Trong không gian tràn đầy đủ thứ năng lượng hủy diệt của Hỗn Độn Hải.
Từng tiếng la thất thanh vang lên từ đủ mọi tần số, kể cả người điếc cũng có thể nghe được, và hiểu được ý nghĩa của những âm thanh đó là gì.
“A! Cứu mạng a!”
“C·hết tiệt! Biết thế bản đế cử hóa thân tới đây mà thôi!”
“Hệ thống! Cứu mạng a! Ngươi còn không cho ra bảo vật giúp ta rời đi nơi này sao?!”
“Keng! Phát hiện ký chủ đầu óc bị nước vào, tự dưng lại đi gây gổ với một kẻ đã siêu thoát.
Đề nghị ký chủ nên tạo dáng trước, để tránh bị người bóp c·hết trong tư thế quá khó nhìn.”
Giờ trên chiến trường, không đúng, nơi đây không nên được gọi là chiến trường, nơi đây là một lò sát sinh, nơi mà đám nửa bước siêu thoát bị đàn áp đến không thể phản kháng.
Từng tiếng la hét trong tuyệt vọng cứ như thế mà vang lên, âm thanh thê lương lan tỏa đến vô số những thế giới xung quanh.
Nghe thấy tiếng la hét trong tuyệt vọng của những kẻ từng là đồng đội của mình, một số kẻ của Diệt Thần Hội không nhịn được mà quay lại nhìn về phía sau.
Nơi mà vô số những bàn tay khô lâu đầy xương xẩu mọc ra từ hư không.
Những bàn tay mà tùy tiện một trong số chúng đều có thể dễ dàng bóp nát một đại thiên thế giới như Xích Phong giới ngay kia.
Chúng không phải là loại xương cốt bình thường, mà là một thứ xương cốt đỏ như máu, trong suốt như ngọc, không ngừng tỏa ra những luồng khí tức đầy vẻ hỗn loạn.
Cả đám nửa bước siêu thoát chỉ cần nhìn qua, chúng lại càng tăng tốc chạy hơn nữa.
Vì bọn chúng biết được, chỉ cần tùy tiện một bàn tay kia có thể đánh tan toàn bộ đội hình mà Diệt Thần Hội cử tới.
“C·hết tiệt! C·hết tiệt! C·hết tiệt!”
“Hôm nay là ngày xui xẻo gì không biết, tự dưng lại đụng ngay phải đám hóa thân của mấy tên siêu thoát giả đang đi chơi thế này.”
“Còn nữa, tên Huyết Cốt Tà Thần đó dùng một bàn tay là được rồi, hắn lại còn phải tặng cho mỗi người một bàn tay nữa, đây không phải là dùng đại pháo đánh con muỗi hay sao?”
Thấy cả đám xuống tinh thần như vậy, có một người lập tức đứng ra an ủi.
“Các ngươi nên cảm thấy mình may mắn đi, ít ra chúng ta không bị đám Chủ Thần đó bắt lại.”
“Đúng vậy, may mà chúng ta chạy nhanh, không như một đám đầu sắt mới tu đến nửa bước siêu thoát kia.”
“Haha, mấy tên đó đúng là chưa trải sự đời.
Ai mà chẳng biết thực lực của một hóa thân của kẻ đã siêu thoát hoàn toàn không hề thua kém bản thể.
Ấy vậy mà cũng có kẻ muốn dùng số lượng để đè c·hết đối phương, đúng là ngu ngốc mà.”
Đám người nhìn lại phía sau, không còn cảnh đám đồng đội bị mấy bàn tay xương xẩu đỏ như máu trấn áp nữa.
Chứng tỏ bọn họ đã may mắn đi ra được khỏi cái lò t·hảm s·át ấy.
Cả đám cười cười nói nói, vui vẻ buôn chuyện với nhau.
Chúng không để ý tới không gian của Hỗn Độn Hải ngày hôm nay có vẻ hơi đỏ hơn so với mọi ngày.
Ghế Số 7 trầm ngâm nhìn đám người đang chuyện trò vui vẻ, kể cả khi chúng đang bị phong ấn và rơi vào một tuần hoàn bất tận, ngay bên trong một đốt xương ngón tay đỏ máu trong suốt như ngọc.
Hắn quay người lại, nhìn về phía một cái cũi bằng xương người khổng lồ, thứ giống như một nhà tù bằng ngọc huyết đang bắt nhốt cả trăm triệu người.
“Đồng bạn của các ngươi trong cái Diệt Thần Hội lúc nào cũng vui vẻ như vậy sao?”
Nghe Ghế Số 7 hỏi như vậy, đám nửa bước siêu thoát trong lồng vội trả lời.
“Đúng, đúng vậy, mối quan hệ của chúng ta ở Cenplura vẫn luôn rất tốt.”
