Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 205: Hợp tác vui vẻ.



Chương 204: Hợp tác vui vẻ.

Trên đình thủy tạ giữa hồ sen đã tan nát, có hai bóng người lúc này đang ngồi uống trà đàm đạo với nhau.

“Được rồi, Tào Sung tướng quân, mỗi tháng ta sẽ chế tạo ra 3 thanh thượng phẩm bảo khí, đủ để cho một Hóa Thần tu sĩ có thể phát huy ra toàn bộ năng lực.”

Số 3 lúc này đang ngồi đối diện với Tào Sung, thần sắc cắn răng chịu đựng như thể đang bị người cắt thịt.

Còn tên tướng quân đang nở một nụ cười khoái chí.

“Không, không, không.

Trương Tam tiên sinh, chừng đó vẫn là chưa đủ để Hắc Lân quân chúng ta đảm bảo an toàn cho ngài.

Ngài không sợ sẽ không có ai đứng ra khi cừu gia của ngài tìm tới cửa sao.”

Nghe thấy cái điệu bộ “ta bảo kê ngươi” của Tào Sung, Số 3 thực sự rất muốn cười.

Hắn muốn biết gương mặt tên này sẽ có biểu cảm gì sau khi biết được người đang t·ruy s·át Số 3, hay Bạch Hồn chính là thiên đạo của Xích Phong giới này.

Thấy đối phương yên lặng trên bàn đàm phán, Tào Sung tiếp tục tăng giá, hắn muốn ép tất cả chất béo mà Số 3 có thể mang lại.

“3 thanh thượng phẩm bảo khí mỗi tháng là chưa đủ để Hắc Lân quân chúng ta ra tay.

Với lại, ta cũng thấy qua tay nghề của Trương tiên sinh, nên ta đoán ngài có thể làm được nhiều hơn thế.

Nên tiên sinh nghĩ sao về 300 cực phẩm pháp khí và 30000 phôi linh khí mỗi tháng?”

Nếu là một luyện khí sư khác, họ chắc chắn đã giãy nảy lên khi nghe đến số lượng công việc quá mức kinh khủng này.

Nhưng với Số 3, dù thực lực của hắn hiện tại chỉ ngang Trúc Cơ tu sĩ chăng nữa, hắn vẫn có thể xử lý khối lượng công việc này chỉ trong một buổi sáng.

Đương nhiên Số 3 sẽ không giả khờ giả dại mà tiếp nhận lượng công việc này ngay lập tức, làm vậy sẽ chỉ khẳng định hắn có thể làm được còn nhiều hơn những gì Tào Sung đã nói.

Tiếp theo đó sẽ là khối lượng công việc càng ngày càng tăng vô cùng vô tận.

“Tướng quân ngài thật biết nói đùa, tại hạ tự nhận có một chút tay nghề rèn sắt nhưng dù có mọc thêm ba đầu sáu tay, thậm chí gấp mười lần ba đầu sáu tay cũng khó có thể làm hết được một nửa chỗ công việc ấy.”

Nghe Số 3 nói vậy, Tào Sung vốn cũng không tin hắn có thể làm được nhiều việc như vậy, nên tên tướng quân này không hề tỏ ra chút bất mãn nào.

Nhưng giờ hắn mới lộ ra mục đích thực sự.

“Hahaha, nói đùa, nói đùa.

Vừa rồi tại hạ chỉ nói đùa mà thôi, mong Trương tiên sinh chớ trách.

Đương nhiên lượng công việc khổng lồ như vậy không thể nào đổ hết lên đầu Trương tiên sinh ngài được.

Vì vậy tại hạ mạo muội muốn mời tiên sinh làm đốc công, giá·m s·át toàn bộ hoạt động của khu vực lò rèn.”

Số 3 bắt đầu biểu hiện một dáng vẻ do dự, hắn thể hiện rõ một kẻ đang khát cầu một chỗ dựa vững chắc là như thế nào.

“Vậy Tào tướng quân có thể tiện thể cho ta biết đãi ngộ của ta khi lên chức sẽ như thế nào?”

Tào Sung nhếch mép cười.

Trong suy nghĩ của hắn, Số 3 chắc chắn đã là vật trong tay hắn, mặc kệ tài nghệ hay truyền thừa có cao minh như thế nào chăng nữa.

“Haha, cái đó Trương tiên sinh cứ việc yên tâm.



Ngài không chỉ được bảo hộ cẩn thận, mà ngài còn nắm trong tay quyền lực không hề thấp trong Hắc Lân quân.”

Tiếp theo đó, Tào Sung liên tục tung ra hàng đống bánh vẽ về phía Số 3.

Nhưng hắn càng nói, Số 3 lại càng xác định tên này chỉ đang nói điêu mà thôi.

