Ngày ngày trôi qua, trên bầu trời không ngừng diễn hóa ra vô số các loại kiếm pháp mới, các loại kiếm ý mới, thậm chí còn diễn hóa cả một vài bàng môn tà đạo như thân thể là kiếm, thổi khí thành kiếm…
Hệ thống kiếm đạo vô cùng đa dạng này đã trở nên quá áp đảo, thậm chí có thể đá đít hệ thống tu tiên truyền thống ra khỏi lịch sử.
Trên đỉnh núi tuyết cao nhất của Bắc Địa, Diệp Hiên lúc này đang thu hết toàn bộ cảm ngộ của vô số người vào trong mắt.
Tất cả những gì chúng sinh cảm ngộ, chúng sinh diễn hóa, đều sẽ hóa thành quân lương phụng dưỡng Diệp Hiên trưởng thành nhanh chóng hơn.
Ngày hôm nay, số lượng cảm ngộ mà vô số người cung cấp cho Diệp Hiên đã giúp cho hắn tiến thêm một bước mới.
Tên kiếm sĩ đầu xù mở mắt ra, đôi mắt đen của hắn đã không còn ở đó nữa, mà là một đôi mắt với vô số các màu sắc không ngừng lưu chuyển, giống như thể ẩn chứa trong đó là cả một thế giới.
Hắn gọi con mắt mới của mình là Ngộ Đạo Nhãn.
Thiên phú SSS cấp Vạn Kiếm Ý đúng là rất mạnh, nhưng nó lại có một cực hạn, đó là mọi thứ mà nó cảm ngộ ra đều là kiếm.
Nhưng với Diệp Hiên, kẻ đang xây dựng một thế giới mới cho riêng mình, thứ cảm ngộ này đã không thể nào đáp ứng được nhu cầu của hắn nữa.
Hắn đúng là rất thích kiếm, là một kiếm sĩ đã sống qua không biết bao nhiêu cái vạn năm trong những lần mô phỏng, nhưng càng sống lâu, hắn lại càng nhận ra được một sự thật.
Kiếm chỉ là một phần của thế giới, nhưng thế giới còn có rất nhiều thứ khác, nó không thể có mỗi kiếm được.
Vạn vật đều có thể làm kiếm trong tay cao thủ, nhưng chỉ mỗi kiếm khó có thể thay thế được cho vạn vật.
Thế giới trong thân thể Diệp Hiên đến hiện tại đi đến cực hạn chính là bị kẹt ở một bước này.
Để cho kiếm khí của mình có thể diễn hóa ra vạn vật một cách hoàn chỉnh nhất, Diệp Hiên muốn thử nhảy ra khỏi chuyên môn của mình, muốn nhìn ngắm nhiều phong cảnh hơn, ngộ ra nhiều thứ hơn.
Vì vậy, Ngộ Đạo Nhãn đã được hắn chế tạo ra.
Khi đổi sang một tầm nhìn cao cấp hơn, vạn sự vạn vật giống như không còn che đậy trước mắt hắn, hàng loạt thông tin bắt đầu được phân tích, hàng tá những thứ trí tưởng tượng cũng khó hình dung ra nổi đập vào mắt hắn.
Sau khi nhìn trời nhìn đất trong một giây lát, hai con mắt của Diệp Hiên đã bắt đầu đổ máu.
Hiện tại, hắn cũng đã gặp vấn đề tương tự như Lâm Lục Dạ ngày đầu tiên sử dụng Con Mắt Của Hắc Thần, đó chính là chứng kiến quá nhiều thứ cấm kỵ.
Tệ hơn nữa, Ngộ Đạo Nhãn của Diệp Hiên không chỉ nhìn thấy, mà nó còn đang tự động phân tích những thứ cấm kỵ ấy, giống như khi thiên phú Vạn Kiếm Ý tự động phân tích đủ loại kiếm ý.
Những thứ cấm kỵ này vô cùng nguy hiểm, chúng là bản chất, là những quy tắc thuộc về tầng sâu nhất của thế giới, còn cấm kỵ chính là bản năng phản kích của thế giới, trừng phạt lên kẻ dám nhìn vào nhưng thứ không được phép thấy.
Dù Xích Phong giới hiện tại có đang vô cùng suy yếu, nó vẫn sẽ giữ khả năng bảo mật của mình ở mức tốt nhất.
Kể ra, trong ba người Bạch Hồn, Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ.
Có mỗi Bạch Hồn nhờ vào nghiên cứu thần thông và hệ thống, hắn đã vô tình truy cập thành công vào những dữ liệu của Xích Phong giới mà không bị nó cắn trả.
Hiện tại, Diệp Hiên đang phải đau đầu vì những tri thức cấm kỵ xuất hiện liên tục trong đầu hắn, những thứ mà một Thiên Tiên cảnh tu sĩ phải mất hàng vạn năm mới có thể tìm hiểu ra được.
