Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 260: Các ngươi phải cho ta cơ hội để ta có thể nói a!



Chương 259: Các ngươi phải cho ta cơ hội để ta có thể nói a!

Hai Thần Khí v·a c·hạm với nhau ngay trên không trung, chấn động mạnh mẽ có thể làm rung chuyển vũ trụ phát ra từ vụ v·a c·hạm.

Nhưng những chấn động ấy lại bị khóa chặt trong một vùng không gian chỉ có phạm vi 10 cây số bé nhỏ,

Khiến cho Bạch Hồn cảm giác hắn đang bị nhốt trong một chiếc chuông lớn, và bên ngoài có người liên tục gõ chuông làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trái ngược lại với Bạch Hồn, dù cho Minh Viêm có thực lực thấp hơn hắn nhưng thiếu niên ấy vẫn tỏ ra rất bình thường, dù cho nó đang ở trong một môi trường có thể nghiền nát Đại Thừa tu sĩ vô số lần chăng nữa.

Sau vài lần giao thủ, Bạch Hồn đã thử dùng pháp thuật, tiên thuật, nguyền rủa,… đủ mọi loại lực lượng mà hắn biết tới để công kích đối phương.

Nhưng Minh Viêm giống như hoàn toàn miễn nhiễm trước những khái niệm được gọi là sát thương.

Làm cho Bạch Hồn cảm tưởng hắn đang phải đánh vào không khí, ngoài tốn sức ra, chẳng có bất cứ tác dụng nào khác.

Ngược lại, những đòn t·ấn c·ông của Minh Viêm dù rất mạnh, nhưng lại hoàn toàn vô hiệu khi đánh trúng thân thể của Bạch Hồn.

Đơn giản là vì thực lực của hai người cách biệt quá xa.

Giống như một cái tế bào đang cố t·ấn c·ông một con người bình thường.

Dù cho Minh Viêm có là một cá nhân mạnh như thế nào, thiếu niên này cũng chỉ là một cá nhân bé nhỏ, không thể nào so được với lại một thế giới.

Thứ duy nhất khiến Minh Viêm có thể cầm cự lâu như vậy chính là nhờ vào Xiềng Xích Đại Đạo.

Và quan trọng nhất là khả năng Trói Buộc: giữ cho một trạng thái, vạn sự, vạn vật bị trói buộc ở một khoảnh khăc, một thực tại.

Minh Viêm đã trói buộc bản thân mình ở trong trạng thái đỉnh phong, khi cắn đủ mọi loại thuốc, nhận được đủ các thể loại tăng phúc.

Vì vậy, dù cho thân thể có bị tổn thương nặng như thế nào, Xiềng Xích Đại Đạo sẽ khóa lại từng phân tử, từng hạt nhỏ nhất trên người Minh Viêm, sắp xếp lại từng hạt ấy ngay lập tức khi có v·ết t·hương xảy ra.

Nên mặc kệ Bạch Hồn có ra một đòn mạnh như thế nào, miễn là hắn không tách được Minh Viêm ra khỏi Xiềng Xích Đại Đạo, tên đệ tử của Diệp Hiên chính là bất tử bất diệt.

Và để xử lý đám bất tử bất diệt, cách tốt nhất lúc nào cũng là phong ấn chúng, để chúng bị nhốt lại vĩnh viễn trong cái thân xác bất tử bất diệt ấy, cho tới khi ý thức hoàn toàn tiêu tan trong thân xác bất tử ấy.

Biết là vậy, nhưng liệu có thể thực hiện được hay không là một chuyện hoàn toàn khác.

Những loại kiếm khí chuyên về sát phạt trên người Minh Viêm là cực ít, chỉ chiếm một phần rất nhỏ, và lượng sát thương mà thằng nhóc này có thể gây ra cho Bạch Hồn là vô cùng ít, không đủ để sửa móng chân cho hắn.

Nhưng mà số lượng kiếm ý chuyên dùng để giải phong ấn, hay những loại kiếm khí để khống chế lại cực kỳ nhiều.

Chứng tỏ Diệp Hiên đã đào tạo đệ tử của mình ở vị trí đỡ đòn khống chế, không phải là một vị trí sát thương chủ lực.

Nghĩ cũng phải, rõ ràng việc Diệp Hiên dồn nhiều tài nguyên để đệ tử của hắn chú tâm vào việc khống chế lại Bạch Hồn tốt hơn hẳn, thay vì dồn tài nguyên và hi vọng thằng nhóc có thể đánh thắng được một kẻ mạnh ngang sư phụ nó.

Lại một lần nữa Xiềng Xích Đại Đạo bị Phủ Định Trường Mâu đánh bay sang chỗ khác.

Bạch Hồn lao nhanh tới trong ánh mắt sững sờ của Minh Viêm, chẳng phải vừa rồi hai bên còn giao đấu theo kiểu thăm dò nhau hay sao?