Mấy lời nói này có thể dỗ ngon dỗ ngọt một đám người cổ đại hoặc mấy tên tu tiên giả chưa trải sự đời, nhưng nếu là một người hiện đại, họ sẽ thấy những lời mời chào của Tào Sung còn thua cả một nhân viên đa cấp.

Hắn liên tục nói chuyện không ngừng, và chỉ dừng lại khi Số 3 gật đầu đồng ý.

Nhưng rồi Số 3 lại tỏ ra khá bối rối khi nhận công việc mới.

“Tướng quân, trước khi ta đến thì sản lượng của lò rèn cũng không được cao lắm, dù cho tất cả các thợ rèn và luyện khí sư có làm việc cả ngày chăng nữa, thì sản lượng v·ũ k·hí cũng chỉ quanh quẩn đâu đó khoảng 1000 linh khí mỗi tháng mà thôi, làm sao có thể đạt được yêu cầu mà ngài đã giao chứ?”

Đến đây, gương mặt của Tào Sung không còn là một nụ cười thân thiện nữa, thay vào đó là một gương mặt uy nghiêm đầy sát khí.

“Chẳng phải Trương tiên sinh trong người có truyền thừa luyện khí rất lợi hại hay sao?

Nếu như tiên sinh chịu bỏ những thứ yêu thích, có lẽ chuyện ngài có thể huấn luyện ra một đám luyện khí sư hợp cách cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Một khi nhóm thợ rèn trong thị trấn đã thành thạo tay nghề, có lẽ lúc đó Trương tiên sinh không cần động tay, chỉ cần ra lệnh cho người bên dưới cũng có thể dễ dàng hoàn thành tất cả khối lượng công việc.

Ta nghĩ Trương tiên sinh sẽ không muốn trải nghiệm cảm giác bị quân pháp “hầu hạ” là như thế nào đâu.”

Hành động này chỉ có thể nói tên Tào Sung này muốn ăn sạch nhai cả vỏ.

Không chỉ muốn ép người ta về làm công, mà hắn còn muốn ép ra tất cả chất béo, toàn bộ truyền thừa và tri thức của luyện khí sư “Trương Tam” nữa.

Tào Sung vẫn nở một nụ cười như ăn chắc Số 3.

Nhìn dáng vẻ cắn răng chịu đựng của đối thủ càng làm hắn cảm thấy khoái trá.

“Được rồi, chuyện này tướng quân cứ yên tâm giao cho tại hạ.”

Số 3 tức giận vỗ bàn rời đi, mặc kệ cho đối phương có phải là người có cảnh giới cao hơn mình chăng nữa.

Tên tướng quân cũng không hề tức giận trước thái độ của đối phương, dù sao cũng là hắn dồn ép người ta vào đường cùng, không giận mới lạ.

Nếu vì đối phương có chút thái độ quyết liệt mà ra tay nghiền c·hết đối phương là không đáng chút nào, điều này sẽ chỉ khiến cho danh tiếng của Tào Sung rơi xuống đáy cốc mà thôi.

Động chút là g·iết người để hả giận, ai còn muốn bán mạng cho ngươi nữa?

Nhìn “Trương Tam” rời đi, Tào Sung vẫn không nhịn được mà quay sang thưởng thức phôi kiếm được Số 3 chế tạo ra.

“Chậc chậc, thật khó mà tin nổi a.

5 cân Linh Thiết, 2 cân Kim Sa, 5 cân Cương Thạch, toàn là những thứ tài liệu phổ biến đến không thể nào phổ biến hơn.

Ấy vậy mà có một tên luyện khí sư chỉ dựa vào đống tài liệu này, hắn có thể chế tạo ra một phôi kiếm đến Kim Đan tu sĩ cũng có thể sử dụng.

Ta thật muốn biết sau khi ngươi có được chỗ tài nguyên cấp cao hơn, ngươi có thể đem lại cho ta bất ngờ gì đây.”

Trong ánh mắt của Tào Sung ánh lên một ngọn lửa dã tâm.

Hắc Nguyệt Thần Triều đã từng rất hùng mạnh, nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi.

Trước kia triều đại này có một vị Thiên Tiên cảnh tọa trấn, nhờ vậy nó mới đặt vững được vị thế ở Đông Châu này.

Nhưng vài ngày trước, lão tổ của Hắc Nguyệt Thần Triều hưởng ứng lệnh triệu tập của Tiên Minh, đem hơn 9 thành quân lực của cả quốc gia, đồng thời cũng tự mình ra sân tiến vào thế giới phía bên kia khe nứt.



Đây là một vụ đánh cược với Hắc Nguyệt Thần Triều là người đã thua đến quần cộc cũng mất.

Từ một thế lực bá chủ, nay thần triều đã ngã xuống chỉ còn là một thế lực với người mạnh nhất là Hợp Thể cảnh tu sĩ.

