Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi Bạch Hồn thành công chiếm xác của Cực Đạo tông chủ.
Cũng là 3 ngày kể từ khi Số 3 tỉnh lại sau cơn hôn mê nhờ có tinh thần lực bổ sung kịp thời.
Tên này tới phía bắc của Đông Châu, rơi ngay vào khu vực đóng quân của Hắc Nguyệt Thần Triều.
Kết quả Số 3 b·ị b·ắt giam và bị đày đi làm một quáng nô.
Khi tỉnh lại, Số 3 muốn phản kháng lắm nhưng gần như toàn bộ sức mạnh của hắn đã bị phong ấn, thực lực cũng chỉ tương đương Luyện Khí tầng 1.
Mà trong q·uân đ·ội của Hắc Nguyệt Thần Triều, một binh lính yếu nhất cũng phải là Luyện Khí tầng 7 trở lên.
Nên tên này bị người bắt đi làm khổ· d·ịch mà không thể phản kháng.
Đáng lẽ ra Số 3 nên bị ném vào trong mấy cái hang động tăm tối để đào quáng, nhưng tên này đã nhanh trí, lộ ra một vài bản lĩnh chế tạo v·ũ k·hí của mình.
Cái bản lĩnh chế tạo v·ũ k·hí của tên này là khó mà bàn cãi khi 90% trang bị cho các quân đoàn của Bạch Hồn đều phải qua tay hắn, nên giờ hắn đã trở thành một thợ rèn làm việc trong lò rèn của q·uân đ·ội.
Keng!Keng!
Tiếng rèn sắt vẫn không ngừng vang lên trong những công xưởng với bầu không khí nóng hàng trăm độ.
Nếu là phàm nhân làm việc ở nơi đây thì họ sẽ bị b·ỏng n·ặng ngay từ giây phút đầu tiên bước vào lò rèn này.
Nên chuyện tất nhiên khi những người có thể làm việc ở một nơi nóng như thế này chỉ có thể là tu sĩ.
Số 3 với một thái độ mò cá và bất cần đời đang không ngừng gõ và đánh một phôi kiếm, nếu là 2 ngày trước, có lẽ sẽ có người tới để chất vấn thái độ làm việc của hắn, nhưng hiện tại sẽ chẳng có ai để ý tới chuyện đó.
Bởi vì cái kiểu rèn đúc vô cùng cẩu thả của Số 3 lại chế tạo ra những phôi kiếm có chất lượng tốt nhất bên trong lò rèn này, không chỉ vậy, tốc độ của hắn còn có thể sánh ngang với 10 thợ rèn có kinh nghiệm.
Xèo!Xèo!
Thêm một phôi kiếm mới được Số 3 tôi vào bên trong linh thủy, thứ nước có chứa chút ít linh khí mới có thể không bị bốc hơi trong cái môi trường nóng nực này.
Ngay khi phôi kiếm được lấy ra, các thợ rèn xung quanh đều đã trợn tròn mắt khi chứng kiến nó.
Dù cho chưa được mài rũa, nhưng chỉ nhìn qua cái phôi kiếm ấy cũng khiến người ta cảm nhận được độ sắc bén của nó.
Mặc kệ cho những người xung quanh có nhìn vào cái phôi kiếm ấy với ánh mắt hâm mộ như thế nào, Số 3 vẫn tùy ý ném nó sang đống phôi kiếm bên cạnh như ném rác rưởi.
“Trương Tam đại sư quả nhiên thủ đoạn cao minh, cả đời lão hủ rèn sắt nhưng chưa bao giờ chứng kiến một người nào có tay nghề rèn sắt tốt hơn ngài.”
Nghe thấy có người xưng tên của mình là Trương Tam, Số 3 không nhịn được mà đánh sai một nhịp búa, khiến cho phôi kiếm pháp khí tuyệt phẩm rơi xuống vài cái cấp bậc.
Nhưng rất nhanh chóng, Số 3 đã lấy lại tinh thần và tập trung vào rèn đúc, dù sao cái tên Trương Tam này là chính hắn tự lấy cho mình.
Cái tên Số 3 thì người thường cũng thấy được nó không phải là cái tên đứng đắn gì, chỉ nghe qua cũng đã khiến người liên tưởng tới gián điệp hay là tử sĩ, vì vậy, để sống sót Số 3 buộc phải lấy cái tên tạm thời cho chính hắn.
“Thật khó có thể tin được, thủ đoạn chế tạo phôi kiếm của Trương Tam huynh đệ quả nhiên cao siêu, chỉ thêm một chút nữa là có thể chế tạo ra một thanh pháp kiếm chỉ bằng việc rèn đúc rồi.”