“Người trong Diệt Thần Hội, khụ, nhầm là hội thợ săn chúng ta vẫn luôn rất đoàn kết.”
Trước khi gặp phải một Chủ Thần chân chính, đám người này vẫn luôn rất kiêu ngạo, luôn cho rằng mình không kém ai.
Nhưng sau khi bị Ghế Số 7 trấn áp, có vẻ như toàn bộ ngạo khí của bọn chúng đều đã b·ị đ·ánh nát.
Chúng vì sợ hãi mà buộc phải nói ra những lời trái với lòng mình.
Bên trong cái cũi bằng xương người khổng lồ, ánh mắt của đám nửa bước siêu thoát cũng không có vẻ tốt đẹp lắm, khi nhìn vào đám đồng bạn bị nhốt trong đốt ngón tay kia.
Tất cả những gì mấy tên kia vừa nói, kể cả có chê bọn họ là một đám đồ đần, bọn họ cũng nghe được hết rồi.
Tuy đều đang bị nhốt, nhưng chúng vẫn ghen tỵ với đám người đã biết đường chạy trốn kia.
Dù sao thì bị nhốt trong một cái cũi đủ để nhét vừa cho trăm triệu người, làm sao có thể thoải mái bằng một đám bị nhốt bên trong một vùng không gian rộng lớn bằng cả tiểu thiên thế giới.
Giờ cả đám đều cầu nguyện, sao cho đám bị nhốt ở trong đốt xương ngón tay kia nhận ra được sự thật rằng không biết chúng đã bị nhốt lại từ khi nào.
Đám bị nhốt trong lồng sẽ rất vui lòng khi chứng kiến gương mặt sụp đổ của bọn chúng.
Nhưng có lẽ, đám người này không chờ được để chứng kiến thời khắc ấy rồi.
Vì Ghế Số 7 bắt đầu quá trình chế tạo gia vị của hắn.
Chỉ thấy chiếc lồng khổng lồ lúc này giống như được một lực lượng vô hình nào đó nâng lên.
Những chi tiết xương xẩu tạo nên chiếc cũi xương đỏ như máu bắt đầu được hợp nhất lại với nhau, tạo thành một lòng bàn tay khổng lồ.
Đám nửa bước siêu thoát thấy vậy, nhiều kẻ lập tức vội vàng chạy trốn, lỗ hổng lớn như thế kia, người ở đây nhiều như vậy, việc một người thoát đi cũng chẳng khắc để lọt một hạt cát.
Đó là suy nghĩ của rất nhiềungười, khi họ chứng kiến kẽ ngón tay khổng lồ của bàn tay xương xẩu.
Cả một khoảng không gian rộng lớn ở ngay kia, chỉ cần bay ra ngoài đó chính là tự do rồi!
Nhưng cơn ác mộng của chúng nào có kết thúc nhanh như vậy?
Rất nhiều kẻ tưởng chừng mình đã chạy thoát, nhưng chỉ một giây sau, khoảng trời tự do lại trở thành quảng trường tập trung, nơi hàng trăm triệu người của Diệt Thần Hội vẫn đang đứng.
Những kẻ ngu ngốc nghĩ mình có thể chạy thoát thì vẫn cố gắng trong vô vọng.
Còn những người đã nhìn ra được điểm kết thúc của mình thì bắt đầu tạo dáng, hi vọng mình không c·hết quá khó coi.
Quá trình chế tạo “gia vị” của Ghế Số 7 cũng đã bắt đầu rồi.
Cả đám nửa bước siêu thoát đều nghĩ chúng sẽ phải chịu đủ loại giày vò, t·ra t·ấn nhưng không, tất cả bọn chúng biến mất nhẹ như lông hồng.
Tất cả sự tồn tại của đám người bị rút ra.
Nhục thân, linh hồn, truyền thừa,… và tất cả những gì cấu tạo, xây dựng ra bọn họ đều bị hai ngón tay xương xẩu đỏ như máu rút ra, như thể chỉ là rút một sợi chỉ.
Và kết quả là cả đám nửa bước siêu thoát biến mất, để lại trên mặt đất vô số trang bị đã được chúng sử dụng.
Cơm gạo hoặc thiên tài địa bảo, đan dược xếp chồng một bên nhiều như núi.
Truyền thừa được móc ra từ đầu chúng được lưu trữ lại dưới dạng sách kỹ năng xếp đầy cả mặt đất.
Cùng với nhiều thứ kỳ quái như pháp bảo nghịch thiên, hệ thống đa dụng, những sự kiện quan trọng, cơ duyên của từng người.…
Thậm chí là khí vận hư vô mờ mịt cũng được rút ra, một thứ có bề ngoài giống như đám mây màu vàng kim có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Và cuối cùng là linh hồn đang ngơ ngơ ngác ngác của một vài cường giả.
