Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 255: Hèn hạ!



Chương 254: Hèn hạ!

“Cái quái gì đang diễn ra chứ?”

Lâm Bạch lúc này cảm thấy mọi thứ đều trở nên ma huyễn.

Lúc hắn bế quan, trời xanh mây trắng, vạn vật đều bình thường.

Nhưng khi hắn xuất quan, bầu trời âm trầm, mưa máu rơi xối xả, phía xa nơi chân trời, hai thực thể to lớn đang nhanh chóng lao vào nhau.

Động tĩnh khi hai thực thể ấy di chuyển khiến cho cả lục địa trung tâm vũ trụ của Xích Phong giới rung lên như sắp sụp đổ.

Lâm Bạch dù nhìn cái cây màu trắng kia có vẻ rất quen, nhưng hắn cũng không nhớ ra mình đã gặp nó ở nơi nào.

Ngược lại, dù cho bộ áo giáp gai góc kia nhìn qua không có thanh kiếm nào trên người, nhưng Lâm Bạch vẫn có thể chắc chắn, cái thực thể to lớn ấy chính là Diệp Hiên.

Lúc này Lâm gia thiếu chủ nắm chặt nắm đấm, ngón tay của hắn như muốn đâm vào trong da thịt.

Hắn nhận ra mình vẫn quá yếu, vẫn chưa đủ mạnh để có thể tự tay báo thù.

Đúng lúc này, hắn nhớ tới chuyện ngày hôm nay mình còn chưa đánh dấu.

“Keng! Chúc mừng ký chủ đánh dấu thành công!

Thu được một bộ Vạn Cổ Huyết Tế trận!”

Lâm Bạch nhìn thấy cái tên này thì lập tức nhíu mày lại.

Từ khi chiếm lấy Tiên Vận tông, hằng ngày đánh dấu trên long mạch của nơi đây.

Tất cả những thứ mà Lâm Bạch nhận được đều có hai chữ Vạn Cổ, từ tông môn, cho tới đồng phục của đám tu sĩ dưới trướng, tới công pháp tu luyện của hắn cũng tên là Vạn Cổ Tiên Đế kinh.

Tuy hiện tại Lâm Bạch cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng mặc kệ vậy, hắn hiện tại có được thực lực như hiện tại chính là nhờ vào hai chữ Vạn Cổ ấy.

Còn về trận pháp vừa được đánh dấu?

Như tên gọi, đây chính là một bộ trận pháp huyết tế, kèm theo đó là cả bản đồ của khu vực Trung Châu này.

Chỉ cần sắp xếp trận pháp theo đúng những gì được bản đồ hướng dẫn, sau đó huyết tế toàn bộ Trung Châu.

Tu vi của Lâm Bạch có thể một bước lên trời, đạt tới Kim Tiên hay Tiên Vương cảnh đỉnh phong, mặc kệ cho thế giới này có áp chế cảnh giới tối cao của sinh linh là Thiên Tiên cảnh chăng nữa.

Nhưng cách mạnh lên như thế này làm Lâm Bạch có cảm giác không được ổn cho lắm.

Không phải là do tên này lương thiện, không muốn tạo ra nhiều sát nghiệp.

Hắn là một kẻ đến chính người cùng một thế giới hắn còn coi thường, đừng nói gì tới là người của thế giới khác.

Cái mà Lâm Bạch lo sợ chính là tai họa ngầm nằm sau trận pháp huyết tế này.

Là một người được đào tạo, và học tập nhiều tri thức cấp cao của Liên Minh Nhân Loại từ khi mới sinh ra.

Lâm Bạch thừa biết, bên trong những bí pháp giúp tăng tốc thực lực lên nhanh chóng thường sẽ có bẫy, trừ khi đó là đồ do chính mình nghiên cứu ra.

Nên hắn rất xoắn xuýt không biết có nên sử dụng huyết tế trận pháp hay không.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lại nhìn lên trên bầu trời, nhìn lên một kẻ thù sở hữu sức mạnh của một đại thiên thế giới.

