Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 256: Tà ma, ngoại đạo, chúa tể góc cạnh.



Chương 255: Tà ma, ngoại đạo, chúa tể góc cạnh.

Bạch Hồn lúc này cảm thấy không ổn rồi.

Lâm Lục Dạ mất kiểm soát vào lúc nào không mất, lại mất kiểm soát ngay vào lúc đang đánh nhau thế này.

Diệp Hiên dù không hiểu tại sao tự dưng đối thủ của mình lại hóa điên, nhưng cơ hội tốt như vậy, không ra tay đ·ánh c·hết đối thủ đúng là thật phí phạm.

Dù không thể ngay lập tức lấy đi tính mạng đối phương, nhưng đánh cho con điên kia trọng thương cũng không phải là vấn đề.

Diệp Hiên còn chưa kịp tung ra một chiêu kiếm nữa, Bạch Hồn đã nhanh chóng lao tới.

Cây Phủ Định Trường Mâu lúc này giống như được gia trì thêm quy tắc tất trúng, khiến cho Diệp Hiên không thể đưa ra một quyết định nào khác ngoài việc ở lại đỡ đòn.

Tưởng chừng sẽ lại xuất hiện động tĩnh khổng lồ khi hai thần khí v·a c·hạm cùng một chỗ, nhưng không.

Ngay khi Đa Nguyên Kiếm chạm vào đầu mâu trắng kia, cây mâu và cả người cầm nó đều đột nhiên biến mất, giống y hệt những gì đã xảy ra với gốc cây màu trắng khổng lồ.

Diệp Hiên lúc này biết mình lại bị lừa rồi, tất cả cảm quan của hắn lúc này đều cảm nhận được Lâm Lục Dạ vẫn còn ở nơi đó, nhưng cảm ứng của hắn về kiếm khí lưu lại trên người cô nàng lại càng lúc càng xa.

Tên kiếm sĩ lúc này chỉ nhẹ nhàng vung ra một kiếm.

Vô số ảo ảnh trên chiến trường mà Bạch Hồn để lại lập tức vỡ tan, để lộ ra không gian chân thật.

Nơi mà Bạch Hồn đã kéo Lâm Lục Dạ lùi về sau hàng ngàn năm ánh sáng.

Lúc này, Bạch Hồn biết hắn đã không thể trốn nữa, cũng đã đến lúc hắn phải đối đầu trực diện với đối thủ của mình.

Diệp Hiên lúc này vẫn chăm chăm tập kích Lâm Lục Dạ, người vẫn đang tranh dành quyền kiểm soát thân thể với vị cổ thần trong người cô.

Lúc này, hàng loạt những cây thương trắng xuất hiện trong không gian, không ngừng lao tới, muốn bao quanh chặn đường hắn lại.

Mỗi một cây thương trắng đều khiến cho Diệp Hiên cảm nhận được một cảm giác bị uy h·iếp, giống như thể sự tồn tại của hắn sẽ bị phủ định nếu bị những thứ v·ũ k·hí đó chạm vào.

Bạch Hồn biết khả năng cận chiến của hắn đến cái mức nào, tuy có thể nói là cao thủ đối với nhiều người, nhưng hắn cũng biết, khả năng múa mâu của mình được mấy cân mấy lạng khi cận chiến.

Hắn cũng từng thử luyện tập một vài lần cùng Lâm Lục Dạ, nhưng dù cho đã tích lũy kinh nghiệm chiến đấu từ vô số người, vô số các cao thủ, nhưng về mặt kỹ thuật đơn thuần, hắn vẫn luôn bị Lâm Lục Dạ treo lên đánh.

Khi hai bên lực lượng ngang nhau, bên nào kỹ thuật tốt hơn, bên đó sẽ là người chiến thắng, và Bạch Hồn sẽ không ngu khi đối đầu với một thằng có thể cận chiến ngang tay với Lâm Lục Dạ làm gì.

