Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 279: Chân thân giáng lâm, Luân Hồi Dị Long.



Chương 278: Chân thân giáng lâm, Luân Hồi Dị Long.

Bạch Hồn lúc này cảm thấy không được tốt cho lắm.

Hắn chưa bao giờ gặp phải một tình huống khó xử như hiện tại.

Đó chính là do có vẻ hắn đã hấp thu quá nhiều linh hồn nên Bạch Sắc Địa Phủ của hắn hoàn toàn quá tải, quy mô không theo kịp với đà tăng trưởng dân số.

Nên hắn hiện tại có một cảm giác căng nứt, như thể cái lớp vỏ bọc con người của hắn không thể chịu nổi được bao lâu nữa.

Phải biết, hóa thân sẽ chịu ảnh hưởng từ chân thân, nên Bạch Sắc Địa Phủ như thế nào đều sẽ chiếu lên trên người hóa thân ngoài thế giới thực.

Từng vết rạn bắt đầu xuất hiện trên người gã tinh linh, như thể thân thể hắn sắp nổ tung tới nơi.

Dưới lớp da kia có vô số những thứ kỳ quái đang hoạt động, và chúng sắp sửa xé tan cái vỏ bọc con người mà chui ra rồi.

Đó chỉ là một rắc rối mà Bạch Hồn đang gặp phải.

Hắn còn một vấn đề vô cùng đau đầu nữa.

Chính là việc kích thước hiện tại của Bạch Sắc Địa Phủ quá lớn rồi, không còn phù hợp để chui rúc trong khe hẹp giữa thực và ảo nữa.

Giờ hắn có hai lựa chọn.

Một chính là hoàn toàn chìm vào hư ảo, để cho thế giới của hắn trôi đi vô định trong muôn vàn các khái niệm vô hình.

Hai là để chân thân của hắn giáng lâm hiện thực, nhưng đồng nghĩa với việc để lộ ra điểm yếu ngay trước mặt đối thủ mình.

Và không cần phải suy nghĩ quá lâu, Bạch Hồn lập tức chọn phương án hai.

Cho chân thân của hắn ra thế giới bên ngoài vẫn có cơ hội sống sót, nhưng nếu hắn cứ để mình trôi dạt trong vô tận hư ảo, hắn sẽ không thể nào chấm dứt được nhân quả với Diệp Hiên và Lâm Bạch.

Khi đó, dù cho hắn có chạy trốn đến chân trời góc biển trong vô hạn hư ảo chăng nữa.

Chừng nào nhân quả vẫn còn, hắn vẫn sẽ bằng đủ loại cơ duyên mà một lần nữa quay trở lại, chấm dứt nhân quả với hai người kia.

Nên chẳng có lý do nào để hắn rời đi cả.

Chân thân tiến vào hiện thực thì tiến vào thôi!

Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ đang chuẩn bị một đợt quyết đấu mới, đột nhiên không gian vũ trụ trở nên rực sáng trước sự xuất hiện của những rễ cây màu trắng.

Những cái rễ cây trắng mọc ra quá nhiều, nhiều tới nỗi gần một nửa diện tích lục địa đã bị những rễ cây này bao phủ.

Chúng giống như những mỏ neo bám vào thế giới này, để cho một con tàu có thể vào bến.

Hoặc là một thế giới giáng lâm.

Khi những cái rễ đã bao phủ cả một vùng rộng lớn, tạo thành một hình tròn khép kín, một vùng dị không gian lập tức được hình thành từ trung tâm những rễ cây ấy.

Chân thân của Bạch Hồn, một gốc cây trắng khổng lồ bắt đầu trồi lên từ cánh cổng nối giữa hư ảo và thực tại.

Kích cỡ to lớn của cái cây ấy sau nhiều lần mở rộng còn lớn gấp hàng ngàn lần so với trước.

Sự xuất hiện của chân thân Bạch Hồn lập tức khiến cho cả Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ phải bất ngờ.

Với ba người họ, đúng là sử dụng chân thân mới có thể phát huy ra tối đa toàn bộ sức mạnh, nhưng đồng thời, chân thân cũng là điểm yếu của bọn họ.

Nếu như sử dụng các hóa thân trên chiến trường, bọn họ sẽ trở thành những người chơi bất tử bất diệt.

Nhưng nếu như vác chân thân ra chiến trường, bọn họ sẽ chẳng khác nào chơi trò chơi một mạng.



Diệp Hiên thấy sự xuất hiện của Bạch Hồn, hắn cũng không nghĩ gì nhiều nữa.

