Khi trận chiến giữa ba thực thể là Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên diễn ra.
Khu vực ba người biến mất còn là một cái hố to lớn ở giữa đại dương của Xích Phong giới.
Một cái hố sâu hàng chục vạn dặm.
Dù cho trận chiến giữa ba người nằm ngoài thời không của Xích Phong giới, những hóa thân sau khi chiến bại của họ đều sẽ rơi trở lại thế giới này một lần nữa.
Nhìn vào những cơn s·óng t·hần đang dần kéo tới, nhấn chìm khu vực lòng chảo giữa đại dương này, đủ để biết thời gian mà ba người biến mất có thể còn chưa qua được nửa ngày.
Nhưng ở giữa vùng lòng chảo khổng lồ ấy, một ngọn núi xác c·hết bất ngờ được mọc lên.
Ngọn núi cao hàng trăm ngàn cây số, được chồng chất từ xác các hóa thân của Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên.
Có thể thấy cuộc chiến giữa ba người đã diễn ra khủng kh·iếp như thế nào, khi mà số hóa thân đ·ã c·hết của họ gộp lại có thể tích ngang bằng một hành tinh.
Oanh!
Đỉnh của ngọn núi xác c·hết lúc này nổ tung, cả ba thực thể cùng lúc xuất hiện ở đúng vị trí mà bọn họ biến mất.
Giờ không còn là một thế chân vạc, khi cả ba người hỗn chiến, chỉ còn lại trận chiến một đánh hai mà thôi.
Diệp Hiên cầm kiếm đứng hiên ngang, trên người hắn vẫn dính đầy những v·ết m·áu từ đám hóa thân, đối diện hắn, cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng được bao phủ bởi máu.
Vì những t·hi t·hể này là hóa thân của bọn họ, nên máu từ những cái xác ấy chảy ra là một thứ rất khó để làm sạch, trong khi máu của những sinh vật thông thường sẽ bị năng lượng trên người bọn họ xóa sạch.
Hai phe đứng nhìn nhau khi cơn mưa máu thịt bắt đầu đổ xuống.
Những cơn s·óng t·hần từ phương xa lúc này cũng ập tới, lấp đầy cái hố khổng lồ, một lần nữa ôm ấp nó trở lại với đại dương.
Ngọn núi xác thịt nơi cả ba người đang đứng lúc này cũng đã hóa thành một hòn đảo giữa đại dương bao la.
Chỉ còn lại chỗ ba thực thể này đang đứng là chưa bị đại dương nhấn chìm.
Từng cơn sóng mang theo mùi tanh nồng và nước biển đỏ như máu vỗ bờ, cả hai phe đều đã vào tư thế, sẵn sàng cho một cuộc đụng độ mới.
Đúng lúc này, một tiếng thét vang lên từ phía đường chân trời, khiến cho tầng mây u ám đang bao phủ khu vực này lập tức bị thổi tan.
“Diệp Hiên!
Để mạng lại!”
Giọng nói này, cả ba người đang tham chiến đều nhận ra được nó tới từ ai.
Lâm gia thiếu chủ, Lâm Bạch.
Diệp Hiên lập tức nheo mắt lại nhìn người đang lao tới.
Đã từ rất lâu rồi, Diệp Hiên mới nhớ lại giọng nói của kẻ hắn từng một thời coi như đối thủ không đội trời chung.
Với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, bọn họ giờ chỉ nhìn về phía Lâm Bạch với một ánh mắt lạnh lùng.
Từ trên trời cao, một bóng người to lớn đang xé rách không gian, không ngừng lao tới.
Bốn bông hoa sen trên người hắn bắt đầu phát ra ánh sáng mạnh mẽ, thứ mang theo khí tức hỗn loạn giải phóng tất cả quyền năng của chúng.
Bông sen đỏ giải phóng ra ngọn lửa của c·hiến t·ranh, thứ có thể t·hiêu r·ụi vạn vật, người dùng nó càng phẫn nộ, cuồng chiến, ngọn lửa c·hiến t·ranh sẽ cháy càng mạnh.
Bông sen xanh lục ghê tởm thải ra một chất khí độc, vừa c·hết chóc nhưng nó cũng tràn đầy sinh cơ, chứa bên trong năng lượng của sự sống vô cùng dồi dào.
Ánh sáng xanh của tri thức tỏa sáng, ẩn chứa bên trong là vô số các loại ma thuật không ngừng biến đổi, không thể đoán trước.
Cuối cùng, bông sen tím thải ra một chất khí màu tím bí ẩn, thứ tỏa ra ma lực khiến người phải sa đọa, nhưng đồng thời, nó cũng chứa bên trong sự dư giả, giống như một thứ khí đốt, khiến cho ba loại năng lực trước đó bùng lên mạnh mẽ.
