Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 277: Con Mắt Của Hắc Thần.



Chương 276: Con Mắt Của Hắc Thần.

Bạch Hồn có hơi phân tâm trong nháy mắt, nhưng chừng đó cũng đủ để Diệp Hiên tiếp tục duy trì lá chắn thời gian trước đòn t·ấn c·ông của hắn.

Thấy vậy, Bạch Hồn cũng không suy nghĩ vu vơ về những tiếng trăn trối hắn vừa nghe được nữa.

Hắn một lần nữa tập trung vào chiến đấu.

Chỉ Toái Tinh Hà lại một lần nữa bùng sáng, nghiền nát tất cả những lá chắn thời gian còn lại, khiến Diệp Hiên chỉ có thể cố dùng Đa Nguyên Kiếm chắn trước người trong vô vọng.

Tên kiếm sĩ không thể chống cự mà bị tia sáng thổi bay, va thẳng vào lục địa khổng lồ phía bên dưới.

Dù phần lớn uy lực của Thần Thông do Bạch Hồn thi triển đã được đưa về nhiều thời đại khác nhau, nhưng uy lực của Chỉ Toái Tinh Hà vẫn rất khủng kh·iếp.

Một v·ụ n·ổ chiếu sáng toàn bộ vũ trụ tăm tối, năng lượng, vật chất được giải phóng, lấp đầy không gian trống trải.

Giống như thể trời sao một lần nữa đã quay trở lại với thế giới tan nát này.

Ánh sáng tán đi, chỉ thấy một tên kiếm sĩ đầu xù cả thân thể cháy đen đang lấy kiếm làm gậy, chống đỡ thân thể trọng thương của hắn đứng dậy.

Nhìn cái thân thể cháy đen, cộng thêm với một cái lỗ lớn ở ngay trước ngực, đủ để biết chân thân của Diệp Hiên đã chịu thương thế lớn như thế nào rồi.

Chân thân của Diệp Hiên lúc này không được ổn cho lắm, khi mà có một cái lỗ lớn đánh xuyên qua Kiếm Giới, khiến hắn phải chịu thương tích lớn nhất kể từ khi trận chiến bắt đầu tới tận bây giờ.

Nhưng v·ết t·hương trước ngực thực thể này rất nhanh chóng đã bị lấp đầy bởi vô số các loại kiếm ý đủ loại màu sắc.

Rắc!Rắc!

Lúc này, Diệp Hiên mới để ý tới mặt đất nơi bị hắn v·a c·hạm.

Ngoài một vùng đất đã b·ị đ·ánh tới cháy đen ra, những khe nứt khổng lồ cũng bắt đầu xuất hiện trên lục địa này.

Ánh sáng tím đầy hủy diệt của Duy Độ Đại Dương ẩn hiện dưới những khe nứt to lớn ấy.

Cả lục địa rung chuyển, giống như thể đang chuẩn bị có một đợt n·úi l·ửa p·hun t·rào, hoặc các mảng kiến tạo bắt đầu dịch chuyển.

Đừng quên, nhờ cái Thần Thông: Thiên Địa Nghịch Đảo, thay đổi hoàn toàn cấu trúc không gian của thế giới.

Giờ không gian không còn là màng chắn bảo vệ thế giới này trước Hỗn Độn Hải nữa, mà là mặt đất ngay dưới chân.

Mà đòn vừa rồi của Bạch Hồn lại quá mạnh, hắn đã đánh nát lớp màng chắn ấy.

Cả Xích Phong giới lúc này giống như một quả trứng khổng lồ với lớp vỏ rạn nứt.

Vô số khe nứt với Hỗn Độn Hải được mở ra, khiến cho “nước” từ đại dương này chảy vào, cuốn trôi đi không gian, thời gian, tất cả mọi thứ còn lại trong Xích Phong giới.

Đương nhiên quá trình này sẽ là một quá trình rất dài, cho tới khi thế giới này chỉ còn là hư vô.

