Hắn cảm thấy trận chiến này giống như một trò chơi turn based vậy.
Khi đối thủ t·ấn c·ông, hắn chỉ có thể ngồi đó chờ b·ị đ·ánh, hoặc chủ động ở trong trạng thái phòng thủ.
Dù sao khi có tạo nghệ về thời không đến đẳng cấp như hắn và hai người kia thì việc né tránh chỉ có thể nói là vô nghĩa, chỉ là tốn công vô ích khi từng đòn t·ấn c·ông của đối phương đều có thể tinh chuẩn đánh trúng ngươi, mặc cho ngươi chạy trốn giỏi như thế nào chăng nữa.
Hắn cũng thử mô phỏng tương lai vài lần, dù hình ảnh truyền về có hơi nhiễu, nhưng hắn cũng thấy được mình không thể gây ra được bất cứ sát thương nào cho Lâm Lục Dạ khi cô ta đang trong nghi lễ hiến tế.
Giống như có một loại lực lượng cao cấp nào đó đang bảo bọc, ngăn không cho cô ta chịu bất cứ thương tích nào.
Nếu đã xác định là không thể phá hủy được kỹ năng của đối phương, vậy thì việc tốt nhất có thể làm đó chính là chuẩn bị một kỹ năng mới, đối đầu trực diện với đối phương.
Hoặc chỉ có thể co đầu vào phòng thủ.
Việc lao lên đánh giáp lá cà với đối phương sẽ chẳng khác nào đụng vào họng súng, và kết quả duy nhất chính là thịt nát xương tan.
Một bước sai, từng bước sai.
Hắn đã lỡ để đối thủ có cơ hội ra chiêu trước, nên giờ hắn cũng đành bị đối thủ của mình đánh áp chế mà thôi.
Con Mắt Của Hắc Thần đã được mở ra, ánh mắt to lớn như thể cả vũ trụ này cũng chỉ chịu nổi được một cái liếc nhìn từ một thực thể đã siêu thoát.
Diệp Hiên chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này.
Khá lắm, trận chiến này vẫn đang ở tầm cỡ trẻ con mẫu giáo đánh nhau, tự dưng đối phương mang ra một người lớn mang theo súng đạn đầy đủ, vác theo xe tăng mà tới nữa.
Thế này đúng là quá bắt nạt người rồi.
Mọi chuẩn bị từ trước đó của Diệp Hiên lúc này đều trở nên vô nghĩa, hắn làm sao có thể chống lại được một Lâm Lục Dạ đang mượn sức mạnh từ một kẻ đã siêu thoát?
Thậm chí, giờ này, ngoài hai đôi mắt ra, Diệp Hiên gần như không thể động được một đầu ngón tay, đừng nói gì hắn có thể phản sát đối phương.
Nhưng hắn không cam tâm a!
Ánh mắt đầy màu sắc của Ngộ Đạo Nhãn vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, về khoảng trời nơi đang có một con mắt khổng lồ đột ngột mở ra.
Trước tiên, ánh nhìn ấy không hề rơi vào Diệp Hiên đang không thể di chuyển, nó hướng ánh nhìn ấy vào Lâm Lục Dạ.
Đó là một ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Có vẻ chính Cổ Thần Bóng Tối cũng không thể ngờ được, chính mình lại được tương lai của mình hiến tế.
Mà thấy tương lai mình nhỏ yếu như vậy, từ ánh mắt của Spherias một tia sáng được bắn ra tràn vào thân thể Lâm Lục Dạ.
Tia sáng ấy đang không ngừng tăng cường sức mạnh cho bản thân Lâm Lục Dạ, không phải là Cổ Thần Bóng Tối trong người cô.
Vì Lâm Lục Dạ cũng là một tia ý thức của Cổ Thần Bóng Tối, vậy nên gọi thực thể trong người cô là một ý thức đối nghịch mới đúng.
