Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 203: Phân phối Chí Tôn Cốt.



Chương 202: Phân phối Chí Tôn Cốt.

Bên trong Động Thiên Giới Chỉ.

Trên đồng cỏ xanh tươi giờ này lại bị nhuốm đầy bởi máu.

“Bản thể giờ ta đã có thể tự ngưng tụ ra mấy thứ được gọi là Chí Tôn Cốt này, ngươi việc gì còn phải cho người đi khoét xương của ta cho rách việc.”

Số 1 lúc này đang dùng một ánh mắt đầy u oán nhìn về phía Đào Dương, hay chính xác hơn là một bộ thể xác mới được Bạch Hồn c·hiếm đ·óng.

“Suỵt đừng nói nhiều, ta hiện tại mới có thể kiểm soát được một vài phần của Đại Thừa cảnh tu sĩ này mà thôi, không cẩn thận thì lão ta có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt của Đào Dương đang từ ngơ ngơ ngác ngác bỗng chốc trở lại bình thường.

“Quái lạ, ta vừa rồi đang làm cái gì ấy nhỉ?”

Ngay sau đó, ánh mắt của lão lại chằm chằm nhìn vào Số 1 đang bị nhuộm đỏ bởi máu.

“Vừa rồi ta có nói chuyện với ngươi không nhỉ?”

Tông chủ của Cực Đạo tông liên tục gãi đầu, lão cảm thấy trí nhớ của mình có gì đó rất không đúng.

Nhưng đáp lại lão chỉ là ánh nhìn đầy sự lạnh nhạt của Số 1.

“Thôi vậy, ta làm sao có thể tán chuyện với một tên vực ngoại thiên ma như ngươi chứ?”

Nói rồi, lão quay lại và nhìn vào chỗ Chí Tôn Cốt vừa được lấy ra.

Nhìn vào những khối xương long lanh như đá quý ấy, Đào Dương lại không thể kiềm chế được bản thân mình mà nuốt nước bọt.

Hiện tại, lão muốn cấy ghép thêm vài khối Chí Tôn Cốt nữa vào trong thân thể mình.

Thân thể đang trong trạng thái suy yếu?

Không sao cả, là tông chủ của một tông môn nên Đào Dương vẫn có một vài loại đan dược quý hiếm có thể giúp hắn khôi phục mọi v·ết t·hương ngay lập tức.

Sau khi sử dụng hai viên đan dược trị thương, sắc mặt và khí chất của lão ta đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí vì được cấy ghép Chí Tôn Cốt nên khí thế của lão còn mạnh hơn trước vô số lần.

Nếu lúc trước, vì cơ thể của Đào Dương còn đang suy yếu nên mấy cái Chí Tôn Cốt trong thân thể lão rơi vào trạng thái ngủ say, thì sau khi thân thể khôi phục, đống xương ấy mới bắt đầu tỉnh dậy, cường hóa thân thể, khiến cho Đào Dương mạnh không biết bao nhiêu lần so với trước.

Cảm nhận được sức mạnh đang tuôn trào trong thân thể, Cực Đạo tông chủ cảm thấy hiện giờ lão có thể cấy ghép thêm 10 khối xương nữa cũng không thành vấn đề.

Sau hơn 10 giờ trôi qua.

Gương mặt của lão tông chủ giờ này đã lộ rõ vẻ đắc chí.

Sau khi cấy ghép xong khối Chí Tôn Cốt thứ 7, Đào Dương cảm nhận được mình vừa có thêm một thần thông mới giúp tăng tốc độ khôi phục của thân thể.

Vì vậy lão ta rất cao hứng, làm một hơi thay thế toàn bộ xương cốt trong thân thể mình thành Chí Tôn Cốt.

Gương mặt của Đào Dương khó mà kìm nổi nụ cười, nhưng sâu trong linh hồn và ý thức của vị Cực Đạo tông chủ, những cái rễ trắng đã hoàn toàn bao phủ và đồng hóa thần hồn của vị Đại Thừa cảnh tu sĩ này.

Đào Dương cứ như vậy mà bị Bạch Hồn thay thế hoàn toàn, ý thức của lão hoàn toàn tiêu tan.

Khi Cực Đạo tông chủ mở mắt ra, đó lại chính là một đôi mắt vô hồn của một con rối.

Lão lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, lấy hai ngón tay liên tục dụi mắt giống như thể lão ta muốn móc ra hai mắt của mình.



Cực Đạo tông chủ lại mở mắt ra một lần nữa, lần này ánh mắt tuy là mắt cá c·hết nhưng dù sao cũng nhìn giống một người sống hơn là một cái xác.

Vị Đại Thừa tu sĩ đứng dậy, bước đi, hành động cứng ngắc như thể một người máy.

