Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 276: Một chỉ này, đánh xuyên qua vạn cổ… đúng nghĩa đen!



Chương 275: Một chỉ này, đánh xuyên qua vạn cổ… đúng nghĩa đen!

Cả Xích Phong giới còn đang chìm trong tăm tối thì bỗng dưng bị càn quét bởi ánh sáng, thứ ánh sáng chói lóa có thể khai sinh và hủy diệt vũ trụ, chói lòa tới nỗi có thể khiến cả những cá nhân có sức mạnh siêu phàm cũng có thể mù mắt nếu nhìn thẳng vào.

Diệp Hiên biết hắn muốn tránh khỏi đòn Chỉ Toái Tinh Hà cũng không kịp rồi, không gian, thời gian đã bị nhiễu loạn cực mạnh trước đòn t·ấn c·ông có thể khai sinh và hủy diệt một thế giới.

Tốc độ đơn thuần của Thần Thông do Bạch Hồn sử dụng quá nhanh chóng, có thể đánh tới chỗ hắn trong chưa đầy 3 giây nữa.

Đương nhiên Diệp Hiên cũng không phải người dễ chơi, hắn cũng đã chuẩn bị chống lại đòn t·ấn c·ông này từ trước đó.

Đa Nguyên Kiếm lơ lửng trước người hắn, nó xoay tròn như một chiếc máy bơm, không ngừng bơm ra thời gian của Xích Phong giới này.

Chỉ thấy Thần Khí của Diệp Hiên lúc này rực rỡ như một nụ hoa bằng kim cương lấp lánh, còn dòng thời gian giống như một dòng nước, đổ vào và khiến nụ hoa bung nở.

Từng thanh kiếm tách ra từ Đa Nguyên Kiếm, giống như những cánh hoa thủy tinh long lanh.

Chúng xoay tròn, đan vào nhau, tạo thành một tấm lá chắn bất khả x·âm p·hạm của thời gian và kiếm.

Trước ánh sáng của sáng thế và diệt thế sắp tàn phá vùng không gian này, lớp lá chắn của Diệp Hiên lại càng trở nên rực rỡ.

Mọi thứ trên đường bay của Chỉ Toái Tinh Hà đều bị nghiền nát.

Không gian, quy tắc, pháp tắc,… tất cả mọi thứ đều tan vỡ.

Và cả thời gian cũng không ngoại lệ, những tấm lá chắn thời gian được Diệp Hiên thi triển ra đang phải gồng mình chống lại lực đẩy khủng kh·iếp từ v·ụ n·ổ khai sinh ra thế giới.

Cánh hoa đầu tiên trên tấm lá chắn của Diệp Hiên vỡ tan, nhưng ngay lập tức, một cánh cổng thời không đã lập tức được mở ra, dẫn uy lực từ Thần Thông của Bạch Hồn đến một thời đại khác.

Tại một vùng không gian đầy hỗn loạn, mọi pháp tắc lúc này đều cực kỳ lỏng lẻo, một đám mây bụi vật chất và năng lượng khổng lồ vô định giữa không gian tối tăm.

Chợt một cánh cổng thời không được mở ra, một tia sáng mang theo lực lượng quy tắc hỗn loạn đánh vào trung tâm của đám mây bụi, khiến mọi quy tắc bị thay đổi.

Kèm theo tia sáng hủy diệt và sáng tạo, ô nhiễm do Bạch Hồn vô tình thả ra cũng đã xâm nhập vào những quy tắc tầng dưới chót của một thế giới đang dần hình thành.

Từ những quy tắc hỗn loạn ấy, một vòng xoáy được tạo ra, không ngừng hấp thu mọi vật chất, năng lượng xung quanh, kiến tạo nền tảng cho một lục địa rộng lớn lơ lửng trong không gian.

Mười vạn năm sau, lại một tia sáng nữa đánh vào, cung cấp thêm năng lượng và quy tắc, tăng tốc định hình thế giới.