Thấy Diệp Hiên vẫn có thể cử động, Bạch Hồn muốn sử dụng thêm một vài Thần Thông nữa, đánh cho tên kiếm sĩ này răng rơi đầy đất thì thôi.

Nhưng ngay lúc này, Bạch Sắc Địa Phủ, cái thế giới chân thân của hắn lại xuất hiện vấn đề.

Năm tiên hồn của các Tiên Vương cảnh nhân cơ hội lúc Bạch Hồn còn đang bận đối đầu với Diệp Hiên mà làm loạn, có gắng vùng vẫy dãy c·hết.

Khi mà thế giới lực lượng trong thân thể cái cây này suy yếu, đám người này đã tạm thời đánh gãy một vài nhánh cây đang trói chặt chúng, muốn thoát khỏi việc bị Bạch Hồn cắn nuốt.

Là những Tiên Đế đã sống qua không biết bao nhiêu cái thời đại, đương nhiên thủ đoạn của đám người này cũng vô cùng phong phú, việc Bạch Hồn không thể khống chế lại mấy lão già này cũng là chuyện hết sức bình thường.

Dù sao trong đánh giá của Vạn Cổ Tiên Đế, sức mạnh của ba người Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên đã đạt ngưỡng Tiên Vương cảnh.



Nên việc Bạch Hồn trấn áp được 5 người có tu vi linh hồn ngang ngửa hắn cũng đã là một chuyện rất kinh khủng rồi, còn chưa kể đám linh hồn Tiên Vương cảnh từng là những Tiên Đế hùng mạnh nữa.

Lúc này, loạn trong giặc ngoài làm Bạch Hồn khó xử không thôi.

Còn chưa kể, vết kiếm mà Diệp Hiên đã lợi dụng thân thể Minh Viêm chém vào chân thân của hắn giờ vẫn chưa được chữa trị hoàn tất.

Việc phải vật lộn trực diện với đám người này càng làm cho tình huống của hắn càng trở nên hỏng bét.

Lúc này, Bạch Hồn cảm thấy hắn cần có thêm nhiều sức mạnh hơn nữa, hắn cần càng nhiều linh hồn hơn nữa!

Nhưng Xích Phong giới đã hủy diệt rồi, lấy đâu ra linh hồn mà nuôi hắn nữa?

Phải biết là Bạch Hồn cũng đã âm thầm cắn nuốt tất cả linh hồn ở Trung Châu, khi mà những linh hồn vất vưởng này còn oán than vì Vạn Cổ Huyết Tế trận.

Đúng lúc này, ánh mắt của hắn nhìn về phía những cánh cổng thời không, là kết quả khi Thần Thông Chỉ Toái Tinh Hà v·a c·hạm với lá chắn thời gian của Diệp Hiên.

Phải biết là phía bên kia những cánh cổng ấy, đó chính là một thời đại vừa bị hủy diệt, có vô số linh hồn còn đang vất vưởng ở nơi đó.

Nghĩ là làm, những rễ cây trắng của Bạch Hồn bắt đầu thò qua những khe nứt thời không, tiến về quá khứ.

Lúc này, linh hồn của các sinh linh từ vạn cổ, từ không biết bao nhiêu cái thời đại hóa thành những dòng lũ trắng, nhiều linh hồn tới nỗi có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, thắp sáng cả một mảng không gian.

Chúng cùng nhau chảy về một phương hướng duy nhất, nơi mà Bạch Hồn đang đứng.

Quả nhiên, đúng như hắn đã nghĩ, số lượng linh hồn có mặt ở nơi đó là vô cùng khổng lồ, nhiều tới nỗi khiến Bạch Hồn có một cảm giác giống như thể hắn đã ăn quá no vậy.

Có được một lượng lớn linh hồn bị đồng hóa, sức mạnh của Bạch Hồn tăng lên nhanh chóng.

Hắn dần dần lấy lại được thế thượng phong trước linh hồn của 5 vị cựu Tiên Đế, đè ép đám người này không thở nổi, khiến chúng không tài nào có thể phản kháng được nữa.

