Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 253: Diệp Hiên chân thân, Kiếm Giới hàng lâm!



Chương 252: Diệp Hiên chân thân, Kiếm Giới hàng lâm!

Kiếm Giới khổng lồ hàng lâm, hình bóng to lớn của nó khiến cho toàn bộ Bắc Vực phải rung chuyển.

Xích Phong giới cũng không ngờ được lại có thằng chơi liều như thế này.

Một thế giới xuất hiện trong một thế giới khác, không khác nào dê chui vào miệng cọp, việc tiêu hóa thế giới này cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thiên đạo cảm thấy Diệp Hiên xuất hiện rất đúng lúc, nó đang trọng thương vì mất đi Nam Vực, nay tự dưng lại có con mồi xuất hiện trong bụng mình.

Nó có thể nhai nát thế giới mới để nhanh chóng khôi phục lại thực lực của mình.

Nhưng rất tiếc, Diệp Hiên rõ ràng không phải là một con dê, hắn là một con sói đang gặm cắn con hổ bị trọng thương.

Lúc này thiên đạo mới nhận ra có gì đó không đúng ở nơi đây, nó không thể nào điều động thế giới lực lượng ở Bắc Vực để tiêu hóa con mồi được nữa.

Ngược lại, nó đang cảm thấy phần Bắc Vực của mình đang bị kẻ nó coi như con mồi kia tiêu hóa ngược lại.

Trong suốt hơn một năm cực quang múa kiếm trên vùng đất này, mọi sinh linh, từ gốc cây, phiến đá, bông tuyết,… vạn vật ở vùng đất này đã nhiễm đầy kiếm ý của Diệp Hiên.

Hắn đã đầu tư vào nơi này nhiều như vậy, nên ngày hôm nay cũng là lúc hắn thu hoạch trái ngọt rồi.

Từng bông tuyết đang rơi trên Bắc Vực bỗng dưng ngừng lại, hình dáng của chúng không ngừng biến đổi, hóa thành từng thanh kiếm mang theo kiếm khí lạnh giá, bay ngược lên trên không trung.

Kỳ quan này rất nhanh chóng được tất cả mọi người ở Bắc Vực thu hết vào mắt.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của bọn họ đã lập tức thay đổi, chỉ còn lại là một ánh mắt đầy ngộ tính nhìn về phía trời cao, về phía Kiếm Giới đang ngày một hiện rõ.

Vạn vật đều là kiếm!

Con người cũng ở trong vạn vật, nên người cũng là kiếm!

Có người gân xương da thịt tạng phủ tự động tách ra, bay lên và hóa thành từng thanh kiếm.

Cũng có người cả người hóa thành một thanh kiếm, bay v·út lên trời cao.

Tùy ngộ tính của từng người nên bọn họ biến hóa thành từng loại kiếm khác nhau, nhưng không một ai, không một sinh vật nào trên Bắc Vực lúc này không hóa thành kiếm.

Kiếm khí do những thanh kiếm mới được tạo ra này ảnh hưởng, làm cho môi trường ở Bắc Vực vốn đã ô nhiễm bởi kiếm khí rồi nay lại càng ô nhiễm hơn nữa.

Mặc kệ là những vật dụng thường ngày, hay là đất đá cỏ cây, những sinh vật sống tới những thứ vật chất vô cơ,…

Tất cả mọi thứ đều biến thành kiếm và bay lên không trung.

Ở vùng biển nằm giữa Trung Châu và Bắc Vực, lúc này đang có một chiếc phi thuyền bay ngang qua nơi đây.

Từ 1 năm về trước, vì có quá nhiều người ở Trung Châu m·ất t·ích ở Bắc Vực, nên tuyến đường bay giữa hai khu vực này gần như đã bị hủy bỏ.

Nên một phi thuyền xuất hiện ở nơi đây đúng là rất hiếm thấy.

Nhìn qua, đây là một phi thuyền với kích thước thuộc loại nhỏ, cũng chỉ tương đương một chiếc máy bay dân dụng.

Sơ qua cũng đoán được đây là một phi thuyền tư nhân.



Trên boong phi thuyền lúc này là một tiểu thư khá nhỏ nhắn dễ thương, mặc trên người một bộ cổ trang màu hồng càng làm tăng thêm vẻ dễ thương ấy.

Bên người cô nhóc lúc này là một thị nữ với gương mặt cực kỳ lo lắng, sắc mặt thị nữ này càng khó chịu hơn khi tới gần Bắc Vực.

“Tiểu thư, chúng ta rời nhà đi tới Bắc Vực như thế này có phải quá nguy hiểm hay không?