Chúng cùng nhau xoay tròn, cùng nhau vặn vẹo, kết hợp với nhau, tạo thành một đòn t·ấn c·ông với uy lực cực lớn.
Hỗn Loạn Lãnh Địa.
Nhìn quả cầu với vô số màu sắc đang giáng xuống nơi mình đang đứng.
Cả ba người lúc này đều cực kỳ thờ ơ, không hề quan tâm một chút nào đến chiêu thức sắp giáng xuống đầu mình.
Nếu là lúc trước, bọn họ còn có thể e ngại chiêu thức này một chút, dù sao đây cũng là một chiêu thức có mức năng lượng cực cao, ngang với một trung thiên thế giới.
Nhưng sau trận chiến ở bên ngoài không thời gian của Xích Phong giới, cả ba người họ đều trưởng thành vô cùng nhanh chóng, hoàn toàn không nhìn Hỗn Loạn Lãnh Địa của Lâm Bạch, mặc cho đòn t·ấn c·ông ấy cũng kèm theo thuộc tính thời không chăng nữa.
Quả cầu với vô số các sắc màu hỗn loạn giáng xuống hòn đảo xác c·hết nơi cả ba người đang đứng.
Lâm Bạch cũng nhìn ra được ngoài Diệp Hiên, vẫn còn có hai bóng người không liên quan ở đó, và hắn đã nhận ra hai người họ là ai.
Một là Lâm Lục Dạ, người mà hắn đã coi là đ·ã c·hết trước khi tới Xích Phong giới này, và tên người xuyên việt, kẻ đã không bị hắn kiểm soát gắt gao giống như hắn nghĩ.
Vì vậy, Lâm Bạch chẳng có lý do gì tha thứ cho hai kẻ đã “phản bội” hắn.
Nên hắn mặc kệ cho chiêu thức hủy diệt diện rộng rơi vào đầu kẻ thù của mình.
Quả cầu chứa đầy năng lượng hỗn loạn giáng xuống mặt đất, Hỗn Loạn Lãnh Địa hóa thành một lĩnh vực khổng lồ, nhanh chóng giãn nở ra và bao quanh một phạm vi rộng lớn.
Từ khu vực ngoài khơi của Trung Châu, một lĩnh vực của sa đọa, hỗn loạn và hủy diệt được giáng lâm.
Lĩnh vực ấy bao trọn cả đại dương, cộng với một phần nơi từng là Bắc Vực, một phần duyên hải của Trung Châu.
Ở trong Hỗn Loạn Lĩnh Vực, mọi pháp tắc đều trở nên hỗn loạn, vạn vật đều trở nên kỳ quái.
Núi xác nơi Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên đang đứng bắt đầu tan chảy, hòa quyện vào cùng nhau.
Quy luật sinh tử bị đảo lộn làm cho cả hòn đảo xác c·hết sống lại, hóa thành một con quái vật có kích thước của một hành tinh.
Thành phần cấu thành từ xác của con quái vật ấy là thân xác của ba vị không thể diễn tả, nên sức mạnh của nó có thể sánh ngang với Độ Kiếp Nhân Tiên.
Nước biển hay mọi vật chất xung quanh cũng giống như sống lại, mọi sinh vật sống xung quanh vùng biển này đều trở nên kỳ quái, giống như những con quái vật bước ra từ những cơn ác mộng.
Thời gian, không gian, mọi loại khái niệm trong khu vực này đều bị bóp méo.
Dưới mái vòm với màu sắc liên tục biến đổi của Hỗn Loạn Lãnh Địa, mọi thứ được coi là lẽ thường đều sẽ bị nghiền nát, và một lần nữa được tổ hợp lại, trở thành những thứ quái thai dị dạng.
Lâm Bạch muốn nhìn thấy được kẻ thù của mình phải la hét trong đau đớn, hắn muốn chứng kiến dáng vẻ thảm hại của Diệp Hiên, phải cầu xin sự tha thứ từ hắn.
Bên trong Hỗn Độn Thần Liên, ánh mắt của Vạn Cổ Tiên Đế khó mà tin nổi, khi hắn chứng kiến lý trí, khả năng suy tính của tên Lâm Bạch này càng ngày càng trở nên thấp đi.
Đặc biệt, hiện tượng này càng diễn ra thường xuyên hơn, khi mà Lâm Bạch nhìn thấy Diệp Hiên.
Chẳng lẽ tên Diệp Hiên kia có thể ảnh hưởng đến tinh thần người khác hay sao?
Lâm Bạch cười phá lên một cách đầy điên loạn, khi hắn chứng kiến ngọn núi thịt dưới chân ba người, Diệp Hiên, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nuốt sống bọn họ.
Trong suy nghĩ của hắn, do không cảm nhận được thực lực của ba người kia, nên hắn cho rằng ba người đó chắc chắn phải c·hết khi bị quái vật nuốt sống.