“Lâu lắm rồi mới điều khiển thân thể người, ta cũng quên luôn cái cảm giác có xác thịt là như thế nào rồi.”

Bạch Hồn vẫn chưa quen thuộc khi điều khiển thân thể mới, nhưng điều này cũng khó có thể làm khó hắn khi thân thể của Cực Đạo tông chủ đang ngày càng trở nên linh động hơn, không còn cái vẻ cứng ngắc như lúc trước nữa.

“Chủ thể! Ngươi thả ta ra trước đã rồi đi đâu thì đi!”

Số 1 đang bị đủ thứ gông xiềng trói buộc kêu gào khi thấy Bạch Hồn sắp sửa rời khỏi tiểu thế giới này.

“A, điều khiển xác của Đại Thừa tu sĩ lần đầu nên có chút không quen, quên mất còn có một người nữa ở đây.”

Bạch Hồn không dùng bất cứ khả năng nào của một Đại Thừa tu sĩ để mở khóa, thay vào đó hắn dùng tinh thần lực phá hủy tất cả phù văn xiềng xích trên người Số 1.

Dù sao hắn mới có được thân thể mới nên dùng lực có thể không biết nặng nhẹ, rất có thể sẽ hủy diệt thân thể Số 1 trước khi cứu được hắn.

Thoát khỏi xiềng xích sau, Số 1 nhìn về phía Cực Đạo tông chủ, ngay sau đó, ánh mắt của hắn chứa đầy sự nghi hoặc.

“Chủ thể? Không đúng, ngươi không phải chủ thể, hắn chạy đi đâu rồi.”

Cực Đạo tông chủ một lần nữa làm chủ thân thể lão.

“Hình như chủ thể chạy về với vợ rồi thì phải.”

Nói xong, vị tông chủ này ôm quyền hành lễ trước Số 1.

“Trước tiên có lẽ ta nên chào hỏi với tiền bối một chút.

Giới thiệu trước, ta là Đào Dương, Cực Đạo tông tông chủ, một Bạch Hồn Tinh Linh Mới được Bạch Hồn đồng hóa.”

Số 1 nghe vậy, hắn cũng không quan tâm lắm mà chỉ gật đầu nhẹ, sau đó hắn muốn rời đi cái tiểu thiên thế giới này.

Dù sao một người là hóa thân của Bạch Hồn, một kẻ chỉ là quyến tộc mới được chuyển hóa, nên về thân phận Số 1 hoàn toàn áp đảo so với Đào Dương vừa gia nhập.

“Khoan đã, chỉ huy Số 1, Bạch Hồn có một lời nhắn đến ngài.”

Nghe vậy, Số 1 nhíu mày.

Bạch Hồn chưa khôi phục lại toàn bộ sức mạnh đúng là một sự bất tiện, nếu là lúc trước, chỉ cần một ý niệm là toàn bộ mệnh lệnh đã được gửi thẳng vào trong ý thức, đâu cần quay lại cái giai đoạn ra lệnh nhờ lời nói này.

Ngay sau khi Đào Dương nói ra toàn bộ kế hoạch mà Bạch Hồn đã nghĩ ra cho Số 1, ánh mắt của vị chỉ huy này nhìn về phía Đào Dương không được tốt cho lắm, đó là một ánh mắt đầy vẻ hoài nghi, ngờ vực.

Kế hoạch được Bạch Hồn đưa ra chính là để Số 1 phối hợp với Đào Dương đưa Chí Tôn Cốt cho càng nhiều người càng tốt, không chỉ trong phạm vi Cực Đạo tông mà còn tất cả các tông môn ở Đông Châu này.

Số 1 có thể cảm nhận được Bạch Hồn hận không thể thay thế xương của toàn bộ nhân loại trong phạm vi Đông Châu hoặc là toàn thế giới bằng “Chí Tôn Cốt”.

“Đúng rồi, chỉ huy Số 1, Bạch Hồn còn căn dặn kế hoạch lần này do ta phụ trách, còn ngài chỉ việc ngồi một chỗ tạo “Chí Tôn Cốt” là được rồi.”

Dù biết đây là mệnh lệnh được cấp trên của mình đưa ra nhưng Số 1 vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Giống như thể một nhân viên đi làm lâu năm bỗng chốc bị một nhân viên mới nhận vào chỉ tay sai khiến làm đủ mọi việc.

“Được rồi, Đào Dương, ta chấp nhận ngươi phụ trách kế hoạch lần này, nhưng nếu ngươi ra một vài mệnh lệnh vớ vẩn không giúp ích cho chủ thể thì đừng trách ta không tuân theo.”

Số 1 dù sao cũng chỉ là một hóa thân nên hắn khó mà trái lệnh của chủ thể, nhưng hắn cũng vạch ra rõ giới hạn với tên lính mới kia.



