Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 200: Mẹ và con gái.



Chương 199: Mẹ và con gái.

Hồn thể của Bạch Hồn lúc này đang phải nằm co ro một góc trong chiếc nhẫn để chữa thương.

Vừa rồi, Lâm Lục Dạ ra tay với hắn quá là nặng, khiến cho hắn suýt nữa rơi vào trạng thái ngủ say.

May mắn hắn giải thích kịp về nguồn gốc của đứa trẻ tên Adplina, nếu không giờ này hắn còn phải chịu thương tổn nặng hơn nữa.

Lúc này khác với ngày trước, việc bị đ·ánh c·hết tuy không thể hoàn toàn g·iết được Bạch Hồn, thậm chí còn có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh của hắn.

Nhưng Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều cảm giác vô cùng bất an nếu như chuyện đó xảy ra.

Giống như thể hai người sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng trong tương lai nếu như bị đ·ánh c·hết.

Trong phòng bếp trên chiến hạm Spectre, một căn phòng chỉ được thiết kế cho có chứ chưa bao giờ được sử dụng.

“Whao! Mama nấu ăn giỏi quá!”

Bầu không khí trong căn phòng lúc này vô cùng ấm áp.

Vì toàn bộ thực lực đã bị phong ấn chỉ còn là một tu sĩ cấp thấp, nên giờ này Lâm Lục Dạ cũng phải bắt đầu ăn uống để duy trì sự sống.

Kể từ khi trở lại thế giới thực, Adplina và Lâm Lục Dạ chưa gặp nhau lần nào.

Nếu không phải vì Adplina đang đi chơi thì cũng là Lâm Lục Dạ đang bận đi đánh quái, nên hai người hoàn toàn không hề nhận biết nhau.

Ban đầu, Lâm Lục Dạ cứ nghĩ Adplina là con riêng của Bạch Hồn nên ban đầu cô không biết nên làm sao để xử lý cô nhóc này.

Cũng không trách Lâm Lục Dạ nghĩ vậy khi mà đứa trẻ này có mái tóc trắng màu bạch kim vô cùng nổi bật và đôi tai dài đặc trưng của tinh linh.

Nhưng sau khi biết được, đứa trẻ này chỉ là một đứa trẻ được Bạch Hồn nhận nuôi, thái độ của Lâm Lục Dạ đã lập tức thay đổi hoàn toàn.

Đứa trẻ ấy cũng rất nhanh chóng làm quen với người mẹ nuôi mới gặp mặt lần đầu này.

Gương mặt thiên sứ, nụ cười đáng yêu và quan trọng nhất là vô cùng ngoan ngoãn đã thu hút mọi sự quan tâm của Lâm Lục Dạ, đánh thức bản năng làm mẹ của cô nàng.

Giờ này Adplina là người được cưng nhất nhà, còn Bạch Hồn thì chỉ có thể nằm trên ghế sofa được đặt sẵn trong chiếc nhẫn.

Tuy bị đối xử bất công như vậy, nhưng Bạch Hồn cũng rất vui khi thấy hai mẹ con có thể hòa hợp mà sống với nhau.

Giờ hắn chỉ cảm thấy thật đáng tiếc khi nhìn vào một bàn đồ ăn được Lâm Lục Dạ nấu ra.

Dù là người quanh năm tranh đấu chăng nữa thì khả năng nấu ăn của cô nàng là thứ không thể bàn cãi.

Lâm Lục Dạ đang sở hữu vô số Luân Hồi Thân và một nửa dân số của Đại Huyền thế giới.

Cái gì đám hóa thân và các quyến tộc của cô biết thì cô cũng biết, nên Lâm Lục Dạ hiện tại nắm giữ kỹ thuật nấu ăn của hàng tỉ người và hoàn toàn dung hợp được tất cả kỹ năng nấu nướng ấy.

Bạch Hồn lúc này phiền muộn không thôi, không còn thân thể nên hắn chẳng thể nào nếm được hương vị của những món ăn ấy.

Chợt hắn cảm thấy đang có vô số tia hương khói từ bên ngoài chiếc nhẫn tràn vào trong không gian linh hồn này.

Những tia hương khói ấy nhanh chóng dung hợp vào hồn thể làm Bạch Hồn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Các v·ết t·hương do Lâm Lục Dạ b·ạo l·ực gia đình nhanh chóng khôi phục, thậm chí Bạch Hồn còn cảm thấy thứ phong ấn trên thân thể hắn bị nới lỏng ra một chút.

Khí tức của Bạch Hồn tăng vọt gấp hàng trăm lần so với trước, rất nhanh chóng đã có thể sánh ngang với một Trúc Cơ tu sĩ.