Đối phương đã lôi ra v·ũ k·hí h·ạt nhân trên chiến trường này, vậy thì hắn cũng phải chuẩn bị phản kích.

Từ dòng thời gian, một bộ áo giáp khổng lồ bắt đầu bước đi.

Chỉ bước một bước, người khổng lồ bằng sắt thép này đã có mặt trên chiến trường ở hiện tại.

Kích thước của chân thân Diệp Hiên cũng đã thay đổi rất nhiều so với trước, không hề thua kém so với chân thân của Bạch Hồn.

Ánh mắt tím yêu dị của Lâm Lục Dạ liên tục nhìn qua nhìn lại vào Bạch Hồn và Diệp Hiên.

Giờ chiến trường này đã là cấp độ c·hiến t·ranh h·ạt n·hân, không dừng lại ở xung đột vũ trang như trước nữa.

Với sức mạnh từ chân thân của hai vị không thể diễn tả này, dù có dùng bao nhiêu hóa thân cũng chỉ là sâu kiến.

Muốn tham gia vào trận chiến này thì buộc phải lộ chân thân mới có tư cách.

Thấy vậy, Lâm Lục Dạ cũng đành thở dài.

Muốn sử dụng chân thân của mình, cô phải để cho tinh khí thần được tập hợp đầy đủ, đây lại chính là điều mà Lâm Lục Dạ đã né tránh suốt bao năm qua.

Nhưng nghĩ tới đây, trên môi cô nàng lại nở một nụ cười.

“Trước kia ta thiết kế thể chất của mình chính là để chạy trốn khi Cổ Thần Bóng Tối trong thân thể ta khôi phục.

Nhưng giờ này, ta đã biết chính bản thân mình là Cổ Thần Bóng Tối mà mình luôn sợ hãi.

Nếu như vậy, ta việc gì phải sợ chính bản thân mình nữa.”

Lúc này, sau lưng Lâm Lục Dạ xuất hiện một vòng hào quang do vô số bảng trạng thái đã vỡ vụn tạo thành, đây chính là linh hồn hiện tại, cũng có thể coi là chân thân của cô nàng.

Nhưng là một chân thân chuyên dùng để trốn chạy, nó quá yếu để có thể đi lên chiến trường.

Trong tay trái cô nàng lấy ra một quả cầu màu đen, là Hắc Ám Thế Giới bên trong thân thể cô.

Tinh, khí, thần của Lâm Lục Dạ lúc này đã hội tụ cùng một chỗ, cũng là lúc chân thân thực sự của cô nàng giáng lâm lên thế giới này.

Đại Luân Hồi Ấn!

Một thứ giống như mặt trời đen với 6 vòng xoáy luân hồi được bùng lên từ đầu ngón tay của Lâm Lục Dạ.

Cô nàng lập tức ném cái Hắc Ám Thế Giới của mình vào chính giữa chiêu thức ấy.

Thấy đối thủ của mình đang chuẩn bị một thủ đoạn nào đó, đương nhiên Diệp Hiên sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội đánh lén này được.

Lúc này hoàn toàn khác với lúc trước, khi Lâm Lục Dạ được lực lượng cấp độ siêu thoát bảo hộ, giúp cô ta trở nên bất khả x·âm p·hạm khi hiến tế cho Cổ Thần Bóng Tối.

Giờ cô ta không còn lực lượng nào bảo hộ nữa, nên là một mục tiêu rất dễ đánh.

Chân thân của Diệp Hiên bắt đầu hành động, là một thực thể có kích thước khổng lồ, cả dải ngân hà cũng chỉ là sâu bọ nếu so với hắn.

Nhưng tốc độ của thực thể to lớn này lại không hề chậm một chút nào.

Một nắm đấm to lớn lập tức được giáng xuống, muốn đánh gãy thủ đoạn của đối phương.

Nhưng đừng quên, trên chiến trường này không chỉ có mình Lâm Lục Dạ mà có cả Bạch Hồn vẫn đang ở ngay cạnh.

Hàng chục những rễ cây trắng to lớn, linh hoạt như những xúc tu dễ dàng bám chặt lấy nắm đấm khổng lồ của Diệp Hiên, ngăn không cho nó rơi xuống phía bên dưới.



Cảm nhận được sức mạnh của Bạch Hồn lúc này, Diệp Hiên đánh giá tên này dù đã trở nên mạnh hơn đáng kể, nhưng hắn chưa sờ vào được cánh cửa siêu thoát, cộng với việc tên này chiến đấu dựa quá nhiều vào thế giới lực lượng của Xích Phong giới.

