Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 258: Khó chơi.



Chương 257: Khó chơi.

Hóa thân của Spherias nâng thanh kiếm gãy lên, một lực hút vô cùng mạnh mẽ xuất hiện, khiến cho Diệp Hiên muốn chạy cũng không nổi.

Lực hút này mạnh đến mức, vô số những hố đen ở phương xa cũng bắt đầu biến dạng, vô số tinh cầu vụn vỡ, hàng loạt thiên thể đổ sụp trong tích tắc.

Diệp Hiên dù thử mọi cách nhưng cũng cảm thấy bất lực.

Đối thủ hắn phải đối đầu quá mạnh.

Nếu không tính đến Thần Khí mới được Lâm Lục Dạ chế tạo ra, hóa thân của Cổ Thần Bóng Tối này đã có cho mình tới tận 3 Thần Khí khác nhau, khiến Diệp Hiên muốn chạy cũng không kịp, nào có tâm tình mà ở lại đánh đấm.

Bóng tối nuốt sống lấy hắn, khiến hắn không thể nào thoát ra được khỏi lực hút khổng lồ này.

Khi mở mắt ra lần nữa, Diệp Hiên đã phát hiện ra mình giờ đang bị nhốt trong một tiểu thiên giới, với hàng loạt những ngôi sao xung quanh cũng bị cuốn theo.

Chợt, hắn chứng kiến một thanh đoạn kiếm to lớn đang quét qua thế giới này, sắp đánh về phía hắn.

Phía bên ngoài tiểu thế giới, hóa thân của Spherias dễ dàng phong ấn tên kiếm sĩ chỉ với một chiêu duy nhất.

Hiện tại hóa thân của Diệp Hiên giờ đang bị nhốt bên trong một thứ giống như một cục giấy bị vò lại.

Trong không gian ý thức, Lâm Lục Dạ cũng cảm thấy rất khó tin khi hóa thân của Spherias có thể làm được như vậy.

Những thứ Lâm Lục Dạ chứng kiến là Spherias chỉ thò tay, làm động tác giống như xé một tờ giấy rồi vo lại.

Một lực hút vô căn cứ đã xuất hiện, nhốt Diệp Hiên và vô số những ngôi sao xung quanh vào một vùng không gian mới.

Nó giống như có người chụp một bức ảnh, nhưng kết quả là người được chụp ảnh biến mất ngoài thế giới thực cùng với tất cả bối cảnh xung quanh, và những thứ biến mất ấy lại xuất hiện trong bức ảnh vừa được chụp.

Nhìn thấy Lâm Lục Dạ đang cố gắng phân tích nguyên lý trong một đòn vừa rồi, Spherias chỉ cười nhẹ.

Kể cả đã bị người đánh bại và phong ấn chăng nữa, bản chất của Spherias vẫn là một kẻ đã siêu thoát.

Cả tầm nhìn và sức mạnh của thực thể này đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Trong mắt cô ta, mặc kệ là Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ hay là Diệp Hiên, thậm chí là những kẻ nửa bước siêu thoát chăng nữa.

Tất cả đều là một đám gà mờ, sử dụng sức mạnh thì thô ráp, không thể nào phát huy ra được toàn bộ sức mạnh mà chúng đang sở hữu.

Một đòn vừa rồi hóa thân của Spherias chỉ sử dụng 1 phần lực, nhưng dùng đến 99 phần sức mạnh của Lâm Lục Dạ, có thể dễ dàng áp chế được một đối thủ có thể mạnh ngang ngửa cô.

“Thế nào rồi?

Ta đã nói với ngươi là để ta tham chiến ngay từ đầu rồi mà, trận chiến này có thể kết thúc trong tích tắc.”

Lâm Lục Dạ lúc này chỉ có thể trầm mặc, cô đang không ngừng phân tích cách mà Spherias có thể sử dụng lực lượng của cô, thu thập mọi số liệu có thể có.

