Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 271: Lâm gia con bài chưa lật.



Chương 270: Lâm gia con bài chưa lật.

Lâm Bạch lúc này càng lúc càng cảm thấy ý thức của hắn trở nên mơ hồ.

Hắn biết, chút lý trí còn lại của mình sắp rơi vào trạng thái ngủ say.

Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một thanh niên mới 20 tuổi, làm sao có thể chống chọi lại trước dòng lũ kí ức của một Tiên Đế đã sống qua không biết bao nhiêu thời đại chứ?

Vạn Cổ Tiên Đế không lựa chọn bóp c·hết hoàn toàn ý thức của Lâm Bạch, hắn vẫn cần ý thức của Lâm gia thiếu chủ, để có thể đảm bảo độ phù hợp giữa linh hồn và thân thể ở mức tốt nhất.

Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu Vạn Cổ Tiên Đế đoạt xá trùng sinh.

Trước khi ý thức bị cọ rửa, Lâm Bạch vẫn cố gắng mở miệng, hỏi Vạn Cổ Tiên Đế một vấn đề cuối cùng.

“Ta vẫn không hiểu, ngươi làm thế nào có thể kiểm soát được một hệ thống?

Chẳng phải có được hệ thống đồng nghĩa với vô địch hay sao? Tại sao ngươi lại khống chế được nó?”

Nghe Lâm Bạch nói như vậy, Vạn Cổ Tiên Đế trợn trắng mắt, gương mặt của hắn đầy vẻ khó tin khi nhìn vào ý thức gần như tiêu tán kia.

Là một người đoạt xá Lâm Bạch, đương nhiên Vạn Cổ Tiên Đế cũng từng đọc qua kí ức và toàn bộ thông tin mà Lâm Bạch hiểu biết.

Với lại, hắn cũng từng là một Tiên Đế, cũng từng đạt tới cảnh giới nửa bước siêu thoát, là người đã đi qua không biết bao nhiêu cái thế giới, nên hắn rất nhanh chóng đã hiểu được Lâm Bạch nghĩ cái quái gì trong đầu.

“Ngươi có thật là người ở Liên Minh Nhân Loại không vậy?

Có được mấy cái hệ thống này khiến ngươi cảm thấy mình đặc biệt hay là kiêu ngạo lắm sao?

Ta từng giao thủ với một Chủ Thần bên Liên Minh Nhân Loại, nên ta cũng hiểu qua được thế giới của các ngươi, số lượng người có hệ thống ở cái thế giới như nồi lẩu ấy nhiều như kiến cỏ.

Ngươi lấy đâu ra tự tin rằng hệ thống trong tay thiên hạ ta có vậy?

Do ngươi bị ảnh hưởng bởi kí ức của một kẻ đến từ thế giới bình thường, không chút yếu tố siêu phàm nào đó hay sao?”

Ngay sau đó, tàn hồn Tiên Đế này lấy ra một quả cầu ánh sáng, một thứ đầy xúc tu không ngừng biến đổi hình dạng.

Ngay sau đó, Vạn Cổ Tiên Đế bóp nát hệ thống ngay trước mặt Lâm Bạch.

Lúc này, Lâm Bạch mới sực nhận ra.

Thì ra trong lúc hắn muốn đồng hóa Bạch Hồn, thì chính bản thân hắn cũng bị đối phương đồng hóa ngược lại.

Đến lúc ý thức sắp sửa bị nhấn chìm, cuối cùng thì Lâm Bạch cũng bắt đầu hối hận.

Nếu biết hệ thống hố như vậy, hắn đã giữ lại linh hồn của tên người xuyên việt kia.

Với mảng linh hồn nhỏ bé, nhưng lại nắm trong tay chức nghiệp Luyện Hồn Sư ấy, Lâm Bạch sợ gì bị người đoạt xá.

Có lẽ tên Vạn Cổ Tiên Đế kia lựa chọn lúc này đoạt xá Lâm Bạch cũng chính là vì Lâm Bạch đã từ bỏ mảng linh hồn của Bạch Hồn, một mảng linh hồn nhỏ nhưng cũng khiến cho tàn hồn của một vị Tiên Đế phải dè chừng.

Trung Châu hiện tại đã hoàn toàn hóa thành một vùng đất c·hết, chẳng còn sự sống nào còn sót lại ở nơi đây nữa.

Vạn Cổ Huyết Tế Trận cũng đã mất đi giá trị của nó, trụ cột ở khu vực trung tâm cũng nhanh chóng bị phá hủy.

Bước trên vùng đất đã bị nhiễm đầy tử khí, một vùng đất c·hết tới nỗi một vi sinh vật cũng không thể tồn tại.

Vạn Cổ Tiên Đế hít thở thật sâu, hơi thở hắn đã không hít qua không biết bao nhiêu cái thời đại.



