Hắc ám đang lan tràn khắp không gian vũ trụ của Xích Phong giới.
Nếu không có ai ngăn cản, những thứ hắc ám này có thể sẽ khiến cho tu tiên thế giới này hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng có vẻ không cần người ngăn cản thứ hắc ám ấy lan tràn, bởi vì hiện tại, kẻ đã thả ra chúng đã triệu tập chúng lại.
Cả một vùng hắc ám rộng lớn tập trung lại cùng một chỗ, bổ tu cho thanh đại kiếm đã b·ị đ·ánh gãy của Spherias.
Một thanh đại kiếm bóng đêm được vung ra, đánh thẳng vào một thế giới phàm trần hư ảo được kiếm khí tạo thành.
Hai đạo kiếm khí v·a c·hạm với nhau trong không gian, chúng không hề nổ tung, thay vào đó, hai loại kiếm khí này giống như đang c·hôn v·ùi lẫn nhau.
Thế giới phàm trần yên bình bỗng dưng bị phá vỡ, từ trên trời cao, bóng tối chảy xuống như một dòng thác xâm nhập và dần ăn mòn thế giới này.
Hắc ám không dừng lại ở một hiện tượng tự nhiên nữa.
Từ trong màn đêm sâu thẳm, vô số yêu ma quỷ quái ẩn hiện, chúng không ngừng tập kích, tiêu diệt, cô lập con người trong thế giới ảo do hồng trần kiếm ý tạo nên ấy.
Một thế giới phàm trần buộc phải trở thành một thế giới siêu phàm.
Và thế giới phàm trần ấy lột xác vô cùng nhanh chóng.
Có thư sinh ngâm thơ, biến mưa thành kiếm, hủy diệt không biết bao nhiêu tà ma.
Có nữ thợ may dệt vải lụa, một tấm lụa đào bay phủ kín một tòa thành, nghiền nát yêu quỷ, che chở một phương.
Thợ rèn tạo kiếm, một kiếm trấn một vực, kiếm ý tự sinh trấn áp toàn bộ yêu ma quỷ quái.
Con trẻ hát đồng dao như bổ sung thêm sức mạnh, làm người người phấn khởi đứng lên đấu tranh.
Nhưng như ngọn lửa nhỏ trong đêm dài, sớm muộn gì cũng bị màn đêm cắn nuốt.
Trước thế công tưởng chừng như vô cùng vô tận, nhân lực cũng có lúc phải tàn.
Bút gãy, mực khô, sách thánh hiền như tro tàn trong gió.
Lụa đào nhuốm máu, như hoa tàn phủ kín thành trống vắng.
Lò rèn tĩnh lặng, than nguội lạnh.
Còn lại ai oán khóc than theo gió trôi.
Nhân gian hồng trần như bức họa, hắc ám lan tràn như đổ mực.
Chẳng mấy chốc, cả một thế giới hồng trần hoàn toàn bị nhấn chìm trong một màu đen tĩnh mịch.
Dù cho có chân thật đến mấy, dù cho có hồn đến mấy, một thế giới hồng trần hư ảo cũng chỉ là hư ảo.
Lúc này hóa thân của Spherias mới mở mắt ra, giống như một con người vừa bừng tỉnh sau một giấc mộng dài.
Một giấc mộng khiến người cảm thấy dư vị không thôi, kể cả hóa thân của một Cổ Thần Bóng Tối, kẻ đã hủy diệt một phương hồng trần thế giới ấy cũng cảm thấy tiếc hận vì đã hủy diệt nó.
Tuy người chỉ là những con người không có thật, câu chuyện vui buồn cũng chỉ là hư ảo.
Nhưng truyền thừa của họ, những tri thức, phát minh, cách suy nghĩ,… cuối cùng trở thành minh chứng cho sự tồn tại của họ.
Chúng đều được hai thực thể là Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ ghi nhận, hóa thành quân lương của hai người này.
Hiện giờ, cái thế giới do kiếm khí của Diệp Hiên diễn hóa đã trở thành khói đen, giống như một u linh bay xung quanh hóa thân của Spherias.
“Thật lợi hại, một chiêu kiếm diễn hóa tạo ra cả một thế giới, nếu kẻ nào tâm trí không kiên định chắc chắn tâm thần sẽ bị mắc kẹt trong thế giới ấy, thân thể ở ngoài thế giới thực cũng sẽ bị kiếm khí chém g·iết.”
Chúng Sinh Hồng Trần Kiếm có thể không phải là chiêu kiếm mạnh nhất của Diệp Hiên, nhưng nó chắc chắn là chiêu thức chuyên lấy yếu thắng mạnh.