Với ánh mắt đầy vui mừng, Bạch Hồn ngó ra thế giới bên ngoài, hắn muốn biết thứ hương khói này đến từ đâu.

Nhưng rất nhanh chóng, Bạch Hồn cũng chẳng thể nói gì với tình cảnh đang diễn ra trước mắt.



Một bàn thờ với mâm ngũ quả, bát cơm cúng với nửa quả trứng gà, một vài món ăn vừa được Lâm Lục Dạ chính tay nấu, bao thuốc lá và bao chè được xếp ngay ngắn.

Ngoài ra trên bàn thờ ấy còn nến hương, trầu cau,… rất nhiều thứ khác của một bàn thờ được sắp xếp đầy đủ.

Di ảnh của Bạch Hồn đang nở nụ cười nhạt được đặt ở chính giữa.

Lúc này, Bạch Hồn cảm thấy hắn có thể nhập hồn mình vào cái di ảnh trên bàn thờ bất cứ lúc nào.

Qua tầm nhìn của cái di ảnh ấy, trước mắt Bạch Hồn nhìn thấy một con gà k·hỏa t·hân.

Không đúng, hình như thứ này được gọi là gà luộc thì phải.

Thời gian nghiên cứu cả vạn năm giống như một dòng nước khiến cho nhiều thứ bị mài mòn, cộng thêm với việc phần lớn sức mạnh bị phong ấn đã khiến hắn gần như quên khá nhiều kí ức khi còn là một người thường.

“Được rồi, vái ba vái đi con.”

Lâm Lục Dạ đang hướng dẫn Adplina tế bái Bạch Hồn, ba cây nhang được cô bé cắm lên nhanh chóng bay vào trong di ảnh được đặt trên bàn thờ.

Từng luồng hương khói lại tiếp tục xuất hiện và làm Bạch Hồn khôi phục lại một chút sức mạnh nữa.

Tuy đây là chuyện tốt, nhưng Bạch Hồn nhìn vào cứ thấy quái quái như thế nào ấy.

Đây rõ ràng là tế bái n·gười c·hết mà, hắn rõ ràng còn…

Lúc này Bạch Hồn mới sực nhớ ra hắn vốn là n·gười c·hết từ lâu rồi, sống nhiều năm trong cái linh hồn thể, thứ có thể phản ứng không khác thân thể máu thịt đã khiến hắn quên đi sự thật này.

Nên hai mẹ con tế bái hắn cũng chẳng có gì sai cả.

Sau khi cho Bạch Hồn 3 nén nhang, lúc này Lâm Lục Dạ và Adplina mới bắt đầu dùng bữa.

Đây là lần đầu sau không biết bao nhiêu kiếp, Lâm Lục Dạ mới nếm lại đồ ăn do chính mình làm.

Nguyên liệu nấu ăn vốn chỉ là một đống đồ hộp, nhưng sau khi qua tay Lâm Lục Dạ, chúng đã hóa thành những món ăn với chất lượng mà các nhà hàng cao cấp nhất cũng khó mà sánh bằng.

Lâm Lục Dạ gắp lên một miếng thịt đông, màu sắc của miếng thịt dưới ánh đèn điện trở nên sáng lung linh giống như một viên đá quý thay vì một món ăn.

Nhưng mà hương thơm do món ăn phát ra đã đánh thức bản năng ăn uống của cơ thể.

Rất nhanh chóng, hai mẹ con đã xử lý sạch sẽ tất cả đồ ăn trên bàn cơm, mặc kệ cho linh hồn thể của Bạch Hồn cứ lảng vảng xung quanh.

Bạch Hồn chỉ có thể nhìn vào mâm cơm ấy trong sự bất lực và ánh mắt thèm khát.

Nhưng rất nhanh chóng, sự chú ý của hắn đã phải nhìn về phía Lâm Lục Dạ.

Cũng giống như hắn, khí tức của Lâm Lục Dạ cũng đang tăng lên nhanh chóng, một phần của phong ấn mà thiên đạo áp đặt lên người cô nàng cũng dần được gỡ bỏ.

Mái tóc đen dài không gió tự bay lên.

Không khí quanh người cô bị khí tức mạnh mẽ vặn vẹo.

Tu vi thần võ đạo của Lâm Lục Dạ cũng đã trở về Trúc Cơ cảnh, chỉ kém chút nữa có thể ngưng tụ ra tinh huyết.

Ánh mắt của cô nàng mở ra như thể sinh vật ở đỉnh của chuỗi thức ăn, có thể khiến bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng phải hoảng sợ, cho dù đó có là chân long chăng nữa.