“Đúng vậy, nhà ta ba đời làm luyện khí sư nhưng ta cũng chưa từng nghe nói đến ai có thể tạo ra một phôi linh khí gần như sánh ngang với một linh khí hoàn thiện.”
Ở Xích Phong giới và nhiều tu tiên giới khác, muốn chế tạo ra một linh khí thường trải qua ba bước là rèn phôi, khắc minh văn và cuối cùng là nạp khí.
Với kỹ thuật rèn của mình, Số 3 có thể dễ dàng vừa đánh phôi linh khí, vừa tiện thể chế tạo các minh văn trong quá trình rèn đúc một cách chính xác, chỉ còn thiếu công đoạn nạp một lượng lớn linh khí vào trong là có thể hoàn thành một thanh pháp kiếm.
Giờ toàn bộ phôi linh khí được giao cho lò rèn đều được Số 3 hoàn thành một cách dễ dàng.
Đây không phải do Số 3 cố tình trang bức, hắn đã cố kiềm chế bản thân mình hết mức có thể, nhưng việc rèn sắt này đối với hắn chẳng khác nào một giáo sư toán học quay trở lại làm bài toán lớp 1.
Và hắn đã cố gắng hết sức khi chỉ làm đúng một nửa đáp án mà thôi, nếu không với tay nghề thực sự, dù cho chỉ có những nguyên liệu cực kỳ đơn sơ, Số 3 có thể chế tạo ra một v·ũ k·hí đến Phân Thần cảnh tu sĩ vẫn có thể sử dụng.
Còn một lý do nữa khiến Số 3 phải bộc lộ thêm một chút tài năng của mình cho đám người quanh mình chứng kiến, đó chính là mệnh lệnh được Bạch Hồn đưa ra cho hắn.
Đừng nhìn dáng vẻ hiện tại của tên này giống như một thợ rèn đang chăm chú hoàn thiện món v·ũ k·hí trên tay, nhưng thực tế đây chỉ là bản năng hoạt động của cơ thể đang làm việc.
Còn ý thức của Số 3 đang nói chuyện với Bạch Hồn bên trong không gian ý thức của mình, bỏ mặc thân thể ngơ ngơ ngác ngác gõ sắt như một cỗ máy.
Trong không gian ý thức này, dùng trí tưởng tượng, Số 3 tạo ra một căn phòng trà trang nhã, mùi hương trà xanh hảo hạng lan tràn trong không gian.
Nhấp nhẹ tách trà trên bàn, Số 3 dùng gương mặt cau có nhìn về phía bản thể của mình.
“Chủ thể, ngươi muốn ta phải cao điệu rèn sắt làm cái gì chứ?
Ta đang dự định khắc phù văn của hiến tế trận pháp lên mấy cái binh khí ta rèn ra, sau đó bất ngờ hiến tế cả cái thị trấn thợ rèn ấy, rút ra linh hồn của cái đám dám nô dịch ta để tăng sức mạnh, cuối cùng tìm đường hội hợp lại với ngươi.
Giờ thì hay lắm, tài năng của ta giờ này muốn bị người không để ý tới cũng khó.”
Bạch Hồn nghe vậy cũng chỉ nhấp nhẹ một ngụm trà, dáng vẻ của hắn thong dong như siêu thoát thế gian.
“Chém g·iết là thủ đoạn có hiệu suất thấp nhất để chúng ta có thể đạt được lợi ích.
Chúng ta đúng là cần thu thập linh hồn để có thể mạnh lên, nhưng tinh thần lực mà linh hồn của một đám Luyện Khí sĩ hoặc người thường làm sao có thể sánh nổi với đồng hóa linh hồn của Nguyên Anh, Hóa Thần cảnh chứ?”
Trong trạng thái bị phong ấn gần như toàn bộ sức mạnh này, lực khống chế của Bạch Hồn với đám hóa thân của hắn đã bị giảm đi đáng kể, nếu không hắn đâu phải tốn nhiều miệng lưỡi để có thể thuyết phục tên đàn em của mình như vậy.
Tiếp theo đó, Bạch Hồn cho Số 3 xem qua tình hình bên phía Số 1 hiện tại.
Số 3 trầm ngâm, hắn suy nghĩ một lát sau khi chứng kiến Số 1 đã có thể khống chế được cả một tông môn về làm việc cho Bạch Hồn nhờ lan tỏa Chí Tôn Cốt.
“Ta hiểu rồi chủ thể, ngươi muốn ta bắt chước Số 1, trèo lên cao rồi sau đó lan tỏa, khiến cho càng nhiều người bị chuyển hóa làm Bạch Hồn Tinh Linh, hoặc bên trong tâm linh của chúng bị in lên ấn ký của chúng ta.
