Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 254: Xương trắng.



Chương 253: Xương trắng.

Đông Châu.

Dưới bầu không khí tươi mát nơi núi cao, giữa trập trùng sơn lâm, sơn thanh thủy tú.

Có một mái đình tọa lạc nơi đây, tại chốn tiên cảnh này.

Trên bàn trà, Bạch Hồn nhẹ nhàng đặt tách cà phê đã uống cạn xuống.

Ánh mắt hắn nhìn về phương xa, nơi Bắc Vực xa xôi.

“Xem ra tên Diệp Hiên đó đã bắt đầu rồi, ta cũng không cần thiết phải che giấu bản thân mình nữa.”

Trong suốt 1 năm qua, Bạch Hồn đã liên tục hấp thu thế giới lực lượng từ Xích Phong giới, khiến cho cả thế giới bất ổn không thôi.

Nhưng hành động của hắn quá bí mật, khiến cho thế giới muốn tìm ra kẻ đứng sau màn cũng là một chuyện khó khăn.

Thứ duy nhất Thiên Đạo tìm ra được lại là một kết quả sai lầm, khi mà thủ phạm nó tìm ra chính là những hệ thống đang mút máu của thế giới này.

Oan ức này khiến cho đám người xuyên việt ở Nam Vực khổ không thôi, chỉ cần thò mặt ra khỏi Nhân Đạo Đại Trận là bị lôi kiếp tìm đến, cứ nhắm vào đỉnh đầu mà bổ sét.

Lực lượng liên tục b·ị đ·ánh cắp khiến cho thế giới suy yếu, dẫn đến phong ấn 3 đứa nào đó cũng suy yếu theo, và đến cả thiên đạo cũng không nhận ra được, chúng nó đã thoát khốn lúc nào không hay.

Ngồi đối diện Bạch Hồn lúc này chính là Lâm Lục Dạ, nhìn dáng vẻ của cô nàng vô cùng bình thường, tinh thần vô cùng thoải mái, khác hẳn với cái vẻ mặt như muốn c·hết của một năm trước.

Vì giờ, cô đã có thể chấp nhận c·ái c·hết của mình bất cứ lúc nào rồi.

Đứa con của cô và Bạch Hồn giờ đã ở trong thế giới của bố đứa trẻ, không còn nằm trong cái Hắc Ám Thế Giới của cô nữa.

Chợt mặt đất rung lắc nhẹ, khiến cho tách cà phê còn đặt ở trên bàn nổi sóng.

Trong cảm nhận của hai người, có thứ gì đó với sức mạnh khủng kh·iếp ở Bắc Vực đã trỗi dậy, kiếm khí mà thứ đó tỏa ra đã nói rõ thân phận của nó là ai.

Lâm Lục Dạ bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Bắc Vực.

“Diệp Hiên, hắn đang tới đây rồi.”

Ánh mắt của cô nàng giờ này chứa đầy vẻ ngưng trọng, trong mắt cô, khí vận trước mặt chỉ toàn một màu đen, báo hiệu trận chiến sắp tới sẽ không phải là một trận chiến dễ dàng.

Lúc này, Bạch Hồn tiến gần cô từ phía sau, hắn thong dong thoải mái, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ nặng nề của cô.

“Đừng lo lắng thế chứ, Lục Dạ, chúng ta đâu có thua kém gì so với tên đó, nên đừng quá áp lực.”

Nghe thấy những lời khuyên này, Lâm Lục Dạ quay người lại với sắc mặt không hề thay đổi.

Cô nhìn chằm chằm vào, khiến cho Bạch Hồn cảm giác vừa rồi hắn có nói gì đó sai lầm chăng.

Nhưng ngay sau đó, cô ôm chặt và tặng hắn một nụ hôn khiến Bạch Hồn vô cùng bất ngờ.

“A, đạo lữ của ta, đừng lo cho ta, vì người ta lo lắng nhất luôn là ngươi mà thôi.”