Tại sao giờ tên tinh linh kỳ quái này bỗng trở nên liều mạng như vậy?

Lúc này, trong đầu Minh Viêm nhớ tới một đòn tất sát mà Diệp Hiên đã dạy hắn, một đòn tất sát có thể hủy diệt một trung thiên thế giới dễ dàng.

Có lẽ chỉ thông qua một đòn như vậy, hắn mới có cô hội làm trọng thương tên Bạch Hồn này, khiến cho hắn không thể chi viện kịp thời cho chiến trường ngoài vũ trụ.



Nhưng Minh Viêm mới kịp nghĩ chưa kịp làm thì Bạch Hồn bỗng dưng tăng tốc.

Cảm nhận được một áp lực kinh khủng như một thế giới đang đè lên người, Minh Viêm chỉ có thể há hốc mồm, đầu óc hoàn toàn trống trơn, không thể nghĩ được gì cả.

Nhân cơ hội thằng nhóc còn chưa kịp phản ứng, Bạch Hồn lập tức dùng cây Phủ Định Trường Mâu đâm thẳng vào cái miệng còn đang há hốc ấy.

Một đâm này cực kỳ nhanh, chuẩn, hung ác.

Chỉ trong nháy mắt, khi Minh Viêm kịp định thần lại, cây trường mâu đã đâm xiên qua mồn thiếu niên, xiên từ đầu đến cuối như xiên que.

Lực Bạch Hồn dùng cho đòn này là vô cùng nặng, sức nặng ngang với một đại thiên thế giới đè xuống.

Cây Phủ Định Trường Mâu thế đi không giảm, cắm thẳng xuống bức tường không gian phía bên dưới, khiến cả vùng không gian đang bị phong tỏa này rung động không thôi.

Đòn đánh này của Bạch Hồn không chỉ là để trấn áp kẻ địch, mà nó còn là đòn để hắn thử nghiệm, xem có thể sử dụng lực lượng đơn thuần để phá vỡ được không gian này hay không.

Nhìn vào tác phẩm của mình, một cây mâu đâm xuyên qua người Minh Viêm, đâm sâu vào trong bức tường không gian và để lại một vùng không gian tan vỡ.

Xem ra việc phá vỡ bức tường không gian và đi ra là một chuyện khả thi.

Nhưng ngay sau đó, những vết rạn trên bức tường không gian đang tự động được chữa trị.

Cả một vùng không gian tan vỡ bị giảm diện tích nhanh chóng, từ bao phủ cả một nửa bức tường không gian đang phong tỏa, nay nó bị giảm đi chỉ còn một phạm vi 100 mét.

Trong phạm vi này, không gian đang không ngừng tan vỡ, và cũng đang không ngừng chữa trị.

Có thể duy trì được những vết nứt không gian ấy không đơn giản, vì những vết nứt ấy có được là nhờ vào khả năng phủ định vạn vật của Phủ Định Trường Mâu.

Nếu rút cây trường mâu ra, chẳng mấy chốc không gian này sẽ quay lại trạng thái ban đầu.

Bạch Hồn cũng thử nhiều cách để có thể ra khỏi đây.

Một trong những cách đó chính là một lần nữa là dịch chuyển, mọc ra từ trên người một vài người những kẻ được hắn để lại trên Xích Phong giới làm mật thám.

Nhưng bức tường không gian đang giam cầm hắn đúng là quá quỷ dị rồi, nó khiến cho hắn mất liên lạc với tất cả quyến tộc của mình ở ngoài kia, và với cả Lâm Lục Dạ nữa.

Khiến cho Bạch Hồn cảm thấy vô cùng bị động vào lúc này.

Bạch Hồn cũng bắt đầu sử dụng một vài thần thông, hắn muốn thử xem có thể nhờ vào chúng thoát ra được khỏi nơi đây hay không.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, có vẻ như thần thông không dùng được ở nơi đây.

Giờ hắn mới nhận ra sự thật này là do đối thủ quá yếu, không đủ sức để ép hắn phải sử dụng thần thông.

Vùng không gian này đã sớm hóa thành một nơi hoàn toàn độc lập với Xích Phong giới.

Tất nhiên là với khả năng phân tích pháp tắc từ mấy cái hệ thống kia, chuyện Bạch Hồn có thể sử dụng thế giới lực lượng của vùng không gian này là chuyện sớm muộn.

Trong lúc chờ đợi pháp tăc của vùng không gian này được phân tích hoàn tất, hắn muốn thử xem, liệu có thể dựa vào tên Minh Viêm đang bị đóng đinh kia để mở ra vùng không gian này hay không.

Một tiếng búng tay vang lên.

