Trong một khoảng khắc, hai thế giới hư ảo này bỗng dưng hóa thành hiện thực.
Cuộc v·a c·hạm này không chỉ dừng lại ở quy mô tiểu thiên thế giới nữa, mà nó đã hóa thành một cuộc v·a c·hạm ở cấp độ đại thiên thế giới.
Hai thế giới khổng lồ đột nhiên xuất hiện và hủy diệt lẫn nhau, khiến cho một lá chắn tự nhiên vững chắc cho Xích Phong giới như chín tầng mây cũng phải sụp đổ.
Ánh sáng chói lóa từ v·ụ n·ổ vượt qua những quy luật vật lý thông thường, chúng có thể được nhìn thấy ở bất cứ đâu trong vũ trụ vào lúc này.
Từng vết nứt dữ tợn xuất hiện trên bầu trời, khung cảnh kinh khủng như ngày tàn của thế giới.
Chính xác thì hôm nay đúng là ngày tàn của Xích Phong giới.
Khi mà nó mất đồng thời hai vực Đông và Bắc, toàn bộ sinh linh ở Trung Châu bị người đem đi hiến tế, còn một nửa thiên đạo cũng bị Vạn Cổ Tiên Đế lấy đi mất.
Giờ trận chiến giữa ba thực thể kia chỉ đang làm thời gian còn sót lại của thế giới suy giảm nhanh hơn mà thôi.
Tuy thiên đạo đã tiêu tan, nhưng những quy tắc ở trên lục địa trung tâm vẫn đủ vững chắc, nên hai đòn t·ấn c·ông như hai vũ trụ v·a c·hạm nhau đã được kiềm chế hết mức có thể, thay vì hủy diệt cả biển sao trên bầu trời.
Khi ánh sáng từ vụ v·a c·hạm tan biến, chỉ còn lại một vết rách không gian to lớn phủ kín cả một mảng trời, đủ để nhét vừa cả một thiên hà vào trong vết rách không gian ấy.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó.
Vết rách không gian này đã trở thành một lỗ hổng khiến cho “nước” từ Duy Độ Đại Dương chảy thẳng vào trong Xích Phong giới, ăn mòn lục địa trung tâm của thế giới này.
Cả Diệp Hiên lẫn Lâm Lục Dạ đều sợ xanh mặt trước sự xuất hiện của thứ “nước” có tính ăn mòn cực cao ấy.
Dù đã trở thành thế giới, nhưng về bản chất, bọn họ không phải là những thế giới khi sinh ra đã được đắm mình vào trong dòng “nước” chứa đầy hỗn loạn và sự hủy diệt ấy.
Nên kháng tính của bọn họ với thứ nước từ Duy Độ Đại Dương luôn rất thấp, dù có là đại thiên thế giới chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ bị thứ “nước” ấy ăn mòn như bình thường.
May mắn cho Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ, dù đã mất đi thiên đạo, nhưng bản năng còn sót lại của Xích Phong giới này vẫn có thể tự động vá đi khe nứt không gian to lớn ấy.
Tuy vậy, số lượng khổng lồ những thứ năng lượng hỗn loạn từ Hỗn Độn Hải cũng đã tràn vào, ô nhiễm phát ra từ nó hủy diệt toàn bộ những sự sống còn sót lại trên Xích Phong giới.
Đương nhiên ngoại trừ Nam Vực và những khu vực xung quanh, những nơi đang được bảo hộ dưới Nhân Đạo Đại Trận.
Bên ngoài Nhân Đạo Đại Trận, Lâm Bạch đang bị trọng thương nhìn lên trên bầu trời.
Nhờ có tầm mắt của một Tiên Vương cảnh, hắn vẫn có thể thấy được đang có chuyện gì xảy ra trên trời cao kia.