Từng tiếng thì thầm nhỏ như gió thoảng qua tai vang lên, thổ lộ rõ tâm tình của cô nàng làm Bạch Hồn bối rối không thôi, làm hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Người đã mấy vạn tuổi, trải qua luân hồi bao nhiêu kiếp rồi, thế mà vẫn giữ cái tâm tình như thể còn là thiếu nữ 17 tuổi ấy.

Nhưng ngay sau đó, khí tức trên người Lâm Lục Dạ lập tức biến đổi, hắc ám lan tràn như một màn sương đen, nhanh chóng bao phủ cả vùng trời này.

Con mắt tím đầy yêu dị được mở ra, nhìn qua cũng đủ biết ai đang làm chủ thân thể cô nàng vào lúc này.



“Hừm! Lâm Lục Dạ, sắp chiến đấu tới nơi rồi mà ngươi vẫn còn muốn chọc tức ta sao?”

Hóa thân của Spherias đang kiểm soát Lâm Lục Dạ bực mình không thôi.

Từ một tuần trước, Lâm Lục Dạ bất ngờ trở về từ chiến trường phía đông, nơi hiện tại đã hoàn toàn bị Hắc Bạch thần giáo c·hiếm đ·óng.

Cô ta trở về không chỉ để giao lại đứa con cho Bạch Hồn, mà còn lôi hắn lên giường, ăn nằm với hắn trong suốt một tuần trời.

Điều này khiến cho hóa thân của Spherias cay cú không thôi, điều này khiến tia ý thức của vị cổ thần cảm thấy đang bị xúc phạm.

Thân thể Lâm Lục Dạ vốn là thân thể dành cho thần thánh, một thân thể chuyên dùng cho một cổ thần khôi phục, ấy thế mà liên tục bị vấy bẩn bởi một kẻ ở phàm trần.

Đây rõ ràng chính là Lâm Lục Dạ đang cố trả thù, làm Spherias ác tâm hết mức có thể.

Còn hành động này có làm Spherias giận chó đánh mèo, đánh lan sang phía Bạch Hồn hay không?

Đáp án là Bạch Hồn chắc chắn sẽ b·ị t·ruy s·át nếu như Cổ Thần Bóng Tối thức tỉnh.

Dù cho lần này hai người không chim chuột với nhau chăng nữa, thì trong quá khứ, hai người cũng từng ngủ với nhau nhiều lần rồi.

Nhìn vào Spherias trong thân thể Lâm Lục Dạ đang tức giận, Bạch Hồn không hề cảm thấy chút bất ngờ hay sợ hãi nào.

Trái lại, hắn còn đang chủ động ôm hôn vị Cổ Thần Bóng Tối này, khiến cho cả hóa thân của Spherias hay là Lâm Lục Dạ cũng phải bất ngờ.

Gương mặt đầy vẻ giận giữ, ánh mắt tím đầy vẻ yêu dị nhìn chằm chằm vào Bạch Hồn, nhưng dù vậy, đôi má hồng xuất hiện trên gương mặt trắng nhợt nhạt, cũng đủ để diễn tả hóa thân của Spherias đang bối rối như thế nào.

“Ngươi …Ngươi!”

Nhìn vào gương mặt của gã tinh linh đang nở nụ cười nhìn về phía mình kia, càng nhìn hóa thân của Spherias càng cảm thấy bực bội.

Cô ta muốn nói lời đe dọa nhưng ngay lập tức lại bị Bạch Hồn khóa môi.

Sau vài lần nói không thể nói, muốn đánh nhưng không thể đánh do Lâm Lục Dạ từ bên trong ngăn cản.

Cuối cùng, hóa thân của vị cổ thần chỉ có thể chịu thua, lui vào sâu trong thần hồn của Lâm Lục Dạ.

Nhìn ánh mắt cô nàng trở lại bình thường, bóng tối như mây đen cũng đã thối lui, để lại một đỉnh núi trơ trọi không sức sống.

