chỉ cần cử động quá mạnh là cả người sẽ xuất hiện vô số cái lỗ máu.

Do vậy, đến giờ vẫn chưa có ai trong ba người họ liều lĩnh phá vỡ thứ xiềng xích trên thân thể mình.

Khác với Bạch Hồn là linh hồn thể nên gần như không bị ảnh hưởng khi con tàu v·a c·hạm mặt đất.

Lâm Lục Dạ do phần lớn thực lực đã bị phong ấn lại nên cô nàng chỉ có thể dựa vào thân thể của mình mà đối cứng vụ v·a c·hạm.

Nếu là người bình thường có lẽ giờ này đã tan xương nát thịt, nhưng do Lâm Lục Dạ vẫn giữ lại một vài khả năng hồi phục thần tốc nên cô có thể sống sót sau tất cả.

Khi mở mắt ra, cô nàng cau mày vì thực lực hiện tại của cô đã bị thiên đạo phong ấn.

Ngẩng đầu lên, cô nàng nhìn thấy một cái lỗ to tướng đã xuất hiện ở đài chỉ huy.

Nếu là một con tàu vũ trụ thông thường, hư hại nặng như thế này chỉ có thể nói con tàu đó là một đống sắt vụn.

Nhưng tàu Spectre là một v·ũ k·hí sống và có khả năng khôi phục cực kỳ mạnh mẽ.

Từng mầm thịt kèm theo kim loại bắt đầu mọc ra, tu bổ lại những phần đã bị hư hại nặng của con tàu.

“Đúng là nhà dột còn gặp mưa, đang lúc chúng ta suy yếu nhất thì đám thuộc hạ lại lạc trôi đến nơi nào rồi không biết.”

Cô nàng nhìn vào mà cảm thán.

Lâm Lục Dạ lúc này đang cảm thấy không an toàn chút nào, các giác quan của cô đang nói với cô rằng cả thế giới này đang đổ dồn ác ý lên người cô và Bạch Hồn.

Lúc này, Bạch Hồn trong trạng thái hồn thể cũng rời khỏi chiếc nhẫn.

“Ai, Lục Dạ, đừng đặt hi vọng quá nhiều ở mấy tên thuộc hạ của ta làm gì.

Vì chúng là một phần linh hồn của ta nên thực lực của chúng cũng đã bị thiên đạo này phong ấn lại.”

Nghe vậy, Lâm Lục Dạ cũng đành thở dài.

Nếu là lúc trước, cô nàng sẽ không hề ngần ngại mà có một trận chiến với thiên đạo, mặc kệ việc phá bỏ phong ấn có thể khiến cho cô nàng tổn thương nhiều như thế nào chăng nữa.

Nhưng giờ cô không chỉ có Bạch Hồn mà còn có một đứa trẻ.

Thế giới Hắc Ám trong thân thể cô có thể chịu được phản phệ khi cưỡng ép giải phong ấn, nhưng các sinh linh tồn tại trong thế giới ấy thì không.

Trong đó có cả đứa con còn chưa chào đời của hai người.

Ngay lúc này, cô nàng rất muốn lấy đứa con của mình rời khỏi Thế Giới Hắc Ám, sau đó cô sẽ phá phong ấn và quyết chiến một trận sinh tử với thiên đạo.

Nhưng rất tiếc là cái thực lực đang bị phong ấn của cô lại không cho phép cô có thể mở ra được liên kết giữa thế giới trong thân thể và thế giới bên ngoài.

Nhìn Lâm Lục Dạ uể oải như vậy, Bạch Hồn vội đứng ra an ủi.



“Lục Dạ, đừng vội bi quan thế, thứ phong ấn yếu đuối đang cầm cố chúng ta chỉ có thể duy trì 3 năm mà thôi.

Với lại, đám “lính mới” do không có liên kết linh hồn trực tiếp với ta nên lực chiến của chúng chỉ bị giảm đi một đại cảnh giới.

Chúng ta vẫn có đủ vũ lực để kiếm được một chỗ đứng trên thế giới này.”

Bạch Hồn chỉ vào mấy tên “lính mới” ở phía sau lưng hắn.

Tàu Spectre tuy hư hỏng nặng nề nhưng bên trong nó vẫn chứa quân số khoảng 10 triệu quân, với lực chiến của mỗi lính mới ở cấp độ Kim Cương.