Diệp Hiên cũng nhận ra điều này, và thật trùng hợp, tên này chưa bao giờ thiếu thời gian.
Hắn bắt đầu tự mình thực hiện quá trình mô phỏng tương lai, phải tự làm tự ăn vì chính hắn đã chém c·hết cái hệ thống của mình từ trước rồi.
Nếu là lúc trước, khi có hệ thống, Diệp Hiên có thể nhờ vào thứ công cụ ấy để khai thác thế giới lực lượng, lấy chúng làm năng lượng cho những lần mô phỏng tương lai.
Nhưng sau khi hệ thống của hắn b·ị c·hém nát, Diệp Hiên hiện tại phải tự chi thế giới lực lượng ra để có thể mô phỏng tương lai.
Lúc này hắn cảm thấy hối hận không thôi, giá như cái hệ thống của hắn không chỉ có thể mô phòng tương lai, mà còn có khả năng trở về quá khứ nữa thì tốt.
Khi đó, hắn sẽ ngăn cản hành động của mình trong quá khứ, không chém c·hết cái hệ thống đã hố mình nữa, thay vào đó chỉ thiến toàn bộ những chức năng thừa của cái hệ thống ấy đi, để lại mỗi chức năng hấp thu thế giới lực lượng là được rồi.
Nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Mất đi hệ thống, Diệp Hiên đã có thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
Hắn hóa thân thành một con cá nhỏ trên dòng sông thời gian này, có thể gia tốc để đi tới tương lai dễ dàng, nhưng thật khó để trở lại quá khứ.
Giờ dù có cố hết sức chăng nữa, hắn cũng chỉ có thể trở lại được khoảng thời gian 10 phút trước mà thôi, và mỗi ngày hắn chỉ có thể sử dụng được một lần, đó là giới hạn nếu như hắn không muốn thế giới bên trong mình sụp đổ.
Lần này Diệp Hiên ăn phải cái lỗ vốn hơi to, nếu như hắn không kịp thời tiêu hóa xong hết chỗ tri thức cấm kỵ này, hắn sẽ không c·hết nhưng chắc chắn bị trọng thương, và có thể sẽ biến thành nguyên nhân cho sự thất bại của hắn trong tương lai.
Vì vậy, Diệp Hiên không cho phép những lần mô phỏng tiếp theo có thất bại.
Thế giới lực lượng của Kiếm Giới bên trong Diệp Hiên tiêu hao nhanh chóng, nhanh tới nỗi mà cái đại thiên thế giới ấy sắp không chịu nổi, có dấu hiệu muốn sụp đổ.
Bởi vì ngay lúc này, Diệp Hiên giống như đang chơi một canh bạc, hắn thực hiện mô phỏng 3000 tương lai cùng một lúc, với 3000 hướng đi khác nhau.
Thời gian trôi qua chỉ 1 giây ngắn ngủi.
Với người khác, khoảng thời gian này thậm chí còn không bằng một cái ngáp.
Nhưng với Diệp Hiên, trong nháy mắt, số tuổi thật của hắn lại thêm hàng ngàn, hàng vạn năm.
Máu cũng ngừng chảy trên hai mắt của hắn, cấm kỵ đối với hắn giờ cũng không phải là cấm kỵ, chúng giờ đã hóa thành những loại tri thức thường ngày không đáng giá.
Tuy đã vượt qua được thời khắc khó khăn nhất, nhưng cái giá mà Diệp Hiên phải trả là vô cùng đắt đỏ, đó là Kiếm giới của hắn đã trở nên khô cạn, thế giới lực lượng sói mòn, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Nhưng có thật như vậy hay không?
Với người khác, giờ này, họ chỉ có thể chờ c·hết.
Với Diệp Hiên, đây cũng chỉ là chuyện thường ngày kể từ khi hắn không còn hệ thống.
Đừng quên, Diệp Hiên sau mỗi lần mô phỏng có thể nhận được tu vi, tri thức, thi thoảng có được bảo vật từ tương lai.
Nên theo lý thuyết, thế giới lực lượng cũng có thể phản hồi.
Trong tầm nhìn của Diệp Hiên, trên dòng chảy thời gian, có 3000 dòng chảy đang trở lại phản hồi cho hắn.
Mỗi một dòng chảy đều là một phần thế giới lực lượng.
Ít có, nhiều cũng có, thậm chí là rất rất nhiều cũng có nốt.
Hấp thu từng dòng chảy thế giới lực lượng này, Kiếm Giới trong thân thể Diệp Hiên khôi phục lại nhanh chóng.
Thậm chí, do quá nhiều lần phá rồi lại lập, không ngừng đi trên làn ranh sinh tử, thế giới của Diệp Hiên lúc này đã có được biến chất.