Lúc này Bạch Hồn mới thở dài một hơi, việc đối mặt với một cổ thần bóng tối chưa bao giờ là một chuyện đơn giản.

Nhưng hiện tại, Bạch Hồn phải đối mặt với một chuyện còn phức tạp hơn nữa, đó chính là lửa giận của cô vợ mình.

Cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lâm Lục Dạ nhìn chằm chằm hắn, nó còn kinh khủng gấp vô số lần ánh mắt của hóa thân Spherias vừa nãy.

Tiếng nghiến răng nghiến lợi đầy vẻ rét lạnh của cô nàng vang lên, càng khiến cho Bạch Hồn cảm thấy lúng túng.

“Haha, Bạch Hồn, có phải việc được hôn một cổ thần bóng tối làm anh thích thú lắm, đúng chứ, nếu không anh đã không hôn cô ta hơn 5 lần liên tiếp rồi.”

Nghe giọng nói đầy vẻ trách móc này, Bạch Hồn biết cô vợ của hắn lại nổi máu ghen lên rồi.

“Chờ chút đã, vừa rồi anh vẫn chỉ hôn mình em thôi mà, làm gì có hôn ai khác đâu chứ?”

Nhưng Lâm Lục Dạ không nghe lời thanh minh của hắn, cô quanh người lạnh lùng rời đi.

Ban đầu, cô hôn Bạch Hồn cũng chỉ để làm ác tâm cái “bóng đèn” thứ là hóa thân của Spherias, nhưng ai mà ngờ được, tên Bạch Hồn kia lại chơi ác như vậy, đến cả hóa thân của cổ thần mà hắn cũng không tha.

Dù là hắn hôn là đôi môi của cô, nhưng mà người cảm nhận được nụ hôn ấy chỉ có Spherias mà thôi.

Điều này làm cô tức không hề nhẹ.



“Diệp Hiên sắp đến rồi, nên chuẩn bị trước đi, Bạch Hồn.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Lục Dạ gọi Bạch Hồn bằng tên thật, đủ để biết hiện tại cô nàng đang giận hắn như thế nào.

Và hắn cũng cảm nhận được cảm xúc của cô vợ mình, nhưng rồi cũng chỉ đành nhún vai, chịu thua mà thôi.

Nhìn Lâm Lục Dạ trong nháy mắt biến mất, Bạch Hồn biết hiện tại không còn là trò đùa nữa, hắn cũng phải nghiêm túc trong trận chiến lần này nếu muốn sống.

Lúc này, tất cả các hệ thống đang không ngừng lấy thế giới lực lượng từ Xích Phong giới ngừng hoạt động.

Thay vào đó, ở Đông Châu, một lực hút mới, mạnh mẽ hơn vô số các hệ thống khác xuất hiện.

Thiên đạo còn đang bận việc, nó không biết giải quyết thế nào trước sự xuất hiện của Kiếm Giới, đột nhiên, lại có hai tín hiệu với cường độ không hề thua kém xuất hiện ở Đông Châu, đâm lưng khiến cho nó không kịp phản ứng.

Đã vậy, một lượng lớn thế giới lực lượng đang bị một thế giới mới, thứ nhìn như một cái cây trắng to bằng đại thiên thế giới hút đi.

Hình bóng một gốc cây màu trắng hiện lên ở Đông Châu, kích thước khổng lồ của nó không hề thua kém bộ giáp kim loại kia, và cũng có thể được nhìn thấy ở tận Trung Châu như chân thân của Diệp Hiên.

Ở một phương hướng khác, Lâm Lục Dạ cũng bắt đầu thu lưới.

Lúc này, từ Đông Hải Bách Đảo đến một nửa Đông Châu, tất cả đang chìm trong một màn sương mù đen quỷ dị.

Tiếp sau kiếm giới của Diệp Hiên, hai đại thiên thế giới khác chuẩn bị giáng lâm Xích Phong giới.

Hình bóng của gốc cây trắng mờ ảo kia ngày một rõ ràng, giống như thể nó đang từ hư ảo bước ra ngoài thực tế.