Lúc này, cây Phủ Định Trường Mâu giống như hóa thành một cây gậy phép, được Bạch Hồn sử dụng làm mô giới để thi triển vô số những loại phép thuật cấm chú.

Tuy dính phải mấy thứ phép thuật này có thể dễ dàng khiến cho một tiểu thiên giới phải sụp đổ, nhưng đối với Diệp Hiên, những thứ phép thuật này chỉ là những quả pháo sáng lòe loẹt.

Nếu trúng phải có thể hơi đau một chút nhưng cũng không gây ra nguy hiểm tính mạng.

Cái nguy hiểm nhất trong trận chiến này, đó chính là những cây thương màu trắng ẩn hiện trong những ma pháp gây ô nhiễm ánh sáng kia, chúng có thể t·ấn c·ông từ bất cứ hướng nào làm Diệp Hiên đau đầu không thôi.

Như thể hàng loạt cấm chú này chỉ như một lớp bom khói.

Đương nhiên Diệp Hiên nào có thể bị động nhận đòn như thế này được.

Từng đạo kiếm khí hắn chém ra mang theo đủ loại kiếm ý như tịch diệt, c·hôn v·ùi, tan biến,…

Khiến cho nhiều cấm chú chưa kịp p·hát n·ổ đã bị kiếm khí nghiền nát.

Chợt Diệp Hiên cảm nhận được, sự hiện diện của Bạch Hồn giống như biến mất khỏi chiến trường này, tần suất phát ra các ma pháp cấm chú cũng thấp đi rất nhiều.



Hắn nhìn lại chiến trường, chỉ thấy những kẻ đang phát ra cấm chú lúc này chỉ là những quyến tộc của gã tinh linh kia mà thôi.

Diệp Hiên chỉ cần liếc qua, dưới ánh nhìn của một vị không thể diễn tả, đám Bạch Hồn Tinh Linh mà Bạch Hồn để lại lập tức bị cắt nát làm vô số mảnh.

Chiến trường lúc này trở nên yên lặng hơn hẳn.

“Ngươi trốn đi đâu rồi?”

Diệp Hiên bỗng cảm nhận được nguy hiểm, hắn ngẩng đầu lên, và chứng kiến một bóng người khổng lồ, trên tay thứ đó đang cầm trong tay một cây trường mâu trắng đâm thẳng về phía hắn.

Lúc này, Diệp Hiên nhận ra được hắn lại bị đối thủ của mình lừa một lần nữa.

Mất đi lực lượng chèo chống, cả một vùng không gian rộng lớn xung quanh lộ ra bản chất thật của nó.

Một chiếc lồng khổng lồ bao quanh, khóa chặt Diệp Hiên, ngăn không cho tên kiếm sĩ có thể chạy trốn.

Bạch Hồn sau khi khiến đối thủ của mình phân tâm bằng hàng loạt các cấm chú ma pháp, hắn còn liên tục sử dụng thêm hàng loạt các loại thần thông, che đi mắt đối thủ của mình.

Tất cả để hắn có thể tung ra một đòn tuyệt sát.

Thần thông Tu Di Thế Giới, Không Gian Vách Tường, tạo ra một vùng không gian đủ vững chắc để đảm bảo Diệp Hiên khó có thể thoát ra được trong thời gian ngắn.

Thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt, một loại thần thông ảo ảnh, có khả năng thôi miên và che mắt cực mạnh, được Bạch Hồn lấy cảm hứng từ một tử thần nào đó, che chắn mọi tầm nhìn của Diệp Hiên.

Còn cái bóng hình khổng lồ kia?

Nó là tổ hợp của 3 loại thần thông khác nhau.

Thân Ngoại Hóa Thân, dùng thế giới lực lượng chế tạo ra một phân thân nghe lời bản thể, nhưng lại hoàn toàn không có một chút nhân quả nào với bản thể.