Hóa thân của Cổ Thần Bóng Tối nhìn Lâm Lục Dạ, nhìn cả vào cái Quần Tinh Trận đang hoạt động hết công suất của cô nàng mà lắc đầu.

Ả khó mà hiểu được, tại sao Lâm Lục Dạ lại nghiên cứu mấy cái thứ này làm gì, chẳng phải chỉ cần đợi ngày Spherias hồi sinh, cô nàng sẽ hóa thành một phần của vị cổ thần.

Khi đó, tất cả những tri thức, tất cả những bí mật của những thế giới cấp thấp như thế này sẽ chẳng là cái thá gì cả.

Một kiếm chém ngang, tưởng chừng thanh đoạn kiếm là có thể xé nát vùng không gian đã bị vò nhỏ lại như một nắm tay kia, cộng với cả tên kiếm sĩ đang bị nhốt trong đó.



Nhưng không, một ánh kiếm trắng xóa đã được tên kiếm sĩ chém ra, chém rách vô số tầng không gian, chém ra khu vực đang gò bó mình.

Diệp Hiên nhanh chóng rút lui, hắn biết hiện tại mình không phải là đối thủ của “Lâm Lục Dạ” trong trạng thái này.

“Hừm! Lâm Lục Dạ, có giỏi thì ngươi đi ra đơn đấu với ta một trận!

Ai lại đi gọi người đánh thay cho mình bao giờ! Ngươi nghĩ mình là nhân vật chính sao?”

Vừa chạy, Diệp Hiên vừa không quên quay lại khiêu khích cô nàng.

Nhận ra được cảm xúc của Lâm Lục Dạ đang rục rịch, sắp làm phản vì kích động, hóa thân của Spherias quyết định muốn đánh nhanh thắng nhanh nhất có thể.

Không gian trước mặt thực thể này cũng chỉ là giấy, liên tục bị xé nát, hòng có thể bắt được Diệp Hiên một lần nữa.

Nhưng thủ đoạn nghe qua có vẻ khá vô giải này lại bị Diệp Hiên bắt bài.

Như đã nói, tên Diệp Hiên này không thiếu thời gian.

Nhờ có Ngộ Đạo Nhãn, giúp hắn có thể tính toán ra đủ các loại số liệu, cộng với quá trình không ngừng mô phỏng tương lai, không ngừng thử lỗi.

Ngay sau khi thoát đi một lần, Diệp Hiên đã có thể nghĩ được chiêu thức phá giải thủ đoạn của đối phương.

Không Gian Kiếm: Gợn Sóng.

Đa Nguyên Kiếm chỉ nhẹ nhàng đâm vào hư không, nhưng nó lại giống như thể đang động vào màn nước, gây ra vô số những gợn sóng lăn tăn.

Những đợt sóng ấy càng lúc càng lớn, từ những gợn sóng nhỏ đã có thể hóa thành những cơn s·óng t·hần.

Khiến cho cả một vùng không gian trở nên vô cùng hỗn loạn, giống như thể khoảng cách bị kéo dãn ra vô số lần.

Nó đối chọi với chiêu thức mà hóa thân của Spherias đang sử dụng.

Lần trước, mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng, khiến cho Diệp Hiên không thể nào chứng kiến được thứ vò không gian lại thành một cục ấy là gì.

Nhưng giờ này Diệp Hiên nhìn thấy nó rồi.

Một cái bóng mờ có hình dáng của một bàn tay, hoặc thứ gì đó tương tự như vậy.

Nó di chuyển tới đâu là không gian bị vò lại làm một cục đến đó, với tốc độ của nó là thứ tốc độ nằm ngoài tầm với của vũ trụ, một thứ với tốc độ không thể được đong đếm.

Khi nãy, Diệp Hiên chỉ có thể thiêu đốt bản nguyên, chém ra vô số các tầng không gian đã được gấp chồng lên nhau, để có thể rời khỏi vùng không gian đã bị vò nát ấy.