Từ đó chúng ta có thể mượn được tinh thần lực của đám tu sĩ này, tiếp tục làm thí nghiệm phá giải cái thứ phong ấn của Xích Phong giới đang đè lên ta.
Như vậy thì ta cũng muốn cạnh tranh KPI với Số 1, thi xem ai có thể chuyển hóa nhiều Bạch Hồn Tinh Linh hơn.”
Ánh mắt c·hết lặng như một người máy của Số 3 cuối cùng cũng đã linh động trở lại.
Đồng thời, phôi kiếm cuối cùng cũng được rèn đúc hoàn tất.
Trong lò rèn hiện tại không còn bất cứ thỏi nguyên liệu nào để Số 3 tiếp tục rèn đúc nữa.
Cùng lúc, sản lượng phôi linh khí cũng đã đạt tới 534 cái, vượt quá số lượng mà bên trên giao phó.
Đám thợ rèn và luyện khí sư nhìn về phía Số 3 với ánh mắt đầy kính nể, nhờ có hắn mà giờ cả lò rèn có một tháng để có thể thoải mái mò cá.
Nhưng rất nhanh chóng, cả đám thợ rèn đã phải vội vàng giải tán.
Một giám quan trong bộ áo giáp đen, bên hông là một chiếc roi da với đầy gai ngược bước vào trong lò rèn, mùi máu tươi mà hắn tỏa ra chứng tỏ chiếc roi bên hông không phải là đồ để dọa người.
“Người nào là Trương Tam, tướng quân có lệnh triệu tập.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào chính giữa, nhìn về người duy nhất còn đang cầm trên tay cây búa sắt.
Số 3 biết mình muốn tránh cũng không được, hắn đứng lên và đi theo giám quan ra khỏi lò rèn nóng nực.
Ở khu rừng núi hoang vắng này, ngoài một khu mỏ quặng và thị trấn thợ rèn dưới chân núi, nơi đây vẫn tồn tại một tòa sơn trang hoàn toàn tách biệt với những nơi còn lại.
Trong khi đám thợ mỏ hay thợ rèn còn đang ở trong những túp lều tranh, hay những ngôi nhà tồi tàn thì sơn trang ở sát vách lại vô cùng xa hoa, với bạch ngọc ốp tường, phỉ thúy lưu ly làm ngói.
Tuy quy mô của sơn trang này không quá hùng vĩ, nhưng những công trình và cách bố trí của chúng lại khiến người nhìn qua cũng cảm nhận được sự tinh tế, siêu phàm thoát tục.
Bất cứ thợ mỏ hay thợ rèn nào của thị trấn bên cạnh nếu đi sang đều sẽ cảm thán nơi đây mới là nơi ở dành cho tu sĩ, còn nhà tranh vách đất từng ở đúng là cái ổ chó.
Đó là biểu cảm của người khác, nhưng Số 3 khi bước vào nơi đây lại không hề có bất cứ một cảm xúc cảm thán hay bất ngờ nào.
Giám quan đang đi theo áp tải hắn cũng bắt được biểu cảm của tên này, hắn gật gù giống như thể vừa xác nhận được phỏng đoán từ trước đó.
Với khả năng rèn đúc đáng kinh ngạc của Số 3, đám người trong q·uân đ·ội của Hắc Nguyệt Thần Triều cũng đã có một vài phỏng đoán về tên này.
Rất nhanh chóng, vượt qua vài con đường với từng hàng trúc xanh biếc ở hai bên, Số 3 được giám quan đưa tới cạnh bên một hồ sen.
“Tướng quân đang chờ ngài ở ngay đình thủy tạ phía trước.
Trương Tam đại sư, mời.”
Giám quan dừng bước không dám đi lên cầu đá phía trước, hắn cung kính đứng một bên, thái độ không chê vào đâu được.
Thong dong bước tới đình thủy tạ, Số 3 lập tức đối mặt với tướng quân trấn giữ ở khu mỏ quặng này.
Đó là một người đàn ông trung niên để ria mép dài, mái tóc dài tung bay trong gió cùng với một bộ y phục màu trắng, trên tay hắn cầm một tách trà nhìn cực kỳ tiêu sái.
Số 3 từng nghe tên của người này qua miệng của đám đồng nghiệp trong lò rèn.
Tây Hổ tướng quân, Tào Sung.
Đừng nhìn người này có vẻ ngoài nhã nhặn, cười cười nói nói vô cùng thân thiện, nhưng thực tế, hắn đang dùng uy áp của Hóa Thần cảnh đè lên người Số 3, khiến cho gạch đá dưới chân hóa thân của Bạch Hồn rạn nứt như mạng nhện.
