Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 272: Thời đại này, ai còn không giấu vài cái thủ đoạn bảo mệnh?



Chương 271: Thời đại này, ai còn không giấu vài cái thủ đoạn bảo mệnh?

Sau khi biết được sự thật, Lâm Bạch cảm giác vô cùng khó chịu.

Hắn còn chưa vui được khi có sức mạnh tương đương Tiên Vương cảnh được bao lâu, hình chiếu của lão tổ lại nhảy ra, hỏi hắn liệu có đạt tới Chủ Thần cấp, tương đương Tiên Đế cảnh hay chưa.

Điều này khiến Lâm Bạch không biết nên giải phóng cảm xúc như thế nào ngoài việc gào thét trong cay cú.

“Vạn Cổ Tiên Đế ngươi đáng c·hết a!

Tại sao ngươi lại tự dưng nhảy ra, cản trở kế hoạch của Lâm gia chúng ta như thế này!”

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói chợt vang lên, tiếng chửi bậy này làm Lâm Bạch đang kêu gào đột nhiên đứng người lại.

“Ngươi gào cái gì mà gào, không cảm thấy ồn ào hay sao?”

Giọng nói này không của ai khác, chính là của tên Vạn Cổ Tiên Đế, kẻ vừa tranh giành thân thể với hắn.

Lâm Bạch vội vàng sử dụng thần thức để dò xét không gian ý thức của mình, hắn muốn tìm xem liệu tên Vạn Cổ Tiên Đế kia có còn ở trong không gian ý thức của hắn hay không.

Sau một hồi tìm kiếm, Lâm Bạch thở phào nhẹ nhõm khi không tìm được bất cứ dấu vết nào cho thấy đối phương vẫn còn tồn tại, giọng nói vừa rồi có lẽ chỉ là ảo giác, hoặc là di chứng sao khi hắn thay thế vận mệnh của mình với lại đối phương.

Nhưng ngay khi Lâm Bạch thở phào, giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.

“Ngươi thở phào nhẹ nhõm cái gì vậy?”

Lúc này, ánh mắt Lâm Bạch lập tức trở nên trầm ngâm, giọng nói vừa rồi đúng là của Vạn Cổ Tiên Đế, nhưng vấn đề là tên đó đang núp ở đâu chứ?

“Haha! Thì ra là vậy a, lão tổ nhà các ngươi dám đối đầu với cả Ghế Số 1, kẻ dẫn đầu cả cái Liên Minh Nhân Loại.

Không những vậy, lão ta còn tự tin ngươi có thể thay mận đổi đào, trở thành một Chủ Thần tương lai, haha!

Xin lỗi nhưng ta không nhịn cười được, đặc biệt là khi lão tổ của ngươi mở sâm panh trước khi dành chiến thắng.”

Lâm Bạch mặt càng lúc càng đen trước những lời chế giễu không ngừng của Vạn Cổ Tiên Đế.

“Không thể nào! Ta đã thay thế ngươi hoàn toàn rồi!

Làm thế quái nào mà ngươi có thể tồn tại được!?”

Lâm Bạch điên cuồng nhìn xung quanh, thậm chí còn lật tung cả không gian ý thức của mình, nhưng hắn lại không thể tìm được Vạn Cổ Tiên Đế.

Vị Tiên Đế vô cùng thản nhiên trả lời lại Lâm Bạch, vì hiện tại, hắn dù có ý thức riêng nhưng vẫn được tính là một phần của Lâm gia thiếu chủ.

“Thời đại này, ai còn không giấu vài cái thủ đoạn bảo mệnh?

Chư thiên vạn giới nguy hiểm, tràn ngập một đám người nham hiểm, lúc nào cũng tính kế lẫn nhau nên việc học được càng nhiều thủ đoạn bảo mệnh mới là quan trọng nhất.

Nên hiện tại, ta chỉ ở ngay cạnh ngươi mà thôi.”