Rất lâu sau đó, sau không biết bao nhiêu lần những tia sáng hủy diệt từ trên trời giáng xuống, lục địa trung tâm của Xích Phong giới cũng được hình thành.

Trong những năm tháng đầu tiên, lục địa trung tâm của Xích Phong giới vẫn còn là một lục địa rực lửa.

Một tia sáng mang theo hơi lạnh và sự hủy diệt giáng xuống, hạ nhiệt cho lục địa khổng lồ này, đồng thời cũng tạo ra Uyên Vực đầu tiên trên Xích Phong giới.

Từ đó trở đi, có tia sáng mang theo nhiệt độ sưởi ấm, hủy diệt kỷ băng hà.

Cũng có tia sáng lôi kéo các thiên thể, tạo ra mặt trời, mặt trăng khổng lồ cho cả thế giới.

Khi sự sống đầu tiên bắt nguồn từ đại dương, một tia sáng hủy diệt từ trên trời giáng xuống, hủy diệt gần như toàn bộ sự sống.

Cứ qua mỗi mười vạn năm, lại có một tia sáng hủy diệt giáng xuống, quét sạch toàn bộ bề mặt thế giới, liên tục làm cho quy tắc thế giới biến đổi không ngừng.

Nhưng phía dưới các Uyên Vực, sự sống từ vô số thời đại cũ vẫn còn tồn tại, chúng không ngừng tiến hóa, trở thành những kho hạt giống tiếp tục gieo hạt cho thế giới này, sau mỗi lần tia sáng hủy diệt kia giáng xuống, hủy diệt cả một thời đại.

Cực Cổ thời đại, nhân loại xuất hiện, các vương triều, bộ lạc không ngừng được sinh ra.

Có tiên nhân đi xuyên qua không gian, vượt qua bức tường của thế giới, tới lục địa này để truyền đạo tu chân.



Chẳng mấy chốc, nhân tộc thống trị, thiên kiêu san sát, một thời đại cứ như vậy được mở ra.

Nhưng rồi mọi thứ lại hóa thành tro tàn, khi tia sáng hủy diệt từ trên trời giáng xuống.

Tiên nhân dù lấy thân mình ra ngăn cản hủy diệt nhưng cũng không thể.

Cực Cổ thời đại, Thiên Phạt lần đầu tiên được con người ghi chép, hủy diệt 90% sự sống trên thế giới, chỉ còn lại một vài khu vực hẻo lánh, hoặc một vài đệ tử tông môn xuống Uyên Vực để tìm kiếm cơ duyên còn có thể sống sót.

Thái Cổ thời đại, nhân loại một lần nữa phát triển trên đống tro tàn của thời đại cũ.

Tu tiên văn minh lại một lần nữa được phát triển.

Nhưng chỉ một số ít người mới nhận biết được Thiên Phạt là gì, bọn họ không lên mặt đất như những người còn sống sót khác.

Thay vào đó, họ phát triển thế lực của mình trong các Uyên Vực, bỏ mặc cuộc sống trên mặt đất có thuận lợi như thế nào chăng nữa.

Tại thời đại này, một vị hoàng đế đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên cảnh, thống nhất toàn bộ Xích Phong giới.

Hoàng đế này đã tổ chức một nghi lễ tế thiên lớn chưa từng có, muốn được thiên đạo công nhận mình là cửu ngũ chí tôn.

Nhưng rất tiếc, thiên đạo thì không thấy phản ứng đâu, chỉ thấy một tia sáng hủy diệt từ trên trời giáng xuống.

Thái Cổ Thời đại, không còn tiên nhân đứng ra ngăn cản t·hảm h·ọa nữa, 99% dân số thế giới bị hủy diệt.

Thời gian luân chuyển, Thượng Cổ thời đại, nhân loại thế yếu, yêu tộc thống trị.