Không phải linh hồn của người nào cũng có thể tồn tại được, sau khi tất cả sự tồn tại, nhân quả của bọn họ bị rút ra.
Ghế Số 7 lúc này cẩn thận, sắp xếp chỉnh tề tất cả những “gia vị” được lấy ra vào trong từng lọ riêng biệt.
Có lọ thiên tài địa bảo, có lọ cường giả trùng sinh, có lọ là ngón tay vàng,…
Sau khi xử lý xong, Ghế Số 7 gật gù thỏa mãn với những gì mình vừa thu được.
Nhưng ngay sao đó, 8 ghế còn lại cũng đã bâu tới.
Trên tay những người này là những điểm sáng nhỏ bé như những con đom đóm, nhưng thực tế, mỗi một điểm sáng ấy lại là một thế giới.
“Ghế Số 7, cho ta mua một lọ thiên mệnh chi tử.”
“Có ngay, giá là 5 trung thiên thế giới lẻ 4 tiểu thiên thế giới.”
“Tiền bối, cho em mua hai lọ nước trang bức vả mặt, lâu rồi không được nếm lại hương vị của nó.”
“Ok, có ngay có ngay, giá 3 tiểu thiên thế giới.”
Cứ như vậy, một hội giao dịch nhỏ giữa các Chủ Thần được tổ chức ngay trong không gian tràn đầy sức mạnh hủy diệt của Duy Độ Đại Dương.
Lúc này tại lục địa trung tâm của Xích Phong giới, cũng xuất hiện một dị tượng khiến các vị Chủ Thần phải chú ý.
Ghế Số 3 lúc này tới gần Ghế Số 1, hắn thầm thì vào tai vị tiên tri.
“Người anh em, đó là kẻ cõng nồi đã được ngươi lựa chọn sao?”
Ánh mắt của Ghế Số 1 lúc này nhìn vào Trung Châu, nơi Vạn Cổ Huyết Tế trận đang hoạt động hết công suất.
Vị lãnh đạo của Liên Minh Nhân Loại gật gù, dù nụ cười trên môi của hắn không còn nở như mọi khi.
“Dù gì cũng là đồ tử đồ tôn của ngươi, hố con hố cháu như vậy liệu có ổn hay không?”
Lần này câu hỏi của Ghế Số 3 làm cho Ghế Số 1 hoàn toàn trầm mặc.
“Vì kế hoạch của chúng ta thành công, hi sinh này là chuyện cần thiết, với lại chẳng phải chính Lâm gia chính là những kẻ đã phản bội Liên Minh Nhân Loại hay sao?”
Nhưng ngay sau đó, Ghế Số 3 đã lập tức chặn lời của vị tiên tri lại.
“Dừng, dừng lại, người anh em, ngươi đừng nói như thể cái gia tộc đó làm phản không phải là vì ngươi ở sau giở trò, khiến cho cả gia tộc lên trời không đường, xuống đất không cửa vậy.”
Nghe vậy, Ghế Số 1 lấy lại được nụ cười đầy vẻ thần bí kia.
“Trước đây, khi Lâm Kình Thiên tới tìm ta, thân là sư phụ, ta vẫn cho cái gia tộc ấy một con đường lui, dù sao cũng có sư đồ duyên phận, nên ta cũng không muốn quá tuyệt tình.
Nhưng trước hai lựa chọn ấy, Lâm gia lại bị lòng tham che mắt mà lựa chọn đường c·hết, nên ta cũng đành chịu, thôi thì thay vì diệt tộc, ta cho bọn họ một cơ hội là quân cờ cho kế hoạch của mình.”
Ghế Số 3 nghe vậy cũng chỉ đành lắc đầu, hai người đều trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn về Trung Châu của Xích Phong giới đang được bao phủ bởi một màu đỏ máu…
Trung Châu, tại mắt trận của Vạn Cổ Huyết Tế trận, lúc này Lâm Bạch đang đứng sững lại, gương mặt hắn trở nên ngốc trệ, ánh mắt vô thần.
Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy hắn giống như kẻ c·hết đứng.
Nhưng thực tế, sâu trong linh hồn Lâm Bạch, đang có một cuộc tranh giành đang xảy ra.
“C·hết tiệt! Ngươi là ai?!
Sao dám c·ướp đi thân thể của bổn thiếu!”
Tiếng la hét vang vọng bên trong không gian tinh thần, bên trong những tiếng thét của người thanh niên trẻ ấy là sự xen lẫn giữa phẫn nộ và tuyệt vọng.
Trước mặt hắn lúc này là một đôi mắt khổng lồ, còn không gian tinh thần của Lâm Bạch lại quá nhỏ bé, giống như thể nó chỉ đủ lớn để hai con mắt của thực thể kia có thể liếc nhìn.
