Trong lúc Số 4 và Số 3 đang bận nghiên cứu, chế tạo và không ngừng cải tiến lại các Thần Thông Pháp Khí.
Lúc này ở, Cực Đạo tông.
Dưới ánh sáng bình minh, khi sương còn đọng trên lá.
Cả tông môn đồ sộ lúc này được phủ lên trên một lớp sương mù mỏng, không khí trong tông môn tĩnh lặng đến đáng sợ, giống như không có bất kỳ ai còn sinh sống ở nơi đây.
Bầu không khí này có được là do toàn bộ đệ tử của Cực Đạo tông đã được chuyển hóa làm Bạch Hồn Tinh Linh.
Giờ này, đám người ấy còn đang bận việc, chạy qua chạy lại khắp vùng Đông Châu này, làm gì có chuyện ở trong tông môn tu luyện nữa.
Với lại, người cũng đã thành quyến tộc của Bạch Hồn, muốn tăng tu vi lên không thể dựa vào tu luyện nữa, mà phải dựa vào làm công để đổi lấy điểm cống hiến, từ điểm cống hiến bắt đầu đi mua tu vi, mới có thể tăng cảnh giới.
Nên giờ tông môn này hoàn toàn bị bỏ trống.
Nhưng rất nhanh chóng, bầu không khí yên bình tĩnh lặng ấy đã b·ị đ·ánh vỡ.
Có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, lao vào mặt đất với tốc độ rất cao, như một viên thiên thạch rơi thẳng xuống quảng trường của tông môn.
Oanh!
Đất rung núi chuyển, cả một tông môn rộng lớn rung chuyển như thể lục địa muốn sụp đổ.
Trận pháp được sử dụng để gia cố quảng trường của tông môn lúc này hoạt động hết công suất, từng phù văn sáng rực lên như thể sắp quá tải tới nơi, nhưng chúng dù cố hết sức nhưng cũng khó có thể sống sót trước sức mạnh hủy diệt.
Cả quảng trường rộng lớn tan vỡ thành vô số mảnh, đất đá bụi mù bắn lên tứ tung, cả Cực Đạo tông được bao phủ hoàn toàn trong cơn bão bụi.
Ở trung tâm của vụ v·a c·hạm, một cơn gió mang theo đủ thứ ô nhiễm quét qua, khiến cho mặt đất ngay dưới chân bắt đầu trở nên lầy lội, như thể mặt đất đã hóa thành máu thịt chứ không phải đất đá.
Cơn gió ấy cũng đã quét đi bụi mù, để lộ ra hiện trường vụ v·a c·hạm.
Một thiên thần bóng tối với bộ áo giáp vặn vẹo, đôi cánh đen quỷ dị lúc này đang đè 3 lão già ra đánh.
Và thiên thần ấy không ai khác ngoài chỉ huy Số 1 của Bạch Hồn.
Hiện tại, dưới chân Số 1 đang là đệ nhất lão tổ của Cực Đạo tông, hai đôi cánh của hắn lúc này đã biến đổi, hóa thành hai bàn tay khổng lồ nhấn đệ nhị và đệ tứ lão tổ xuống mặt đất ma sát.
Trên tay trái của hắn đang cầm đầu của đệ tam lão tổ đ·ã c·hết không nhắm mắt, tay phải cầm thanh ma kiếm Sasuke còn đang nhỏ máu.
Ba vị lão tổ dưới đất giận dữ không thôi, đôi mắt như muốn nứt ra, gương mặt dữ tợn như muốn lao lên cắn người, thân thể cố gắng thoát khỏi áp chế nhưng vô vọng.
Dưới ảnh hưởng của thứ từ trường vặn vẹo do Số 1 thả ra, cả ba người lúc này muốn vận chuyển năng lượng trong thân thể cũng khó, mỗi lần vận chuyển là nguyên thần, pháp tắc trong thân thể lại vặn vẹo khiến ba người khó chịu không thôi.