Chưa kể đám lính này là đồ được Bạch Hồn chế tạo riêng cho mình, không phải là đám hàng phế thải được gửi ở chỗ Lâm Bạch.

Thấy cảm xúc của Lâm Lục Dạ bình ổn lại chút, Bạch Hồn bắt đầu lên kế hoạch giải quyết đi những rắc rối trước mắt.

Tuy phần lớn thực lực đã bị phong ấn, nhưng Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vẫn giữ lại được một vài thủ đoạn quan trắc tương lai.

Hai người loáng thoáng thấy được một tương lai mà cả hai bị cả thế giới thù địch này truy đuổi.

Vì vậy, việc quan trọng nhất họ cần làm chính là ẩn dấu hành tung, sau đó tìm một nơi an toàn mà tìm cách giải phong ấn của thiên đạo.

Chiến hạm Spectre giống như một con quái vật khổng lồ bắt đầu thức dậy sau một giấc ngủ say, mà chính xác thì ngay từ đầu nó vốn là một vật sống.

Con tàu với vết rách khổng lồ nhanh chóng bay lên trên bầu trời, hình bóng của nó dần trở nên vô hình và nhanh chóng biến mất.

Nhưng để cẩn thận, Bạch Hồn còn nghĩ ra một phương án câu kéo thời gian.

“Trước tiên chúng ta cần phải đánh lạc hướng đám tu sĩ tới đây để tìm cơ duyên trước đã.”

Chỉ thấy chỗ mảnh vụn máu thịt của con tàu bị bỏ sót dưới mặt đất bắt đầu nhúc nhích.

Chỗ máu thịt ấy liên kết cùng một chỗ tạo thành một con quái vật 4 chân to lớn với cấu tạo giống như một con chuột chũi khổng lồ.

Con quái vật nhanh chóng đào sâu vào lòng đất, để lại phía sau một cái hang rộng như hố trời.

Khoảng 10 phút sau, các tu sĩ ở Đông Châu mới xuất hiện ở nơi đây để thăm dò cơ duyên.

Ngoài một vùng đất đã bị cày xới ra, cái duy nhất mà bọn họ có thể tìm thấy đó chính là vết tích của một hang động khổng lồ.

Đến lúc này, mọi người mới nhận ra được thiên thạch duy nhất rơi xuống Đông Châu lại chính là một sinh vật với kích thước to lớn khủng kh·iếp.

Kết quả là phần lớn các tu sĩ đều bị dấu vết dưới lòng đất hấp dẫn, trái lại không ai rảnh rỗi mà quan tâm trên bầu trời có thứ gì đang tồn tại.

Nhìn các tu sĩ với phi kiếm bay đầy trời kia, Lâm Lục Dạ biết bối cảnh của cái thế giới tự dưng nhảy ra này là gì rồi.

“Tu tiên giới? Lại là tu tiên giới sao?”

Giờ này cô nàng cảm thấy phát ngán khi cứ phải ngâm mình trong mấy cái tu tiên giới này.

Đây là lần thứ 3 Lâm Lục Dạ rơi vào một thế giới tu tiên rồi.

Lần đầu tiên chính là trong thế giới giả lập, lần thứ hai chính là ở Đại Huyền thế giới mà hai người họ mới rời đi không lâu.

Nhưng cả hai không ngờ, chỉ rời xa một cái tu tiên giới hơn một tháng, hai người họ lại rơi vào một cái tu tiên giới khác.

Đến lúc này, Bạch Hồn chỉ có thể thở dài.

“Quả nhiên không phải ngẫu nhiên mà người ta nói cảnh giới của đám tu tiên giả là thước đo sức mạnh phổ biến nhất chư thiên vạn giới.”

Bầu không khí trong chiến hạm vẫn rất bình tĩnh cho tới khi một tiếng gõ cửa vang lên.

“Cha, mọi người, tất cả đều ổn chứ?”

Giọng nói thánh thót như thiên sứ của Adplina vang lên bên ngoài cánh cửa phòng chỉ huy.

Bạch Hồn quay đầu lại, hắn chứng kiến gương mặt đầy sát khí của Lâm Lục Dạ đang mỉm cười nhìn hắn.