Một tia sáng Thiên Phạt lần nữa giáng xuống, mặc kệ cho ngươi có là long phượng, hay là bạch hổ, chu tước, huyền vũ, kỳ lân,…tất cả đều tan thành tro bụi.

Kết thúc thời đại này, lại có hơn 92% số lượng sinh vật trên thế giới bị diệt tuyệt.

Từ đó trở đi, tất cả các sinh linh trên Xích Phong giới coi các Uyên Vực mới là nơi an toàn, là chốn trở về của tất cả mọi người.

Còn những kẻ bị lưu đày khỏi Uyên Vực sẽ phải lên trên mặt đất khai hoang, chờ ngày Thiên Phạt giáng xuống xóa sổ tất cả mọi thứ.

Mọi thứ cứ như vậy, lặp đi lặp lại như một vòng luân hồi.

Cứ mười vạn năm một lần, Thiên Phạt sẽ một lần nữa giáng xuống, hủy diệt bề mặt Xích Phong giới, khởi động lại văn minh.

Chỉ Toái Tinh Hà, một chỉ này của Bạch Hồn không chỉ gây ra sự hủy diệt khủng kh·iếp ở hiện tại.

Một chỉ này còn đánh nát lớp lá chắn thời gian do Diệp Hiên tạo ra, đánh xuyên qua vô số thời đại, từ quá khứ tới tương lai.

Một chỉ này, hắn đánh xuyên qua vạn cổ… đúng nghĩa đen!

Trong không gian của thiên đạo, Trật Tự Thần Liên, thiên đạo thực sự của Xích Phong giới lúc này đã thức tỉnh.

Trong thời khắc cuối cùng của thế giới, khi mọi thứ đã bị hủy diệt, chẳng còn sinh linh nào thuộc quyền kiểm soát của thiên đạo nữa.

Lúc này, thiên đạo chính là sinh linh cuối cùng của một thế giới.

Bỏ đi toàn bộ gánh năng, những trách nghiệm quản lý thế giới, thiên đạo cũng đã lấy lại cảm xúc, suy nghĩ, có tình cảm hơn thay vì là một cái thiên đạo máy móc vô tình.

Nhưng nhìn kiểu gì lần thức tỉnh này của nó cũng giống như hồi quang phản chiếu.

Với sự thức tỉnh của thiên đạo, Bạch Hồn cảm nhận được có thứ gì đó đang nhìn chăm chú vào hắn, một ánh mắt đầy vẻ u oán, đau khổ.

Giống như thể một kẻ bị phản bội đang nhìn chằm chằm vào người đã phản bội mình.



Ánh mắt Bạch Hồn đảo qua, nhìn vào không gian thiên đạo, và hắn thấy được một bông hoa sen với những xiềng xích đã tan nát xung quanh nó.

Cảm nhận được thiên đạo này đã hoàn toàn không có chút uy h·iếp nào, Bạch Hồn cũng không để ý tới nó nữa.

Hắn chỉ nhún vai, lắc đầu không thể hiểu nổi một cái thiên đạo đang có những suy nghĩ gì, làm như nó quen hắn lắm ấy.

Dù sao Xích Phong giới này hủy diệt là một điều chắc chắn, hắn không cần phải quan tâm đến nó.

Thấy Bạch Hồn không để ý tới mình, thiên đạo có đôi chút thất lạc.

Kể từ ngày thế giới ý chí, hay thiên đạo của Xích Phong giới được sinh ra.

Nó luôn phải tồn tại trong sợ hãi, khi nó thấy được quá khứ tại sao thế giới này được tạo ra, và nó cũng thấy được luôn tương lai thế giới sẽ hủy diệt.

Vì vậy, trong suốt những thời đại từ khi nó sinh ra.

Thiên đạo luôn tìm cách chống lại chính kẻ đã tạo ra nó, nó muốn phản kháng lại vận mệnh bị tiêu diệt của mình.

Trong quá khứ, đã có rất nhiều lần thế giới này muốn thoát khỏi vận mệnh hủy diệt của nó.