Nghe đối phương nói vậy, sau một hồi tìm kiếm, Lâm Bạch cũng đã tìm ra được đầu nguồn của những âm thanh khó chịu kia.

Chúng phát ra từ Hỗn Độn Thần Liên, giờ là những bông hoa sen mọc ra ngay trên người hắn.

“Vạn Cổ, ngươi thực sự nghĩ mình an toàn hay sao?

Giờ ngươi có tin là ta sẽ bóp tắt luôn ý thức của ngươi ngay lập tức hay không?”

Nhưng trước những lời đe dọa của Lâm Bạch, tiếng cười nhạt của Vạn Cổ Tiên Đế vẫn không ngừng vang lên như muốn chọc tức hắn.

Điều này khiến Lâm Bạch điên tiết.



Hắn dùng thần hồn của một Tiên Vương cảnh nặng như một thế giới, tạo ra một áp lực tinh thần khủng kh·iếp, đè bẹp phần ý thức còn sót lại của Vạn Cổ Tiên Đế trong những bông hoa sen.

Nhưng ngay sau đó, chính Lâm Bạch đã phải vội dừng hành động trừ khử đối phương này lại.

Vì khi muốn bóp c·hết Vạn Cổ Tiên Đế, Lâm Bạch lại có cảm giác giống như thể hắn đang dùng dao cứa vào cổ mình.

“Sao? Sao không bóp c·hết ta nữa đi?”

Lâm Bạch chỉ có thể cay cú, để mặc cho những bông hoa sen này buông lời khiêu kích.

Dù sao thì hắn cũng không nghĩ ra cách gì hay hơn để trừ khử đi phần tàn hồn còn lại của Vạn Cổ Tiên Đế.

Đoạt Mệnh Thuật là một loại vận mệnh pháp thuật cực mạnh.

Vận mệnh thuật tuy không phô trương sức mạnh một cách hoành tráng, nhưng uy lực khủng kh·iếp của nó là thứ mà những ai không nắm giữ năng lực vận mệnh, hoặc thời không sẽ khó có thể nhìn thấy được.

Trong trường hợp của Lâm Bạch, hắn không chỉ phản đoạt xá Vạn Cổ Tiên Đế như người ta có thể dễ dàng nhìn thấy, mọi thứ còn phức tạp hơn rất nhiều lần.

Khi mà hắn đã thực sự trở thành Vạn Cổ Tiên Đế, lấy đi toàn bộ danh tính, nhân quả, sự tồn tại của một vị Tiên Đế cảnh, lắp nó vào vận mệnh của mình.

Một phần lịch sử mới đã được cài cắm vào trong dòng thời gian.

Nguồn gốc của Vạn Cổ Tiên Đế thực chất chính là Lâm Bạch của tương lai đã thất bại, nhưng linh hồn một lần nữa chuyên thế trùng sinh, trở thành một thiếu niên sống ở một tu tiên thế giới.

Hắn một đường tu luyện không phải là để bước l·ên đ·ỉnh cao nữa, mà là để báo thù Diệp Hiên.

Nhưng thời đại của Vạn Cổ Tiên Đế lại là một thời đại quá xa xưa, xa xơi tới mức mà rất nhiều thời đại sau Liên Minh Nhân Loại mới xuất hiện.

Lần này Lâm Bạch hay còn được gọi là Vạn Cổ Tiên Đế không trở về Liên Minh Nhân Loại này để đoạt lấy 1 trong 12 vị cách siêu thoát nữa, hắn chờ ngày Diệp Hiên xuất hiện và tiêu diệt hắn, tiện thể cũng c·ướp đi luôn vị cách của tên người xuyên việt.

Nhưng giống như Vạn Cổ Tiên Đế, Lâm Bạch cũng đã đụng độ phải Ghế Số 1, và bị vị Chủ Thần này trấn áp tại Xích Phong giới.