Dù cho phần lớn xương trên thân thể đã b·ị đ·ánh đến dập nát, sức mạnh hỗn mang đang không ngừng cải tạo thân thể, biến hắn trở thành một sinh vật vặn vẹo, Lâm Bạch vẫn cố nắm chặt nắm đấm.
Khoảng cách giữa hắn và kẻ thù của mình lớn như vậy sao?
Chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ?
Nhưng không đợi Lâm Bạch suy nghĩ nhiều, thứ năng lượng hủy diệt của Duy Độ Đại Dương theo những cơn gió bắt đầu thổi qua khắp nơi trên lục địa trung tâm, giống như giọt nước tràn ly, lập tức ép sập Lâm gia thiếu chủ.
Khiến hắn tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê.
Sau lần so chiêu vừa rồi.
Không gian nơi mà Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ vừa giao đấu giờ này đã hoàn toàn tan nát, những cơn bão năng lượng cuồng bạo lan tỏa trong không khí.
Khiến cho cả khả năng quan sát kinh người của hai đối thủ trở nên vô dụng, họ cũng khó có khả năng định vị mình đang ở nơi đâu chứ đừng nói tới tìm được đối phương.
Ngay lúc Lâm Lục Dạ còn muốn đi tìm kiếm Diệp Hiên, chợt cô nàng nhận được một tin nhắn mới từ Bạch Hồn trên không gian.
“Lục Dạ, mau rời khỏi lục địa trung tâm đi, chiêu tiếp theo của ta có thể sẽ có uy lực khá lớn đấy.”
Dù biết Bạch Hồn muốn chơi lớn, nhưng Lâm Lục Dạ vẫn không biết được hắn muốn chơi lớn đến cỡ nào.
Nên cô xem xét tương lai một chút mà muốn hết cả hồn luôn.
Hắn đang điều động gần như toàn bộ thế giới lực lượng còn sót lại của Xích Phong giới này, nhằm tung ra một đòn hủy diệt diện rộng.
Lần này, Bạch Hồn đúng là muốn chơi lớn thật!
Cô vừa bay vừa cười mỉm, tốc độ di chuyển nhanh hơn vô số lần so với trước.
Ở một hướng khác của khe nứt không gian, Diệp Hiên cuối cùng cũng tìm được một lần mô phỏng mà không bị Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ làm nhiễu.
Nhưng gương mặt hắn có vẻ không được vui vẻ cho lắm, sau khi chứng kiến viễn cảnh xảy ra ở tương lai.
“A! C·hết tiệt! Ngươi có cần phải chơi ác như vậy không!”
Diệp Hiên vừa cay cú vừa nói tục chửi bậy, hắn tử bỏ việc bám theo Bạch Hồn lên trên không gian.
Thay vào đó, hắn một lần nữa quay lại với dòng thời gian của thế giới này.
Diệp Hiên giờ không phong cấm lại dòng thời gian nữa, hắn muốn khống chế nó, hắn phải làm vậy nếu không muốn bị Bạch Hồn đánh gần c·hết.
Trên không gian vũ trụ, Bạch Hồn biết hắn đã đi đủ xa rồi.
Thần Thông: Thiên Địa Nghịch Đảo.
Nhờ vào việc thế giới không còn tồn tại thiên đạo, Bạch Hồn giờ có thể dễ dàng chiếm được tất cả quyền năng trong một thế giới, trừ phần thời gian đang phải tranh giành với Diệp Hiên ra.
Giờ này, hắn đã có thể điều động được toàn bộ thế giới lực lượng mà Xích Phong giới đã cất giữ trong không biết bao nhiêu thời đại.
Cả Xích Phong giới hoàn toàn rung chuyển, cấu trúc không gian của cả thế giới biến dạng nhanh tới nỗi có thể thấy bằng mắt thường.
Thiên Địa Nghịch Đảo.
Trời hóa thành đất, đất bao lấy trời.
Cấu trúc không gian của cả vũ trụ bị thay đổi hoàn toàn.