Giống như thể đang có hàng ngàn, hàng vạn con sâu trùng đang cố làm náo loạn bên trong thân thể họ.
Càng tồi tệ hơn nữa, đó là nhục thân có thể nhấc bổng lục địa của 3 Độ Kiếp Nhân Tiên này giống như vô dụng, không thể di chuyển nổi một li trước sức mạnh tuyệt đối của Số 1.
Cảm nhận được 3 lão tổ không còn là uy h·iếp.
Lúc này, Số 1 mới bắt đầu xem xét chiến lợi phẩm mà hắn thu được khi xử lý đệ tam lão tổ.
Ném cái đầu đã sớm không còn chút sinh khí của đệ tam lão tổ sang một bên, trong lòng bàn tay trái của thiên thần bóng tối có một mảnh xương, thứ được người ở thế giới này gọi là Chí Tôn Cốt.
Nhìn qua mảnh xương giống như một viên ngọc quý, với những minh văn đầy huyền ảo lúc ẩn lúc hiện.
Ngoại hình nhìn kiểu gì cũng thấy giống với xương của chính mình đến mấy phần, Số 1 cũng đã hiểu tại sao khi các tu sĩ nhìn thấy xương của hắn, họ đã nói đó là Chí Tôn Cốt.
“Mẫu vật quý giá như thế này, chút nữa ta phải gửi về để chủ thể phân tích.”
Khác với những người còn lại sẽ phân tích mẫu vật mới ngay lập tức, Số 1 chỉ là một chiến binh thuần túy nên hắn sẽ giao công việc này cho những người khác.
Ba tên lão tổ lúc này càng giãy dụa mạnh hơn nữa khi chứng kiến Chí Tôn Cốt biến mất.
“A, ta nghĩ các ngươi phản ứng dữ dội khi ta g·iết đệ tam lão tổ là do quan hệ của mấy lão già các ngươi khá tốt, nhưng hiện tại, xem ra mối quan hệ của mấy lão cũng không tốt lành gì cho lắm.
Vì thứ làm mấy lão sốt ruột như vậy là Chí Tôn Cốt đi.”
Đã một tháng qua đi kể từ ngày Số 1 nắm trong tay Cực Đạo tông này, mọi thứ vô cùng yên bình và thuận lợi, đến cái mức mà Số 1 cũng quên luôn tông môn này còn có vài Độ Kiếp cảnh lão tổ tọa trấn.
Vì vậy, nếu ngày hôm nay mấy lão tổ này không đồng thời xuất quan, Số 1 cũng không cần đánh nhau với mấy lão già này.
Còn mấy lão già nhìn về Số 1 với ánh mắt g·iết người cũng có lý do riêng, không phải chỉ vì Chí Tôn Cốt bị lấy đi.
Đám lão tổ này đang bế quan tu luyện, nhưng chợt từ 1 tháng trước, quy tắc của thế giới đột nhiên thay đổi, làm cho mấy lão già này phải xuất quan sớm hơn dự kiến.
Nhưng khi đi ra khỏi nơi bế quan, cái duy nhất mà bọn họ thấy chính là một tông môn trống rỗng.
Cảm thấy có gì đó không ổn, cả bốn người cùng nhau lục tung cả tông môn, và thứ duy nhất bọn họ tìm được chỉ là sự trống rỗng.
Cả bốn vị lão tổ lúc này cảm thấy phẫn nộ vô cùng, dù sao Cực Đạo tông cũng là một công cụ để những người này thu hoạch tài nguyên tu luyện, làm sao các lão tổ này bỏ qua cho kẻ đã phá mất cái cần câu cơm của mình được.
Ngay trong lúc các lão tổ đang muốn phát điên, họ chợt phát hiện ra một tên ăn mặc kỳ quái, nhìn qua đủ biết không phải là người trong chính đạo đang đi dạo trong khuôn viên tông môn nhà mình.
