Từ cái khoảng khắc Bạch Hồn đặt ra cái biệt danh cho hắn, tương lai đã hoàn toàn được thay đổi.
Đó không phải là một tương lai hắn được gọi là Đa Nguyên Kiếm Chủ nữa.
Thay vào đó, vẫn là cái tương lai được người đời gọi là Đa Nguyên Kiếm Chủ ấy, nhưng mà mọi người vẫn nói sau lưng hắn là “chúa tể góc cạnh” edge lord các thứ.
Điều này làm Diệp Hiên khá là cay cú, nghe qua người ta còn tưởng hắn là một thằng trẻ trâu chưa trưởng thành.
Cùng lúc, Tương Lai Linh Cảm của Bạch Hồn cũng bắt được vô số tín hiệu lạ, vô số tương lai không xác định đang ập tới.
Có tương lai hắn trở thành kẻ chiến thắng sau cùng, nhưng cũng có tương lai hắn thất bại thảm hại, bị Diệp Hiên chém c·hết.
Hai kẻ có thể thấy trước được tương lai đang không ngừng đưa ra vô số các tính toán khác nhau.
Khiến cho việc nhìn trộm tương lai lúc này vô cùng hỗn loạn, với đầy các kết quả không thể đoán trước.
Bạch Hồn lúc này cũng chỉ đành mở mắt ra, hắn không thể tìm được bất cứ đầu mối nào trong tình báo lộn xộn được gửi về từ tương lai.
Lúc này, hắn chỉ có thể thở dài.
“Xem ra ta cũng không trông chờ được nhiều vào bản thân mình ở tương lai được, dù sao tương lai như thế nào là hiện tại quyết định, trừ khi đó là ta của tương lai ở một thế giới song song.”
Ánh mắt của Diệp Hiên lúc này nhìn về phía Bạch Hồn, hắn là một người co thể chứng kiến được lưu động của dòng thời gian, nên rất dễ dàng nhìn ra tên Bạch Hồn kia chắc chắn có gì đó không đúng lắm.
Nếu ví Diệp Hiên giống như một con cá bơi trên dòng thời gian, thì Bạch Hồn lại giống như một con lươn ẩn núp dưới đáy bùn của dòng sông ấy.
Cả hai đều là những kẻ có thể thấy được tương lai, nên cả hai q·uấy n·hiễu lẫn nhau, khiến trận chiến trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
“Xem ra cái kế hoạch loại ngươi ra khỏi vòng chiến đấu đầu tiên của ta là chính xác.”
Nghe Diệp Hiên thì thầm như vậy, Bạch Hồn cũng không thể hiểu nổi.
Rõ ràng tên Diệp Hiên này muốn tìm ra được vị trí Bạch Hồn còn đang ẩn giấu cũng khó, đừng nói gì tới việc hắn có thể loại bỏ gã tinh linh ra khỏi vòng chiến đấu.
Nhưng đừng quên, vì để tránh phải rơi vào cục diện hai đánh một, Diệp Hiên cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình một trợ thủ, người có thể tạm thời cầm chân được một đối thủ của hắn trong thời gian ngắn.
“Minh Viêm! Hành động đi!”
Tiếng thét của Diệp Hiên vang động cả không gian, khiến cho Bạch Hồn cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tên này đang làm cái trò gì.
Nhưng chợt, ảo ảnh mà Bạch Hồn để lại bên người Lâm Lục Dạ đột nhiên tan biến.
Điều này chứng tỏ Bạch Hồn giờ đã bị người bắt được cái đuôi của mình.
Thực tế, trên chiến trường này, ngay từ đầu đã không chỉ có ba người tham chiến, mà còn có một người thứ tư ẩn giấu trong bóng tối.
Người này chính là đệ tử của Diệp Hiên, một người xuyên việt không chỉ sở hữu hệ thống mà còn là chủ nhân của một Thần Khí.