Từng sợi rễ cây khổng lồ bắt đầu đâm sâu vào mặt đất, nó đâm tới đâu là vạn vật giống như hóa thành ảo ảnh hư ảo tới đấy.

Cùng lúc, từ gốc cây trắng, một đợt sóng ô nhiễm được phát ra, lan tỏa với tốc độ của trí tưởng tượng, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, lan ra khắp Đông Châu.

Tất cả các sinh linh trong phần bị Bạch Hồn ảnh hưởng bắt đầu biến đổi, họ biến dị ngay khi chạm vào đợt sóng ô nhiễm trắng ấy.

Từng sợi rễ trắng đột ngột mọc ra từ thân thể họ, nó nhanh chóng cắn nuốt toàn bộ thân thể cũ, biến đổi chúng thành thân thể mới, hóa thành các Bạch Hồn Tinh Linh.

Và đám người ấy lại trở thành đầu nguồn ô nhiễm mới.

Từ người các tinh linh, từng đợt sóng ô nhiễm trắng cứ như vậy mà phát ra.

Cái cây trắng xuất hiện ở Đông Châu giống như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, biến mọi thứ đều dần mờ nhạt, dần trở nên trong suốt.

Chân thực đang dần được rút ra và thay thế mọi thứ bằng hư ảo, và những thứ đã hóa thành hư ảo ấy nhanh chóng bị những rễ cây khổng lồ hấp thu.

Đến cuối cùng, gốc cây màu trắng kia cũng ngưng thực, giáng lâm trên Xích Phong giới, để lại một cái hố to lớn nơi từng được gọi là Đông Châu.

Ngay sau khi giáng lâm, vô số con mắt trên cái cây trắng được mở ra, biến nó trở thành một thực thể có vẻ ngoài khá kinh dị.

Đây chỉ là những con mắt được ngưng tụ tạm thời bằng tinh thần lực, là những thứ sẽ biến mất sau vài phút nữa.

Vô số con mắt nhìn về những nơi khác nhau, nhưng cái cây có vẻ không chứng kiến bóng người ấy.

“Lục Dạ, Lục Dạ, em đâu rồi?”

Không tìm ra được vợ mình, Bạch Hồn đành phải liên lạc với cô qua kênh riêng của hai người.

Tuy không nhận được bất cứ tin nhắn phản hồi nào, nhưng bộ rễ của hắn lại cảm thấy hơi nhột một chút.



Một vài ánh mắt nhìn xuống phía dưới, Bạch Hồn cảm giác có gì đó sai sai, hắn lại có một cái bóng?

Phải biết với cái kích thước to lớn không thua kém bộ giáp khổng lồ cao hàng chục ngàn năm ánh sáng, phải mất cả năm trời để một cái bóng của Bạch Hồn có thể xuất hiện trên đại dương phía bên dưới.

Như vậy, cái hiện tượng kỳ lạ hắn đang chứng kiến lúc này là tác phẩm của ai thì khỏi phải nói.

Sống với nhau nhiều năm như vậy, Bạch Hồn cũng ngay lập tức đoán ra được cô vợ của hắn muốn làm gì.

Đơn giản là cô muốn tạo một chút bất ngờ, đánh cho Diệp Hiên trở tay không kịp mà thôi.

Còn về đối phương liệu có thể nhìn ra được sự tồn tại của Lâm Lục Dạ hay không?

Bạch Hồn nghĩ là không, vì Thần Khí Áo Choàng Thần Ẩn giờ này vẫn được Lâm Lục Dạ nắm trong tay.

Với Thần Khí ấy, nếu cô nàng không muốn bại lộ thì Bạch Hồn muốn nhìn ra cũng khó, còn khả năng nhìn thấy tương lai của Diệp Hiên cũng phải bó tay.

Nên trong lần đánh lén này, có xác suất rất cao là hai người sẽ thành công.