Trong mắt tất cả mọi người, lục địa trung tâm giống như được mở rộng ra vô số lần, hóa thành một lớp vỏ đất đá khổng lồ, bao trọn lấy cả trời sao vào bên trong.
Từ một thế giới quan vũ trụ, nay đã hóa thành một trái đất rỗng, với trời sao đã trở thành tâm của hành tinh ấy.
Dù cho mặt đất đã được mở rộng vô số lần, vẫn còn một khu vực không bị ảnh hưởng bởi Thần Thông do Bạch Hồn phát ra.
Nơi đó không phải nơi nào khác ngoài Nam Vực và một vài vùng xung quanh nó.
Từ trong Nhân Đạo Đại Trận, một hư ảnh của thánh hiệp sĩ hoàng kim xuất hiện, che chở cho khu vực này không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra.
Những người xuyên việt ngước nhìn lên và cảm thấy an tâm khi được bảo hộ dưới bóng người này.
Nhưng bọn họ giờ vẫn cảm thấy vô cùng hoảng loạn khi cấu trúc của cả một vũ trụ nói đổi là đổi.
Ngay sau đó, một vài thông báo đến từ trung tâm chỉ huy đã trấn an tất cả mọi người, dập tắt khủng hoảng ngay lập tức.
“Tất cả mọi người chú ý, ở yên vị trí và không cần phải hoảng loạn.
Trên bầu trời đang có ba vị đại năng của Liên Minh Nhân Loại chúng ta đang tỉ thí với nhau, mọi người không cần phải lo lắng.”
Thông báo được phát ra từ đài chỉ huy khiến mọi người an tâm hơn hẳn.
Giờ thay vì hoảng sợ tìm kiếm tàu không gian hay cổng dịch chuyển để rời thế giới này, bọn họ lấy ra băng ghế và ngồi lên.
Người lấy ra bỏng ngô cùng đồ ăn vặt, kẻ lấy ra dưa hấu đã được ướp lạnh.
Cả đám cùng nhau hóng chuyện, muốn nhìn xem có chuyện gì đang diễn ra trong không gian.
Diệp Hiên lúc này nheo mắt lại, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với bất cứ chiêu thức nào được Bạch Hồn đưa ra.
Nhưng thật kỳ lạ, khi mà ngoài việc cấu trúc không gian của Xích Phong giới bị thay đổi ra, Thần Thông mà Bạch Hồn vừa sử dụng lại không hề gây ra bất cứ sát thương nào lên hắn.
Điều này khiến cho Diệp Hiên khó có thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ tên Bạch Hồn kia sử dụng lãng phí một lượng lớn thế giới lực lượng như vậy, cũng chỉ để phô trương lãng phí thôi sao?
Rất nhanh chóng, Diệp Hiên đã nhận ra một chuyện, giờ cả Xích Phong giới này đang chìm trong bóng tối.
Mặt trăng, mặt trời, hoặc là vô số các ngôi sao khác biến đâu mất rồi?
Tầm mắt của tất cả mọi người có mặt chỉ nhìn về một phương hướng duy nhất, nơi có tia sáng cuối cùng còn sót lại trên thế giới này.
Đó là trung tâm, là lõi của “trái đất rỗng” cũng là nơi mà Bạch Hồn đang lơ lửng giữa không gian.
Giờ, trên tay gã tinh linh là một quả cầu ánh sáng chói lóa, giống như thể tất cả nguồn sáng trong vũ trụ đã được tụ tập vào trong quả cầu ấy.
Diệp Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Hồn và quả cầu ánh sáng trong tay hắn.
“Cái cây kia, ngươi đang tính làm trò con bò gì vậy?
Sấm to mưa nhỏ như vậy thì dọa được ai chứ?”
Giọng nói đầy vẻ chế giễu của Diệp Hiên lan tỏa trong không gian.