Lâm Bạch biết hắn đã không có nhiều lựa chọn.



“Đây là đồ do hệ thống đánh dấu ra, không phải là đồ bỏ đi nhặt được ở một góc xó nào đó.

Nên thứ này có lẽ sẽ an toàn đi?”

Lâm Bạch tự thầm thì an ủi bản thân mình.

Ngay sau đó, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định của mình, ra lệnh cho 30 vị Thiên Tiên cảnh lão tổ rời vị trí, đi sắp xếp trận pháp ở khắp Trung Châu này.

Nhưng hành động của hắn rất nhanh chóng đã khiến người khác chú ý.

Dù sao Vạn Cổ tông ở Trung Châu này cũng đã trở thành một thế lực lớn, có sức ảnh hưởng sâu rộng tới mọi quyết sách của hội đồng các tu sĩ, nên mọi động tĩnh của Vạn Cổ tông đều sẽ khiến các thế lực lớn nhỏ chú ý.

Trong một căn phòng tối, 5 thánh chủ của 5 thánh địa lớn lúc này đang họp bàn cùng nhau.

Vấn đề đương nhiên là hai thực thể khổng lồ đang chạy ngoài vùng biển, nơi giao giới giữa Bắc Vực và Đông Châu.

Dự kiến là trong vòng 2 đến 3 phút nữa, chúng sẽ đụng độ nhau.

Đám người có thể tưởng tượng ra cái cảnh tượng vật lộn của hai con quái vật đó sẽ to lớn như thế nào, có thể ảnh hưởng đến bao nhiêu người.

Đúng lúc này, một tin tình báo về hành động bất thường của Vạn Cổ tông được người phía dưới báo cáo lên trên bàn họp.

“Vạn Cổ tông?

Là cái tông môn được xây trên vùng từng được đồn đại là có một vị Tiên Đế vẫn lạc, tạo ra một cái Vạn Cổ long mạch gì đó sao?”

“Lúc này là lúc nào rồi còn quan tâm dăm ba cái vấn đề vớ vẩn này, ném cái báo cáo này ra chỗ khác đi, chúng ta còn cần phải họp bàn cách ứng phó khi hai con quái vật kia quyết chiến với nhau nữa.”

Nếu là bình thường, các vị ngồi ở trong căn phòng này sẽ rất quan tâm đến Lâm Bạch và cái tông môn của hắn.

Nhưng hiện tại, liệu lục địa trung tâm của Xích Phong giới này có thể tồn tại được hay không là một điều khó mà nói, đừng nói tìm tới cơ duyên gì vào cái giờ này.

Còn Lâm Bạch muốn giở trò gì thì các thánh chủ mặc kệ, cùng lắm họ cũng chỉ phái người giá·m s·át từ xa mà thôi.

Phải nói là Xích Phong giới cũng quá lớn, đồng thời Bắc Vực nằm lệch về hướng tây bắc, trong khi đó Đông Châu lại lệch về hướng đông nam, nên khoảng cách giữa hai vực này vô cùng lớn.

Đến cả hai thực thể cao hàng chục ngàn năm ánh sáng, như Diệp Hiên và Bạch Hồn cũng phải đi bộ hơn 5 phút để đến được chiến trường, là đủ biết khoảng cách xa như thế nào rồi.

Đương nhiên còn có nguyên nhân hai kẻ này vừa đi vừa quan sát chân thân của đối thủ, đều đang nghĩ nên ra chiêu thế nào thật hung ác, có thể khiến đối phương trọng thương ngay từ đầu trận chiến.

Bàn tay phải trên bộ áo giáp khổng lồ trên thân Diệp Hiên bắt đầu biến đổi, không biết bao nhiêu thanh kiếm phân giải, tổ hợp lại với nhau, tạo thành một lưỡi kiếm khổng lồ dài cả vạn năm ánh sáng.

Bên phía Bạch Hồn, vô số cành cây đan lại một chỗ, chúng hòa cùng nhau tạo thành một mũi thương hình xoắn ốc khổng lồ.