Đồng thời, do đã hấp thụ quá nhiều linh hồn từ nhiều thời đại khác nhau, Bạch Hồn cảm nhận được, có vẻ như thế giới của hắn, linh hồn của hắn, bản chất của hắn,…tất cả mọi thứ mà hắn sở hữu đã xuất hiện chất biến.

Hắn đột phá rồi sao?

Uy áp của Bạch Hồn tỏa ra vô cùng nặng nề, không gian quanh người hắn vặn vẹo, những thứ “nước biển” chảy vào từ Duy Độ Đại Dương cũng phải ngừng lại trước khí thế ấy.

Thật kỳ lạ làm sao, đáng lý ra khi Bạch Hồn đột phá, Diệp Hiên nên nhân cơ hội này đột kích một đợt, vừa có thể đánh gãy được quá trình đột phá của đối phương, vừa khiến cho đối thủ trọng thương.

Nhưng hắn ta lại không hề làm vậy.

Không phải là vì hắn là một kiếm sĩ chân chính, không thể ra tay khi đối thủ còn đang gặp khó khăn.

Cái tính của Diệp Hiên như thế nào cũng không cần phải kể, nếu hắn là kiếm tu nghiêm chỉnh thì làm sao có chuyện hở tí là lại muốn đâm lén đối phương được.

Hắn không t·ấn c·ông Bạch Hồn là có lý do.

Vì hắn đã nhìn thấy một tương lai kinh khủng hơn cả việc tên Bạch Hồn kia đột phá cảnh giới.

Ánh mắt của Diệp Hiên lúc này không ngừng đảo qua đảo lại, hắn đang muốn nhìn thấy hình bóng của một đối thủ khác, kẻ đã thực sự uy h·iếp tới tính mạng hắn.

Hắn vừa không ngừng quan sát, vừa tăng nhanh tốc độ phân tích v·ết t·hương, hắn muốn khôi phục càng nhanh càng tốt.

Mối nguy hiểm lần này sẽ không chỉ đơn giản là trọng thương nữa, lần này sẽ là c·ái c·hết nếu như hắn không thể nào vượt qua nổi kiếp nạn này.

Mối nguy này tới từ Lâm Lục Dạ, chính xác hơn là từ Cổ Thần Bóng Tối trong người cô nàng.



Diệp Hiên để tăng tốc khôi phục, hắn không ngừng mô phỏng, nhằm tìm ra phương án phục hồi nhanh nhất có thể.

Thời gian không còn nhiều nữa rồi, hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với một kẻ đã từng siêu thoát bất cứ lúc nào.

Trên một mảng lục địa lơ lửng trong không gian, Lâm Lục Dạ đã chứng kiến tất cả về chiêu thức được Bạch Hồn sử dụng, nó quả thực rất ấn tượng, và hoàn toàn đủ sức uy h·iếp đến chân thân của cô nàng.

Ngay lúc này, trong không gian ý thức Lâm Lục Dạ lại xuất hiện một giọng nói có vẻ lười biếng, giọng nói của hóa thân Spherias.

“Lâm Lục Dạ, bản tôn của chúng ta đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi, ngươi còn không mau giải quyết cho xong tất cả chuyện riêng của ngươi đi.”

Nghe hóa thân của Spherias nói vậy, đồng thời cũng cảm nhận được có một thứ năng lượng bóng tối đang rục rịch trong người mình.

Lâm Lục Dạ biết cô không thể cầm cự lâu hơn được nữa.

Nếu giờ cô không bắt đầu đánh thức sức mạnh của Spherias, hóa thân của Cổ Thần Bóng Tối ấy sẽ khống chế cô làm tất cả mọi việc.

Đương nhiên Lâm Lục Dạ sao có thể để người kiểm soát mình dễ dàng như vậy được, nên vị cổ thần kia muốn khôi phục như thế nào, bằng cách nào là do cô quyết định, không đến lượt kẻ khác khoa chân múa tay.