Giờ, thế giới lực lượng của Diệp Hiên không chỉ được khôi phục đầy đủ, mà thậm chí còn nhiều gấp 10 lần so với lúc trước.
Nghe qua đây là một phương án làm giàu rất có lời.
Chỉ cần dựa vào việc không ngừng mô phỏng, trên lý thuyết, Diệp Hiên sẽ có được vô hạn thế giới lực lượng, hắn có thể vô hạn mạnh lên trong nháy mắt.
Nghe có vẻ rất khả thi, nhưng Diệp Hiên sẽ ném cả ý tưởng lẫn người đã đưa ra ý tưởng ấy vào thùng rác.
Vì chuyện này chẳng khác nào đang rủ hắn đi đ·ánh b·ạc, dù trên lý thuyết, nếu một con bạc có thể thắng bài mà chưa một lần thua, kẻ đó có thể trở thành triệu phú, thậm chí là tỷ phú.
Nhưng trên đời này, được mấy con bạc có thể thành công đến như thế.
Mỗi lần mô phỏng tương lai, Diệp Hiên lại đang đánh cược với số phận của mình.
Phải biết trong 3000 lần mô phỏng vừa rồi, có tới 1563 lần hắn thất bại trắng tay, 1407 lần không lời không lỗ, 25 lần có được chút lãi, và có 5 lần thắng lớn.
Nhờ có 5 lần thắng lớn ấy bù lỗ, tổng cộng thu nhập của tất cả những lần đánh cược mới là 10 lần số tiền gốc.
Không suy nghĩ vu vơ nữa, Diệp Hiên bắt đầu kiểm kê lại thu nhập trong lần đánh cược này.
Ngoài thế giới lực lượng ra, tên này còn phân tích và cảm ngộ được một phần kha khá các quy tắc tầng dưới chót của Xích Phong giới.
Đồng thời, hắn cũng thu được một đoạn kí ức khá kỳ lạ, về một cá nhân đã xuất hiện, kẻ khiến thế giới phải kh·iếp sợ và ghi nhớ, nhưng đồng thời cũng muốn quên hắn đi.
“Vạn Cổ Tiên Đế, Vạn Cổ tông…”
Hắn chỉ niệm tới đây thôi là lập tức bỏ qua đoạn thông tin này, người khác có thể có hứng thú, nhưng hắn không quan tâm đến lịch sử của Xích Phong giới này làm gì cho mệt đầu.
Sau khi tiêu hóa được thu hoạch lần này, Diệp Hiên bỗng dưng nảy ra một ý tưởng.
Hắn muốn nhìn thấy viễn cảnh chiến đấu với hai kẻ thù định mệnh trong tương lai.
Muốn nhìn thấy cách mà chúng sử dụng lực lượng, qua đó cảm ngộ, hiểu rõ đối thủ và tìm ra cách để đánh bại đối thủ.
Nghĩ là làm, Diệp Hiên lập tức nhắm mắt lại và bắt đầu một lần mô phỏng mới.
Nhưng khi hắn mở mắt ra, chỉ thấy trên gương mặt của tên này xuất hiện một vẻ phiền muộn khó mà tiêu tan.
Đó chính là hắn đã thất bại khi cố tìm hiểu thông tin về đối thủ của mình.
Với tên gọi là Bạch Hồn kia, dạo này Diệp Hiên đã có thể mô phỏng được sự tồn tại của tên đó.
Nhưng với cô nàng Lâm Lục Dạ bí ẩn kia, khả năng mô phỏng tương lai của hắn vẫn mất đi hiệu lực trước cô ta, thậm chí khả năng che giấu này còn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Lúc này, hai mắt của Diệp Hiên dần có những biến đổi lớn.
Bên mắt trái của hắn đang dần xuất hiện những ngọn lửa linh hồn màu trắng, chỉ nhìn qua cũng khiến linh hồn người ta cảm thấy như đang bị thiêu đốt.
Bên mắt phải của hắn giờ đang bị bóng tối thuần khiết chiếm cứ, thứ bóng tối đang không ngừng ăn mòn năng lượng, vật chất, và cả linh hồn hắn.
Diệp Hiên vẫn rất bình tĩnh mà đón nhận phản phệ khi cố nghiên cứu đối thủ, dù cho cả người hắn lúc này đang bùng cháy, giống như đống lửa đang được thiêu đốt trong một ngọn lửa mang hai màu đen trắng.
Tuy đang bị thiêu đốt, nhưng bóng người trong ngọn lửa ấy vẫn rất bình tĩnh ứng đối, như thể những thứ ô nhiễm này không làm gì được hắn.
“Ta cứ nghĩ mình đã đủ mạnh để có thể nhìn thấu hai ngươi rồi, nhưng xem ra thế này vẫn là chưa đủ a.”
Tiếp theo đó, một đợt phản phệ nữa sắp sửa ập lên đầu Diệp Hiên.