Đào Dương thấy vậy, lão cũng đoán được Số 1 đang nghĩ gì, vẻ đắc chí lộ rõ trên mặt lão.

“Chỉ huy Số 1, việc Bạch Hồn giao lại quyền chỉ huy kế hoạch này cho ta không phải không có lý do của nó.

Ta trước khi trở thành một Bạch Hồn Tinh Linh thì cũng từng là một tông chủ đã có kinh nghiệm điều hành một tông môn cả trăm năm, đâu như ai đó chỉ suốt ngày nghĩ đến đánh đánh g·iết g·iết.”

Số 1 lúc này cay cú lắm nhưng hắn cũng khó có thể cãi lại được.

Sức mạnh của hắn lúc này chỉ vừa mới được mở khóa, không thể đùng một cái lấy lại toàn bộ sức mạnh ngay được.

Xét về khả năng quản lý, hắn không sánh được người ta.

Về chiến lực lúc này cũng chỉ ngang với Trúc Cơ tu sĩ, rất mạnh với phàm nhân và Luyện Khí tu sĩ, nhưng không đáng nhắc tới nếu đưa lên một chiến trường cấp độ diệt thế.

Nên hắn chỉ đành chấp nhận làm một công cụ tạo “Chí Tôn Cốt”.

Sau ngày hôm đó, tông chủ của Cực Đạo tông cho triệu tập cuộc họp khẩn cấp toàn tông môn, với tất cả các trưởng lão từ nội môn tới ngoại môn đều có mặt.

Không ai biết có chuyện gì đã xảy ra trong cuộc họp ấy, nhưng tất cả các trưởng lão dù là trung thành hay đối lập với tông chủ ngày hôm đó đều tuyên thệ trung thành với tông chủ.

Càng kỳ lạ hơn nữa là khí tức trên người các vị trưởng lão này trước và sau khi đi ra khỏi tông chủ điện giống như hai người hoàn toàn khác nhau, họ mạnh lên quá nhiều lần so với trước.

Tiếp theo đó, sự biến hóa này bắt đầu lan tỏa đến hàng ngũ những đệ tử chân truyền, tinh anh của tông môn.

Cả Cực Đạo tông giống như lột xác, bắt đầu có xu hướng trở thành bá chủ mới của Đông Châu.

Còn về Bạch Hồn.

Sau khi ý thức rời khỏi Cực Đạo tông, trở về chiếc nhẫn ở ngón áp út của Lâm Lục Dạ, hắn lập tức bế quan nghiên cứu.

Không phải vì hắn có thêm cảm ngộ mới, mà do hắn bắt đầu phân tích những dữ liệu có được từ Cực Đạo tông chủ, hội đồng trưởng lão và các thiên kiêu của Cực Đạo tông.

Phải biết tu sĩ là những người cảm ngộ đại đạo, quy tắc của thế giới này.

Mà trùng hợp, đó lại là một trong những thứ cấu thành nên xiềng xích đang phong ấn sức mạnh của hắn và Lâm Lục Dạ.

Nên chỉ cần có được dữ liệu về đại đạo, pháp tắc của thế giới, Bạch Hồn có thể bắt tay vào phân tích quy tắc của Xích Phong giới, qua đó hắn có thể tìm được cách phá giải thứ phong ấn trên thân thể mình.

Còn nếu thất bại thì Bạch Hồn cũng có thể dựa vào những dữ liệu đã thu được để ngụy trang chính bản thân mình thành một tu sĩ thông thường của Xích Phong giới, qua đó hắn có thể sử dụng một vài loại lực lượng đặc thù của mình mà không bị thiên đạo phát hiện.

Phải biết hiện tại, tuy Bạch Hồn đã có tinh thần lực do cả một thánh địa cung cấp, nhưng tương lai linh cảm của hắn vẫn điên cuồng cảnh báo nguy cơ khi hắn thử sử dụng một vài loại năng lực đặc thù của mình.

Vì vậy, dù đã khôi phục thực lực tương đương một Độ Kiếp Nhân Tiên, Bạch Hồn hiện vẫn rất điệu thấp, ẩn núp bên trong chiếc nhẫn linh hồn, hắn ít khi ra ngoài chứ đừng nói gì tới việc gây chuyện.

Nếu là gây chuyện thì hắn cũng chỉ thẩm thấu từ từ vào Cực Đạo tông mà thôi.

Hiện tại, Bạch Hồn vẫn không ngừng điều chỉnh lại khí tức của mình.

“Được rồi, lần thử nghiệm thứ 124 bắt đầu.”

Cách con tàu Spectre cả vạn cây số, một rễ cây màu trắng bắt đầu chui ra từ hư không.

Nhưng sự hiện diện của nó lập tức làm cho đất trời biến sắc, ngày biến thành đêm đen.