Sau nhiều ngày luyện tập cùng với Diệp Hiên, Thần Khí Xiềng Xích Đại Đạo của Minh Viêm cũng đã được khai phá khác một trời một vực so với trước.
Xiềng Xích Đại Đạo: Một xiềng xích đặc biệt mang trong mình sự kiềm chế của vạn sự, vạn vật, vạn giới.
-Phong Tỏa: Xiềng xích có thể phong tỏa lại tất cả những thứ bị nó chạm phải.
-Trói Buộc: giữ cho một trạng thái, vạn sự, vạn vật bị trói buộc ở một khoảnh khăc, một thực tại.
-Khóa Chặt: Vạn sự vạn vật, nhân quả, vận mệnh, không gian, thời gian, đều là xiềng xích, đều có thể dùng để khóa người.
Và trong lần Bạch Hồn thử t·ấn c·ông vào hạch tâm của Diệp Hiên là Kiếm Giới, hắn đã sử dụng chân thân của mình thay vì Thân Ngoại Hóa Thân, hoặc là một ảo ảnh để trêu đùa đối thủ.
Vì vậy, trong lúc vô tình, Bạch Hồn đã bị Minh Viêm sử dụng Thần Khí Xiềng Xích Đại Đạo khóa chặt lấy sự tồn tại của hắn, mặc kệ cho việc sử dụng thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt có thể giúp hắn giấu sâu như thế nào chăng nữa.
Minh Viêm không vì khóa chặt lấy sự tồn tại của Bạch Hồn mà ra tay ngay, thằng nhóc giờ vẫn đang chờ lệnh đến từ Diệp Hiên.
Lần này, thằng nhóc thấy được từng tia khí vận màu đen từ phía Bạch Hồn, số lượng nhiều không khác biệt lắm khi phải đối mặt với sư phụ Diệp Hiên của nó.
Khi biết được kẻ mình sắp phải dẫn đi là một kẻ có thể sánh được với sư phụ mình, Minh Viêm chỉ có thể nuốt nước bọt.
Điều đầu tiên mà thằng nhóc ấy nghĩ tới chính là chạy trốn.
Còn tình cảm sư đồ á?
Trên đời này có mấy người xuyên việt coi trọng tình cảm sư đồ?
Minh Viêm cũng là một người hiện đại, không phải là người cổ đại mà coi tình sư đồ là tình cha con.
Nhưng ngay khi nó nhìn thấy những tia khí vận khi chạy trốn khỏi trận chiến này, nó chỉ thấy được một màu đen còn hơn màn đêm.
Trái lại, khi quyết định chơi tất tay đến cùng, liều mình trước một đối thủ có thể sánh ngang sư phụ, thằng nhóc ấy lại thấy được cơ hội sống sót.
Trong vô số những sợi tơ đen ấy, Minh Viêm có thể thấy được một sợi tơ màu trắng, một cơ hội sống sót.
Nhưng có vẻ Minh Viêm đã không chú ý tới, những sợi tơ đen và trắng nó chứng kiến dạo gần đây hơi lạ, khi chúng giống những sợi kiếm khí như hương khói mà Diệp Hiên từng thả ra, chỉ là sơn màu lại đôi chút mà thôi.
Cuối cùng, cái khoảnh khắc mà thằng nhóc không muốn xảy ra nhất cũng tới.
Khi nhận được mệnh lệnh từ sư phụ mình, Minh Viêm hít sâu một hơi và lập tức ra tay.
Bạch Hồn lúc này đang núp trong một góc, chờ đợi cơ hội có thể chơi thả diều, đánh tiêu hao sức mạnh của Diệp Hiên càng nhiều càng tốt, khiến tên kiếm sĩ trọng thương trước khi đối đầu trực diện.
Nhưng có vẻ cái kế hoạch ấy của Bạch Hồn đã phải phá sản.