“Thế giới này cũng đã bị Liên Minh Nhân Loại xâm lấn rồi sao?

Xem ra ta phải rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt, may mà đám tà ma ngoại đạo kia chỉ tập trung ở Nam Vực của thế giới này, không thì ta muốn trốn thoát cũng là một chuyện rất khó khăn.”

Ánh mắt của Vạn Cổ Tiên Đế nhìn về phía Nam Vực, nơi mà lực lượng của Liên Minh Nhân Loại đang đóng quân với ánh mắt đầy vẻ ngưng trọng.

Hắn vẫn nhớ được, không biết từ bao nhiêu năm về trước, có một người đã đánh hắn gần c·hết, rồi ném hắn vào phương thế giới này.

Kẻ đó là Chủ Thần đầu tiên, Ghế Số 1 của Liên Minh Nhân Loại.

Ở thời đỉnh cao của mình, Vạn Cổ Tiên Đế từng có thực lực nửa bước siêu thoát, chỉ cần thêm một chút nữa là hắn có thể chạm được vào cánh cửa kia, cánh cửa mở ra con đường siêu thoát đột phá tất cả.

Nhưng rất tiếc, hắn đã đợi mãi vẫn không cảm nhận được cảm giác có thể siêu thoát.

Vì vậy, hắn đã tới Liên Minh Nhân Loại, muốn đoạt lấy 1 trong 12 vị cách của thế giới này để có thể đột phá.

Và kế hoạch của hắn đã thất bại, khi hắn gặp phải Ghế Số 1.

Hắn vẫn nhớ y nguyên ngày ấy, tên Ghế Số 1 kia giống như đã biết trước được tương lai, biết mục đích của hắn khi tới thế giới ấy là gì.

Kết quả khỏi phải nói, khi hắn bị Chủ Thần này đánh cho thể xác thần hồn đều tan nát, chỉ để lại một tia tàn hồn bị phong ấn ở Vạn Cổ long mạch.

Mãi sau này, khi có một tên tu sĩ tới lập tông môn ngay trên nơi phong ấn hắn, Vạn Cổ Tiên Đế dần ăn mòn, lợi dụng tông chủ của Vận Đạo tông để giải thoát tàn hồn của hắn.

Dù đã mất đi phần lớn kí ức, nhưng Vạn Cổ Tiên Đế vẫn nhận thức được, hắn bị Ghế Số 1 nhét vào trong một kế hoạch nào đó, là một phần tính kế của đối phương.

Việc này khiến cho Vạn Cổ Tiên Đế vô cùng trầm ngâm.

Nhưng theo suy đoán của hắn, có lẽ kế hoạch của Ghế Số 1 sẽ phải diễn ra sau khi tông chủ của Vận Đạo tông, chủ nhân cũ của Vạn Cổ long mạch bị hắn hoàn toàn đồng hóa.

Vì vậy, tên Lâm Bạch này đột nhiên xuất hiện giống như một biến số, giúp cho hắn có thể thoát ra được khỏi vận mệnh bị Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại bài bố.

Hoặc đó là do hắn nghĩ như vậy.

Dù là gì, trước tiên Vạn Cổ Tiên Đế cũng muốn đi tới một nơi, thu hồi lại một số thứ hắn đã chuẩn bị từ trước.

Một thứ có thể giúp hắn nhanh chóng quật khởi ngay sau khi tái sinh.

Với tu vi đã đạt tới Tiên Vương cảnh, mỗi bước di chuyển của Vạn Cổ Tiên Đế đều giống như sử dụng Thần Thông Súc Địa Thành Thốn.

Chỉ bước đi vài bước, hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi không gian của Xích Phong giới này.

Khi xuất hiện một lần nữa, hắn đã có mặt ở một nơi giống như một hồ sen, với hai loại hoa sen hoàn toàn trái ngược.

Một bên là Trật Tự Thần Liên đã gần như héo tàn, những sợi xích trật tự cuốn quanh bông hoa sen giờ đã rạn nứt, cũng chẳng bền hơn bã đậu là bao.

Một bên là Hỗn Độn Thần Liên, một bông hoa sen có tình trạng hoàn toàn trái ngược.

Khác với Trật Tự Thần Liên héo tàn, bông sen này lại nở rộ, lộng lẫy và vặn vẹo hơn bao giờ hết.

Nhưng Vạn Cổ Tiên Đế nhìn qua, hắn cũng có thể nhận ra được bông sen này đã đạt tới đỉnh cao của nó.

Nhờ vào những việc mà đám “vực ngoại thiên ma” đã làm trong hơn 1 năm qua với Xích Phong giới.