Giờ mọi thứ đã rất khác.

Những gợn sóng do Diệp Hiên chế tạo ra đã gây ra nhiễu loạn và khiến cho nhiều vùng không gian bị kéo giãn.

Nếu là lúc trước, chỉ cần Spherias xé ra một tờ báo rồi vo lại, là ả có thể bắt được một con côn trùng, và nhốt nó vào trong trang giấy ấy.

Nhưng đột nhiên, tờ báo lúc này giống như bị kéo dãn, khiến cho Spherias bắt hụt, làm cho cô ả chỉ có thể vò được giấy, còn con côn trùng vẫn nhởn nhơ ở đó.

Nhìn vào vùng không gian đã bị vò lại chỉ bằng cái nắm tay trước mặt mình, nó chỉ có những ngôi sao ở đó, như thể có ai đó đã vò lại một cuốn tạp chí thiên văn học nào đó lại.

Nhìn về phương xa, nơi Diệp Hiên vẫn đang đứng đó.



Giờ này hắn ta không hề bỏ chạy, thậm chí còn vào trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Có lẽ, việc chặn được một đòn tưởng chừng không thể tránh đã khiến cho Diệp Hiên lấy lại được tự tin trước đối thủ của mình.

Hóa thân của Spherias cũng không thể nói gì nhiều.

Cô ả đã gáy với Lâm Lục Dạ là có thể giải quyết đối thủ trong nháy mắt, nhưng giờ cô chỉ có thể lựa chọn trầm mặc mà thôi.

Bàn tay trái của hóa thân Cổ Thần Bóng Tối lúc này nắm chặt lại, truyền vào trong vùng không gian đã bị nhàu nát trong bàn tay mình vô số năng lượng và hắc ám, biến cả một vùng không gian đã bị vò lại thành một quả bom.

Một thứ khi p·hát n·ổ có thể khiến cho một phạm vi rất lớn bị hủy diệt, hắc ám trong đó được giải phóng sẽ ăn mòn tất cả.

Vùng không gian dần bị một điểm đen cắn nuốt và xoay tròn, bên trong điểm đen ấy chỉ có một lực kéo mạnh mẽ thứ không chỉ vặn vẹo mọi pháp tắc, mà còn có thể cắn nuốt vạn vật tồn tại trong không gian và cả bản thân không gian.

Trong thời khắc này, vạn vật giống như được thu nhỏ lại và được thu nạp vào bên trong quả cầu không gian kia.

Nhìn cái vùng không gian nhỏ bằng nắm tay kia cứ bay đến đâu, thiên hà bị cuốn đi đến đấy làm Diệp Hiên nhìn qua cũng phải sợ.

Hắn cũng đang nằm trong vùng ảnh hưởng của vùng không gian bị vò nát ấy.

Nếu không thể làm gì, Diệp Hiên sớm muộn cũng phải bị nghiền nát tới vô tận trong vùng không gian ấy, hoặc hắn sẽ phải chờ đến khi quả bom không gian đó p·hát n·ổ.

Diệp Hiên lập tức thay đổi tư thế dùng kiếm của mình, hắn đứng giữa không gian như đứng trên đất bằng.

Đa Nguyên Kiếm cho vào vỏ, thân eo cong xuống, chuẩn bị cho một tư thế rút kiếm.

Cả không gian xung quanh lúc này lấy hắn làm trung tâm, mọi thứ bắt đầu dập dờn như biển động.

Không Gian Kiếm: Sóng Thần.

Một kiếm rút ra, khiến cho không gian của cả Xích Phong giới phải rung chuyển, mặc kệ có là không gian ở lục địa trung tâm, hay không gian trên bầu trời sao bao la.

Nếu là người bình thường ở đây, họ sẽ không thể chứng kiến được những sự biến động của không gian, mà chỉ có thể nhìn thấy được tên kiếm sĩ vừa vung ra một kiếm rất bình thường, không có bất kỳ hiệu ứng ô nhiễm ánh sáng nào xuất hiện.