Nhưng khi nghe tên kiếm sĩ chế nhạo mình như vậy, Bạch Hồn chỉ nở một nụ cười nhạt, hắn hoàn toàn không hề để ý tới những lời nói kia.
Một tiếng thở dài vang lên trên khắp Xích Phong giới, vang lên trong tâm linh của tất cả sinh linh trên thế giới.
“Haiz, Diệp Hiên, đừng nhảy quá sớm chứ?
Thần Thông vừa rồi của ta đâu phải là thứ dùng lên người ngươi, nó thực chất chỉ là một công cụ, là thứ giúp ta gom hết tất cả thiên thể trong Xích Phong giới này về cùng một chỗ mà thôi.”
Khí chất của Bạch Hồn tỏa ra lúc này làm Diệp Hiên cảm thấy nguy hiểm cực độ.
Hắn hư vô mờ mịt, giống như thiên đạo cao cao tại thượng, có thể khống chế vận mệnh của tất cả sinh linh trên thế giới.
Và quả đúng như vậy, với quyền hạn hiện tại của Bạch Hồn, nói hắn là thiên đạo của Xích Phong giới này cũng chẳng có gì sai.
Ánh mắt của Diệp Hiên nhìn vào quả cầu ánh sáng trên tay Bạch Hồn, hắn nhanh chóng thấy được bản chất thật của quả cầu ấy.
Bên trong nó có chứa tất cả các thiên thể trong vũ trụ, tất cả sao trời đều được gom lại cùng một chỗ.
Thấy Bạch Hồn điều hướng quả cầu ấy về phía mình, Diệp Hiên cảm thấy không ổn rồi, hắn biết thứ nguy cơ mà mình chứng kiến khi mô phỏng tới từ đâu rồi.
Thần Thông : Chỉ Toái Tinh Hà.
Một Thần Thông thiên về sát thương.
Khi sử dụng, một ngôi sao sẽ lập tức sụp đổ, tan vỡ.
Toàn bộ năng lượng của ngôi sao ấy sẽ bùng nổ trong một khoảng thời gian ngắn, tạo thành một tia năng lượng có sát thương cực mạnh.
Thêm một ngôi sao nổ tung, sát thương của Thần Thông sẽ được tăng thêm một lần.
Và giờ, toàn bộ sao trời đã được Bạch Hồn tụ tập cùng một chỗ, kết hợp với Chỉ Toái Tinh Hà…
Uy lực kinh khủng của nó, chỉ có thể nói có người đem v·ụ n·ổ khai sinh ra vũ trụ làm đạn bắn.
Thậm chí, sức mạnh của Thần Thông này còn kinh khủng hơn cả dự kiến.
Toàn bộ thiên thể trong không gian được tụ lại một chỗ và kích nổ dưới ảnh hưởng của Thần Thông.
Bạch Hồn lúc này nở một nụ cười nhạt khi phát hiện Bạch Sắc Địa Phủ của mình lại xuất hiện vô số những thành viên mới.
Dù cho Xích Phong giới có tập trung toàn bộ tâm huyết vào lục địa trung tâm, còn bầu trời sao giống như trang trí chăng nữa, vũ trụ vẫn là vũ trụ.
Vô số các dạng sự sống và văn minh vẫn sẽ tự nhiên sinh ra mà không cần có một ý chí thần thánh nào can thiệp.
Trong quả cầu ánh sáng chứa toàn bộ sao trời ấy, có vô số văn minh khác nhau, khoa huyễn cũng có, cao võ cũng có, tu tiên cũng có,…
Nhiều nền văn minh đã phát triển thống trị liên hành tinh, liên thiên hà cũng có nốt.
Những nền văn minh này đã cung cấp cho Bạch Hồn một số lượng lớn linh hồn, khiến cho thực lực của hắn lại đột nhiên tăng lên một thành.
Và làm Bạch Hồn bất ngờ nhất, đó chính là hắn cũng vô tình kích nổ luôn một nơi được gọi là Tiên Đình.