Sau không biết bao nhiêu cái thời đại trôi qua, hắn một lần nữa thoát khỏi phong ấn, và đi đoạt xá chính bản thân mình ở hiện tại.

Lịch sử, vận mệnh,…tất cả mọi thứ của hai kẻ vốn không liên quan gì đến nhau giờ này đã được viết lại, biến họ thành cùng một người, chỉ là khác dòng thời gian.

Sức mạnh của Đoạt Mệnh Thuật cũng không phải là vô địch, Vạn Cổ Tiên Đế vốn là một kẻ nửa bước siêu thoát nên vị cách của hắn cao khỏi phải nói, đã vậy, hắn còn để lại một thủ đoạn đoạt xá trùng sinh của mình bên trong Hỗn Độn Thần Liên.

Nên dù phần lớn tàn hồn của Vạn Cổ Tiên Đế giờ đã trở thành Lâm Bạch, nhưng phần ý chí giấu bên trong Hỗn Độn Thần Liên, một thiên đạo nhân tạo đã thoát được, và không bị ảnh hưởng bởi vận mệnh thuật quá lớn.

Nhưng cái duy nhất mà Vạn Cổ Tiên Đế giữ lại được đó chính là ý thức được bản thân mình là ai, từng trải qua những chuyện gì mà thôi.

Còn về bản chất, hắn chính là một phần linh hồn của Lâm Bạch.

Nếu không phải, hắn đã bị tên Lâm Bạch đó bóp c·hết ngay lập tức, đừng nói gì vẫn có thể kêu như con ruồi bên tai Lâm gia thiếu chủ.

Bên ngoài không thời gian của Xích Phong giới, trong lúc những người khác còn đang chú ý tới trận hỗn chiến giữa Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ, và Diệp Hiên.

Chỉ có Ghế Số 1 và Ghế Số 3 là chú ý tới tình hình Lâm Bạch hiện tại.

Nhìn vào Lâm Bạch và cái bản kế hoạch của Lâm gia, Ghế Số 3 chỉ có thể lắc đầu cảm khái.

“Đúng là dân chơi vận mệnh có khác, 10 thằng thì cả 10 thằng đều âm hiểm, suốt ngày tính tính toán toán, và cả đám đều mắc hội chứng ám ảnh kiểm soát, lúc nào cũng muốn mọi thứ phải theo đúng ý mình.”

Ngay sau câu cảm khái của Ghế Số 3, lập tức có tiếng ho khan xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

Ghế Số 1 cảm thấy hơi nhột trước những lời nhận xét này.

“Ta nói gì sai sao?



Chẳng phải trong cuộc c·hiến t·ranh vận mệnh này, tên đệ tử Lâm Kình Thiên của ngươi thua chính là do hắn không đủ âm hiểm hay sao?”

Ghế Số 1 lúc này lập tức tắt đi nụ cười.

“Người anh em, ngươi làm như ngươi trong sáng lắm ấy.

Cảm ơn vì lời khen ngợi, nhưng ở cái Liên Minh Nhân Loại này, nếu ta xếp số 1 thì ngươi cũng là kẻ xếp số 2 về độ âm hiểm.”

Nghe vậy, Ghế Số 3 nhún vai.

“Được thôi ta công nhận mình âm hiểm, nhưng ít nhất ta không hố đồng đội, hố con cháu hay đệ tử gì.”

Nhưng đáp lại lời giải thích ấy, chỉ có một cái bĩu môi đầy vẻ khinh bỉ từ Ghế Số 1.

Hợp tác với nhau không biết bao nhiêu năm rồi, ai còn không biết bộ mặt thật của ai a.

Trong vùng thời không nằm ngoài Xích Phong giới, nơi đang diễn ra trận chiến giữa Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên.

Vì nơi đây là một nơi nằm ngoài quy luật của thời gian, nên ba người họ đều không thể nào biết được trận chiến của bọn họ đã diễn ra trong bao lâu.