Không biết từ lúc nào, trên thân thể hắn đã xuất hiện những xiềng xích vô hình, những thứ mà khi Bạch Hồn nhận ra được sự tồn tại của chúng cũng đã quá muộn.
Hắn cảm nhận được một cảm giác bị khóa chặt, muốn trốn đi cũng không được.
Đúng lúc này, có thứ gì đó đi xuyên qua không gian, đánh thẳng về phía hắn.
Đó là một thanh đại kiếm đỏ như lửa, nhưng phía chuôi kiếm lại được kết nối với một sợi xích thô như nắm tay trẻ con, nên về tổng thể, thứ đang lao tới giống như một loại ám khí phi đà cỡ bự.
Tuy khá bất ngờ khi cái thứ ám khí cỡ bự này đột nhiên xuất hiện, nhắm trúng vào vị trí bản thân mình đang ẩn núp, nhưng không vì thế mà Bạch Hồn bối rối.
Đơn giản vì hắn không hề cảm nhận được bất cứ uy h·iếp nào từ thứ ám khí to lớn ấy.
Hắn chỉ cần nghiêng người né tránh nhẹ, cũng có thể…
Lúc này Bạch Hồn cảm nhận được có gì đó sai sai rồi, hắn không thể nào nghiêng người né nổi thứ ám khí kia, đồng thời, cái thứ ám khí to đùng ấy cũng giống như mọc ra mắt, nhanh chóng truy đuổi theo hắn.
Giờ Bạch Hồn cũng hiểu cảm giác khi bị người ghim hiệu ứng tất trúng lên người mình là như thế nào.
Đó chính là một cảm giác muốn tránh không được, muốn né không xong.
Mặc kệ cho Bạch Hồn có thi triển đủ loại thần thông phép thuật, hay là hư hóa bản thân mình sang linh thể để tránh sát thương vật lý, thậm chí là chui vào khe hẹp không gian chăng nữa.
Tất cả mọi thứ đều trở nên vô dụng trước Xiềng Xích Đại Đạo.
Hắn vẫn bị Thần Khí có hình dáng là sợi dây xích trói lại như một lẽ dĩ nhiên.
“GET OVER HERE!”
Một tiếng thét xuất hiện thoáng qua trong hư không, nghe được tiếng thét ấy, Bạch Hồn chỉ muốn chửi bậy.
Đang yên đang lành, kế hoạch bòn rút sức lực Diệp Hiên đang diễn ra vô cùng thuận lợi.
Tự dưng lại có kẻ không biết từ nơi đâu xuất hiện, muốn hắn chơi trò đối kháng cận chiến.
Ngay sau đó một lực kéo bất khả kháng lập tức cuốn Bạch Hồn đi về phương xa, rời khỏi vòng chiến đấu.
Khi Bạch Hồn bị Xiềng Xích Đại Đạo khóa lại, mọi loại năng lực của hắn cũng tạm thời bị khóa kín.
Không gian vũ trụ thực sự cuối cùng cũng lộ ra, chẳng hề có một hành tinh nào bị phá hủy ở đó, khi mà Bạch Hồn bị hóa thân của Spherias ném sang một bên như rác rười.
Có lẽ hắn đã hoán đổi thân hình mình một lần nữa từ lúc đó.
Cả Diệp Hiên lẫn Lâm Lục Dạ đều sẽ bị hắn lừa lọc, cho tới khi họ có thể nhận ra và bắt bài hắn.
Đáng tiếc, do không biết được bên phía Diệp Hiên còn có người, nên Bạch Hồn lỡ làm lộ vị trí, và tạm thời bị loại khỏi chiến trường.
Để lại một chiến trường cho Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ quyết chiến.
Chứng kiến bóng hình Bạch Hồn đột nhiên bị thứ gì đó mang đi, trong một giây lát, Lâm Lục Dạ bỗng dưng thất thần.
Cao thủ quyết đấu, chỉ cần một vài giây là có thể quyết định được cán cân trận chiến.