“Kẻ nhìn trộm! C·hết!”
Giọng nói của Cổ Thần Bóng Tối Spherias vang lên trong lòng Diệp Hiên như một tiếng chuông lớn.
Tiếp theo đó, hắc ám thuần khiết gấp vô số lần Lâm Lục Dạ ập tới, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhuộm đen toàn bộ thân thể Diệp Hiên chỉ trong 1 giây ngắn ngủi, và biến thân thể bị nhuộm đen ấy tan biến thành cát bụi.
Một đống tro tàn cứ như vậy mà tan biến vào hư không.
Nếu là người khác, bọn họ có thể đ·ã c·hết đến không thể c·hết thêm, nhưng với Diệp Hiên chuyện này lại chưa chắc.
Là một kẻ có thể sánh ngang với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, làm thế nào có chuyện hắn c·hết dễ dàng như vậy được.
Ngay khi thân xác cũ của Diệp Hiên vừa tan biến, một Diệp Hiên mới đã xuất hiện tại đúng nơi, đúng chỗ, đúng cái dáng đứng như lúc trước.
Khiến người nhìn qua cảm tưởng như thứ nguyền rủa từ Cổ Thần Bóng Tối chẳng thể làm gì được kẻ này.
Nếu Bạch Hồn có các Hư Ảo Thân để hành tẩu ngoài thế giới thực, g·iết được Hư Ảo Thân chỉ đơn giản là g·iết được một cái mạng trong hàng tỉ cái mạng của Bạch Hồn.
Đồng thời, tên đó chỉ cần rảnh tay là có thể chế tạo thêm vài triệu Hư Ảo Thân mới dễ dàng, nên theo lý thuyết, hắn là bất tử.
Lâm Lục Dạ có khả năng lưu trữ chính bản thân mình, có thể khởi động lại, tạo ra một thân thể mới của cô bất cứ lúc nào như một nhân vật trò chơi.
Nên chỉ cần có đủ năng lượng và bản thể là cái bảng trạng thái của cô không bị phá hủy, cô ta có thể có vô hạn lần hồi sinh.
Diệp Hiên cũng có khả năng bảo mệnh không kém gì hai đứa trên.
Tên này trời sinh ra đã có khả năng tương tự như Mô Phỏng Tương Lai hệ thống, nên việc tạo ra một phiên bản khác để cử đi tới tương lai chính là một bản năng của hắn.
Nhưng sau khi chém c·hết cái hệ thống, thứ đã khóa kín thiên phú của hắn sau bao năm.
Giờ Diệp Hiên có thể tự do khai phát cái khả năng vốn có của hắn.
Diệp Hiên cũng đã nhận được 3 cuốn sách Thông Quá Khứ, Thấu Hiện Tại, Dự Tương Lai từ đạo sư Tiên Tri ở thị trấn mạo hiểm giả.
Khả năng nhìn như bất tử này là thành quả sau khi hắn nghiên cứu cuốn Thấu Hiện Tại
Bộ thân thể vừa rồi, và cả bộ thân thể mới này nữa đều cùng một thể loại, giống như những bản thân hắn trong những lần mô phỏng tương lai, có sức mạnh và lối suy nghĩ ngang với hắn ở “hiện tại” là những hóa thân được hắn gọi là Mô Phỏng Thân.
Còn bản thể thực sự của Diệp Hiên?
Hắn không hề tồn tại ở thực tại, bản thể thực sự của hắn núp vào trong dòng thời gian, để cho các Mô Phỏng Thân của mình hành tẩu ngoài thế giới thực.
Lúc này, Diệp Hiên thở dài đầy tiếc nuối.
“Thật đáng tiếc a, ta lại là kẻ đầu tiên bị thế giới này để mắt tới.”
Dù thay đổi Mô Phỏng Thân rất nhanh chóng, nhưng ngay khi Mô Phỏng Thân đầu tiên c·hết đi, Xích Phong giới đã nhận ra được sự bất thường của Diệp Hiên.
Cảm nhận được mọi quy tắc của thế giới đang đổ dồn về phía mình, Diệp Hiên chỉ cười nhạt.
“Ta vốn còn muốn tích lũy càng lâu càng tốt trước trận chiến này, nhưng không ngờ được ta lại là kẻ bắt đầu trận chiến.”
Sau lưng Diệp Hiên, một bóng hình thế giới khổng lồ đang không ngừng ẩn hiện.
Một vũ trụ bao la nhưng không hề có bất cứ một hành tinh nào, chỉ có đủ thể loại kiếm từ lớn đến nhỏ đang lơ lửng trong không gian, đây chính là Kiếm Giới của hắn.
Đây chính là thời khắc mà Kiếm Giới hàng lâm, cũng là lúc mà Diệp Hiên phải xuất quan rồi.