May mắn là thân thể của Số 3 hiện tại có thể so sánh được với Trúc Cơ đỉnh phong, nếu không giờ hắn hoặc là quỳ hoặc là toàn bộ xương trong cơ thể đều phải dập nát.
Ánh mắt của Tào Sung lúc này tràn đầy vẻ xâm lược, giống như thể hắn muốn nhìn ra được bí mật mà Số 3 đang ẩn giấu.
Mấy cái chiêu trò dùng uy áp lên người đối thủ mà Tào Sung sử dụng hoàn toàn không thể làm gì được Số 3, mặc cho uy áp kinh khủng như thế nào, Số 3 vẫn đứng vững như thành đồng.
Tào Sung vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt nhìn có vẻ thân thiện ấy, nhưng hắn cũng biết chiêu này không hiệu quả, nên dần làm giảm uy áp xuống.
Với lại, hắn cũng chỉ muốn thử Số 3 mà thôi, chứ không phải là muốn xuống tay xóa sổ đối phương.
“Quả nhiên Trương tiên sinh không phải là người bình thường a.
Lần đầu tiên ngài xuất hiện chính là ở trong khu vực quản hạt của Hắc Lân quân chúng ta, trên người có không ít v·ết t·hương do va đập.
Sau một ngày hôn mê, Trương tiên sinh lập tức bị phong ấn toàn bộ linh lực, rồi bị đi đày làm khổ· d·ịch như bao tù nhân khác.
Ấy vậy mà Trương tiên sinh ngài vẫn có thể tự khôi phục lại tu vi, mặc kệ bị xiềng xích phong ấn.
Nếu ta đoán không sai, có lẽ ngài không phải là tán tu, mà là một cao nhân bị người t·ruy s·át đi.”
Số 3 nghe đối phương phân tích một hồi, hắn thấy tên Tào Sung này phân tích có ý đúng nhưng cũng chỉ có ý đúng mà thôi.
Sự thật lại hoàn toàn khác.
Nhưng Số 3 cũng không định từ chối cái cốt truyện được tên tướng quân này não bổ mà ra, dù sao thì hắn cũng cần một cái thân phận hợp pháp để che giấu mình, thay vì là một “vực ngoại thiên ma” rồi bị người ngày ngày lấy xương như Số 1.
Nhìn vào sắc mật tâm thần bất định của Số 3, Tào Sung cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên trong cuộc gặp mặt này hắn cười thật lòng.
Hắn thích cái cảm giác khi đi guốc trong bụng đối phương.
Im lặng nghĩa là ngầm đồng ý.
Tào Sung giờ bắt đầu triển lộ mục đích thực sự của hắn.
Một phôi kiếm được hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật, một phôi kiếm nhìn qua hết sức bình thường.
Tiếp theo đó, Tào Sung lại lấy ra một thanh kiếm thượng phẩm pháp khí, thứ thường được sử dụng bởi Kim Đan tu sĩ.
Sau đó, Tào Sung truyền linh lực vào trong phôi kiếm và pháp khí, từng đạo minh văn được chạm khắc chìm nổi sâu bên trong hai thứ v·ũ k·hí trở nên sáng rực.
Nhìn qua thật bất ngờ, minh văn được khắc bên trên phôi kiếm nhìn có vẻ thô ráp kia rõ ràng tinh xảo hơn hẳn minh văn được khắc trên thanh pháp khí đã được hoàn thiện.
Keng!
Tiếng vang chát chúa vang lên khi hai món v·ũ k·hí v·a c·hạm cùng một chỗ, uy lực của vụ v·a c·hạm tạo ra một làn sóng xung kích thổi qua mặt hồ, xé toạc toàn bộ phong cảnh xung quanh.
Leng keng!
Lại một tiếng vang nữa xuất hiện, lần này là tiếng kim loại rơi trên mặt đất.
Trên tay của Tào Sung lúc này là một phôi kiếm còn nguyên vẹn, và một thanh kiếm pháp khí đã b·ị c·hém làm đôi.
“Trương tiên sinh, chất lượng linh khí của ngài chế tạo ra thật đáng kinh ngạc, hoàn toàn vượt qua phạm vi của một pháp khí.
Nếu được gia công thêm chút nữa, có lẽ nó có thể đem đi vũ trang cho một Nguyên Anh tu sĩ.”
“Giờ chúng ta có thể bàn chuyện đi.”
Lúc này, mồ hôi lạnh bắt đầu lăn trên má Số 3, khiến hắn giống như thể bị người nắm thóp.
Nhưng thực tế, Số 3 chỉ đang diễn mà thôi, cái phôi kiếm chất lượng cao kia thực tế là hàng được hắn chế tạo nghiêm chỉnh theo ý của Bạch Hồn.