Nếu Vạn Cổ Tiên Đế ở đây, hắn chắc chắn sẽ nói cô ta đã bước vào Tiên Đế cảnh.
Hóa thân của Spherias từ trong không gian ý thức nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cô ả cay cú lắm nhưng cũng khó có thể làm gì được.
Không còn cách nào khác, kể từ khi bắt đầu lễ hiến tế, Lâm Lục Dạ đã hoàn toàn không phải là một quân cờ đơn giản nữa rồi.
Nên việc duy nhất mà hóa thân này có thể làm được đó chính là đánh thức toàn bộ ý thức đối nghịch của Spherias tỉnh dậy.
Không gian ý thức của Lâm Lục Dạ lập tức vắng bóng một ý chí, nhưng có vẻ như có thứ gì đó sắp thức tỉnh rồi.
Lâm Lục Dạ sau khi cảm nhận được sức mạnh hiện tại của mình, cô cũng không cần nhìn Diệp Hiên ở dưới lục địa.
Vì đơn giản, sức mạnh của cô giờ này đã đạt đến ngưỡng nửa bước siêu thoát, hoàn toàn áp đảo tất cả những người có mặt tại vũ trụ này.
Nếu hiện tại cô dùng thứ sức mạnh ấy lên trên người Diệp Hiên, tên kiếm sĩ chắc chắn sẽ c·hết ngay lập tức.
Nhưng thứ sức mạnh hiện tại của cô không phải để làm mấy việc nhàm chán như nghiền c·hết kẻ yếu hơn mình.
Cô giờ muốn thử đối mặt với lại một bản thân mình khác, cũng chính là Cổ Thần Bóng Tối trong người cô.
Diệp Hiên ở dưới mặt đất lúc này vẫn chưa thể di chuyển dưới khí thế như có thể đóng băng cả thời không kia, ánh mắt hắn vẫn nhìn về Lâm Lục Dạ, hắn vẫn không hiểu tại sao đối thủ của mình lại không ra tay cơ chứ?
Trong không gian ý thức của Lâm Lục Dạ lúc này, đang có một trận chiến đang diễn ra.
Cả Lâm Lục Dạ và ý thức đối nghịch với cô đều là một phần của Spherias.
Chỉ là Lâm Lục Dạ chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi nếu so sánh với ý thức khổng lồ kia.
“A, ngươi nghĩ mình có thể chống lại ta sao?”
Trong cuộc đọ sức về tâm linh lần này, Lâm Lục Dạ hoàn toàn bị đối phương áp chế hoàn toàn, mặc cho cô đã đạt tới mức nửa bước siêu thoát, và còn đang lây dính chút sức mạnh của Spherias từ thời đỉnh cao chăng nữa.
Không gian ý thức của Lâm Lục Dạ lúc này hoàn toàn bị chia làm hai khoảng trời.
Một bên là bóng đêm thuần khiết của Lâm Lục Dạ, bên còn lại là một mảng trời đêm với vô số những vết nứt.
Phần mà Lâm Lục Dạ có thể chiếm chủ đạo được vô cùng ít ỏi, chỉ như con kiến nếu so với vị Cổ Thần Bóng Tối kia, dù cho cô ta có suy yếu và chất lượng sức mạnh đã giảm sút chăng nữa.
Trận chiến này hai bên không hề đối đầu trực diện, mà họ chỉ dùng khí thế để khuất phục lẫn nhau.
Và với chênh lệch về số lượng, dù Lâm Lục Dạ có đang nắm trong tay phần năng lượng có chất cao hơn, cô vẫn không phải là đối thủ của ý thức đối nghịch với mình.
Lâm Lục Dạ dù có bị áp chế nhưng cô nàng vẫn nở một nụ cười tự tin.
“Trận này xem ra ta thua, nếu vậy thì đành hẹn ngươi vào lần sau vậy.”