Hồng trần nhiều khổ đau nhưng cũng đầy cán dỗ, không biết đã có bao nhiêu tiên nhân, đại năng đã phải chìm đắm để rồi mất đi tất cả trong cõi phàm trần này.
Một chiêu kiếm vừa trảm tâm thần, cũng có thể làm suy yếu thực lực của đối phương, vừa có thể tạm thời khống chế đối thủ.
Thời gian để hóa thân của Spherias có thể phá hủy và thoát ra được khỏi Chúng Sinh Hồng Trần Kiếm không hề dài.
Chỉ khoảng 3 giây để có thể nhuộm đen và thoát ra khỏi chiêu thức ấy, nhưng chừng đó thời gian cũng là quá đủ để Diệp Hiên chạy thoát, tiện thể ném thêm một vài chiêu kiếm khác về phía đối phương.
Lần này, Diệp Hiên chiến đấu cũng nghiêm túc hơn hẳn, thế công của hắn rõ ràng trở nên mạnh mẽ và dồn dập hơn trước rất nhiều lần.
Diệp Hiên cũng như Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, hắn cũng phải đi qua vô số thế giới để có thể thu thập đủ tài nguyên, đúc ra Thần Khí Đa Nguyên Kiếm của mình.
Nên số lượng thế giới được hắn ghi nhớ là một con số khổng lồ, số kiếm ý hắn ngộ ra được từ những thế giới ấy là không thể đong đếm.
Tên này mang trong mình quá nhiều loại kiếm ý, nên mỗi một đạo kiếm quang của hắn đều là độc nhất vô nhị, là những thứ mà chính người vung kiếm cũng không đoán được bên trong chứa những thứ gì.
Từng đạo kiếm khí được vung ra, mỗi một đạo kiếm khí đều tự động diễn hóa làm một phương thế giới, với lịch sử khác nhau, và phương hướng phát triển riêng biệt.
Có thế giới là võ đạo thế giới, cũng có thế giới là khoa học kỹ thuật làm chủ.
Có vô số thế giới siêu phàm, nhưng cũng không thiếu các thế giới thông thường tương tự như Chúng Sinh Hồng Trần Kiếm.
Vô số các đạo kiếm khí được Diệp Hiên liên tục chém ra, bao phủ kín cả một vùng không gian.
Nhìn vào một cơn mưa trảm kích đang ập xuống đầu mình, hóa thân của Cổ Thần Bóng Tối chỉ nở một nụ cười nhạt.
Một đòn t·ấn c·ông diện rộng vô tội vạ như thế này phải nói là quá dễ tránh, chỉ cần cô ả né sang một bên là có thể…
Lúc này, hóa thân của Spherias cảm nhận được có gì đó rất không đúng ở nơi đây, ả cảm nhận được vùng không gian ở nơi này quá vững chắc.
Muốn đục một cái lỗ để rời đi cũng không có quá nhiều vấn đề, cái vấn đề ở đây đó là những đạo kiếm khí kia sẽ đánh trúng người cô ả, trước khi cô ả có thể kịp rời khỏi khu vực này.
Vùng không gian xung quanh cô giờ này đã bị bẻ cong giống như một cái phễu, còn vô số đạo kiếm khí đang bay tới giống như một dòng nước được rót vào trong phễu.
Những đạo kiếm khí ấy sẽ không đi chệch hướng, chúng sẽ chỉ men theo đường cong của không gian mà đánh thẳng về phía cô ả.
Biết là không còn đường lui, Spherias lắc đầu ngao ngán, khi ả chỉ có thể ở lại để đỡ đống công kích như mưa giông gió giật của Diệp Hiên.
Lần này, cô ta sẽ nghiêm túc đối đãi với những đạo kiếm khí này hơn, không thể để mất tập trung như khi đỡ chiêu Chúng Sinh Hồng Trần Kiếm được.
Tuy mỗi thể giới được kiếm khí của Diệp Hiên diễn hóa ra chỉ là hư ảo, nhưng cũng không vì lẽ đó mà có thể coi thường chúng, nếu không ăn cú lừa như chơi.
Những đòn t·ấn c·ông dạng này giống như nhồi đá vào trong một quả bóng tuyết, nếu ai đó chỉ coi thứ bay tới chỉ là một quả bóng tuyết vô hại, người đó chắc chắn sẽ phải đổ máu.
Spherias có thể nhìn ra được, những đạo kiếm khí này sẽ phát huy ra uy lực như thế nào nếu chúng lại gần cô.
Lúc đó, một thế giới hư ảo sẽ hóa thành một thế giới chân thật chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Khi đó, đòn t·ấn c·ông không thể né tránh ấy sẽ cực kỳ kinh khủng.