Đến tầng thứ như Bạch Hồn và hai người còn lại, điều này lại càng chính xác.
Ngay lập tức, có một Diệp Hiên mới đột nhiên xuất hiện, không biết hắn nhảy ra từ đâu, nhưng thanh Đa Nguyên Kiếm đã lập tức đâm về phía Lâm Lục Dạ từ phía sau.
Kiếm khí sắc bén lướt qua không gian, tốc độ quá nhanh khiến Lâm Lục Dạ dù đã phản ứng kịp nhưng thân thể không theo kịp.
Những móng vuốt trên tay cô bắt đầu dài ra, chuẩn bị chặn đòn t·ấn c·ông, nhưng có vẻ đã quá muộn rồi, cô sớm muộn gì cũng bị kiếm của Diệp Hiên đánh trúng.
Trong thoáng chốc, giác quan thứ 6 cực mạnh của cô nàng đã đưa ra cảnh báo, Lâm Lục Dạ có thể mơ hồ nhìn ra được cảnh mình bị băm thành thịt vụn ngay khi bị thanh kiếm ấy lướt nhẹ qua da.
Chỉ cần mất đi tiên cơ lần này, Diệp Hiên có thể treo cô lên đánh.
Dù cho có sở hữu khả năng phục sinh vô hạn, bất tử bất diệt chăng nữa, Lâm Lục Dạ cũng khó lòng tin tưởng cô có thể chiến thắng.
Tên Diệp Hiên kia sẽ canh cửa, chém nát thân thể cô ngay lập tức, ngay khi cô vừa hồi sinh chưa được 1 giây.
Trong thời khắc nguy cấp này, trong tâm linh của Lâm Lục Dạ chợt xuất hiện một tiếng thở dài.
Một tiếng thở khiến cô quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa.
Trong không gian ý thức, hóa thân của Spherias đang nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười nhạt trên môi cô ta còn châm biếm hơn vô số lần việc có người cười thẳng vào mặt cô, chê trách cô vô tri.
“Whoa, trận chiến của cô thật tuyệt vời, Lâm Lục Dạ.
Vào chiến trường trong chưa tới 1 giây mà đã bị kẻ địch tiếp cận cho một kiếm vào người rồi.”
Nghe vậy, Lâm Lục Dạ lập tức nhăn mày lại, cô cũng không thể nói gì hơn, khi đây rõ ràng chính là lỗi của cô khi đã quá chủ quan.
“Ta đoán ngươi cũng đã nhìn ra một đoạn tương lai ngắn rồi, đúng chứ?
Khả năng hồi sinh của cô hoàn toàn bị đối thủ khắc chế gắt gao, kiếm khi của tên đó sẽ bám theo nhân quả, không ngừng tiêu diệt cô, dù cho cô có hồi sinh như thế nào chăng nữa.”
Hóa thân của Spherias tiến gần về phía Lâm Lục Dạ, thầm thì vào trong tai cô.
“Để tránh khỏi cái tương lai đau khổ ấy, trao thân thể cho ta điều khiển đi.
Lâm Lục Dạ, ngươi không muốn cái dáng vẻ thảm hại của ngươi sẽ bị Bạch Hồn nhìn thấy chứ?”
Bầu không khí trầm ngâm, Lâm Lục Dạ sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định.
Cuộc trò chuyện này trong không gian tâm linh có thể rất lâu, nhưng bên ngoài thế giới thực, thời gian gần như không thay đổi.
Thanh Đa Nguyên Kiếm của Diệp Hiên càng ngày càng tới gần, chỉ thêm một chút nữa, nó có thể chém tan thân thể Lâm Lục Dạ.
Nhưng đột nhiên, có thứ gì đó giống như một bướu thịt mọc ra sau lưng cô nàng, một bướu thịt giống như bùn đen trồi lên.
Ngay sau đó, bướu thịt vỡ tan, một cánh tay màu đen gầy trơ xương như cây khô mọc ra, trên cánh tay ấy còn cầm lấy một thanh đại kiếm đã tan vỡ.