Súc Địa Thành Thốn, một thần thông di chuyển vô cùng nổi tiếng và phổ biến ở nhiều tu tiên giới, có thể đưa người sử dụng nó vào một chiều không gian cao hơn, sau đó dễ dàng dịch chuyển tới nơi cần tới.

Pháp Thiên Tượng Địa, một loại thần thông rất nổi tiếng ở tu tiên giới, khuếch đại cả kích thước lẫn sức mạnh của Thân Ngoại Hóa Thân.

Đây là một đòn t·ấn c·ông hàng duy đả kích, lợi dụng đặc tính khi di chuyển đến một chiều không gian cao hơn của Súc Địa Thành Thốn, tung ra một đòn tất trúng.

Diệp Hiên muốn tránh cũng không kịp nữa, hắn đã rơi vào bẫy của Bạch Hồn nên giờ này chỉ có thể đối cứng mà thôi.

Nhìn trường mâu trắng như muốn đè sập cả Tu Di Thế Giới này, Diệp Hiên chẳng có bất cứ cảm xúc bối rối hay sợ hãi nào ở đây cả, cảm xúc duy nhất trên mặt hắn lúc này chính là cay cú vì bị người hố mà thôi.

Trường mâu trắng đâm vào, đánh tan nát Tu Di Thế Giới, nhưng đồng thời, cả cái bóng hình màu trắng cùng với cây trường mâu trong tay của nó cũng đã b·ị c·hém nát, hóa thành từng mảnh vụn trắng như tuyết rơi trong vũ trụ tối tăm.

Diệp Hiên bước ra khỏi vùng không gian đã tan nát ấy, trên thân thể hắn lúc này đã xuất hiện những v·ết t·hương, những bộ phận thân thể bị phủ định giống như bị con gì đó gặm mất.

Nhưng cũng rất nhanh chóng sau đó, những v·ết t·hương dữ tợn ấy nhanh chóng được khôi phục lại, tuy vậy sắc mặt Diệp Hiên vẫn không được tốt cho lắm.

Hắn hiện tại đang quá bị động trong trận chiến này, đặc biệt khi phải chiến đấu với hai đối thủ có sức mạnh ngang hàng với mình.

Việc từ đầu trận chiến tới giờ, chỉ mình hắn là bị ăn đòn cũng đủ hiểu tình hình bất lợi như thế nào.

Lúc này Bạch Hồn cũng đã rút lui đến bên cạnh Lâm Lục Dạ, cầm chắc trong tay Phủ Định Trường mâu, nhìn chằm chằm về phía Diệp Hiên đang đi tới.

Đúng lúc này, một chiếc găng tay đen đè lên trên vai hắn, chỉ nhìn qua, Bạch Hồn cũng nhận ra được đây chính là Thần Khí của Lâm Lục Dạ.

Nhưng giọng nói mà Bạch Hồn mong đợi đã không vang lên, trái lại đó lại là một chất giọng lạnh lùng như người xa lạ.



“Tránh sang một bên, sâu kiến.

Ai mượn ngươi chắn trước mặt ta?”

Ánh mắt tím đầy yêu dị rực sáng giữa vũ trụ tối tăm.

Chỉ một cái hất nhẹ tay, thân thể Bạch Hồn đã lập tức bay v·út đi như một viên đạn pháo, đánh xuyên qua và hủy diệt một hành tinh mới có thể dừng lại.

Cô gái trong bộ giáp đen đang bước đi giữa không gian, phía sau lưng là chiếc áo choàng lông quạ đang tung bay trong môi trường chân không, từng đốm sáng giống như những vì sao được thắp lên, khiến cho chiếc áo choàng ấy giống như là cả một vũ trụ được thu nhỏ.

Lâm Lục Dạ, chính xác hơn là hóa thân của Spherias bước từng bước, vừa đi, cô ta vừa hùng hồn tuyên bố, khiến cho người cảm nhận được từng lời nói lúc này của cô chính là chân lý.