Lưỡi kiếm v·a c·hạm với đầu thương.

Tưởng chừng sẽ có một v·ụ n·ổ đinh tai nhức óc, hay là đủ thứ vết rách không gian sẽ xuất hiện ở nơi hai thực thể giao chiến.

Nhưng không.

Chẳng có bất cứ thứ gì ở đó cả, cuộc đụng độ đã diễn ra, nhưng nó lại không hề giống những gì mọi người đã tưởng tượng.

Khi mũi thương trắng sắp v·a c·hạm vào thanh kiếm, bộ áo giáp khổng lồ bỗng dưng co lại thành một điểm nhỏ trong chưa tới một giây.

Diệp Hiên đã nhanh chóng thu về chân thân của mình, trở lại kích thước của một con người bình thường.

Hắn lập tức chém ra một kiếm, kiếm tên Trảm Hồn, chuyên dùng để nghiền nát linh hồn kẻ địch thành hàng trăm, hàng ngàn mảnh.

Một đạo kiếm quang không nhìn không gian, vắt ngang qua bầu trời, chém xuyên qua không biết bao nhiêu năm ánh sáng.



Cả bầu trời, không gian và gốc cây trắng giống như đều bị cắt xuyên qua và trượt sang một bên.

Kiếm khí chuyên khắc linh hồn chỉ rò rỉ ra một tia rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người nhìn thấy đạo kiếm quang ấy đều cảm thấy linh hồn mình đau nhói.

Dưới một kiếm này, Diệp Hiên tự tin đối thủ của mình chỉ cần chạm trúng, hắn không c·hết cũng phải trọng thương.

Nhưng rất nhanh chóng, Diệp Hiên đã cảm nhận được có gì đó rất không đúng.

Vì ở phía sau lưng hắn, một thanh trường mâu màu trắng đâm xuyên qua không gian, đánh vào một vùng không gian trống trải, nơi trước đó từng lài hạch tâm của người khổng lồ kim loại, cũng chính là Kiếm Giới.

Bạch Hồn nhận thấy được mình đã bổ nhào hụt, hắn gãi đầu ngượng ngùng quay người lại.

Lúc này sắc mặt của Diệp Hiên cũng không được tốt cho lắm, hắn nhìn về phía “chân thân” của Bạch Hồn.

Cái gốc cây trắng vừa rồi rõ ràng chỉ là một ảo ảnh, một hình chiếu khổng lồ.

Nhưng cái hình chiếu ấy lại quá thật, thật tới nỗi khiến hắn khó mà phân biệt được.

Nhìn thấy gốc cây trắng khổng lồ tan thành vô số điểm sáng nhỏ, Diệp Hiên biết mình đã vồ hụt đối thủ rồi.

Trận chiến giữa hai thực thể thần thánh đã bắt đầu bằng những đòn chơi bẩn không từ thủ đoạn.

Nếu là một đối thủ khác, có lẽ bọn họ đã bị âm c·hết ngay từ đầu trận chiến.

Rất tiếc là cả hai bên đều không thể tin nổi vào độ hèn của nhau, nên cuối cùng, đợt giao phong đầu tiên, cả Bạch Hồn lẫn Diệp Hiên đều đánh hụt.

Nhưng đây cũng là một điều dễ hiểu, cả hai đều nhắm thẳng vào điểm mạnh nhất và cũng là điểm yếu nhất, đó là chân thân, là bản thể, là thế giới của đối thủ mình.

Hiện tại cả Bạch Hồn lẫn Diệp Hiên đang có mặt ở chiến trường này chỉ đơn giản là hai hóa thân mà thôi.

Mà với những kẻ đã đạt tới tầng thứ như hai người, việc bóp ra một hóa thân là một việc quá sức đơn giản.

Bầu không khí lúc này vô cùng tĩnh lặng, đã đánh lén nhưng còn đánh lén hụt, bị người nhìn chằm chằm vào thì chỉ có thể trầm mặc, nở một nụ cười tự tin cho bớt đi vẻ bối rối.