Vì tự tin là những chiến lực cao cấp nhất trên thế giới vào lúc này, bọn họ cùng nhau đi lên, muốn bắt tên ma tu lạ mặt kia để tra hỏi tung tích của những người khác.
Nhưng bọn họ không ngờ được, ngày hôm nay mình lại đụng phải tấm thép.
Không những tra hỏi không thành, mà giờ các lão tổ còn bị người nhấn xuống đất ma sát, c·hết một còn lại ba người.
Và nhìn vào cái tình hình này, sớm muộn các lão tổ cũng bị người đ·ánh c·hết.
Sau lưng Số 1, một đôi cánh mới đang dần được mọc ra.
Về kiểu dáng, nó vẫn là một đôi cánh với hàng đống xúc tu giống như trước đó, nhưng về màu sắc, thay vì là một màu đen xen lẫn đỏ, lần này, màu sắc của đôi cánh mới là đen xen lẫn xanh lục.
Sau cuộc n·ội c·hiến với những người khác, thân thể Số 1 đã xuất hiện rất nhiều những v·ết t·hương giống như nguyền rủa, những thứ mà hắn không thể nào khôi phục lại được.
Một trong số những thương tổn ấy chính là lời nguyền do cô nàng người thực vật đã gieo trên người hắn, một lời nguyền làm cho máu thịt của hắn lúc nào cũng giàu sức sống.
Nhưng đồng thời, lời nguyền ấy sẽ luôn khiến cho hắn có thực vật mọc ra từ khắp các cơ quan thân thể, hút đi càng nhiều sức sống trên thân thể hắn, khiến Số 1 luôn trong một trạng thái suy yếu.
Nếu là người khác, đây sẽ là một lời nguyền khó giải, nhưng với Bạch Hồn, hắn có một cô con gái nuôi là Adplina, hậu duệ của một Ngoại Thần có sức mạnh về sinh mệnh và thực vật.
Đồng thời vì Cấm từng là vật chứa của Adplina, nên lời nguyền này chính là đồng căn đồng nguyên với cô bé.
Việc giải quyết lời nguyền này giờ đây vô cùng đơn giản, chỉ cần biến lời nguyền này thành một thiên phú vĩnh cửu là được
Và Số 1 đã nhờ vào lời nguyền ấy mà sáng tạo ra một đôi cánh mới cho mình.
Khi đôi cánh với màu đen ngả sang màu lục, thứ ô nhiễm mà Số 1 thả ra ngoài môi trường lúc này lại là một loại ô nhiễm hoàn toàn khác.
Một đợt sóng trường lực vặn vẹo được thả ra, vạn vật giống như đều đang có sinh mệnh, kể cả cục đá hay cát sỏi, mọi thứ đều đang sống lại và trở thành những thứ kỳ quái.
Nhưng thay đổi nhiều nhất có lẽ chính là tất cả cây xanh xung quanh Cực Đạo tông, tất cả chúng đều bắt đầu dài ra tay chân, dáng vẻ dương nanh múa vuốt cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, trên người ba vị lão tổ cũng đang bị biến đổi nhanh chóng, từng chồi non bắt đầu mọc ra, đâm xuyên qua lớp da cứng chắc gấp vô số lần kim cương mà trồi lên đón ánh mặt trời.
Với những người bị những mầm cây nhỏ ấy ký sinh, đây không phải là một cảm giác thoải mái gì.
Trong nháy mắt, ba gốc cây mới đã được mọc ra, chúng là tổ hợp của vô số các loài cây khác biệt đan vào nhau, tạo nên một cây cổ thụ có dáng vẻ kỳ lạ.
Hiện tại ba vị lão tổ đã hoàn toàn hòa làm một với cây cối, chỉ còn phần đầu của họ thò ra ngoài cái cây.