Ý thức đối nghịch nghe vậy không tài nào hiểu nổi, nhìn kiểu gì Lâm Lục Dạ cũng không có khả năng chống lại được phần “Cổ Thần Bóng Tối” trong người mình, cô ta lấy đâu ra tự tin chứ?
Nhưng ngay lúc này, khí thế của Lâm Lục Dạ lại đột nhiên giảm xuống nhanh chóng, sức mạnh của Cổ Thần Bóng Tối ở thời kỳ đỉnh cao cũng nhanh chóng được tiêu hao đến không còn.
Một quả cầu bóng tối đã được ngưng tụ ngay trong không gian ý thức này, cưỡng ép phong ấn Spherias một lần nữa.
“Muốn dùng sức mạnh của ta để áp chế lại chính ta sao?
Nằm mơ đi!”
Spherias tức giận, đại kiếm bóng tối của cổ thần này được cụ hiện ngay trong không gian ý thức.
Một kiếm chém ra, chấn động như khiến linh hồn của Lâm Lục Dạ phải giải thể ra làm vô số mảnh.
Nhìn vào lớp màn chắn vẫn vững chắc mà không hề tổn hại một chút nào, sắc mặt của Spherias lại trở nên vô cùng trầm ngâm.
Dù được cán mỏng ra vô số lần, nhưng chất lượng sức mạnh của cô ta ở thời đỉnh cao vẫn vượt quá xa sức mạnh đã suy yếu của cô vào lúc này.
“Được thôi, lần sau chúng ta còn gặp lại.”
Spherias nghiến răng nghiến lợi nhìn về Lâm Lục Dạ, cô ta không hề dọa h·ành h·ạ đến hồn phi phách tán gì ở đây.
Cả hai tuy là những ý chí đối đầu nhau, nhưng về bản chất, hai người họ vẫn cùng là một người.
Cổ Thần Bóng Tối không phải là người có đam mê t·ự s·át, làm sao cô ta lại muốn bóp c·hết chính mình được.
Chứng kiến quả cầu bóng tối đã hoàn toàn đóng lại.
Lâm Lục Dạ lúc này chỉ có thể cười khổ.
“Vẫn thất bại a.
Cái ý thức kia là Spherias, ta cũng là Spherias, chúng ta đều là Cổ Thần Bóng Tối.
Nếu cái ý thức kia có thể khôi phục, vậy tại sao ta không thể để chính mình khôi phục đâu?
Dù cho về thể lượng, ta chỉ như con kiến trước cái ý thức kia chăng nữa.”
Trận chiến trong không gian ý thức của Lâm Lục Dạ cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian, mọi t·ranh c·hấp trong người cô nàng đều được xử lý trong tích tắc, không gây quá nhiều ảnh hưởng tới trận chiến trước mắt.
Giờ Diệp Hiên vẫn cảm thấy không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa.
Sức mạnh của Lâm Lục Dạ lên xuống liên tục đầy biến động, còn hơn cả chơi chứng khoán nữa.
Mới vừa nãy, sức mạnh của cô ta đã đạt tới ngưỡng nửa bước siêu thoát, nhưng trong nháy mắt, sức mạnh giống như thể đã vô cớ bốc hơi, khiến cho cô ta một lần nữa trở lại trạng thái bình thường.
Cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn trước một chút xíu, hoàn toàn không đáng kể.
Nhưng thứ uy h·iếp lớn nhất với Diệp Hiên không phải là Lâm Lục Dạ, mà chính là cái con mắt khổng lồ được cô ta triệu hồi ra sau nghi lễ hiến tế.
Hắn có thể cảm nhận được, c·ái c·hết đang chằm chằm mình từ ánh mắt ấy.
Ánh mắt Lâm Lục Dạ nhìn về phía Diệp Hiên, tên kiếm sĩ lúc này đang dần đứng lên, khi mà áp lực do cô tỏa ra đã suy yếu.