Gốc cây trắng khổng lồ bắt đầu chuyển động, những chiếc rễ trắng của nó cực kỳ linh hoạt giống như những xúc tu, thay vì những đầu gỗ cứng ngắc.

Nhìn vào cái cách nó di chuyển, người ta sẽ hoài nghi nó là một loài động vật họ nhà bạch tuộc nào đó đang bò trên mặt đất.

Nơi mà những rễ cây trắng quét qua, vạn vật đều hóa thành hư ảo.

Dù cho có là bộ giáp sắt khổng lồ hay là gốc cây trắng, cả hai đều đang không ngừng cắn nuốt tất cả vật chất, năng lượng, pháp tắc từ Xích Phong giới trên đường đi của chúng.

Sự xuất hiện của hai thực thể khổng lồ này làm cho cả thế giới trở nên hoảng loạn.

Cùng lúc mất đi thêm hai vực quan trọng, chỉ còn lại một Trung Châu và một Tây Vực.

Cả Xích Phong giới lần này thiệt hại quá lớn, khi nó đã mất đi hơn một nửa lãnh thổ của lục địa trung tâm.

Bầu trời lúc này lại xuất hiện mưa máu, giống như khi thế giới này mất đi Nam Vực vào trong tay Liên Minh Nhân Loại.

Biên giới Nam Vực và Tây Vực, đá·m s·át thủ từ tương lai lúc này thẫn thờ khi nhìn vào hình bóng phương xa.

Suốt 1 năm trời, cả đám đinh ninh rằng Ghế Số 10 vẫn ở trong hàng ngũ người xuyên việt của Liên Minh Nhân Loại, nên chúng vẫn không ngừng đột kích, quấy phá tổ chức này, hòng g·iết bằng được vị Chủ Thần tương lai.

Nhưng giờ, khi nhìn thấy bộ áo giáp khổng lồ ở phía chân trời kia, bọn chúng biết mình đã nhầm lẫn rồi.

Thậm chí một vài kẻ lúc này hối hận không thôi.

Rõ ràng vào khoảng 1 năm trước, bọn họ còn nhận được một tin tình báo, bên trong có nói rằng Diệp Hiên chính là người bọn chúng cần tìm nhưng chúng lại không tin mà bỏ qua một cơ hội tốt.

Đá·m s·át thủ ngưng đột kích, chúng rút lui và chuẩn bị đi tới chiến trường phương bắc, phải g·iết cho bằng được vị Chủ Thần tương lai.

Trung Châu, Vạn Cổ tông.

“Haha! Bổn thiếu gia đã luyện hóa thành công 206 khối Chí Tôn Cốt!

Giờ Lâm Bạch ta đã là vô địch!”

Lâm Bạch lúc này đi ra khỏi mật thất bế quan, bỏ lại phía sau hắn một bộ xương được gắn đầy các linh kiện điện tử, chính là bộ xương cũ đã được cải tạo của hắn ta.

Chợt tên Lâm Bạch nhớ ra một điều gì đó, một mảnh linh hồn không đáng chú ý được hắn lấy ra, đây chính là phần linh hồn còn thiếu sót của Bạch Hồn.

“Giờ này bổn thiếu gia đã đủ mạnh rồi, giữ lại cái thứ phế vật như ngươi cũng chẳng có ích gì.

Nếu như vậy thì ta cho ngươi lay lắt trên cuộc đời này thêm một chút nữa, dù sao kiếp trước ngươi cũng là một đại nhân vật mà, haha!”

Phần linh hồn của Bạch Hồn được bắn thẳng vào trong bộ xương cũ, khiến người cảm giác cái hốc mắt trống rỗng của bộ xương ấy đang nhìn chằm chằm vào Lâm Bạch.

Lâm Bạch ném xong phần linh hồn ấy, hắn không hề quan tâm mà lập tức rời đi.

Nhưng hắn nào biết được, vô số côn trùng, sâu kiến màu trắng từ ngoài mật thất đã chui vào trong, đảm bảo cho linh hồn trong đó không bị tiêu tán…