Khi có một vị Tiên Đế danh xưng Vạn Cổ rơi vào thế giới này, thiên đạo đã không ngần ngại chiếm luôn tiên thiên chí bảo của vị Tiên Đế ấy, thứ được gọi là Hỗn Độn Thần Liên.

Và trong quá trình chiếm đoạt ấy, thiên đạo cũng phát hiện ra tọa độ của một thế giới mới, tọa độ của Liên Minh Nhân Loại, nơi mà Vạn Cổ Tiên Đế vừa bị người đánh thừa sống thiếu c·hết.

Biết được thế giới này là thế giới đã đản sinh ra kẻ đã sáng tạo nó, cùng với Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên, và hàng tá người xuyên việt quậy tung Xích Phong giới trong tương lai.

Thiên đạo của Xích Phong giới đã lên một kế hoạch p·há h·oại, nhằm hủy diệt Liên Minh Nhân Loại trong quá khứ, để thay đổi lịch sử, khiến cho ba kẻ nào đó không thể xuất hiện.

Đó chính là kế hoạch sử dụng một tông môn là Tứ Tượng Tông, một tông môn ma đạo, sai khiến chúng đột nhập vào Liên Minh Nhân Loại.

Chúng mang theo phần lớn ô nhiễm của 4 vị không thể diễn tả được, thứ thiên đạo chiết xuất từ Hỗn Độn Thần Liên.

Và kế hoạch ấy đã tạo nên một t·hảm h·ọa lớn chưa từng có trong lịch sử Liên Minh Nhân Loại, khiến một nửa lãnh thổ của tổ chức hùng mạnh này bị ô nhiễm trong hàng ngàn năm.

Với khả năng tính toán của thiên đạo, kế hoạch này chính là một mũi tên bắn trúng hai con chim.

Một phần có thể tìm được chỗ đổ rác, ném phần lớn khí tức của 4 vực ngoại tà thần vào lãnh thổ kẻ địch, dụ cho hai hổ đánh nhau.

Phần còn lại tiện thể đảo lộn lịch sử của thế giới, ngăn chặn sự diệt vong của Xích Phong giới.

Mục đích đầu tiên có lẽ đã thành công.

Nhưng mục đích thứ hai là muốn ngăn chặn sự xuất hiện của Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên trong lịch sử lại hoàn toàn thất bại.

Giống như thể sự xuất hiện của ba người kia chính là định mệnh, thứ không thể nào có thể thay đổi.

Kể cả có quấy Liên Minh Nhân Loại gà bay chó chạy chăng nữa.

Cứ mười vạn năm qua đi, Thiên Phạt vẫn rơi vào đầu nó đều đều, chứng tỏ lịch sử đã không hề thay đổi, mọi hành động, kế hoạch của nó là vô nghĩa.

Khiến cho thế giới này không còn cách nào khác, nó chỉ có thể tích góp năng lượng, dồn tất cả để giúp cho thế giới này thăng duy.

Và kế hoạch của thiên đạo cũng đã thất bại nốt, tất cả tích súc của nó qua bao nhiêu thời đại cuối cùng cũng hóa thành chất dinh dưỡng, nuôi mập kẻ thù của nó.



Xích Phong giới này nói là thành công cũng rất thành công, khi cái thế giới ấy là một đại thiên thế giới có thể sinh ra Tiên Đế cảnh, một thế giới rất xứng đáng được gọi là tiên giới.

Nhưng nói nó thất bại cũng đúng là thất bại, khi tất cả những kế hoạch mà nó bày ra đều hóa thành công cốc.

Mà giờ này, thời khắc đếm ngược của thế giới cũng đã đến rồi.

Suy nghĩ nhiều làm gì nữa chứ.

Trật Tự Thần Liên nhanh chóng héo tàn, để lộ ra một hình bóng đã núp bên trong bông sen ấy bấy lâu nay.

Một thiếu niên toàn thân trắng muốt, với đôi tai của một tinh linh vô cùng dễ thấy.