Nhưng ở tầm nhìn của Lâm Lục Dạ, không gian lúc này đang uốn cong như một cơn s·óng t·hần đang ập tới, kiếm khí dẫn dắt, lấy vô tận không gian để lấp đầy sự tham lam từ hố đen do Spherias tạo ra.

Không biết cơn s·óng t·hần do Diệp Hiên tạo ra dồn bao nhiêu vùng không gian vào trong cái hố đen ấy, chỉ biết là khả năng hấp thụ gần như vô cùng vô tận của cái hố đen đã được lấp đầy.

Tiếp theo đó, một v·ụ n·ổ khủng kh·iếp xảy ra, giống như một vũ trụ mới khai sinh ra ngay trong vũ trụ cũ.

Ánh sáng của v·ụ n·ổ chiếu sáng cả một góc của vũ trụ, nhưng rất nhanh chóng, thứ hắc ám ẩn giấu bên trong v·ụ n·ổ ấy bộc phát, cắn nuốt tất cả mọi thứ, kể cả bản thân v·ụ n·ổ.

Kết quả là một vùng ô nhiễm bởi hắc ám đã xuất hiện trong không gian, nó nhanh chóng bành trướng với tốc độ khó có thể tin nổi, khiến vô số hành tinh hủy diệt, vô số mặt trời dập tắt.

Hắc ám giống như miệng của một con quái vật háu ăn, không ngừng lấy đi tất cả mọi thứ trên thế giới về làm chất dinh dưỡng cho nó.

Nhưng ở trong vùng không gian hắc ám ấy, vẫn có một vùng không gian vẫn bình yên trước dòng lũ.

Đó là một viên thiên thạch đang trôi dạt trong vũ trụ, nơi đang được Diệp Hiên nghỉ ngơi trên đó.

Vô số kiếm khí xung quanh thiên thạch tạo ra một rào chắn kiếm khí vững chắc, không ngừng không nghỉ giảo sát hắc ám xâm nhập.

Ánh mắt ngưng trọng của Diệp Hiên nhìn ra phía khoảng không bên ngoài, nơi mà mọi tia sáng đều được cắn nuốt bởi một màn đêm vĩnh cửu.



Đồng tử của đôi mắt đầy màu sắc nhìn vào màn sương đen, nơi có một thực thể hùng mạnh đang bước trên hư không mà đi tới.

Nhìn dáng vẻ của Spherias lúc này như một đại ma vương bước lên từ địa ngục, cô ta giống như hóa thành đầu nguồn của màn sương đen, mỗi một hít một thở đều tăng cường cho thứ hắc ám có thể hủy diệt cả thế giới.

Vô số kiếm khí của Diệp Hiên khi tiếp cận cô ta đều hóa thành những màn sương đen tan biến trong không trung.

“Trận chiến của chúng ta vẫn còn chưa kết thúc đâu, nên quay lại chiến trường và chịu c·hết đi nào!”

Đôi mắt tím yêu dị quét về phía Diệp Hiên, kẻ đang ngồi trên một phiến đá một cách đầy mệt mỏi.

Nhưng lúc này, tên kiếm sĩ nở một nụ cười, giống như thể hắn đã rũ bỏ được tất cả mọi áp lực.

Lần này, ánh mắt ngưng trọng đã thuộc về hóa thân của Spherias.

Trong cảm nhận của cô ả, thứ hắc ám đang bám lên trên Kiếm Giới của Diệp Hiên đang tan rã, nó bị gạt bỏ với một tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Một ánh sáng hoàng kim bất diệt xé toạc đêm tối, Lâm Lục Dạ nhận ra được thứ ánh sáng này, đây chính là thứ ánh sáng của Bạch Vũ Thần đã che chở cho thị trấn mạo hiểm giả.