Lâm Bạch lúc này hối hận không thôi, hắn dù đã cảm nhận được trong những thứ mà cái hệ thống của hắn đã đánh dấu có gì đó không ổn.
Nhưng hắn thay vì đề phòng mà dừng lại, hắn lại lựa chọn sử dụng thứ sức mạnh k·hông r·õ n·guồn g·ốc, không thể kiểm soát.
Để rồi, giờ hắn lại rơi vào tình huống bị người đoạt xác giống y hệt tên người xuyên việt nào đó, kẻ mà hắn từng coi như một công cụ để báo thù.
Chỉ vài phút trước, Lâm Bạch trong lúc chờ đợi Vạn Cổ Huyết Tế trận phản hồi sức mạnh, hắn lại lấy từ không gian trữ vật một chai rượu vang.
Từng là một tay chơi có tiếng, Lâm Bạch có hai sở thích, thứ nhất là mỹ nhân, nhưng rất tiếc ở trong cái Vạn Cổ Huyết Tế trận này lại chỉ có mình hắn.
Và sở thích còn lại của hắn chính là uống rượu.
Và cũng nhờ có cái sở thích này, Lâm Bạch mới phát hiện ra được có gì đó không đúng với bản thân mình.
Hắn không cảm nhận được vị giác của mình khi uống rượu nữa, như thể cơ thể này đã không còn thuộc về hắn.
Lúc này Lâm Bạch mới bừng tỉnh, hắn đã dần mất đi tất cả mọi cảm quan rồi, hắn đã suy yếu còn hơn cả một người bình thường, đừng nói gì tới việc sở hữu sức mạnh có thể giúp hắn báo thù nữa.
Nhưng thực tế, không phải do hắn mất đi sức mạnh, trái lại, sức mạnh của hắn đang không ngừng tăng lên.
Còn nguyên nhân khiến Lâm gia thiếu chủ cảm nhận được như vậy, là do các quyền hạn của hắn với cơ thể mình đang bị bóc dần ra, rồi được thay thế bằng một người hoàn toàn khác.
Trong đôi mắt khổng lồ đang nhìn bản thân mình, Lâm Bạch có thể thấy được sự khinh miệt toát lên từ đôi mắt ấy.
“Sâu kiến, nể tình ngươi chuẩn bị thân thể mới cho bổn đế tốt như vậy, bổn đế cũng không ngại mà cho ngươi c·hết minh bạch một chút.”
Không gian ý thức của Lâm Bạch vỡ tan, để lộ ra phía bên ngoài một không gian ý thức rộng lớn hơn vô số lần Lâm gia thiếu chủ.
Lúc này, dù có đang trong trạng thái tinh thần thể chăng nữa, Lâm Bạch vẫn cảm thấy vô cùng nghẹt thở, như một người đang bị dìm đầu xuống nước.
Bóng người mà Lâm Bạch đang chứng kiến là một người khổng lồ, chính xác hơn là do tinh thần thể của kẻ này hoàn toàn áp đảo, khiến tinh thần thể của Lâm gia thiếu chủ cảm thấy mình quá nhỏ bé.
Đứng trước người hắn lúc này là một thanh niên với làn da sáng như ngọc, mái tóc trắng dài tung bay, hai tay chắp sau lưng đầy tiêu sái, đôi mắt thăm thẳm như chứa bên trong cả mảng trời sao.
Trên người hắn là một bộ đế bào màu đen, được trang trí bằng rất nhiều chi tiết vàng kim hoa lệ, lấp lánh như thể hắn đang khoác lên trên người cả một thiên hà lộng lẫy.
Gương mặt của người này khiến Lâm Bạch cảm nhận được một vẻ quen thuộc đến lạ kỳ, vì đó chẳng phải là gương mặt của hắn hay sao?
Vì để cho quen thuộc với thân thể mới của mình, người thần bí kia đương nhiên cũng phải điều chỉnh lại tỉ lệ linh hồn của hắn, sao cho phù hợp, có thể đoạt xá đối phương dễ dàng nhất có thể.
Giọng nói của đối phương vang lên bên tai Lâm Bạch, một giọng nói đầy tính xuyên thấu, uy nghiêm giống như tiếng trời.
“Sâu kiến, nghe cho rõ đây, bổn tọa là Vạn Cổ Tiên Đế, là chủ nhân chân chính của Vạn Cổ tông, cũng là người đã sáng tạo ra cái công pháp mà ngươi đang tu luyện, Vạn Cổ Tiên Đế kinh kia.
Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, khi mà gương mặt của ngươi, thân thể của ngươi sẽ được người đời ghi nhớ, khi bổn đế một lần nữa bước l·ên đ·ỉnh cao.”