Thử tưởng tượng một đạo trảm kích kéo dài vài trăm mét, nhưng lại có khối lượng của một vũ trụ cỡ nhỏ, lao tới với tốc độ tiệm cận tốc độ ánh sáng, còn chưa kể đủ thứ lực lượng loạn thất bát tao được gia trì trên đó nữa.
Khác với Bạch Sắc Địa Phủ có bản thể trốn giữa khe hẹp hiện thực và hư ảo, hay là Kiếm Giới trốn trong dòng thời gian.
Hắc Ám Thế Giới của Lâm Lục Dạ là một quả cầu tồn tại ngay trong hiện thực, một đại thiên thế giới có kích thước như một quả cầu pha lê.
Do từng được chế tạo ra từ Hư Ảo Thân, nên theo lý thuyết, thế giới của Lâm Lục Dạ có thể tạm thời hư hóa để tránh bị tập kích, nhưng đó cũng chỉ là phương án tạm thời.
Vì cái thế giới ấy không thể hư hóa vĩnh viễn.
Khi đó, những đạo trảm kích này sẽ gây ra những thiệt hại không thể tưởng tượng với Hắc Ám Thế Giới bên trong Lâm Lục Dạ.
Nên trong lúc này, cả hóa thân của Spherias và Lâm Lục Dạ đều đứng chung một chiến tuyến, sẵn sàng đón đánh những thế giới đang bay tới.
Nhưng số lượng thế giới được Diệp Hiên chém ra cũng quá là nhiều, có thể nói là đem cả chư thiên vạn giới ném vào mặt của đối thủ.
Mà chính xác, tên chiêu kiếm này của Diệp Hiên là…
Loạn Trảm, Chư Thiên Vạn Giới!
Trong khoảng thời gian Lâm Lục Dạ liên kết với hóa thân của Spherias để chống lại Diệp Hiên.
Ở một phương hướng khác, Bạch Hồn cũng bị Minh Viêm lôi tới vùng Bắc Vực.
Nơi hiện giờ chỉ còn là một cái hố sâu thăm thẳm.
Xiềng Xích Đại Đạo tuy là một Thần Khí sở hữu uy lực vô tận, nhưng người sử dụng nó lại không phải một kẻ quá phạm quy như 3 đứa nào đó.
Nên sau khi lôi được Bạch Hồn từ trên vũ trụ xuống, Minh Viêm cũng đã thở dốc liên tục, gương mặt đỏ bừng vì mệt mỏi.
Cảm nhận được thứ xiềng xích đang bao phủ mình dần được nới lỏng, Bạch Hồn ngay lập tức thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của thứ xiềng xích ấy.
Nhưng tên nhóc Minh Viêm hồi phục sức mạnh nhanh hơn Bạch Hồn nghĩ quá nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sức mạnh, thể lực, tinh thần lực,… của thằng nhóc đã khôi phục lại ngay lập tức.
Từ một kẻ còn mệt như chó c·hết lập tức lột xác, trở thành một thiếu niên tràn đầy năng lượng.
“Lại một lần nữa!”
Thần Khí Xiềng Xích Đại Đạo được điều động, di chuyển lắt léo vô cùng khó đoán, giống như một con mãng xà đang săn mồi.
Nó bất ngờ đột kích từ những góc độ khó lường nhất, muốn nhất kích tất sát đối phương.
Bạch Hồn lần này không hề có chút phản ứng nào, hắn đứng đó như thể mặc kệ cho thứ xiềng xích ấy khóa lại hắn một lần nữa.
Thấy gã tinh linh bị mình bắt lại dễ dàng như vậy, Minh Viêm nở một nụ cười của kẻ chiến thắng trên gương mặt.
Nhưng rất nhanh chóng, nụ cười ấy đã tắt.
Khi mà Xiềng Xích Đại Đạo đã bắt được Bạch Hồn rồi, nhưng còn một Bạch Hồn khác, kẻ đang dùng ánh mắt tò mò liên tục quan sát những phù văn trên Thần Khí ấy là ai chứ?
Cảm nhận được gương mặt đối thủ của mình không còn cười tươi nữa, Bạch Hồn quay đầu lại nhìn Minh Viêm với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“A, thiếu niên, cười nữa đi chứ? Sao không còn cười nữa?
Hay là cảm thấy bất ngờ, không tin nổi rằng ta có thể thoát ra được sự truy đuổi của một Thần Khí?”
Minh Viêm lúc này cảm thấy lạnh cả sống lưng, kẻ này đọc những suy nghĩ của thằng nhóc ấy như đọc một cuốn sách.
Tất cả những gì Minh Viêm nghĩ trong lòng giống như không phải là một bí mật đối với Bạch Hồn.
Trước đây Minh Viêm không hiểu nhiều lắm về nhân vật mình phải đối đầu là ai, thằng nhóc ấy chỉ biết người này qua một vài lời của sư phụ, rằng người này là người mạnh ngang với sư phụ mình.