Ta nghe người ta nói, Bắc Vực giờ đã trở thành một ma quật, tu sĩ chỉ có đi vào, nhưng chưa thấy bất cứ ai đi ra.”

Dù thị nữ bên cạnh đã cảnh báo về độ nguy hiểm của Bắc Vực, nhưng vị tiểu thư váy hồng kia có vẻ cũng không quan tâm lắm, trên mặt cô nhóc lúc này đã lộ rõ vẻ không phục.

“Hừm! Lại mấy chiêu trò ấy, đến tán tu cũng không tin chứ đừng nói gì ta.

Chắc chắn người ở Bắc Vực đã phát hiện ra một đại cơ duyên nào đó, nên các thế lực lớn đã thống nhất với nhau, chung tay tung tin đồn nhảm, xua đuổi tất cả mọi người, còn đám người xấu đó có thể cùng nhau chia cắt cơ duyên.

Trò này ta nhìn mãi quen mắt rồi.”

Vị tiểu thư nói bằng một giọng nói cực kỳ tự tin, khiến cho cô thị nữ bên cạnh cũng phải nghi ngờ trước những thông tin mình nhận được từ trước đó.

Nhưng mặc kệ có là gì đi nữa, từ trên phi thuyền này cũng đã có thể nhìn thấy khung cảnh của Bắc Vực rồi, muốn quay lại cũng đã quá muộn.

Nhưng ngay sau đó, hai cô gái này đã chứng kiến một kỳ quan hùng vĩ mà cả đời này bọn họ cảm thấy cũng khó có thể quên được.

Đang trời yên biển lặng, bỗng dưng một cơn gió giật từ Bắc Vực thổi tới làm cho phi thuyền ngã trái ngã phải.

Và những cơn gió này không phải những cơn gió bình thường, chúng là những cơn gió mang theo kiếm khí.

Cảm nhận được mối nguy hiểm trước mặt, cô nàng thị nữ bên cạnh vội vàng lao lên, chắn trước mặt vị tiểu thư nhà mình.

Trước tình hình bất ngờ này, vị tiểu thư còn chưa trải sự đời chỉ có thể nhắm mắt, la hét trong hoảng loạn.

Cô càng hoảng loạn hơn nữa khi cảm nhận được nỗi đau khi có thứ gì đó rất sắc bén cắt qua da thịt mình.

Khi cô nhóc mở mắt một lần nữa, bộ váy trên người cô đã trở nên tan nát, nhưng màu sắc của nó giống như trở nên mỹ lệ hơn khi nhuộm thêm một chút màu máu, không chỉ là máu của cô tiểu thư mà còn là máu của thị nữ đã liều mình chắn trước cô.

Cảm nhận được những cơn gió mang kiếm khí đã ngừng lại, cô thị nữ giống như mất đi toàn bộ lực lượng, cô ngã ngửa về phía sau, gối lên người cô tiểu thư được mình bảo hộ.

Vị tiểu thư nhỏ tuổi cảm thấy như nghẹn ở họng khi chứng kiến thảm trạng của cô thị nữ.

Vì để bảo vệ cô nhóc trước kiếm khí, trên người thị nữ này giờ chi chít các vết kiếm, gương mặt gần như bị hủy dung.

Một vết kiếm chí mạng cắt qua cổ họng thị nữ, khiến cho máu tươi trào ra không ngừng.

Nhìn tiểu thư đang ôm mình trong sợ hãi, cô thị nữ rất muốn nói lời an ủi, nhưng cô không thể.

Máu tươi chảy vào khí quản khiến cho việc cô có thể thở cũng khó, đừng nói tới việc nói chuyện bình thường.

Vết thương này đúng là rất nặng, nhưng với thể chất của một tu sĩ, cô thị nữ có thể sống thêm được vài phút nữa trước khi c·hết vì mất máu.

Đủ thể loại đan dược chữa thương được đưa vào miệng của thị nữ, nhưng kiếm khí bám lên v·ết t·hương khiến cho nó không thể nào có thể khôi phục lại.

“Xin lỗi, xin lỗi.

Do ta sai, ta sai, đó là lỗi của ta…”



Cô tiểu thư nhỏ tuổi lúc này đã gần như sụp đổ, chỉ có thể ôm thị nữ mình từ phía sau mà chẳng thể giúp gì được.

Giờ cô muốn trở về, muốn tìm người trị thương cho thị nữ của mình thì cũng không kịp rồi.

Không kể đường xá xa xôi như thế nào, nhưng phi thuyền đã bị hư hại tới ngưỡng không thể sửa chữa được nữa.

Trên thân tàu lúc này chi chít các vết kiếm, nhiều trận văn của các loại trận pháp trên phi thuyền đã bị phá hủy.