Bạch Hồn đương nhiên cũng cài đặt đồng hồ bấm giờ cho mình.

Lần cuối cùng khi hắn quan tâm tới cái thứ ấy, trên mặt đồng hồ đã hiển thị thời gian đã trôi qua hàng trăm năm.

Nhưng sau này, khi cuộc hỗn chiến càng lúc càng trở nên khốc liệt, Bạch Hồn cũng chẳng có thời gian mà xem giờ nữa.

Nên hắn bỏ cái đồng hồ ấy trong góc xó, tập trung toàn bộ tinh lực vào chiến đấu, không ngừng nghiên cứu, phân tích, hóa giải các v·ết t·hương và đối phó với những tình huống khó đoán trên chiến trường này.

Cả ba người giờ này không còn lao vào nhau hỗn chiến nữa.

Đánh nhau lâu như vậy, nếu là những tu sĩ bình thường, có lẽ họ đã kiệt sức hoặc là bỏ cuộc vì mệt mỏi.

Hiện tại ba người đang tạo thành một thế chân vạc, đứng ở ba hướng khác nhau, tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thương.

Trên người họ đều xuất hiện vô số những v·ết t·hương lớn nhỏ, mặc kệ đây có là những hóa thân vừa được tạo ra chăng nữa.

Thế giới bản thể họ đã b·ị t·hương tổn nặng nề, nên những v·ết t·hương ấy được chiếu lên những hóa thân ở thế giới thực.

Cả ba người giờ này đều đang thở dốc, điều động năng lượng để chữa trị bản thân mình.

Sau một hồi, Bạch Hồn chủ động tới gần Lâm Lục Dạ.

Nếu là vài phút trước, khi nhìn thấy hành động này, cô nàng sẽ lập tức dùng Thần Khí của mình, lao lên xé nát hắn.

Nhưng hiện tại, do không cảm nhận được bất cứ ác ý nào từ đối phương, cô mặc kệ cho Bạch Hồn lại gần mình.

Ban đầu, Diệp Hiên cũng không chú ý tới chuyện này cho lắm, hắn cứ nghĩ là đôi vợ chồng kia lại muốn quay ra đánh nhau nên mặc kệ.

Và ngay sau đó, tên kiếm sĩ đã biết có vẻ như hắn đã sai lầm.

Dù cho vừa rồi có đánh nhau ác chiến như thế nào chăng nữa, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vẫn là một cặp đôi, đứng về cùng chung một chiến tuyến, còn hắn là kẻ ngoài cuộc, là kẻ thù của hai người họ.

Chỉ thấy Bạch Hồn vỗ nhẹ vào vai Lâm Lục Dạ, Thần Khí Phủ Định Trường Mâu của hắn phát huy tác dụng, thu hồi lại toàn bộ uy năng của nó đang tác động lên Lâm Lục Dạ.

Chỉ thấy những vùng da thịt bị phủ định đến gần như trong suốt, chi chít trên người cô nàng đang dần biến mất, khôi phục lại thương thế cho cô nàng.

Lâm Lục Dạ cũng làm một chuyện tương tự với Bạch Hồn, hắc ám đang bao phủ và những vết cào do móng vuốt gây ra cũng nhanh chóng biến mất.

Giờ trên thân thể hai người chỉ còn lại chi chít những vết kiếm mà thôi.



Với khả năng thích nghi của hai người họ, những vết kiếm mà Diệp Hiên gây ra đã không còn ảnh hưởng nhiều như trước nữa.

Thấy hai người kia khôi phục nhanh như vậy, đồng thời, càng có xu thế muốn quay sang quây đánh hắn một lần nữa.

Ánh mắt Diệp Hiên nhìn về phía hai người với một vẻ đầy thất vọng.

“Hai ngươi không định quay ra chữa trị luôn cho ta sao?

Ta cũng sẽ rút lại luôn đống kiếm ý trên người hai ngươi mà.”