Ngước liên bầu trời, một đám mây lôi kiếp được hình thành trong chưa tới 1 giây ngắn ngủi.

“Chậc chậc, cái thiên đạo của Xích Phong giới này quả nhiên luôn giá·m s·át nhất cử nhất động trên toàn thế giới, may mà ta chỉ thò ra một nhánh rễ cây không đáng chú ý, nếu không thì giờ có lẽ ta đang phải độ kiếp rồi.”

Trong không gian linh hồn, Bạch Hồn chỉ có thể thở dài.

Với sức mạnh hiện tại mà hắn đang sở hữu cũng rất khó để có thể sống sót trước đám mây lôi kiếp kia.

Bạch Hồn cảm nhận được, khi thân thể linh hồn đang bị phong ấn của hắn b·ị đ·ánh g·iết, chân thân của hắn sẽ giáng lâm trên Xích Phong giới này, mà bản thân Bạch Hồn cũng là một thế giới.

Một thế giới xuất hiện trong bụng một thế giới khác, giống như một con cá con đột nhiên xuất hiện trong bụng một con cá lớn, kết cục duy nhất đó chính là bị tiêu hóa.

Đương nhiên Bạch Hồn nào có dễ c·hết như vậy, Hư Ảo Giới của hắn tuy nhỏ hơn Xích Phong giới nhưng cũng là một đại thiên thế giới.

Nên kết cục sau cùng chính là Xích Phong giới tan vỡ, Hư Ảo Giới chui ra từ trong Xích Phong giới, tuy sống sót nhưng chắc chắn b·ị t·hương nặng.

Sau khi nhánh rễ linh hồn hoàn toàn bị lôi kiếp tiêu diệt, Bạch Hồn cũng chỉ đành lắc đầu.

“Lại thất bại lần nữa, vậy thì lần thí nghiệm thứ 125.”

Nhưng ngay sau đó, Bạch Hồn đã phải dừng lại tất cả các thí nghiệm của hắn.

Tinh thần lực của hắn giờ đã thấy đáy, một tình huống chưa từng xảy ra trong suốt nhiều năm qua.

Hắn cảm nhận được mình đã chạm vào làn ranh đỏ, nếu như đi thêm bước nữa, hắn sẽ phải sử dụng đến chính tinh thần lực của mình.

Chỗ tinh thần lực được hắn sử dụng trong những cuộc thí nghiệm vừa rồi chính là sự trộn lẫn giữa tinh thần lực của hắn và những tu sĩ bản địa.

“Hết tài nguyên để thí nghiệm rồi sao? Xem ra ta phải nghỉ ngơi một lát vậy.”

Không biết nên làm gì tiếp theo, Bạch Hồn lại dựa vào mối liên kết tinh thần giữa hắn và các hóa thân của mình, tìm đến và xem xét tình hình của Số 3.

Hắn muốn xem xem Số 3 liệu có rơi vào khốn cảnh như Số 1 hay không.

Tầm mắt của Bạch Hồn một lần nữa thay đổi…

Hắc Nguyệt Thần Triều, một tiên triều nằm ở cực bắc của Đông Châu.

Trong một khu mỏ quặng với những xe chở khoáng thạch liên tục ra ra vào vào.

Tiếng quát mắng, tiếng quất roi, tiếng la thất thanh của những quáng nô luôn vang lên không ngứt.

Nhìn vào lực lượng phòng vệ của khu mỏ này, một khu vực được canh giác cẩn thận với những binh lính mặc giáp trụ đầy đủ là có thể nhìn ra lai lịch của nơi này không hề bình thường.

Vì nơi đây là khu mỏ kiêm luôn một cơ sở sản xuất v·ũ k·hí cho q·uân đ·ội của Hắc Nguyệt Thần Triều.

Trong làng thợ rèn ngay dưới chân núi, tiếng đánh sắt ồn ào chưa bao giờ ngừng lại, dù là sáng hay đêm.

“Các ngươi nghe cho kỹ đây! Phía trên yêu cầu lò rèn chúng ta phải chế tạo gấp thêm 100 thanh linh khí để vận chuyển ra chiến trường!

Nếu trong tuần này các ngươi không hoàn thiện được công việc ấy thì mỗi người bị phạt 50 roi!

Đã rõ chưa!?”

Một quan binh trong bộ giáp đen đang giao nhiệm vụ cho đám thợ rèn đối diện.

Dù mỗi người ở đây đều là tu sĩ nhưng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vị quan binh này.

Chỉ trừ một người trẻ tuổi ở cuối hàng, không ai khác chính là Số 3.

Bỗng chợt, Số 3 cảm nhận được có gì đó xuất hiện trong không gian ý thức của mình.

“A, chủ thể, giờ ngươi mới nhớ tới sự tồn tại của ta sao?”