Cả đại thiên thế giới này đã trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Vì vậy, rất nhiều chất dinh dưỡng đã được cung cấp, làm bông sen này đạt tới trạng thái đỉnh cao, khi nó được nuôi dưỡng bằng sự suy đồi và hỗn loạn của cả một thế giới.



Nhưng đây chính là giới hạn của nó, nó không thể tiếp tục tiến hóa thêm bước nữa được.

Vì tất cả sinh linh ở Xích Phong giới lúc này đều đã không còn, thế giới đã trở nên tĩnh mịch, chẳng còn hỗn loạn nào nảy sinh khi tất cả chúng sinh đã biến mất.

Để bảo vật này không bị suy tàn theo Xích Phong giới, cũng như thu hồi lại bảo vật của mình.

Vạn Cổ Tiên Đế chỉ đưa nhẹ lòng bàn tay ra, bông sen Hỗn Độn Thần Liên bỗng dưng rung động không thôi.

Cả mảng lục địa của Xích Phong giới lúc này bắt đầu xuất hiện vô số các vết nứt, khi một nửa thiên đạo được bóc ra, tốc độ hủy diệt trên toàn lục địa trung tâm được tăng lên nhanh đáng kể.

Vạn Cổ Tiên Đế vốn còn định thu thập cả Trật Tự Thần Liên, một Tiên Thiên Chí Bảo của Xích Phong giới này, nhưng sau khi chứng kiến bông hoa sen đó héo tàn, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu mà rời đi.

Sự hủy diệt của Trật Tự Thần Liên chính là một điều không thể tránh khỏi, nếu vị Tiên Đế muốn thu hoạch nó, hắn sẽ phải chi rất nhiều tài nguyên để có thể khiến nó khôi phục.

Nắm trong tay Hỗn Độn Thần Liên, món chí bảo quan trọng nhất đối với mình.

Vạn Cổ Tiên Đế không ngần ngại, hắn trực tiếp cắm bông hoa sen ấy lên trên thân thể.

Bông sen lúc này giống như hóa thành một sinh vật sống, nó chui vào bên trong thân thể của vị Tiên Đế, giống như một loài sống ký sinh trên vật chủ.

Ngay sau đó, thân thể của Vạn Cổ Tiên Đế trở nên vô cùng quái dị.

Vai trái, khuỷu tay phải, hông phải, đầu gối trái.

Từ bốn bộ phận này, bốn bông hoa sen có các màu lần lượt là đỏ, lục, lam, tím chui ra.

Hỗn Độn Thần Liên bung tỏa, tạo ra một thứ năng lượng vặn vẹo không thể diễn tả.

Ngập tràn trong thứ năng lượng ấy, Vạn Cổ Tiên Đế càng trở nên kỳ quái.

Đừng quên Hỗn Độn Thần Liên này chính là đầu nguồn đã tạo ra cả một nền văn minh quỷ dị tu tiên, nên dùng đầu nguồn của sự hỗn loạn làm sao không phải trả một cái giá đắt?

Thân thể của Vạn Cổ Tiên Đế bắt đầu xuất hiện những biến dị kinh khủng.

Bộ đế bào hoa lệ lập tức mất đi sắc thái lộng lẫy, trở thành một bộ đồ nâu xám cũ kỹ, như thể được làm từ da người hong khô lâu năm.

Những chi tiết trang trí bằng đủ thứ kim loại quý hiếm nay hóa thành máu thịt, đủ loại ngũ quan được mọc ra từ đống thịt bầy nhầy ấy.

Đó là những biến đổi trên trang phục, và thân thể của vị Tiên Đế cũng biết đổi kinh dị không kém.

Hình thể của Vạn Cổ Tiên Đế lập tức tăng trưởng, từ một thanh niên cao 1 mét 8, hắn lập tức hóa thành một người khổng lồ cao hơn 5 mét.

Từng chiếc sừng cong như của loài dê núi mọc ra từ khắp nơi trên thân thể, đâm xuyên qua bộ đế bào bằng da người, máu bắn ra nhưng ngay lập tức hóa thành chất kết dính, gắn chặt thân thể đã biến dị khủng kh·iếp với bộ quần áo ghê rợn.

Từ sau lưng hắn, một đôi cánh được đan lại từ vô số những cành cây khô mọc ra, xen lẫn trong những cành cây khô ấy là những cánh sen rực rỡ như những chiếc lông vũ.

Từ một Tiên Đế tuấn mỹ, Vạn Cổ Tiên Đế đã hóa thành một con quái vật biến dị kinh khủng.

Hắn đã chấp nhận đánh đổi vẻ bề ngoài và một vài thứ đạo đức hắn đã không cần từ lâu, tất cả chỉ để đánh đổi lấy sức mạnh.