Giờ phi thuyền này còn có thể lơ lửng được trên không trung trong bao lâu nữa cũng là một vấn đề, đừng nói gì tới việc nó có thể di chuyển.

Lúc này, vị tiểu thư cảm giác mình sắp phát điên tới nơi rồi, trước mặt cô lúc này đang xuất hiện vô số ảo giác.

Giống như nước biển đang chảy ngược lên trời, hòa thành từng thanh kiếm.

Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra đó không phải là ảo giác.

Vì trong tầm nhìn của cô, cả mảng lục địa Bắc Vực trước mắt và cả một phần hải vực xung quanh đang biến đổi nhanh chóng.

Tất cả mọi thứ đều đang hóa thành kiếm và bay lên không trung, chỉ để lại một cái hố to lớn, như thể vừa bị một thực thể nào đó gặm một ngụm.

Cả Bắc Vực cứ như thế biến mất.

Phi thuyền của vị tiểu thư đã hoàn toàn hỏng hóc, nó rơi tự do và lao nhanh xuống vùng biển phía bên dưới.

Mà nơi đó làm gì còn biển nữa, chỉ có một vách vực khổng lồ, nơi mà cả đại dương đang biến thành một dòng thác lớn, muốn lấp đầy khoảng trống mà Bắc Vực bỏ lại.

Khung cảnh như thể nơi đây là tận cùng thế giới.

Cô tiểu thư nhỏ tuổi chỉ có thể trơ mắt nhìn phi thuyền rơi xuống phía dưới, cả cô và thị nữ của mình chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, làm sao có thể dùng ngự vật thuật để ngăn phi thuyền rơi xuống được.

Cô nhóc đang định ngự kiếm phi hành rời khỏi phi thuyền đang rơi xuống, thì chợt, bầu trời bỗng dưng trở nên tối tăm, toàn bộ ánh sáng giống như bị thứ gì đó che khuất.

Tất cả những thanh kiếm mà cô chứng kiến đều đang tụ hợp lại một chỗ, trường hợp này hoành tráng hơn vô số lần Vạn Kiếm Quy Tông mà cô nhóc từng thấy người thi triển.

Đúng lúc này, vị tiểu thư cảm nhận được thanh phi kiếm trên tay mình dường như đang động đậy, trong nháy mắt, nó đã rời đi cô, đi theo vô số những thanh kiếm khác.

Thấy cơ hội sống sót của mình cứ như vậy tuột khỏi tay, cô tiểu thư hoàn toàn trầm mặc.

Dù biết là ngự kiếm ở trên biển rộng bao la, sớm muộn pháp lực cũng hết, tu sĩ cũng phải làm mồi cho cá, nhưng ai mà lại không muốn sống, dù chỉ sống lâu thêm được vài giờ cũng đủ.

Nhưng nay hi vọng cuối cùng cũng biến mất, khiến cho cô tiểu thư chỉ có thể thẫn thờ nhìn theo phương hướng phi kiếm của mình đang bay đi.

Cô nàng chính là một trong những người hiếm hoi chứng kiến một vị thần của kiếm và tất cả những thứ sắc bén giáng lâm thế giới này.

Số lượng nhiều đến vô kể những thanh kiếm kết hợp lại với nhau, đúc tạo lên chân thân cho Diệp Hiên.

Một bộ giáp khổng lồ với đủ những thứ gai góc sắc bén như gươm, thân thể kim loại phản ra ánh sáng rực rỡ của đủ mọi loại màu sắc, đủ mọi loại kiếm khí.

Hư ảnh của Kiếm Giới, một đại thiên thế giới nơi cuối đường chân trời dần nhỏ lại, hóa thành một quả cầu và tiến vào bên trong bộ giáp khổng lồ to bằng một nửa Bắc Vực ấy.



Lúc này, kiếm khí mà bộ áo giáp khổng lồ phát ra đã lên đến cực đại.

Cô nàng tiểu thư váy hồng tuyệt vọng khi những cơn gió mang theo kiếm khí đang tiến tới, lần này, sẽ không có ai có thể đứng ra đỡ đòn thay cho cô được nữa.

Khác với suy nghĩ của cô nàng, lần này kiếm khí không hề có một chút sát thương nào, nhưng trong phạm vi kiếm khí thổi qua, vạn vật đều bị đồng hóa, tất cả đều hóa thành kiếm.

Kể cả cô tiểu thư, thị nữ của nàng, và cả chiếc phi thuyền đang dần phá toái cùng với tất cả những vật phẩm có trong nó…

Bộ áo giáp khổng lồ bắt đầu chuyển động, cái thứ to lớn này vốn đã rất cao, dù có ở dưới đáy cái hố do Bắc Vực biến mất để lại, chiều cao của cái hố cũng chỉ đến ngực bộ giáp.