Mãi cho tới khi Diệp Hiên mở miệng, bầu không khí này mới chấm dứt.

“Khụ Khụ. Ta không nghĩ ra được, đối thủ của ta lại là một kẻ hèn nhát như vậy, thật đáng thất vọng a.”

Hai người hiện tại tuy cách cả ngàn năm ánh sáng, nhưng với sức mạnh hiện tại của bọn họ, khoảng cách về không gian cũng không khác đồ trang trí.

Nghe được những lời mà Diệp Hiên nói ra, Bạch Hồn bĩu môi đầy vẻ khinh thường nhìn hắn.

“Chậc, trong ấn tượng của ta, đám kiếm tu chính là một đám thẳng tiến không lùi, đi thẳng về thẳng, nào có chuyện chơi đánh lén kiểu hèn hạ như ngươi vậy?”

Nhưng nghe tới đây, Diệp Hiên chỉ cười khẩy, biểu thị Bạch Hồn chỉ là kẻ ngoài nghề, không có một chút hiểu biết nào về chuyên môn cả.

“Ha! Khác với những kiếm tu khác chỉ chuyên đi tu một loại kiếm đạo, kiếm đạo của ta là thứ bao trùm vạn vật, có trong vạn sự vạn vật.

Hèn hạ cũng là một loại kiếm đạo mà ta tu luyện, nó là một trong những thứ tồn tại trên đời này, nằm trong vạn sự nên ta sử dụng thứ kiếm pháp ấy có gì sai trái chứ?”

Bạch Hồn càng bĩu môi khinh thường hơn, gương mặt hắn gần như biến dạng vì bĩu môi khi nghe thấy những lời thanh minh nghe có vẻ hợp lý này.

“Ngươi nói kiếm đạo tươi mát thoát tục như vậy, chẳng lẽ không có kiếm tu nào đi ra đánh cho ngươi một trận hay sao?

Phải biết cả đống linh hồn của đám kiếm tu trong thế giới của ta đang kháng nghị, muốn đi ra ngoài quây đ·ánh c·hết ngươi đây này.”



Nghe vậy, giờ đến lượt Diệp Hiên bĩu môi khinh thường.

“Hừm, nói thẳng ta có thể sống được đến giờ là do đã chém c·hết không biết bao nhiêu kiếm tu phản đối ta, nên nói với đám kiếm tu nhà ngươi, thích mang bao nhiêu người đến đây thì mang.

Ta chấp nhận tất cả những lời khiêu chiến từ bọn chúng!”

Nhưng khi Diệp Hiên còn chưa tự tin phát biểu được bao lâu, hắn lại cảm nhận được có thứ gì đó xuyên qua thân thể mình.

Lúc này hắn hiểu rồi, tại sao tên Bạch Hồn kia lại nói nhảm với hắn nhiều như vậy, tất cả đều là để hắn quên đi một điều rất quan trọng.

Trận chiến này không phải là một trận chiến công bằng, đây là một trận chiến 1 đánh 2.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, năm chiếc móng vuốt đen như màn đêm, sắc nhọn đủ để xé tan toàn bộ lớp kiếm khí phòng ngự trên thân thể hắn, đục ra năm cái lỗ thông thấu từ sau lưng tới trước ngực.

“Rất xin lỗi vì đã chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người, nhưng ta không nhịn được.

Vì ngày hôm nay, ta sẽ xé xác tất cả những thứ gì có mặt trên chiến trường này.”

Hình bóng Lâm Lục Dạ xuất hiện giữa hư không, Diệp Hiên không hề cảm nhận được có sự tồn tại của người nào ở nơi đó, đừng nói gì tới việc hắn có thể né tránh được đòn đánh lén ấy.