Sau lưng Bạch Hồn, 4 chỉ huy dưới trướng hắn kèm theo một số tùy tùng cũng xuất hiện.



Tất cả mọi người đều đứng xếp hàng vô cùng nghiêm chỉnh, cúi người chờ mệnh lệnh từ Bạch Hồn.

“Mấy người các ngươi hãy thử xem, có cách nào cạy được miệng tên đệ tử của Diệp Hiên ra hay không.

Dùng mọi cách đều có thể được, t·ra t·ấn từ thân thể, tâm lý, tới linh hồn, hoặc dùng bất cứ thủ đoạn nào, miễn là cạy được cái miệng của hắn.

Hoặc là ép hắn phải giải trừ vùng không gian này.”

Nghe vậy, đám đàn em của Bạch Hồn nở nụ cười làm n·gười c·hết kh·iếp, tiến tới gần Minh Viêm đang bị đóng đinh.

Chợt, Bạch Hồn nhớ ra điều gì đó.

“Đúng rồi, các ngươi làm gì thằng nhóc đó cũng phải cẩn thận vào, đừng để thằng nhóc ấy có thể rảnh tay.”

Bạch Hồn căn dặn đám cấp dưới như vậy là có lý do cả.

Sau khi rời khỏi chiến trường có Diệp Hiên hiện diện, cái Tương Lai Linh Cảm vốn đang bị nhiễu như mất tín hiệu của hắn lại hoạt động bình thường trở lại.

Hắn cũng nhìn được một vài thông tin từ tương lai, một trong số đó chính là tên Minh Viêm kia sử dụng một chiêu kiếm đặc biệt, thứ suýt nữa khiến cho chân thân của Bạch Hồn bị cắt làm đôi.

Nên cẩn thận 200% với thằng nhóc ấy vẫn là chưa đủ.

Nói xong, Bạch Hồn quay lại, hắn chủ động nghiên cứu vùng không gian này, tăng thêm chút tốc độ xử lý dữ liệu.

Nếu không có hắn, phương trình giải toán tự động lấy ra từ mấy cái hệ thống kia sẽ tốn rất nhiều thời gian, phải mất hơn một giờ để có thể phá giải pháp tắc của vùng không gian này.

Nhưng nếu có Bạch Hồn giúp sức, quá trình này rất có thể sẽ được rút ngắn xuống còn 10 phút.

Còn Bạch Hồn có thể giúp một cái máy tính tính toán điều gì?

Dĩ nhiên hắn có thể dùng Tương Lai Linh Cảm, không ngừng loại bỏ các phương án sai lầm, nhanh chóng tìm ra được đáp án chính xác nhất.

Trong lúc Bạch Hồn còn đang làm việc, Minh Viêm lúc này lại bị đám cấp dưới của Bạch Hồn h·ành h·ạ khổ không thôi.

Vì biết được sếp của mình có thể mất thời gian 10 phút để phá giải xong được pháp tắc của không gian này.

Nên đám chỉ huy của Bạch Hồn đã lập ra một khu vực riêng biệt, sau đó sử dụng một vài loại pháp bảo có liên quan đến thời gian, biến một khu vực nhỏ bé nhưng có thời gian trôi qua chậm gấp 10 lần thế giới bên ngoài.

Việc t·ra t·ấn để lấy ra thông tin, mấy ai có thể đảm bảo 10 phút xong ngay được.

Nên chuyển sang 100 phút nghe còn hợp lý một chút.

Minh Viêm thấy đám chỉ huy của Bạch Hồn ngày càng bu lại gần mình, thiếu niên hoảng sợ không thôi, hai đôi tay điên cuồng vẫy động, muốn rút thanh phủ định trường mâu ra khỏi cổ họng mình.

Không phải là vì Minh Viêm muốn chạy thoát, mà là hắn muốn tháo cái thứ đang chặn cổ họng của mình ra, sẵn sàng nói ra bất cứ thông tin nào mà người của Bạch Hồn muốn biết.

Minh Viêm đúng là rất cảm kích Diệp Hiên, nhưng hắn chỉ là một đệ tử, hắn không phải là một tử sĩ hay là một gián điệp, không phải là kẻ sẽ giữ mồm giữ miệng, đến c·hết cũng không khai nửa lời.

Hắn chỉ là một kẻ muốn nương nhờ Diệp Hiên mà thôi.

Nhưng có vẻ đám người kia coi hắn giống như đám tử sĩ thời cổ đại, nên lấy ra hàng đống các thứ đồ t·ra t·ấn, khiến cho Minh Viêm nhìn qua cũng phải s·ợ c·hết kh·iếp.

Minh Viêm vẫn là một chức nghiệp giả, kiêm luôn một người tu tiên khá truyền thống, không hề sửa đổi lại thân thể mình thành thế giới như 3 đứa nào đó, nên hắn vẫn còn giữ lại cảm giác đau đớn.