“Ồ xin lỗi, ta còn quên mình vẫn còn một trận chiến nữa ở nơi đây.”
Không nói gì nhiều, Lâm Lục Dạ lập tức đánh dấu mục tiêu cần được tiêu diệt lên trên người đối thủ của mình.
Con mắt to lớn trên bầu trời chuyển động, ánh nhìn chăm chú từ một thực thể đã siêu thoát nhìn thẳng vào Diệp Hiên.
Khiến cả một kẻ mạnh mẽ như tên kiếm sĩ cũng khó lòng chịu nổi sức ép từ ánh nhìn ấy, nó còn nặng hơn cả một thế giới đè lên người nữa.
Một tia sáng được bắn ra từ con mắt khổng lồ ấy, muốn nghiền tên kiếm sĩ về với hư vô.
Dù đã tiêu tốn hơn một nửa năng lượng để truyền lại cho Lâm Lục Dạ, nhưng uy lực của ánh mắt này cũng không có gì để bàn cãi.
Với Diệp Hiên, lần này hung hiểm hơn Thần Thông Chỉ Toái Tinh Hà của Bạch Hồn đánh về phía hắn rất nhiều lần.
Vì hắn đã không còn đủ chuẩn bị để tạo ra một lá chắn thời gian mới, phân tách uy lực của ánh nhìn này.
Nhưng trong thời khắc tuyệt vọng ấy.
Diệp Hiên lại cảm thấy hào hứng hơn tất cả.
Không phải là vì hắn là một kẻ cuồng chiến như Lâm Lục Dạ, mà là vì hắn đã nhìn thấy ở trong Con Mắt Của Hắc Thần thứ mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Hắn đã thấy được nó, khi nhìn thẳng vào một thực thể đã siêu thoát tất cả, đạt tới vô hạn chân chính.
Hắn nhìn thấy bản chất của nó rồi!
Chỉ thấy đôi mắt long lanh đầy màu sắc của Diệp Hiên bắt đầu tan chảy, giống như thể chúng chỉ là hai viên bi được nặn ra từ sáp nến.
Mất đi Ngộ Đạo Nhãn, mất đi khả năng thu thập thông tin, mất đi khả năng cảm ngộ nhưng hắn đã đánh đổi lấy được thứ có giá trị hơn cả.
“Ta thấy nó rồi, haha.
Ta thấy được nó rồi!”
Trong giây phút nguy hiểm nhất, hắn đã đánh đổi đôi mắt của mình để thấy được một thứ quý giá hơn tất cả.
Siêu thoát!
Khí thế của Diệp Hiên lúc này đang không ngừng cất cao, bản chất của hắn đang biến đổi nhanh chóng.
Mất đi vĩnh viễn đôi mắt và đủ thứ tầm nhìn của mình, nhưng Diệp Hiên lại cảm thấy bản thân mình nhẹ bẫng.
Thứ áp lực như một cái thế giới kia áp lên người hắn cũng đã biến mất từ lúc nào không hay.
Ánh nhìn kia đúng là rất mạnh.
Nhưng nó cũng chỉ là một ánh nhìn mà thôi, g·iết được ai chứ?
Trước tia sáng hủy diệt đang càng ngày càng gần, thời gian của cả thế giới bỗng dưng ngưng đọng lại.
Chính xác là tốc độ chảy của dòng thời gian xung quanh hắn đang nhanh hơn thế giới bên ngoài quá nhiều lần mà thôi.
Diệp Hiên nắm chặt trong tay Đa Nguyên Kiếm, hắn đang súc lực, chuẩn bị cho một kiếm mở ra một nấc thang sức mạnh mới của hắn.
Một đạo kiếm quang chói lóa được Thần Khí của Diệp Hiên chém ra, vạch ra một đường như thể phân đôi thời gian và không gian.
Không gian xung quanh Diệp Hiên giống như bị phân chia ra làm hai mặt kính, còn Diệp Hiên đứng ở chính giữa hai tấm kính ấy.