Từ khi Cổ Thần Bóng Tối bắt đầu khôi phục, sức mạnh của Áo Choàng Thần Ẩn cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nó khiến cho người thân cận với Lâm Lục Dạ như Bạch Hồn nhiều khi còn quên đi sự tồn tại của cô khi tấm áo choàng ấy còn chưa kích hoạt, đừng nói gì tới việc cô nàng nghiêm túc ẩn mình.

Nhưng có vẻ chiêu này của Lâm Lục Dạ chỉ có thể sử dụng được một lần mà thôi.

Cô nàng giờ có thể cảm nhận được kiếm khí ẩn hiện ngay trên Hắc Ám Luân Hồi Vuốt của mình, một thứ kiếm khí ngay cả bóng tối từ thiên phú Hắc Ám cũng khó mà làm sạch.

Thứ kiếm khí gần như đồng căn đồng nguyên với hắc ám của Spherias, là đồ mà Diệp Hiên đã lĩnh ngộ ra được trong lần đụng độ với Lâm Lục Dạ và bầy sói của cô nàng.

Chỉ cần không trừ hết được thứ kiếm khí này, Lâm Lục Dạ dù có ẩn thân đến thế nào, Diệp Hiên cũng sẽ có thể cảm nhận được vị trí của cô nàng.

Dưới sức mạnh ăn mòn từ hắc ám nồng độ cao, thân thể Diệp Hiên rất nhanh chóng bị nhuộm đen, và cuối cùng, bộ thân xác ấy đã tan thành tro đen, tan vào trong không gian vũ trụ tối tăm này.

Nhưng ngay lập tức, một Diệp Hiên mới không biết từ đâu nhảy ra, dùng một kiếm với toàn bộ sức lực, nhắm thẳng vào Lâm Lục Dạ.

Đương nhiên Lâm Lục Dạ sẽ không cho rằng Diệp Hiên có thể c·hết dễ dàng như vậy, nên cô cũng đã chuẩn bị từ trước.

Năm chiếc móng vuốt nhanh chóng dài ra, sắc bén như năm thanh đao.

Lâm Lục Dạ xoay người nhanh như một cơn lốc, móng vuốt lướt nhẹ qua không gian tạo nên từng vết rách dữ tợn, lan ra không biết bao xa.

Lần này, không còn Nhân Đạo Đại Trận ở nơi đây để áp chế thực lực nữa, hai Thần Khí có thể thoải mái bung ra toàn bộ sức mạnh của chúng.

Hắc Ám Luân Hồi Vuốt lại v·a c·hạm với Đa Nguyên Kiếm.

Ánh sáng chói lóa thắp sáng cả không gian tăm tối, chấn động từ ngoài không gian lan tỏa đến lục địa trung tâm, khiến cho thiên thể to lớn nhất Xích Phong giới bắt đầu chia năm sẻ bảy.

Một v·ụ n·ổ khủng kh·iếp nổi lên, đẩy hai bên bay ra phía xa.

Từ nơi hai người vừa đụng độ, một vết nứt không gian nhỏ xuất hiện.

Nó sẽ không có gì đáng nói, nhưng cái vết nứt không gian ấy lại chính là đầu nguồn của hàng ngàn vết nứt không gian khác.

Giống như gốc của một cái cây, với phần thân, cành lá là những khe nứt không gian dữ tợn, không ngừng phân nhánh, không ngừng mở rộng, như thể muốn xé toang cả không gian vũ trụ này ra.

Lần này, cả hai món thần khí đều còn nguyên vẹn, khác hẳn so với lần giao chiến từ trước đó, chứng tỏ không chỉ sức mạnh của hai kẻ này đang không ngừng tăng lên, mà Thần Khí do họ chế tạo ra cũng không ngừng tiến bộ.

Chợt, một tiếng cười đầy ma tính cất lên trong không gian hỗn loạn.

“Haha! Tốt! Tốt lắm!

Trận chiến của các ngươi khiến ta hứng thú đôi chút đấy.”

Lâm Lục Dạ lúc này giống như biến thành một người khác, đôi mắt của cô phát ra ánh sáng tím đầy yêu dị.