“Nếu không phải ngươi cản đường, tên kiếm sĩ kia có lẽ đ·ã c·hết dưới tay ta rồi.”

“Dù cho sức mạnh của chúng ta chỉ có thể sử dụng được một phần nhỏ, nó cũng không phải là thứ mà đám sâu kiến các ngươi có thể tưởng tượng được.”

Cả Bạch Hồn lẫn Diệp Hiên lúc này đều cảm nhận được một cảm giác đè nén, giống như bị một thứ rất nguy hiểm để mắt tới.

Xem ra cái lời tuyên bố muốn xé rách mọi thứ trên chiến trường của cổ thần này không phải là một trò đùa.

Đúng lúc này, ánh sáng tím từ một bên mắt Lâm Lục Dạ dập tắt, chủ nhân thực sự của thân thể này muốn kiểm soát lại chính mình.

“Đi vào ngay cho ta!

Đây là trận chiến của ta, và ta không cần ngươi phải nhúng tay vào!”

Gương mặt của Lâm Lục Dạ lúc này giống y như lúc Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể của cô bị mất kiểm soát, từ một gương mặt đã tách ra làm hai.

Một bên là ánh mắt đầy dã tính và hiếu chiến.

Một bên là đôi mắt tím yêu dị và nụ cười đầy vẻ bí ẩn.

“Ngáp a. Được thôi, nếu ngươi không muốn có được chiến thắng trong chớp mắt thì ta cũng mặc kệ vậy.

Tên kiếm sĩ kia không đơn giản đâu, ta để lại một bên mắt cho ngươi, đề phòng ngươi bị người ta chém thế nào cũng không biết.”

Hóa thân của Spherias chủ động rút lui, trả lại quyền kiểm soát thân thể cho Lâm Lục Dạ một lần nữa.

Nhưng một bên mắt của cô nàng lúc này vẫn tỏa ra ánh sáng tím yêu dị, bên trong con mắt ấy giống như ẩn chứa cả một bầu trời sao, chính xác là vô số con mắt khác, làm người có chứng sợ đông đúc nhìn vào cũng phải c·hết kh·iếp.

Một con mắt vừa long lanh xinh đẹp, nhưng đồng thời nó cũng đầy vẻ quỷ dị dọa người.

Cùng lúc, Bạch Hồn cũng đã trở lại chiến trường một lần nữa.

Lần này, thân thể của hắn đã biến đổi sang một trạng thái hoàn toàn mới.

Cái lỗ trống ở trước ngực hắn lúc này không còn trống trải nữa, một con mắt mới với năm màu, năm câu ngọc giống y hệt như ở chân thân của hắn đã được điền vào chỗ trống ấy, đủ thứ gân xanh nổi quanh con mắt khiến nó trở nên vô cùng dữ tợn.

Diệp Hiên giờ đã tới gần.

Hắn đứng trong hư không, tay cầm chắc thanh Đa Nguyên Kiếm, dáng vẻ thong dong nhìn về hai đối thủ của mình.

Với Con Mắt Của Hắc Thần, Lâm Lục Dạ có thể thi thoảng nhìn ra được thế giới hiện tại của Diệp Hiên như thế nào.

Tên này rõ ràng đang phô trương thanh thế, hắn không hề thong dong như vẻ bề ngoài.



Lâm Lục Dạ chứng kiến bộ áo giáp gai góc khổng lồ lúc này đã không còn trọn vẹn như lúc trước.

Trên bộ giáp ấy có nhiều dấu vết nơi bị ăn mòn bởi hư ảo, chỗ thì hắc ám lan tràn.

Đủ thứ kiếm khí trong thân thể hắn lúc này đang chạy ngược chạy xuôi, cố gắng chữa lành những v·ết t·hương ấy nhanh nhất có thể.

Nhưng những thương thế này đối với Diệp Hiên cũng không quá nghiêm trọng, giống như trầy xước da cộng với một chút đau nhức.