Nhưng ánh mắt của kẻ săn mồi ấy cũng rất nhanh biến mất, chỉ còn lại một ánh mắt hiền từ của một người mẹ.

Lâm Lục Dạ tới gần Adplina, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc trắng của cô bé.



Adplina cũng cảm thấy rất dễ chịu khi Lâm Lục Dạ đối xử ôn nhu với mình như vậy, nụ cười như thiên sứ nhỏ của cô bé lại càng khiến cho mẹ nuôi của cô yêu thích.

Bạch Hồn nhìn vào cái cảnh tượng ấm áp này mà phải dụi mắt mười lần mới dám tin vào mắt mình.

Sống với nhau không biết bao năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Lục Dạ còn có một mặt ôn nhu như vậy.

Tuy trong lòng cảm thấy hơi chua nhưng Bạch Hồn cũng rất vui khi thấy Lâm Lục Dạ yêu thích Adplina.

Đừng nhìn cô bé có vẻ vô hại, nhưng Bạch Hồn vẫn còn nhớ cảnh con bé lấy một cái vũ trụ bị hủy diệt ra làm đồ chơi như thế nào.

“Adplina, cảm ơn con.” Lâm Lục Dạ khẽ nói.

Cô nàng biết mình có thể khôi phục nhanh như vậy không phải là nhờ tài năng của mình xuất sắc đến đâu, hay do món ăn cô tự nấu có hiệu quả kinh người như thế nào.

Tất cả là do các nguyên liệu nấu ăn sau khi qua tay Adplina xử lý đã bị nhiễm lên một chút khí tức mà cô bé vô tình thả ra.

Ban đầu Lâm Lục Dạ cũng không tin vào suy đoán này, nhưng sau một hồi xoa đầu Adplina, cô nàng cảm thấy một vài sợi khí tức quen thuộc bám trên bàn tay mình, cuối cùng Lâm Lục Dạ cũng chắc chắn nhờ có cô nhóc nên bản thân cô mới khôi phục nhanh như vậy.

Cũng như Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ biết mình chỉ cần dính chút khí tức mà Adplina thả ra là được rồi.

Nếu muốn nhiều hơn để khôi phục cảnh giới nhanh hơn sẽ là một sai lầm, tham thì thâm, cái đó Lâm Lục Dạ cũng hiểu.

Sau khi chứng kiến Lâm Lục Dạ khôi phục thực lực giống như mình, Bạch Hồn cũng đoán được việc hắn có thể khôi phục nhanh như vậy chính là nhờ khí tức mà Adplina vô tình phát ra khi thắp hương cho hắn.

Nhưng chợt, nét mặt của Adplina từ vui vẻ dần chuyển sang buồn bã.

Thái độ của cô bé rất nhanh chóng được hai người chú ý.

“Con có chỗ nào không thoải mái sao? Adplina?”

Adplina thấy Lâm Lục Dạ lo lắng cho mình như vậy thì chỉ lắc đầu, cô nhóc nở một nụ cười khiên cưỡng.

“Con chỉ đang lo cho cha nuôi Số 1 mà thôi, con không biết liệu cha nuôi có ổn không nữa.”

Ánh mắt như dao sắc của Lâm Lục Dạ quay sang nhìn Bạch Hồn.

Chỉ một ánh mắt, hắn cũng có thể đoán được cô nàng đang muốn nói gì.

Đơn giản là muốn hắn kiểm tra tình trạng hiện tại của Số 1 có ổn không?

Còn sống hay đ·ã c·hết?

Nếu là Bạch Hồn còn đang bị suy yếu, việc liên hệ với một hóa thân này sẽ là cả một vấn đề.

Dù cho có liên lạc được thì tinh thần lực của hắn cũng sẽ cạn kiệt rất nhanh chóng, hắn sẽ phải ngủ say một khoảng thời gian để có thể khôi phục lại chứ đừng nói trở lại trạng thái đỉnh cao.

May mắn, hắn vừa đột phá nên việc liên lạc hỏi thăm sức khỏe cũng không phải chuyện quá sức gì.

Linh hồn thể của Bạch Hồn nhắm nghiền mắt lại.

Trong cảm nhận của hắn, hắn phát hiện ra có vô số các đốm sáng đang nằm rải rác ở ngoài kia.

Đó là các Tử Vong Hiệp Sĩ, hoặc là các Bạch Hồn Tinh Linh đã rơi ra khỏi tàu Spectre và phân tán khắp Đông Châu rộng lớn này.

Trong số những điểm sáng nhiều như trời sao ấy, có 4 điểm sáng lóa mắt nhất.

Còn ai là Số 1 thì vô cùng đơn giản, tìm điểm sáng sáng nhất là được.