Nhưng giờ, thằng nhóc cảm nhận được áp lực mà Bạch Hồn mang lại nó lớn như thế nào rồi.
Sau khi bị ăn lỗ vốn bởi Xiềng Xích Đại Đạo một lần, Bạch Hồn cũng đã nhanh chóng phân tích, tìm hiểu được nhân quả và cái cách mà thứ v·ũ k·hí ấy hoạt động.
Minh Viêm chỉ có thể khống chế được Bạch Hồn trong lần đầu mà thôi, và có lẽ đó là lần duy nhất và cuối cùng thằng nhóc có thể khống chế lại thực thể này trong thời gian ngắn.
Chân thân của Bạch Hồn là một thế giới, một văn minh, nhưng cũng là một chiếc máy tính khổng lồ tập trung của không biết bao nhiêu trí tuệ.
Bất cứ một chiêu thức nào từng được đối thủ dùng qua, hắn sẽ ngay lập tức phân tích, sau đó nhanh chóng đưa ra phương án đề phòng.
Nên “Khóa Chặt” của Xiềng Xích Đại Đạo chỉ có thể khóa được một lớp vỏ đã được lột xác của Bạch Hồn, thứ mang theo sự tồn tại của hắn.
Trong khi đó, hóa thân của hắn lại sử dụng Phủ Định Trường Mâu, phủ định sự tồn tại của mình.
Vì vậy, cái thứ mà xiềng xích ấy bắt được chỉ đơn giản là một lớp vỏ cây của Bạch Hồn.
Thấy Minh Viêm vẫn sợ ngây người, Bạch Hồn giống như một lão tổ phe phản diện khi đánh ra một lòng bàn tay năng lượng khổng lồ, một đòn t·ấn c·ông kèm theo uy năng của Phủ Định Trường Mâu.
Chỉ cần bị lòng bàn tay ấy đánh trúng, mọi thứ ở thực tại đều sẽ bị phủ định thành hư vô.
Một đòn t·ấn c·ông mà đến Thiên Tiên cảnh cũng khó mà chịu đựng nổi, đừng nói gì tới một tên có cảnh giới tổng hợp chỉ đạt tới Đại Thừa cảnh như Minh Viêm.
Bạch Hồn đánh xong không thèm nhìn lại, hắn lập tức lao lên trên bầu trời, muốn trở lại chiến trường một lần nữa.
Nhưng ngay sau đó, gương mặt của Bạch Hồn đã phải biến dạng, giống như một người đang đi đường va phải một cái cửa kính trong suốt.
Không gian ở nơi đây đã bị khóa chặt, cả một vùng khoảng 10 cây số lúc này đã hóa thành một lồng giam, ngăn cản không cho Bạch Hồn rời đi.
Lúc này, Bạch Hồn cũng cảm nhận được động tĩnh sau lưng mình, hắn lập tức nghiêng người né tránh.
Một thanh kiếm với phần cán được kết nối với sợi xích bổ dọc xuống, bên trên thứ v·ũ k·hí ấy không biết được cố định bởi bao nhiêu sợi kiếm ý, giống như hàng trăm tỷ kiếm tu cùng một lúc xuất chiêu.
Những nơi kiếm ý đi qua, không gian đều xuất hiện vô số những vết cắt sắc bén.
Bạch Hồn nhận ra thứ v·ũ k·hí này, hắn vừa bị trói bởi nó chỉ vài giây trước mà thôi.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau, Minh Viêm vẫn đứng ở nơi đó với không một vết xước, trên tay là Xiềng Xích Đại Đạo đang không ngừng xoay tròn phát ra vô số kiếm ý khác biệt.
Số kiếm ý nhiều tới nỗi làm Bạch Hồn liên tưởng tới Diệp Hiên.
Mà chính xác, số kiếm ý đang được cố định trên Xiềng Xích Đại Đạo kia chính là đồ mà Diệp Hiên tặng cho đệ tử của hắn.
“Dù không biết vị tiền bối này là ai, nhưng sư phụ đã căn dặn ta, phải cầm chân ngươi càng lâu càng tốt.
Vì vậy, xin tiền bối hãy vui lòng chờ đợi.
Sau khi sư phụ của ta giải quyết xong trận chiến ở trên trời kia, sẽ đến lượt ngài đấu với người mà thôi.”
Bạch Hồn nghe vậy nhíu mày không được vui cho lắm.
Cây Phủ Định Trường Mâu xuất hiện trên tay hắn, chứng tỏ Bạch Hồn đã thực sự nghiêm túc, coi thẳng nhóc dưới kia là đối thủ.
Dù sao sức chiến đấu của một kẻ sở hữu Thần Khí đáng giá để hắn đánh một trận.