Ánh mắt Lâm Lục Dạ mở ra một lần nữa, kèm theo đó là một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

Nhưng rất nhanh chóng, Lâm Lục Dạ đã nắm đấm chặt đến chảy cả máu, trên gương mặt cô xuất hiện một nụ cười không biết là tự tin hay điên cuồng đây nữa.

“Haha, cuộc sống này có lúc cần phải điên cuồng đánh cược một chút.”

Ban đầu, hóa thân của Spherias cũng không quan tâm cô nàng này cho lắm, theo nó thấy Lâm Lục Dạ đã bị dồn vào đường cùng rồi, không thể nào làm trái lời cô được nữa.

Nhưng ngay lúc này, nhìn vào nụ cười điên cuồng của đối phương, hóa thân của vị cổ thần lại cảm thấy có gì đó rất không ổn rồi.

“Khoan đã!

Dừng lại! Ngươi tính làm cái gì đây?!”

Lúc này, hóa thân của Spherias muốn can thiệp vào Lâm Lục Dạ nhưng không thể, có một loại lực lượng kinh khủng nào đó đã xuất hiện, ngăn cản cô ả thao tác.

Thứ lực lượng quen thuộc này, hóa thân của Spherias không thể nào nhầm lẫn được.

Đây là một phần nhỏ sức mạnh của một kẻ đã siêu thoát, sức mạnh của Cổ Thần Bóng Tối ở thời kỳ đỉnh cao.

Nhưng Lâm Lục Dạ đã lấy từ đâu thứ sức mạnh ấy chứ?

Trong lần đầu tiên, khi chứng kiến vị cổ thần này, trong đầu Lâm Lục Dạ đã xuất hiện vô số những tri thức kỳ lạ.

Một trong số đó chính là nghi thức hiến tế, khiến cho một tín đồ có thể nhận được sức mạnh từ vị Cổ Thần Bóng Tối này.

Lâm Lục Dạ đúng là đang giúp Spherias khôi phục lại, nhưng đồng thời, cô nàng cũng đang thực hiện nghi lễ hiến tế ấy.

Một nghi lễ hiến tế, hướng tới Spherias ở quá khứ, thời cô ả còn là một kẻ siêu thoát tất cả.

Lúc này, Lâm Lục Dạ rất tò mò, liệu thứ sức mạnh sau khi bị suy yếu vô số lần của Spherias liệu có kiểm soát được sức mạnh của cô ta ở thời đỉnh cao hay không.

Hiện tại, khi chứng kiến hóa thân của vị cổ thần chỉ có thể la hét bất lực trong không gian ý thức của mình, Lâm Lục Dạ biết rồi.

Trên người cô nàng lúc này đang được bao phủ bởi một loại khí tức vô cùng đặc biệt, thứ khí tức của những kẻ đã siêu thoát, khiến cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mọi loại sức mạnh, mọi loại can thiệp.

Trừ khi có một kẻ nào đó cũng sở hữu sức mạnh của siêu thoát giả, nếu không thì không ai có thể đánh gãy quá trình hiến tế của Lâm Lục Dạ vào lúc này.

Vĩnh Dạ Nữ Đế nở một nụ cười, chế nhạo chính những hành động hiện tại cô đang làm.

“A, ta hiến tế cho chính bản thân mình, nghe lạ đời thật đấy.”



Con Mắt Của Hắc Thần mở ra, áp lực mà Lâm Lục Dạ phát ra ngày càng trở nên kinh khủng.

“Lấy một đại thiên thế giới lập đàn!”

Từ trên thân thể cô, vô số các phù văn đầy vẻ quỷ quyệt bắt đầu tràn ra, phủ kín cả không gian vô cùng nhanh chóng.

Chỉ 1 giây ngắn ngủi, cả Xích Phong giới đã được lấp đầy bởi những ký tự quỷ dị bỗng dưng được khắc lên tất cả vật thể trên thế giới.

Cả thế giới lúc này giống như đã hóa thành một trận pháp hiến tế khổng lồ, quy mô của Vạn Cổ Huyết Tế trận so với nó chỉ là muỗi mà thôi.