Rất nhanh chóng, Bạch Hồn phát hiện mình đã có thêm một tầm nhìn mới, tầm nhìn của Số 1.

Trong bầu không khí tăm tối, ẩm thấp, tràn đầy đủ thứ mùi hôi hỗn hợp với nhau và đám côn trùng, chuột gián chạy qua chạy lại.



Một đôi mắt mở ra cực kỳ dễ thấy trong cái không gian tăm tối ấy.

“Chậc chậc, xem ra Số 1 có vẻ không được tốt số cho lắm.”

Chỉ cần nhìn qua, Bạch Hồn cũng biết được hoàn cảnh của Số 1 chắc chắn là đang bị giam giữ trong một nhà ngục nào đó.

Thân thể hoàn toàn trần trụi, có cái khố che thân cũng không phải là đồ của Số 1 mà là có kẻ nào đó đã mặc vào cho hắn.

Còn bộ áo giáp, thanh ma kiếm hay là đôi cánh xúc tu của Số 1 cũng đã hoàn toàn biến mất.

Không phải là vì chúng bị lấy đi, những trang bị này vốn là một phần của Số 1.

Nên khi thực lực của Thiên Thần Bóng Tối bị suy giảm, chúng đã hóa thành những hình xăm dữ tợn như thể những con quái vật sống.

Dựa vào những kí ức của Số 1, Bạch Hồn cũng biết được vị chỉ huy này sau khi bị văng ra khỏi chiến hạm đã rơi xuống đất và bị một tông môn là Cực Đạo tông bắt đi.

Hiện tại, nơi giam giữ Số 1 chính là nhà ngục của cái Cực Đạo tông ấy.

Giờ ý thức của Số 1 vì bị thiên đạo phong ấn nên đã tạm thời ngủ say.

Có lẽ đến khi Bạch Hồn khôi phục thực lực đến mức có thể so với Nguyên Anh cảnh, tên này mới có thể tỉnh lại.

Dựa vào tình huống này, Bạch Hồn cũng có thể đoán được đám thuộc hạ của mình ở bên ngoài như thế nào.

Có lẽ giờ này tất cả mọi người còn đang trong trạng thái ngủ đông.

Bạch Hồn nghĩ lại về hắn, giờ hắn giống như một tàn hồn không thể đi đâu quá xa mà chỉ có thể loanh quanh luẩn quẩn trong cái nhẫn dưỡng hồn.

Dù sao cũng là rảnh rỗi, nên giờ này hắn tạm thời thay Số 1 điều khiển bộ thân thể này.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong không gian u tối của hầm ngục khiến cho đám tù nhân b·ị b·ắt nhốt ở những gian phòng khác bắt đầu co ro vì sợ hãi.

“Tông chủ, theo dự đoán thì tám chín phần mười kẻ bị chúng ta bắt được chính là một tên vực ngoại thiên ma.”

“Chúng ta nên xử lý hắn như thế nào đây?”

Bước vào trong phòng giam lúc này là 3 tu sĩ, một nam một nữ đi theo sau lưng một người đàn ông trung niên với ria mép dài và mái tóc đã điểm hoa râm.

Nhìn qua y phục bọn họ đang mặc trên người, tất cả đều được trang trí vô cùng tỉ mì với các họa tiết mây khói bằng vàng bạc, đủ để thấy được vị trí của những người này trong Cực Đạo tông cao như thế nào.

“Trước đừng vội g·iết hắn, có thể moi ra được bao nhiêu thông tin từ trong miệng hắn thì moi ra.

Sau đó chúng ta có thể thử mổ xẻ thân thể hắn, xem xem đám vực ngoại thiên ma này có điểm gì khác với chúng ta.

Tìm xem điểm yếu trên thân thể và nhằm vào chúng.”

Tông chủ của Cực Đạo tông thoải mái vuốt râu cười nói.

Chợt, ánh mắt của 3 người này nhìn về phía Số 1đang bị Bạch Hồn điều khiển.

Tên nam đệ tử khá bất ngờ, hắn chỉ thẳng về phía Số 1.

“A, ngươi tỉnh rồi sao?

Ta cứ nghĩ một tên chỉ có tu vi Luyện Khí tầng 1 như ngươi rơi từ trên cao xuống như vậy thì cũng cần phải tĩnh dưỡng vài tháng mới có thể khôi phục.”

Nghe đối phương bất ngờ như vậy, Bạch Hồn nở một nụ cười lạnh.

“Hừm, nếu như không phải ta bị phong ấn khi rơi vào thế giới này, đám yếu gà như các ngươi làm sao có thể bắt được ta cơ chứ?”