Khi một vật thể được đặt chính giữa hai tấm kính song song, số lượng hình chiếu của vật thể được hiển thị trong hai tấm kính ấy chính là…vô hạn!
Những hình chiếu ấy cũng không hoàn toàn phục chế lại y nguyên Diệp Hiên ở hiện tại.
Một bên tấm kính hiển thị vô số hắn khi còn trẻ con, khi là thiếu niên nhiệt huyết, vô hạn các kiếp trước của hắn.
Một bên tấm kính không gian lại hiển thị hắn tuổi trung niên, hắn khi về già, hắn khi c·hết đã hóa thành hồn ma, và hắn của vô hạn những kiếp sau này.
Một kiếm này, quá khứ, hiện tại, tương lai của hắn đều hội tụ trong một thời điểm.
Một kiếm này, hắn chém ra vô hạn bản thân mình, tất cả đều không phải là những hình chiếu chỉ để dọa người, mà là hàng thật giá thật những phiên bản Diệp Hiên đến từ những mốc thời gian khác nhau, chính xác hơn là hắn ở vô số thế giới song song.
Một kiếm này đã chạm vào ngưỡng cửa vô hạn.
Chiêu kiếm này… Kiếm Khai Đa Nguyên!
Đòn t·ấn c·ông từ Con Mắt Của Hắc Thần do Lâm Lục Dạ triệu hồi là một đòn t·ấn c·ông ở cấp độ siêu thoát.
Một ánh mắt có sức mạnh và mức năng lượng vô hạn.
Ở thế giới này không có ai có thể cản phá nó.
Và để có thể chống lại được vô hạn thì chỉ có thể là vô hạn.
Vô cùng vô tận Diệp Hiên và các biến thể khác của hắn xuất hiện, rút kiếm ra và chém vào tia sáng bắn ra từ ánh mắt của Cổ Thần Bóng Tối.
Các đạo kiếm khí liên tục được chém ra, chúng đan vào nhau tạo thành một con đập kiếm khí, ngăn cản hoàn toàn tia sáng hủy diệt kia.
Trong một khoảng khắc, người ta chứng kiến có vô số Diệp Hiên đồng thời xuất hiện, chém vô số đạo kiếm khí và ngăn cản thành công ánh mắt của vị cổ thần.
Khiến cho tia năng lượng đáng lẽ đã phải đánh xuyên qua người tên kiếm sĩ bị tách ra làm vô số phần, bắn lên khắp lớp vỏ lục địa của Xích Phong giới, tạo ra vô số những lỗ thủng to lớn, góp phần khiến thế giới này tan vỡ nhanh hơn.
Ngay sau một cái liếc mắt, con mắt khổng lồ trên bầu trời cũng dần tan biến ngay sau đó, để lại một khoảng không gian trống rỗng, như thể chưa từng có thứ gì tồn tại ở nơi đó.
Lâm Lục Dạ cũng rất bất ngờ khi Diệp Hiên vẫn còn sống.
Cô càng bất ngờ hơn khi chứng kiến đôi mắt của Diệp Hiên đã hoàn toàn biến mất.
Và càng bất ngờ đến e ngại khi cảm nhận thực lực hiện tại của tên Diệp Hiên này.
Thực lực của một kẻ đã đạt tới nửa bước siêu thoát, không hề thua kém gì cô ở hiện tại.
Nhưng c·ái c·hết người nhất.
Đó là sức mạnh của tên Diệp Hiên kia đang không ngừng tăng lên, trong khi đó, sức mạnh của Lâm Lục Dạ càng lúc càng suy giảm sau khi ánh mắt kia rời đi.
Lần này, người nở nụ cười chính là Diệp Hiên, dù nhìn dáng vẻ của hắn có hơi chật vật chút.
“Hai đứa chúng bay chơi ác thật đấy, đánh ta thừa sống thiếu c·hết luôn.