Hai tay của Minh Viêm bám lên cán mâu, cố gắng nhịn đau để có thể trèo ra cây trường mâu đang đóng đinh hắn.

Nhưng rất tiếc, người của Bạch Hồn đang bao quanh sẽ không thể để yên cho thằng nhóc thích làm gì thì làm được.

Những nhánh cây xanh lục chứa đầy ô nhiễm vặn vẹo vô căn cứ mọc ra từ hư không, dễ dàng trói chặt lấy hai tay Minh Viêm.

Nhân cơ hội này, những người còn lại cũng đi lên chào hỏi tên Minh Viêm này một chút, dùng đủ mọi loại t·ra t·ấn từ thân thể tới tinh thần, yêu cầu moi ra tình báo từ thiếu niên này.

Lúc này, có được khả năng bất tử bất diệt không những không giúp sức, trái lại, nó khiến cho người sở hữu khả năng ấy khổ sở không thôi.

Những nơi tiếp xúc với Phủ Định Trường Mâu của Minh Viêm lúc này là đau đớn nhất, khi mà thân thể của hắn giống như hóa thành chiến trường giữa hai món Thần Khí.

Phủ Định Trường Mâu liên tục phủ định sự tồn tại của máu thịt, trái lại, Xiềng Xích Đại Đạo lại bảo hộ Minh Viêm đến cùng, ngăn không cho chủ nhân của mình hóa thành hư ảo.

Những đòn t·ra t·ấn của đám chỉ huy cũng kinh khủng đấy, nhưng sao có thể sánh được với những đau đớn mà thiếu niên đang phải chịu.

Minh Viêm rất muốn t·ự s·át để kết thúc sự thống khổ này, nhưng chân tay đang bị trói lại khiến hắn không thể cử động.

Đồng thời, vô số đau đớn khiến cho đầu óc của hắn vô cùng hỗn loạn, không thể nào tinh chuẩn điều khiển được Thần Khí của mình.

Nếu không, Minh Viêm đã hủy trạng thái bất tử bất diệt của mình, để có thể có được một sự giải thoát.

“Nói đi! Cách để phá giải cái thứ đang nhốt chúng ta là gì!”

“Tên này đúng là nhịn đau kinh khủng thật đấy, ta đã mổ banh ngực hắn vài lần rồi mà hắn vẫn không hé răng nửa lời.”

“Số 4! Ngươi đừng táy máy nghịch phổi của hắn, nếu không hắn nói kiểu gì bây giờ?”

Bị t·ra t·ấn bởi những cơn đau đớn, thần trí của Minh Viêm lúc này đã rất mơ màng, hắn muốn ngất đi vài lần, nhưng Xiềng Xích Đại Đạo giống như một lời nguyền, khiến cho thiếu niên lúc nào cũng ở trong trạng thái tỉnh táo nhất.

Tất cả những điều này làm cho thiếu niên ấy giống như muốn sụp đổ.

Trong mắt Minh Viêm, đám thuộc hạ của Bạch Hồn không phải là một đám mắt mù thì cũng là một đám bệnh tâm thần.

Chúng không nhìn thấy một cây Phủ Định Trường Mâu to đùng, đang đóng đinh, xiên từ miệng cho tới mông hắn như xiên que hay sao?

Và có vẻ đám người đó không nhìn thấy thảm trạng của Minh Viêm thật, chính xác hơn là không nhận thức được sự tồn tại của thứ v·ũ k·hí ấy.

Cứ như vậy, đệ tử của Diệp Hiên đã phải chịu hơn 100 phút như địa ngục.

Mãi tới khi Bạch Hồn phân tích xong quy tắc của không gian này, hắn mới quay người lại, và chứng kiến thiếu niên với gương mặt thảm không nỡ nhìn.

Còn đám chỉ huy của hắn thì hành động như một đám đồ đần, chỉ biết t·ra t·ấn chứ không biết hỏi người.

Nhưng rồi Bạch Hồn phải nhăn mặt vỗ vào đầu mình.

Hắn quên mất Thần Khí của mình là một thứ có sự tồn tại thấp như thế nào, một thứ v·ũ k·hí nhiều khi làm người coi nó chỉ như không khí.

Bạch Hồn kêu đám đàn em ngừng lại hành động như một đám tâm thần lại, đồng thời cũng thu lại Thần Khí của mình, cho thiếu niên kia một chút thời gian để khôi phục lại.

Ngay sau khi có thể thở được, Minh Viêm lúc này không ngừng gào khóc.

“Ta nói, ta nói a!

Các ngươi phải cho ta cơ hội để ta có thể nói a!”

Nhìn cái dáng vẻ có phần điên loạn này, cả đám người biết mình quá tay, khiến cho người biết chuyện hóa điên luôn rồi.