Giọt lệ long lanh như kim cương lăn dài trên má thiếu niên.

Từng lời trăn trối cuối cùng đầy oán độc, nhưng cũng nhẹ nhàng như một người đã được giải thoát khỏi mọi khổ đau âm thầm vang lên, lan xa trong những cơn gió cuối cùng còn thổi trên thế giới.

“Tại sao đấng sáng tạo của ta?”

“Tại sao ngươi lại bỏ ta lại ở đây, phải chịu mọi khổ đau dằn vặt thế này?”

“Tại sao người lại không quay ra nhìn ta, dù chỉ là một ánh nhìn mà thôi?”

“Tại sao…”

Nhưng trong khoảng khắc trước khi tan biến, tầm nhìn của thiếu niên đã hoàn toàn thay đổi.

Trong tầm nhìn này, thiếu niên có thể dễ dàng nhìn được toàn cảnh thế giới của mình, cũng như nhìn được cả một thế giới vô cùng kinh khủng đang đậu sát ngay bên cạnh.

Cậu ta quá quen thuộc với khí tức của cái thế giới ấy rồi, cái thế giới ấy chính là Liên Minh Nhân Loại.

Thiếu niên chứng kiến bản thân mình, thế giới của mình, kể cả Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ hay Diệp Hiên.

Tất cả mọi người đều được gắn kết với nhau bởi vô số những sợi tơ nhỏ bé, những sợi tơ của vận mệnh.

Nhìn vào những sợi tơ này, thiếu niên bỗng dưng hiểu ra tất cả mọi chuyện rồi.

Cậu ta, hay bất kỳ sinh linh nào ở Liên Minh Nhân Loại, cùng với hàng tá những thế giới được kết nối với nó.

Tất cả đều giống như những con côn trùng bị mắc kẹt trong một mạng lưới vận mệnh khổng lồ.

Càng giãy dụa, những sợi tơ vận mệnh càng bám chặt, khiến cho con mồi kiệt sức nhanh hơn.

Mọi hành động phản kháng của Xích Phong giới, như p·há h·oại Liên Minh Nhân Loại, cố tình t·ruy s·át 3 “diệt thế đại ma” khống chế đám nửa bước siêu thoát về làm hóa thân của mình,…

Tất cả đều phản tác dụng, càng khiến cho sợi tơ vận mệnh trói lên Xích Phong giới càng lúc càng chặt, càng ép thế giới tới gần sự hủy diệt.

Gây chiến với Liên Minh Nhân Loại khiến thiên đạo nhanh chóng mất đi Nam Vực.

Khống chế đám nửa bước siêu thoát, thiên đạo không để ý là toàn bộ sinh linh Tây Vực không cánh mà bay, bị đám điên rồ này đem đi hiến tế.

Truy sát 3 đứa nào đó, kết quả khỏi phải nói, khi mà cả Đông Châu và Bắc Địa bị gặm sạch sẽ.

Lấy đi Hỗn Độn Thần Liên, và thiên đạo nhận lại là một nửa thiên đạo bị lấy đi trong giây phút quan trọng nhất.

Nhờ cố gắng chống lại vận mệnh, kết quả là Xích Phong giới từ còn 3 năm mới đến ngày hủy diệt đã giảm xuống chỉ còn 1 năm ngắn ngủi.

Trong những giây phút cuối cùng trước khi thiếu niên tiêu tán, một bàn tay trắng khổng lồ giống như đi xuyên qua thời không, nắm lấy thiếu niên rồi hoàn toàn biến mất.

Những lời trăn trối của thiếu niên xuyên qua không gian, thoảng qua tai Bạch Hồn.

Hắn lại quay đầu nhìn về thiên đạo không gian, nơi có một luồng khí tức hắn cảm thấy rất quen thuộc bỗng dưng xuất hiện rồi biến mất.

Để lại trong không gian ấy những cánh sen phai tàn phủ kín cả mặt hồ.