Nhìn thấy đối thủ của mình vẫn có thể sống sót, Số 1 nhìn qua cũng chỉ đành thở dài.
Xem ra thiên phú mới của hắn chỉ phù hợp để đỡ đòn và khống chế, không phải là một thiên phú quá mạnh mẽ trong việc chiến đấu.
Hoặc là do hắn vẫn chưa tìm ra cách chính xác để vận dụng thiên phú này.
Vì vậy, Số 1 bắt đầu làm một vài thử nghiệm của riêng mình, dù hắn không am hiểu về việc nghiên cứu cho lắm.
Hắn vẫy nhẹ tay, ba cây cổ thụ nhanh chóng lụi tàn, co lại và biến thành 3 chiếc quan tài gỗ.
Ba chiếc quan tài ấy đang tỏa ra một lực hút rất đặc biệt, khiến cho sinh cơ của tất cả những sinh vật xung quanh nó nhanh chóng héo tàn.
Phạm vi ảnh hưởng của lực hút ngày càng được mở rộng, đến cả ngàn dặm xung quanh cũng dần bị ảnh hưởng, biến khu vực quanh quảng trường thành một vùng đất c·hết.
Nhưng thứ đang hút sinh mệnh này không phải là những kẻ ở trong quan tài, mà là bản thân những cái quan tài ấy.
Trong tầm nhìn linh hồn, có thêm ba linh hồn mới đang dần bay xuyên qua quan tài gỗ, chúng vừa bay đi chúng vừa biến đổi, và dần tạo thành các Bạch Hồn Tinh Linh mới.
Nắp của ba chiếc quan tài gỗ được mở ra, bên trong là 3 bộ t·hi t·hể đã khô quắt như những xác ướp qua cả ngàn năm.
Số 1 không muốn khả năng của mình chỉ dừng lại ở việc g·iết địch, hắn còn muốn có thêm một số thuộc hạ mới, mạnh mẽ hơn, bổ sung cho cái quân đoàn đang ngày càng xuống dốc của hắn.
Lượng sinh cơ vặn vẹo, khổng lồ được tích trữ trong nắp quan tài đã được giải phóng, đánh thẳng vào trong thân thể của ba xác ướp kia, khiến cho những cái xác vừa mới c·hết không lâu nay bắt đầu sống lại.
Dù thân thể không có bất cứ thay đổi nào, nhưng thứ ô nhiễm vặn vẹo mà ba cái xác ấy tỏa ra đã không kém gì Số 1.
Lúc này, Số 1 nhìn về phía 3 Bạch Hồn Tinh Linh mới được tạo ra, hắn lập tức ra hiệu, mời ba hồn nhập vào xác c·hết của họ.
“Ba vị, mời.”
Ba Bạch Hồn Tinh Linh lúc này chỉ có thể nhìn nhau.
Thông qua những thông tin có được khi trở thành quyến tộc của Bạch Hồn, bọn họ cũng hiểu được tình hình hiện tại của mình.
Kẻ vừa g·iết c·hết ba người giờ đã trở thành chỉ huy của họ, nên cả ba vị lão tổ không thể làm gì hơn là nghe lệnh của Số 1.
Ngay sau khi hồn nhập vào xác, những phần vách quan tài cũng bắt đầu giải thể, một lần nữa tái cấu trúc.
Giờ này, đứng trước mặt Số 1 là ba binh sĩ mới, họ vừa là xác c·hết nhưng lại có một lượng sinh cơ khổng lồ, người mang sinh mệnh lực cực kỳ nồng đậm, nhưng lại có thể lấy đi sinh mệnh người khác trong vô hình.
Bộ áo giáp của những binh sĩ này là những bộ áo giáp gỗ cực kỳ rắn chắc, có khả năng hấp thu sinh mệnh của bất cứ kẻ địch nào ở gần, đồng thời cũng có thể trị thương cho chính những kẻ đang mặc nó.