Không còn đủ vốn liếng để duy trì sự thống trị của mình, quốc gia rộng lớn nhất nhì Đông Châu nhanh chóng chìm trong hỗn loạn.

Ngoài thì có các tông môn, hoàng triều khác liên tục xâm lấn.

Trong thì phản loạn nổi lên khắp nơi, quần hùng cát cứ xưng vương xưng bá.

Hắc Nguyệt Thần Triều đã suy yếu đến mức khó mà tin nổi.

Ví dụ lớn nhất chính là một tên tướng quân thuộc hàng trung du, chỉ là một Hóa Thần cảnh không đáng để nhắc tới như Tào Sung, giờ cũng đã có đủ tư bản để chiếm đất xưng vương, đủ để thấy Hắc Nguyệt Thần Triều đã loạn như thế nào.

Cất đi phôi kiếm trong tay, Tào Sung lấy ra một tấm bản đồ cầm tay.

“Kế hoạch xem ra phải thay đổi đôi chút.

Với v·ũ k·hí có trong tay, ta có thể mưu chiếm thêm 3 huyện nữa, thậm chí có thể cân nhắc đánh lên đến tận phủ thành, dù sao thì tướng thủ thành ở nơi đó cũng chỉ là một tên vừa đột phá Phân Thần cảnh.

Nếu như v·ũ k·hí do tên Trương Tam đó chế tạo ra đủ mạnh, ta nghĩ mình có thể đi lên tranh một vị trí trong thời đại này.”

Nhìn vào tấm bản đồ, trí tưởng tượng của Tào Sung bay cao bay xa…

Ở một phương hướng khác, Số 3 đang trên đường trở lại khu lò rèn, chuẩn bị nhận chức đốc công vào vài ngày sau đó.

Nhưng gương mặt của hắn không hề có bất cứ vẻ cao hứng nào từ đầu đến cuối.

Đây là những biểu lộ chân thực nhất của Số 3 mà không phải hắn đang diễn kịch.

Tuy đã đạt được thành công bước đầu trong kế hoạch ăn mòn Hắc Nguyệt Thần Triều của mình, Số 3 vẫn không thể nào cao hứng nổi.

Là một trong những chỉ huy đời đầu được Bạch Hồn chế tạo, Số 3 vẫn có được lý trí và tính cách riêng của hắn.

Trong số các vị chỉ huy của Bạch Hồn, tên này là người có tính cách ác liệt nhất, và đồng thời cũng là kẻ thù dai nhất.

Trong không gian ý thức, Số 3 lúc này đang không ngừng than phiền với Bạch Hồn.

“Chủ thể, ta đã làm đúng như những gì ngươi nói, giờ ta đã có lý do truyền bá tri thức của ngươi ra Hắc Nguyệt Thần Triều rồi.

Không chỉ dừng lại ở đám thợ rèn, ta còn dự định khắc lên những v·ũ k·hí được ta chế tạo ra một vài loại truyền thừa, sau này chỉ cần quân lính hoặc bất cứ ai nhặt được những thứ v·ũ k·hí ấy đều sẽ dần dần bị nó ăn mòn tâm linh.

Với cái tình trạng loạn lạc ở Hắc Nguyệt Thần Triều, sớm muộn những thứ v·ũ k·hí mang theo truyền thừa của chúng ta sẽ lan tỏa ra muôn nơi.”

Hắn báo cáo lại tình hình với Bạch Hồn bằng một thái độ hết sức mệt mỏi.

Nhìn vào cái sắc mặt hằm hằm không muốn nói gì của Số 3, Bạch Hồn nghĩ rằng hắn nên kiểm tra sức khỏe tâm thần cho hóa thân của mình một chút.

Cả ngày bực bội mà không được giải phóng thì sớm muộn cũng phải trầm cảm.

“Người anh em, ngươi còn có gì không phục sao?”

Số 3 nghe vậy, hắn bắt đầu chia sẻ với chủ thể vủa hắn về cách xử lý tên cấp trên.

“Không có gì đâu, chủ thể, ta giờ muốn biết, mục đích của chúng ta là chỉ cần ngươi ăn mòn càng nhiều sinh linh ở Hắc Nguyệt Thần Triều này đúng không?”



“Đúng vậy.” Bạch Hồn vừa uống trà vừa gật đầu.

“Làm bất cứ cách nào có thể, miễn là đạt đủ KPI đúng không?” Sắc mặt Số 3 càng lúc càng hưng phấn.

“Chính xác.” Bạch Hồn dùng con mắt cá c·hết nhìn về Số 3, vì liên kết tâm linh không đủ mạnh nên hắn cũng không hiểu hóa thân của mình đang nghĩ gì.

“Haha, tốt lắm.