Một khu căn cứ nơi có vô số tiên nhân từ Chân Tiên cảnh tới Tiên Đế cảnh đang tập trung lại, tự phong ấn mình, ngủ đông nhằm trốn tránh thời đại mạt pháp.
Khi mà Xích Phong giới muốn thu lại toàn bộ năng lượng và bản nguyên để thế giới có thể đột phá.
Có một thế lực là Tiên Đình do những người muốn chạy trốn thành lập lên, nhằm tránh khói thiên nhân ngũ suy do thiên đạo gây ra cho tất cả các tiên nhân từ Chân Tiên cảnh trở lên.
Đám người này muốn ngủ đông, chờ thời đại mạt pháp qua đi, thế giới thăng cấp.
Lúc đó, Tiên Đình sẽ một lần nữa trở lại, chiếm hết tiên cơ, trở thành một bá chủ của thời đại mới.
Nhưng rất tiếc, kế hoạch của Tiên Đình có vẻ đã thất bại, khi có một thiên đạo mới lên chức phát rồ nào đó, dùng cả một vũ trụ làm đạn để bắn.
Sự hủy diệt của Tiên Đình cũng làm Bạch Hồn tiếc nuối không thôi.
Phải biết trong căn cứ chính của tổ chức ấy, có lưu trữ vô số tài nguyên, mẫu vật hiếm có, các loại tri thức khác nhau được các vị Tiên Đế sưu tập trong vô số năm, giờ lại bị hắn vô tình tiêu hủy sạch.
Dưới uy lực của v·ụ n·ổ khai sinh ra vũ trụ, cả đám tiên nhân còn đang ngủ đông đã ra đi ngay lập tức, cung cấp cho Bạch Hồn hàng tá những linh hồn có chất lượng cao.
Chỉ tiếc là do thời đại mạt pháp của Xích Phong giới, chất lượng linh hồn của những kẻ đang ngủ say này đều đã giảm một cảnh giới.
Nhưng Bạch Hồn lập tức vứt cái tiếc rẻ ấy vào sọt rác.
Hiện tại, trong Bạch Sắc Địa Phủ, đang có 5 bóng người nhìn chằm chằm vào chân thân của hắn, khí tức của Tiên Vương cảnh tỏa ra khiến cho Bạch Sắc Địa Phủ rung chuyển liên tục, như thể cả thế giới sắp sụp đổ tới nơi.
Ánh mắt của bọn họ đầy vẻ oán độc như muốn g·iết người, tuy linh hồn đã giảm xuống còn Tiên Vương cảnh, nhưng phải biết đám người này cũng từng là Tiên Đế, là những nhân vật có thể quát tháo một phương.
Nếu như đám người này thức dậy kịp thời, có lẽ Bạch Hồn cũng khó có thể bắt được linh hồn của chúng.
Còn tốt, nhìn màu trắng đầy hư ảo đang dần bao phủ linh hồn của những cựu Tiên Đế này, thì quy luật chiến thắng đã được xác định.
Giờ Bạch Hồn cảm thấy may mắn khi cảnh giới của đám người này bị giảm xuống.
Vì nếu chúng vẫn giữ nguyên sức mạnh, Bạch Hồn rất có thể sẽ không trấn áp được linh hồn chúng, đừng nói gì tới việc hấp thu đám người này.
Sau lần này, hắn rút kinh nghiệm xương máu, nếu gây sự thì tốt nhất làm việc trong âm thầm, để tránh chọc phải những kẻ không nên chọc.
Ai mà biết được, trong một thế giới nhìn có vẻ bình thường, liệu có ẩn giấu một vài lão âm bức đang ẩn núp hay không.
Tiên Đình và vô số văn minh, vô số sao trời khác cùng nhau tan biến, hóa thành một tia sáng c·hết chóc, đánh thẳng về phía Diệp Hiên.