Lúc này, Số 1 đã có ý tưởng về việc thành lập một quân đoàn mới, một quân đoàn gồm toàn những xác ướp mặc giáp gỗ này…
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đã là 1 năm kể từ ngày Nam Vực được Liên Minh Nhân Loại hoàn toàn c·hiếm đ·óng.
Đông Châu không biết từ lúc nào đã hóa thành một cấm địa đối với các tu sĩ Trung Châu.
Từng đoàn, từng đoàn sứ giả tiến tới vùng đất này đều biến mất một cách bí ẩn, không hề có bất cứ ai trở về hay hồi âm từ vùng đất ấy.
Từng có một vị lão tổ nổi giận, vượt qua vô số năm ánh sáng, đi tới tận Đông Châu, hỏi xem đám người đó có còn là người không khi Nam Vực đã hoàn toàn bị vực ngoại thiên ma c·hiếm đ·óng.
Nhưng một tháng sau đó, vị Thiên Tiên cảnh lão tổ ấy trở về trong trạng thái trọng thương sắp c·hết.
Toàn bộ thân thể liên tục mọc ra đủ các loại thực vật, có cắt mãi cũng không hết, ngay cả thế giới của Thiên Tiên cảnh này cũng bị vấy bẩn bởi vô số những loài thực vật vặn vẹo.
Trong những giây phút cuối đời, Thiên Tiên cảnh này đã đưa ra một lời cảnh báo với tất cả những người xung quanh.
Đông Châu đã thất thủ!
Lúc này, tất cả các tu sĩ ở Trung Châu đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, Đông Châu nói không còn là không còn.
Kẻ thù là ai? Khả năng chiến đấu của chúng như thế nào? Và chúng đã c·hiếm đ·óng cả một khu vực rộng lớn như vậy từ bao giờ?
Tất cả mọi người đều không biết đáp án, có lẽ chỉ có những người đã đặt chân lên vùng đất ấy mới biết được.
Nhưng giờ, nào có ai dám đi đến Đông Châu nữa?
Nhiều người cảm thấy không ổn, họ bắt đầu liên lạc với tai mắt của mình ở Bắc Vực, hi vọng nơi đó vẫn bình yên.
Nhưng cũng như Đông Châu, không hề có bất cứ một tin nhắn nào được gửi về.
Lúc này các chưởng môn, thánh chủ của các thế lực lớn mới bắt đầu nhận ra một sự thật.
Đó chính là đệ tử, trưởng lão, người nối nghiệp nhà mình đi Bắc Vực tìm cơ duyên hơn một năm nay rồi, nhưng không có bất cứ thông tin nào, bất cứ lời nhắn nào được gửi về.
Ban đầu mọi người cũng không quan tâm lắm, vì với tu sĩ, một năm vẫn là quá ngắn để có thể tìm kiếm cơ duyên, chuyện tu sĩ không gửi tin nhắn về là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng hiện tại, vô số lệnh triệu tập khẩn cấp đã được gửi đi, và đáp án mà tất cả các thế lực nhận được chỉ có sự im lặng.
Một hai thế lực không liên lạc được, chuyện này rất bình thường.
Chỉ là tất cả các thế lực đều không liên lạc được, chuyện này đã trở nên rất bất thường.
Tất cả những điều này đã nói lên một điều, đó là Bắc Vực cũng xảy ra vấn đề rồi.
Lúc này, các tu sĩ mới ngớ người ra.
Tây Vực người đ·ã c·hết hết rồi, nên không ai nhắc tới nó.
Nam Vực giờ là lãnh thổ của vực ngoại thiên ma, thậm chí một vài khu vực phía nam Trung Châu cũng bị c·hiếm đ·óng.
Đông Vực và Băc Vực không biết từ lúc nào đã trở thành cấm địa.
Trung Châu giờ đã trở thành đảo hoang, bị cô lập lúc nào không hay.