Cũng là thứ ánh sáng từng được Diệp Hiên sử dụng, đối chọi lại với thứ hắc ám pha loãng mà Lâm Lục Dạ từng dùng, khi mà hai người còn đối đầu trước cổng Đại Uyên Tinh Vực.

Lúc trước Diệp Hiên cũng thử dùng ánh sáng này để đối chọi với hắc ám của Spherias, nhưng có vẻ hắn đã thất bại, ánh sáng hoàng kim hoàn toàn bị nhấn chìm trong đêm tối.

Hắc ám nguyên bản vô cùng nguy hiểm, không phải là hàng đã được pha loãng không biết bao nhiêu lần của Lâm Lục Dạ có thể so sánh.

Nhưng giờ, Diệp Hiên có thể tự tin như vậy, chứng tỏ rằng hắn đã có được một đột phá rất quan trọng.

Nhìn vào thứ ánh sáng hoàng kim phiên bản mới nhất kia, tên này có lẽ đã tham khảo và phát triển ra một mẫu kiếm ý mới, thứ có thể khắc chế lại hắc ám do Cổ Thần Bóng Tối thả ra.

Diệp Hiên đứng lên, trên người hắn lúc này không chỉ có ánh sáng nữa, mà còn có cả hàng đống những thể loại kiếm khí khác, thứ mang theo thuộc tính vĩnh hằng bất diệt.

Đây mới là thành phần chính giúp cho ánh sáng hoàng kim kia có thể chống lại được hắc ám.

Lúc trước, Diệp Hiên e ngại, tránh chiến đấu trực diện với hóa thân của Spherias vì lo sợ trước thứ hắc ám khó chơi kia.

Nhưng giờ, hắn đã có cho mình một bộ đồ có thể chống lại những thứ ô nhiễm ấy.

“Mặc kệ ngươi là Lâm Lục Dạ hay là sư phụ của cô ta, hoặc là tàn hồn nữ đế chuyển thế gì gì đó, giờ này chúng ta bắt đầu hiệp 2 thôi.”

Diệp Hiên tuy tuyên bố hùng hổ như vậy, nhưng hắn ngay lập tức xoay người lùi về phía sau, dáng vẻ giống như chuẩn bị chạy trốn.

Tuy vậy, hắn cũng kịp tung ra một đường kiếm, chém thẳng về phía Lâm Lục Dạ.

Chúng Sinh Hồng Trần Kiếm.

Một đường kiếm quang như dải lụa, bên trên nó như thể chứa cả thế giới, một thế giới phàm trần cổ đại.

Bên trong thế giới ấy có trẻ con vui đùa, có nông dân lao động, có phụ nữ dệt vải, ó phố chợ náo nhiệt, cũng có văn nhân đang ngâm thơ viết văn, có người quan trường thất bại, có kẻ thành công thượng vị thăng quan tiến tước,…

Chúng sinh muôn màu đều hóa thành kiếm, kiếm ý như một phương thế giới biến mọi thứ thành phàm trần.

Ban đầu hóa thân của Spherias cũng không chú ý tới thế giới bé tẹo này cho lắm, chỉ là một đạo kiếm khí nhìn đẹp mắt nhưng lại có mức năng lượng khá thấp, đáng lẽ ra không thể gây nguy hiểm cho cô ả được.

Nhưng ngay sau khi chứng kiến hắc ám của mình giống như bị thế giới ấy đồng hóa, chỉ còn là màn đêm tô thêm cho chúng sinh đặc sắc, lúc này, hóa thân của Cổ Thần Bóng Tối có chút hứng thú rồi.

Vô số bóng tối tụ tập vào thanh đoạn kiếm trên tay cô ả, bù đắp thiếu hụt của nó, đón đỡ lấy kiếm quang đang bay tới.

Hắc ám lúc này như một cơn s·óng t·hần khổng lồ, muốn nhấn chìm một thế giới phàm trần vào tĩnh mịch vĩnh viễn.