Từng tiếng ca tụng vang vọng cả thế giới được vang lên khắp vũ trụ, từng câu từng chữ vẫn rất bình thường, nhưng những câu từ giống như có ma lực, khiến cho tất cả những sinh linh nghe được nó đều cảm thấy lý trí tan biến, đầu óc giống như muốn mọc chân tay chạy trốn, từng tiếng nỉ non đi kèm làm người muốn điên cuồng.

Như thể đang có vô số giọng nói, vô số ngôn ngữ đồng thanh vang lên những lời cầu nguyện.

“Lấy máu thịt của vạn cổ sinh linh làm tế!”

Lúc này, dưới vĩ lực từ sức mạnh của kẻ đã siêu thoát, thời gian giống như được đảo ngược.

Tất cả các sinh linh của Xích Phong giới vốn đã bị hủy diệt thành tro bụi một lần nữa trở lại trạng thái trước khi c·hết.

Nhưng bọn họ chỉ khôi phục lại về thể xác, nhưng linh hồn của tất cả mọi người đã tan biến, bị những cái rễ trắng của cái cây nào đó dẫn đi.

Xác thịt của các sinh linh còn chưa khôi phục được bao lâu, máu thịt của tất cả sinh vật lập tức bị hút khô, để lại trên mặt đất dung nham nóng chảy vô số bộ hài cốt.

Máu thịt hóa thành những dòng lũ đỏ, từ bốn phương tám hướng vây quanh Lâm Lục Dạ cuộn trào ngay trên đầu cô nàng, vẽ nên vô số đường cong, những hoa văn, ký tự quỷ dị.

“Ta kêu gọi ngươi, kẻ hủy diệt, người khiến ngàn vạn thế giới trầm luân, ta của quá khứ, kiếp trước của ta…

Giáng lâm nơi đây và giúp ta quét sạch kẻ thù.”

Những lời của Lâm Lục Dạ không hề giống như một lời cầu khấn khi hiến tế.

Nếu như ai đó trong một giáo đoàn tôn thờ vị Cổ Thần Bóng Tối ở đây, hắn sẽ nhảy dựng lên và muốn liều c·hết cũng phải g·iết bằng được kẻ độc thần này.

Nhưng với Lâm Lục Dạ, những lời này chẳng phải là kêu gọi chính bản thân mình của quá khứ mà thôi, việc gì phải ngại nhỉ?

Với nghi lễ này, Lâm Lục Dạ sẽ khiến cho một vị Cổ Thần Bóng Tối từ quá khứ nhìn tới hiện tại, nhìn thẳng vào nơi đây, một cái thế giới đang đổ nát.

Một vết nứt không gian to lớn xuất hiện trên bầu trời.

Hắc ám tràn ra từ khe nứt ấy, chúng nhanh chóng biến hóa làm những chiếc xúc tu khổng lồ bay múa trong không gian.

Nhưng nếu khe nứt không gian kia được ví như mắt của một vị cổ thần đang nhắm lại, những chiếc xúc tu đen kia cũng chẳng khác lông mi của một con mắt là bao.

Lễ hiến tế đã hoàn tất.

Nếu là một người khác, dù cho bất cứ ai, họ đều sẽ nhận được sức mạnh và trở thành những con rối trong tay Spherias.

Nhưng Lâm Lục Dạ lại khác, cô hoàn toàn không bị cổ thần này điều khiển.

Hóa thân của Spherias đã đúng, ngay từ đầu, Lâm Lục Dạ vốn đã là một phần của Cổ Thần Bóng Tối.

Lúc này, cô nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được thứ sức mạnh từ quá khứ đang chảy vào trong thân thể mình.

Và khi đôi mắt ấy mở ra một lần nữa, khe nứt khổng lồ trong vũ trụ cũng được mở ra, một con mắt giống y hệt với con ngươi của Lâm Lục Dạ.

Ánh sáng tím đầy yêu dị phủ kín toàn bộ không gian.

Con Mắt Của Hắc Thần thực sự đã được mở ra rồi!