Nhìn vào thanh đoạn kiếm đen như màn đêm ấy, Diệp Hiên cảm giác có gì đó rất không ổn.
Đó rõ ràng là một Thần Khí, dù có tan vỡ chăng nữa, uy lực của nó vẫn vượt rất xa Đa Nguyên Kiếm của Diệp Hiên.
Chấn động mạnh mẽ từ vụ v·a c·hạm lại khiến cho Xích Phong giới phải rung chuyển một lần nữa.
Lần này, Diệp Hiên phải lùi lại với một lỗ hổng lớn trên Đa Nguyên Kiếm.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Lục Dạ đang dần biến đổi.
Cánh tay cầm đại kiếm đang khô quắt lúc này giống như cây khô gặp mùa xuân, một lần nữa căng tràn, làn da trắng xám bóng mịn, chỉ tiếc là trên cánh tay ấy xuất hiện vô số các vết nứt như một món đồ sứ hỏng.
Hai cánh tay mới xuất hiện tương tự từ phía sau lưng Lâm Lục Dạ, chúng vén mái tóc của cô lên, để lộ ra một khuôn mặt người ở ngay sau ót cô.
Một gương mặt giống hệt cô đang nở một nụ cười lạnh, đôi mắt tím đầy yêu dị khiến người phải rùng mình.
Mái tóc đen dài được hai cánh tay vừa mọc ra hất về phía sau, che đi gương mặt vốn có của Lâm Lục Dạ.
Tiếp theo đó, hai cánh tay ấy nắm chặt lấy hai cánh tay người của Lâm Lục Dạ, xoay chúng lại phía sau, tay trái biến thành phải, tay phải biến thành trái khiến người nhìn qua cũng cảm thấy mất cân đối.
Một cảm giác tương tự cũng xảy ra khi hai chân cô nàng bị vặn ngược về phía sau lưng.
Nhưng rất nhanh chóng, chỉ sau một hồi nhúc nhích, mọi cảm giác mất cân đối ấy đã biến mất, khi mà thân thể của Lâm Lục Dạ, không, phải là thân thể hóa thân của Spherias điều chỉnh lại giống như người bình thường.
Còn Lâm Lục Dạ biến mất, giống như cô đã bị cắn nuốt bởi chính thân thể mình.
Tấn công khi kẻ địch đang biến hình luôn là một cơ hội tốt, nhưng Diệp Hiên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mọi thứ xảy ra.
Không phải vì hắn không biết đường nắm bắt thời cơ, mà là trong tất cả những tương lai hắn thử làm điều ấy, tất cả đều chỉ có một kết cục duy nhất.
Đó chính là đều phải c·hết, c·hết rất thảm.
Ba cánh tay sau khi hoàn thành công việc của mình, chúng dần co lại vào trong hắc ám, biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Chỉ còn lại một Lâm Lục Dạ mới đang đứng ở giữa hư không.
Mái tóc đen dài thẳng giờ đã hóa thành hình xoắn ốc, bóng tối sôi trào liên tục bao phủ thân thể cô, tạo thành một bộ áo giáp đen tuyền nhưng vụn vỡ.
“Lâm Lục Dạ” điều chỉnh lại hướng của Áo Choàng Thần ẩn một chút, xoay nó về phía sau lưng, nơi vài giây trước còn là ngực cô.
Hoàn toàn khác với phong cách sát thủ của Lâm Lục Dạ, hóa thân của Spherias lại là một nữ hiệp sĩ với giáp trụ đầy đủ.
Dù cho giáp có vỡ, kiếm đã gãy.
Áp lực mà hóa thân của một cổ thần gây ra là quá lớn, khiến Diệp Hiên cảm thấy còn khó chơi hơn cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cộng lại.
Đôi mắt tím đầy yêu dị nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt giống như của một con mèo sắp vờn chuột.