Tuy vậy, đây vẫn là một tín hiệu tốt.

Chứng tỏ rằng dù cho có khả năng c·hết đi sống lại, nhảy ra khỏi dòng thời gian chăng nữa, Diệp Hiên vẫn không phải là kẻ không thể chiến thắng.

Hắn vẫn có thể bị những đòn công kích từ Thần Khí làm tổn thương, dù cho thứ mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đánh trúng nãy giờ chỉ là một hóa thân chăng nữa.

Diệp Hiên lúc này cảm thấy bực mình không thôi.

Tên Bạch Hồn kia đúng là kẻ chơi quá xấu rồi, hắn dùng thần thông chế tạo ra Thân Ngoại Hóa Thân không nhiễm nhân quả, khiến cho những nhát kiếm có thể thông qua nhân quả chém g·iết đối thủ của Diệp Hiên bị vô hiệu hóa.

Càng bực mình hơn nữa.

Đó là đến giờ Diệp Hiên vẫn không phân biệt được liệu tên Bạch Hồn mà hắn đang chứng kiến có phải là thật hay không?

Liệu khung cảnh xung quanh nơi đây có là ở hiện thực, hay chỉ là một ảo ảnh khác, thứ do thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt gây ra?

Nhưng không sao.

Vô số thông tin từ những lần mô phỏng tương lai liên tục được cập nhật, đã chỉ ra cách giúp Diệp Hiên phá giải tình huống hiện tại.

Vì vậy, hắn vẫn có tự tin để chiến thắng trong cuộc chiến lần này.

Lần này, Diệp Hiên chỉ còn cách hai người còn lại chưa tới 30 mét.

Với sức mạnh của 3 thực thể này, khoảng cách như vậy giống như dán sát mặt vào nhau.

Hắn nhìn về phía Bạch Hồn, nhìn vào bản chất của cái cây màu trắng này, một cái cây lấy đi vô số linh hồn về để làm chất dinh dưỡng, biến vô số sinh linh thành nô lệ của tư bản.

“Hừm, tà ma.”

Ánh mắt của Diệp Hiên lại thay đổi một lần nữa, hắn nhìn vào Lâm Lục Dạ, nhìn thấy cái khí tức mà cô nàng đang phát ra, khí tức của một cổ thần.

Một kẻ không thuộc về Liên Minh Nhân Loại, càng không thuộc về Xích Phong giới.

“A, ngoại đạo.”

Nhưng đáp lại những lời nhận xét vừa rồi của Diệp Hiên, Lâm Lục Dạ nhìn hắn với gương mặt lạnh như băng.

Còn Bạch Hồn lại bĩu môi khinh thường.

“A, người xuyên việt, ngươi làm như mình không phải là người từ ngoài tới vậy.

Với lại, ngươi dám thề với cái đống kiếm khí chứa đầy tính ăn mòn và ô nhiễm không thể diễn tả của ngươi xem, chúng có phải là mặt hàng nghiêm chỉnh gì hay không?”

Và Bạch Hồn vẫn không dừng lại ở đó, những lời nói đầy châm chọc của hắn ta liên tục phun ra sau đó, đặt ra một cái biệt danh đi theo Diệp Hiên cả đời.

“Nếu chúng ta là tà ma ngoại đạo, thì có lẽ ngươi là edgelord đi.

Nhìn cái bộ áo giáp đầy gai góc, đủ các thể loại lưỡi đao kiếm được gắn trên bộ giáp ấy là biết nó rất sắc bén, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể khiến người đứt tay.

Nên gọi ngươi là quý ngài “ chúa tể góc cạnh ” cũng chẳng có gì là sai trái cả.”

Diệp Hiên có thể bình tĩnh trước tất cả những lời châm chọc của Bạch Hồn, nhưng hiện tại, hắn thề sẽ khiến tên này phải trả giá.