Vậy thì chủ thể ngươi cứ yên tâm, ta đảm bảo kế hoạch vẫn sẽ diễn ra suôn sẻ, ngay cả khi ta chơi c·hết tên Tào Sung kia nữa.”

Bạch Hồn nghe được hóa thân của mình cam đoan nên cũng gật đầu.

Phải biết, Số 3 suốt ngày mò cá trong quân đoàn của Bạch Hồn từ những ngày đầu tiên, nhưng dù vậy, hắn vẫn được trọng dụng là có lý do của nó.

Đó chính là hắn chưa bao giờ làm Bạch Hồn thất vọng.

Nhìn ý thức của Bạch Hồn rời đi, Số 3 bắt đầu lên kế hoạch đưa tiễn Tào Sung.

“Hừm, hừm, Tào Sung, ngươi có thể ép ta giao ra truyền thừa, tri thức, mấy cái đó ta không quan tâm.

Nhưng ngươi dám bắt ta phải tăng ca, đây chính là đường c·hết mà ngươi tự tìm cho mình, phải biết là chủ thể của ta cũng không dám bắt ta phải tăng ca a.”

Trên đình thủy tạ, Tào Sung còn đang mơ về giấc mộng bá quyền thì chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, hắn lập tức giật mình và bị lôi về hiện thực…

Bạch Hồn một lần nữa trở về không gian linh hồn, tiếp theo hắn muốn đi tìm xem tình hình của Số 4 và Số 5 như thế nào.

Nhưng trước đó, hắn muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Chiếc nhẫn ở ngón áp út của Lâm Lục Dạ sáng lên, một bóng người mờ ảo đi ra từ đó.

Hiện tại, khí tức mà bóng người này phát ra cũng chỉ ngang với tàn hồn của một Luyện Khí tu sĩ.

Nhưng khác với các tàn hồn khác, Bạch Hồn không hề bị tan biến khi chạm phải ánh sáng mặt trời, hắn có thể thoải mái nhảy múa hát ca, mặc kệ cho có bị nắng chiếu suốt ban ngày chăng nữa.

Dù sao Bạch Hồn đã nghiên cứu cả trăm lần mà không có một chút thu hoạch thì đúng là vô lý.

Với trạng thái ngụy trang hiện tại, hắn sẽ không bị thiên đạo của Xích Phong giới nhận ra miễn là không sử dụng thủ đoạn không thuộc về thế giới này.

“Chào buổi tối đạo lữ của ta, cuối cùng ngươi cũng chịu ra ngoài hít thở không khí rồi sao?”

Giọng nói đầy dịu dàng của Lâm Lục Dạ vang lên, giống như có thể trải vuốt lại tâm linh của mỗi người.

Từ ngày có một đứa con nuôi, Lâm Lục Dạ ngày càng giống một người mẹ dịu dàng, không phải là một con điên b·ạo l·ực, sinh tử mặc kệ không phục liền làm như trước nữa.

“Chào buổi tối, Lục Dạ…”

Bạch Hồn chợt nhận ra có gì đó không ổn, hắn rõ ràng rời khỏi chiếc nhẫn ở tay trái của Lâm Lục Dạ mà.

Hắn chắc chắn vừa rồi cô nàng còn đang làm bếp, nhưng thế quái nào mà giọng nói của cô lại xuất hiện ở ngay cạnh cửa như thế này.

Khi quay đầu lại, cái mà Bạch Hồn thấy được là một khung cảnh vô cùng quỷ dị.

Cả căn bếp lúc này đã được “lấp đầy” bởi Lâm Lục Dạ.

Ở bên cửa có một Lâm Lục Dạ, hay chính xác là một cái đầu của cô nàng đang mỉm cười với hắn.

Cái đầu ấy được kết nối với một thân thể Lâm Lục Dạ khác bằng những thớ cơ đẫm máu trộn lẫn với da thịt, cùng với một thứ vật chất màu đen tuyệt đối nhìn qua có tính chất vật lý khá giống cao su lỏng.

Sàn nhà, tường, dụng cụ làm bếp giống như được phủ qua bởi một thứ hỗn hợp da thịt, hòa cùng với thứ vật chất đen bí ẩn kia, xen lẫn trong cái đống bầy nhầy ấy là chân tay, hoặc vài gương mặt của Lâm Lục Dạ giống như được khảm trong bức tường đầy da thịt.

Di chuyển trong căn phòng bếp đầy ghê rợn này là khoảng 7, 8 bộ thân thể của Lâm Lục Dạ đang chuẩn bị bữa tối.

Những bộ thân thể này nhìn qua có vẻ giống phân thân, nhưng tất cả chúng dù ít hay nhiều đều có một phần thân thể được kết nối với căn phòng bếp rùng rợn này.

Một khung cảnh có thể làm hao mòn lý trí của bất cứ ai nhìn thấy nó.