Nhưng cả hai giống như hoàn toàn bỏ ngoài tai lời đề nghị này của Diệp Hiên, dù sao bọn họ vẫn là đối thủ.

Diệp Hiên cũng bắt đầu đứng dậy, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào hai người kia.

“Hai ngươi làm ta cảm thấy rất thất vọng a.

Không đánh không quen biết, chúng ta vừa chiến đấu, vừa trao đổi học thuật với nhau nhiều như vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa thể làm bạn sao?”

Bạch Hồn nghe vậy thì chỉ có thể lắc đầu, tuy vẫn rối như tơ vò nhưng những sợi tơ vận mệnh vẫn hiển thị một kết quả duy nhất, trận chiến này vẫn chưa kết thúc.

Lâm Lục Dạ bên cạnh hắn cũng chỉ lạnh lùng nhìn về phía Diệp Hiên, cô cũng thấy được một kết quả tương tự.

Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc, dù cả ba người đã không còn ý định chiến đấu.

Diệp Hiên thông qua mô phỏng tương lai, dù có liên tục bị làm nhiễu, hắn vẫn có thể nhìn ra được, hai người đối phương vẫn chưa muốn dừng lại cuộc chiến này.

Hắn chỉ đành thở dài, Đa Nguyên Kiếm được rút ra khỏi vỏ một lần nữa.

Ánh mắt Diệp Hiên lúc này chỉ còn lại một ánh nhìn đầy sắc bén, có thể chặt đứt tâm thần bất cứ ai nhìn vào hai mắt hắn.

“Ta hiểu rồi, nếu trận chiến này vẫn chưa thể kết thúc, vậy thì đánh đến khi phân ra thắng thua, hoặc một kết quả hòa là tốt nhất.

Nhưng ta hi vọng, lần này hai ngươi thực sực nghiêm túc vào.

Đừng c·hết, ta sẽ cảm thấy chán lắm nếu không còn đối thủ thú vị như hai người các ngươi.”

Bạch Hồn nghe vậy thì chỉ cười nhạt.

“Anh bạn, đừng nói như thể ngươi là kẻ chiến thắng sau cùng vậy.”

Lâm Lục Dạ bên cạnh hắn cũng không nói gì nhiều, cô ta chỉ đáp lại lời mà hai người kia đã nói bằng một cái gật đầu nhẹ.

Thấy vậy, ánh mắt Diệp Hiên bắt đầu đảo qua đảo lại vùng không thời gian đã b·ị đ·ánh rách tả tơi này.

Trong khoảng thời gian chém g·iết không biết đã qua bao năm.

Tạo nghệ về không thời gian của cả ba người đã tăng lên nhanh chóng, nhanh tới nỗi tất cả tri thức trong ba cuốn sách, Thông Quá Khứ, Thấu Hiện Tại, Dự Tương Lai đã được cả ba người hiểu rõ.

“Nơi đây có lẽ đã không phù hợp để chúng ta có thể chiến đấu nữa.

Với lại, với tạo nghệ về thời gian và không gian, dù cho có sử dụng trạng thái thời không điệp gia không thể xác định, chúng ta vẫn sẽ đánh trúng vào nhau như bình thường.”

“Nên có lẽ, đã đến lúc trở lại Xích Phong giới rồi.”

Diệp Hiên vừa nói xong, thân thể hắn hoàn toàn biến mất khỏi vùng không gian này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng lập tức đi theo sau.

Trong nháy mắt, cả ba bóng người một lần nữa xuất hiện ở vị trí mà bọn họ biến mất khi rời khỏi thế giới ấy.

Khi một lần nữa mở mắt ra, Bạch Hồn phát hiện toàn bộ tầm nhìn của hắn bị ngăn chặn.

Và thứ ngăn chặn hắn chính là một đống xác c·hết.

Có xác c·hết của hắn, có của Lâm Lục Dạ và cũng có cả Diệp Hiên.