Một thứ cồng kềnh và to lớn như vậy mà di chuyển, khiến cho cả Xích Phong giới này phải rung chuyển theo từng động tác của nó.

Trái ngược với vẻ ngoài cồng kềnh, bộ giáp này lại vô cùng linh hoạt.

Dù cho kích thước tương đương một thiên hà cỡ nhỏ, nhưng chân thân của Diệp Hiên thoát ra khỏi hố rất nhanh, thời gian không khác một người bình thường leo ra khỏi hố là bao.

Tốc độ ánh sáng là thứ giới hạn vật thể di chuyển trong vũ trụ, trong một thế giới.

Nhưng nó không thể giới hạn được tốc độ di chuyển của một thế giới.

Nên người ta mới thấy được, một bộ giáp khổng lồ có chiều cao hàng chục ngàn năm ánh sáng chuyển động nhanh tới vậy.

Diệp Hiên bắt đầu bước những bước đầu tiên khi đặt chân tới thế giới này.

Còn trước đó, kẻ đi vòng quanh vùng Bắc Vực kia chỉ là Mô Phỏng Thân, hóa thân của hắn nên không tính.

Bộ giáp khổng lồ đứng trên mặt biển, sức nặng của nó làm cho phần lục địa trung tâm của Xích Phong giới bị nghiêng về một bên.

Đáng lẽ ra, một thứ ở phía xa hàng ngàn năm ánh sáng như vậy, người bình thường sẽ không thể nào chứng kiến nó.

Nhưng do chân thân của Diệp Hiên đang phát ra một loại bức xạ đặc biệt, chính xác hơn là một thứ ô nhiễm có thể di chuyển nhanh hơn ánh sáng, nên có thể khiến cho người bình thường cũng quan sát được chân thân của hắn.

Nhìn thấy một thứ to lớn như vậy không chỉ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hoảng loạn, mà còn khiến cho bọn họ bắt đầu ô nhiễm.

Trong đầu nhiều người tự dưng xuất hiện công pháp kiếm đạo ngay sau khi nhìn qua bộ giáp khổng lồ ấy, nếu người không biết, họ còn tưởng mình quan sát một vị đại năng mà lĩnh ngộ ra được công pháp.

Thật kỳ lạ khi mỗi bước Diệp Hiên đi lại vô cùng nhẹ nhàng, không hề gây ra bất cứ động tĩnh nào quá lớn, dù cho bàn chân của hắn v·a c·hạm mặt đất với tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng.

Nếu có người ở hiện trường, bọn họ sẽ phát hiện ra, không phải bộ giáp to lớn kia chỉ là một hình chiếu hay là thứ gì đó tương tự.

Lòng bàn chân bao phủ phạm vi hàng ngàn năm ánh sang của Diệp Hiên dẫm xuống, nghiền nát toàn bộ vật chất và các hạt nguyên tử trên từng bước đi.

Nhưng do Diệp Hiên rất tiết kiệm năng lượng, những thứ như sóng xung kích, hoặc là động năng do vụ v·a c·hạm gây ra còn chưa kịp đi ra 1 dặm đã hóa thành kiếm, một lần nữa trở về thân thể Diệp Hiên.

Với chiều cao khủng kh·iếp, cái gọi là chín tầng mây 3 vạn dặm sớm đã không níu giữ được tên này.

Giờ phần đầu của Diệp Hiên đã chạm vào một đám mây, chính xác hơn là một dải thiên hà nằm gần lục địa trung tâm của Xích Phong giới nhất.

Tinh cầu trước mặt bộ giáp khổng lồ ấy quá là nhỏ bé, nhỏ bé còn hơn một hạt bụi, còn thiên hà cũng chẳng khác một đám mây bụi là bao.

Hàng tỉ ngôi sao lập tức bị hủy diệt, vô số mặt trời dập tắt khi phần đầu của Diệp Hiên chạm vào nơi đây.

Và sự hủy diệt càng lan rộng hơn nữa, khi hắn di chuyển với tốc độ nhanh hơn ánh sáng, kiếm khí mà hắn vô tình thả ra chém nát sao trời, chuyển hóa tất cả vật chất trên đường đi thành kiếm.

Kể cả hố đen ở trung tâm thiên hà cũng không thoát khỏi số phận ấy.

Ánh mắt của bộ giáp khổng lồ nhìn xuống dưới mặt đất, nhìn về phía Đông Châu, tìm kiếm kẻ địch trong trận chiến của mình.

“Ta đã sẵn sàng cho trận chiến rồi, còn hai ngươi?”