Từ không biết bao thời đại từ trước đó, từ khi hắn b·ị đ·ánh bại bởi Ghế Số 1, và được chứng kiến hình dáng thực sự của vị Chủ Thần dưới lớp da người ấy.

Hắn đã quyết định đánh đổi tất cả.



Nếu hình dạng con người không thể cho hắn sức mạnh, vậy thì không cần làm người nữa cũng được.

Nhưng ngay lúc này,Vạn Cổ Tiên Đế lại cảm nhận được có gì đó rất bất thường trong linh hồn của Lâm Bạch, một phù văn kỳ lạ nhưng lại cực kỳ thu hút, khiến người cảm nhận như đang lưu lạc giữa biển sao.

Một phù văn rất bí mật, nếu thực lực không đạt tới nửa bước siêu thoát, việc nhìn ra sự tồn tại của phù văn ấy là một điều không tưởng.

Hắn chỉ nhìn qua cũng phải sợ hết hồn, đây không phải là một loại thuật pháp vận mệnh hay sao?

Nhìn qua cái thứ ấy cũng khiến hắn cảm thấy sợ hãi, dù thứ thuật pháp này có sơ sài hơn vô số lần mệnh thuật mà Ghế Số 1 từng thi triển lên hắn, nhưng như vậy cũng đủ để dọa sợ vị Tiên Đế này.

Với lại, Vạn Cổ Tiên Đế đang suy yếu, không phải hắn trong trạng thái mạnh mẽ nhất, thứ mệnh thuật này hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới hắn.

Vị Tiên Đế lúc này hối hận, hắn đúng là nghĩ quá nhiều rồi.

Cái gì mà thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ chứ?

Hắn vẫn chỉ là một con tốt nhỏ nhoi trên bàn cờ này, một con giun dế không thể nào thoát ra khỏi bùn lầy của số phận.

“Thứ mệnh thuật gì thế này! Ảnh hưởng được tới cả nửa bước siêu thoát luôn, ta chỉ là một kẻ mới khôi phục mà thôi!

Có cần phải chơi ác như vậy không a!”

Tiếng chửi bậy của Vạn Cổ Tiên Đế vang lên, vang vọng cả không gian thiên đạo này.

Nhưng rồi cuối cùng, mọi thứ cũng quy về tĩnh lặng.

Khi con mắt kia mở ra một lần nữa, Lâm Bạch vẫn là Lâm Bạch.

Hắn hiện tại vẫn cảm thấy rất mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, hắn liệu còn là chính hắn hay không?

Nhưng rất nhanh sau đó, một lượng kí ức khổng lồ xuất hiện.

Đây là một phần kí ức của Vạn Cổ Tiên Đế.

Và đồng thời, một luồng kí ức mới cũng xuất hiện, nó lại tới từ những người mà Lâm Bạch không thể ngờ tới nhất.

Đây là một tin nhắn được gửi tới từ lão tổ Lâm Kình Thiên, cha mẹ của hắn Lâm Hà và Khương Nguyệt.

Lâm Bạch lúc này sững sờ.

Chẳng phải bọn họ đều đ·ã c·hết rồi sao?!

Nhưng rất nhanh chóng, Lâm Bạch nhận ra, đó chỉ là những tin nhắn được gửi từ quá khứ mà thôi.

Lâm gia thiếu chủ nhắm mắt lại, bóng người của Lâm Kình Thiên lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

“Bạch nhi, nếu con thấy được tin nhắn này, có lẽ cũng là lúc con phản đoạt xá thành công, trở thành một Chủ Thần hùng mạnh, là Ghế Số 12 của Liên Minh Nhân Loại.

Ta sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho con.”

Lúc này, Lâm Bạch hiểu được rất nhiều chuyện được giấu phía sau Lâm gia, về lý do tại sao cả gia tộc lại chuyển tới một khu vực hẻo lánh nhất Liên Minh Nhân Loại.

Hắn cũng biết được con át chủ bài của gia tộc mình là gì.

Đoạt Mệnh Thuật, một loại cấm thuật mà người sử dụng nó phải đánh đổi bằng cả tính mệnh mình.

Lâm Kình Thiên mất không lâu sau khi đi vào một cái khe nứt dị giới không phải do ông ta đã chạm trán với một con boss cấp độ cao hơn.

Với chiến lực bất thường cực kỳ khó đoán như ở Liên Minh Nhân Loại, ai lại đánh giá sức mạnh một người qua cấp độ của họ?

Lâm gia lão tổ mất chính là do đã thi triển vận mệnh thuật lên trên người Lâm Bạch, nhằm trợ giúp hắn có thể đoạt được mệnh cách trở thành Chủ Thần tương lai từ người xuyên việt.

Nhưng có vẻ, cái kế hoạch của Lâm gia đã thất bại rồi.