Nếu họ không c·hết thì cũng khó có thể sống sót dưới một môi trường đầy khắc nghiệt bên trong Hỗn Loạn Lĩnh Vực.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Lâm Bạch mà thôi.
Còn sự thật, mọi thứ lại rất khác.
Con quái vật được tạo ra từ núi thịt kia nhanh chóng rời đi, nhưng Lâm gia thiếu chủ lại ngơ ngác khi chứng kiến ba bóng người giống như u linh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì từ Hỗn Loạn Lãnh Địa.
“Không thể nào? Các ngươi làm sao có thể sống sót được?”
Lâm Bạch rõ ràng cảm nhận được sức mạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều rồi mà, tại sao hắn lại không thể gây ra được một vết xước lên trên người đối phương chứ?
Lúc này, ánh nhìn của cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều quay sang nhìn Diệp Hiên.
Cảm nhận được ánh nhìn đầy vẻ nghi hoặc từ hai đối thủ, Diệp Hiên lập tức quay ra thanh minh.
“Đừng nhìn ta như vậy chứ?
Hắn ta trở nên mất não như vậy liên quan gì tới ta chứ?
Nếu trên người ta thực sự có năng lực làm giảm trí tuệ của người khác, ta đã đánh cho hai ngươi răng rơi đầy đất từ lâu rồi!”
Dù không tin lắm, nhưng Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vẫn quay đầu nhìn về nơi khác, nơi mà Lâm Bạch đang kêu gào không thể tin được hắn lại thất bại khi cố đánh bại Diệp Hiên.
Đúng là sau khi đoạt được cả cuộc đời của Vạn Cổ Tiên Đế, khả năng vận dụng sức mạnh của Lâm Bạch đã lên một tầng cao mới, nhưng điều đó vẫn là chưa đủ.
Nếu như tạo nghệ về thời không của một người không thể sánh với Diệp Hiên, Bạch Hồn hay Lâm Lục Dạ.
Kẻ đó sẽ không bao giờ có thể chạm được vào người họ chứ đừng nói gây nguy hiểm cho họ.
Với lại chiêu thức Hỗn Loạn Lãnh Địa này mang theo đặc tính hỗn loạn.
Một đặc tính mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ hoàn toàn miễn nhiễm, khi hai người họ sở hữu hai phiên bản khác biệt của thiên phú Chúa Tể Hỗn Loạn.
Còn với Diệp Hiên, hắn đã lĩnh ngộ ra được Hỗn Loạn Kiếm Ý từ không biết bao nhiêu năm về trước rồi, nên hắn cũng không bị ảnh hưởng nhiều từ chiêu thức của Lâm Bạch.
Kể cả ba người họ đều không bật trạng thái né tránh ở cấp độ thời không chăng nữa, Lâm Bạch cũng khó có thể gây ra cho bọn họ một vết xước.
Thứ mà Lâm Bạch đang nhìn thấy chỉ là hình chiếu của ba người bọn họ mà thôi.
Phiên bản đã thay đổi, giờ ba thực thể không thể diễn tả này không dùng hóa thân để hành tẩu trên thế giới nữa, họ đã chuyển sang dùng hình chiếu.
Còn hóa thân của bọn họ giờ này đều ở trong trạng thái thời không hỗn loạn.
Mỗi giây, tọa độ thời gian và không gian của những hóa thân này đều thay đổi, ít thì thay đổi ngàn lần, nhiều là hàng triệu lần.
Muốn loại bỏ hình chiếu của bọn họ, trước phải tìm ra được tọa độ hóa thân của bọn họ, và tiêu diệt nó, không thì đừng hòng chạm vào hóa thân của ba người này, đừng nói gi tới việc có thể đánh tới tận chân thân rồi tiêu diệt bản thể họ.
Nên với ba người, chiêu thức của Lâm Bạch chẳng khác nào sấm to mưa nhỏ, trông thì ngon mà không dùng được.
Đó là lý do ánh mắt của bọn họ giờ này nhìn về Lâm Bạch với ánh mắt đầy nghi hoặc, không biết hắn xuất hiện ở đây để làm cái gì nữa.
Thấy những ánh mắt nhìn mình như vậy, Lâm Bạch càng trở nên nổi nóng, cảm xúc của hắn vốn đã khó kiểm soát vì thiếu đi vài phần hồn phách rồi.
Giờ nó càng trở nên mất kiểm soát hơn nữa, khi hắn có sức mạnh của hỗn mang chảy trong thân thể mình.
Sức mạnh của hỗn loạn tràn ngập, càng được phóng đại hơn vô số lần khi chủ nhân của chúng trở nên mất kiểm soát.
Thân thể vốn đã rất cao lớn của Lâm Bạch lúc này lập tức được tăng cao gấp đôi.
Vạn Cổ Tiên Đế ở trong Hỗn Độn Thần Liên lúc này cảm thấy có gì đó không ổn rồi, hắn cảm thấy rất có thể tên Lâm Bạch sẽ bỏ mạng trong trận chiến lần này.
Tên Lâm gia thiếu chủ đã bị cảm xúc chi phối quá nặng, khiến cho hắn không thể nào phát huy ra được sức mạnh vốn có của một Tiên Vương cảnh.
Ban đầu, nghe nói Lâm Bạch muốn sử dụng sức mạnh của mình để có thể báo thù.
Vạn Cổ Tiên Đế bĩu môi khinh thường, đối thủ của tên Lâm Bạch này thì chắc cũng chẳng có gì lợi hại.
Nhưng sau khi thấy được những kẻ thù mà Lâm Bạch muốn trừ khử, Vạn Cổ Tiên Đế cũng phải hết cả hồn.
Theo đánh giá của vị Tiên Đế này, sức mạnh của Bạch Hồn, Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ thuộc vào dạng Tiên Vương cảnh yếu gà nhất, nhưng tạo nghệ về thời không của chúng lại khiến cho một vị Tiên Đế cũng phải rùng mình.
Nếu đối đầu với ba kẻ này, một tên nửa bước siêu thoát nếu không có tạo nghệ nhất định về thời gian và không gian cũng phải ăn thiệt thòi, thậm chí có thể bị g·iết ngược như chơi.
Vạn Cổ Tiên Đế dự đoán, thời kỳ đỉnh cao của hắn chắc chắn có thể áp đảo chúng về sức mạnh, nhưng việc có thể bắt được mấy con lươn này hay không cũng là một vấn đề.
Đừng nói gì tới cái thời kỳ suy yếu của suy yếu này.
Nếu đánh nhau thật, thì dù có là ý thức của Vạn Cổ Tiên Đế đích thân điều khiển chăng nữa, việc đánh nhau với một trong ba người kia cũng chỉ đem lại một thất bại.
Vạn Cổ Tiên Đế giật mình khi nghĩ tới viễn cảnh này, hắn vội vàng đi ra can ngăn Lâm Bạch, dù sao giờ hắn đã khóa chặt lại với tên Lâm gia thiếu chủ này.
“Mau bỏ đi, ngươi không đánh lại được bất cứ ai trong số chúng, ngươi sẽ c·hết đấy!”
Nhưng làm sao Lâm Bạch có thể nghe lời can ngăn của một kẻ từng chiếm lấy thân xác mình được, dù cho kẻ đó giờ có là một phần của hắn chăng nữa.
Với lại, trong đầu Lâm Bạch lúc này chỉ có báo thù, báo thù và báo thù.
Hắn làm sao có thể để ý tới Vạn Cổ Tiên Đế đang nói gì.
Vì vậy, Lâm Bạch không tin tà.
Với sức mạnh hiện tại, hắn chắc chắn có thể làm thịt tên Diệp Hiên kia!
Lâm Bạch hoàn toàn để cảm xúc chi phối, hắn mất đi lý trí mà lao thẳng về phía trước.
Hắn không dùng bất cứ một thủ đoạn nào của một Tiên Vương cảnh, mà hắn chỉ sử dụng thân thể mình, như thể hắn nghĩ chỉ cần lao lên là có thể chạm được vào đối phương.
Vạn Cổ Tiên Đế cũng bỏ cuộc, hắn cảm thấy tên Lâm Bạch này hết cứu rồi, nên hắn quay ra nằm chờ c·hết bên trong Hỗn Độn Thần Liên.
Quả không ngoài vị Tiên Đế này dự liệu, Lâm Bạch hoàn toàn vồ hụt Diệp Hiên.
Hắn đã đi xuyên qua người tên kiếm sĩ như thể họ không cùng một chiều không gian.
Nhưng cú sút ngay sau đó của Diệp Hiên lại không hề xuyên qua Lâm Bạch như khi Lâm Bạch xuyên qua Diệp Hiên, mà nó đạp thẳng vào bụng, đá bay một gã có chiều cao hơn 10 mét về phía Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.
Đương nhiên hai người kia cũng không muốn nhận Lâm Bạch làm gì.
Cán của cây Phủ Định Trường Mâu chặn ngang, khiến thân thể to lớn của Lâm Bạch dừng lại ngay lập tức.
Sau đó là Hắc Ám Luân Hồi Vuốt bắt lấy cổ áo Lâm Bạch, ném hắn bay về phương Nam, nơi mà q·uân đ·ội của Liên Minh Nhân Loại đang c·hiếm đ·óng.
“Ở nơi đây không có chỗ cho ngươi, đi chỗ khác chơi!”