Giờ thế giới ấy đã hoàn toàn c·hết đi, nên chẳng có nguồn năng lượng dồi dào giúp hắn có thể làm mọi chuyện thuận lợi như trước nữa.

Đồng thời, việc một thế giới đ·ã c·hết đi cũng đồng nghĩa với việc Thần Thông của Bạch Hồn không còn khả năng sử dụng được nữa.

Diệp Hiên chỉ cần gạt nhẹ, vô số kiếm khí sắc bén có thể dễ dàng bổ ra thế giới được hắn giải phóng, cắt đứt hơn nửa số rễ cây của Bạch Hồn ngay lập tức.

Khiến cho cái cây kia muốn phản ứng lại cũng không kịp nữa.

Bộ áo giáp khổng lồ lúc này liên tục biến đổi, một đôi cánh kim loại khổng lồ do vô số những thanh kiếm đan vào nhau tạo nên mọc ra từ phía sau lưng.

Bạch Hồn giờ cảm thấy không ổn chút nào rồi.

Một cái vỗ cánh, chân thân của Diệp Hiên đã bay v·út vào không gian, một lực rút khủng kh·iếp thông qua rễ cây còn đang bám trên tay lập tức kéo gốc cây trắng khổng lồ bật gốc khỏi mặt đất.

Cả mảng lục địa nơi Bạch Hồn đang cắm rễ lập tức bị xốc lên.

Người khổng lồ sắt thép lập tức dùng một cú quật qua vai, ném chân thân của Bạch Hồn về mảng lục địa đối diện, tàn phá cả một vùng rộng lớn, làm lục địa vỡ vụn.

Từng khe nứt to lớn xuất hiện quanh nơi gốc cây trắng v·a c·hạm với lục địa, “nước’ từ Duy Độ Đại Dương tràn vào, bao quanh lấy chân thân Bạch Hồn và liên tục ăn mòn thế giới ấy.

Rất nhanh chóng, chân thân của Bạch Hồn đã bị nhấn chìm trong dòng nước tràn đầy sự hủy diệt của Duy Độ Đại Dương.

Bạch Hồn lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác đau đớn mà hắn đã không cảm nhận được từ bao lâu nay.

Cả Bạch Sắc Địa Phủ giờ này đang phải liên tục chống chọi lại trước sự ăn mòn.

Mọi thứ càng trở nên hỗn loạn, Bạch Hồn lại càng bình tĩnh suy xét.

Hắn nhanh chóng tìm kiếm trong kho tàng tri thức mà hắn thu thập được từ bấy lâu nay, những tri thức liên quan tới Hỗn Độn Hải được đám nửa bước siêu thoát ghi chép.

Quả nhiên, hắn cũng đã tìm được thứ mình cần tìm.

Với tốc độ học tập, nghiên cứu và ứng dụng của hắn, cũng sẽ phải mất vài giây để có thể đưa ra phương án nâng cấp và thay mới.

Nhưng trong vài giây đó, Lâm Lục Dạ có thể an toàn hay không thì chỉ có thể dựa vào chính cô, hắn tin rằng cô vợ có thể tự mình vượt qua được.

Diệp Hiên quay người lại, tên Bạch Hồn kia chắc chắn không dễ chịu lắm khi phải ngâm thứ nước ấy nên không uy h·iếp quá lớn nữa.

Chỉ có Lâm Lục Dạ, một kẻ cũng nắm trong tay sức mạnh cấp độ nửa bước siêu thoát mới chính là uy h·iếp lớn nhất đối với hắn.

Nhưng trong lúc hai thực thể kia đánh nhau, Lâm Lục Dạ cũng đã hoàn thành chuyện cô ta cần làm rồi.

Sau khi Đại Luân Hồi kết hợp với Hắc Ám Thế Giới đã tạo ra một phản ứng hóa học mạnh mẽ.

Trong nháy mắt cả một vùng không gian rộng lớn lúc này đã được lấp đầy bởi vô số những vòng xoáy luân hồi, số lượng của chúng nhiều tới vô cùng vô tận, khó có thể đong đếm nổi.

Càng khó đếm hơn nữa, khi mà cứ mỗi giây qua đi, số lượng các vòng xoáy luân hồi lại tăng thêm không biết bao nhiêu lần.

Đây không còn là Đại Luân Hồi nữa, đây là Vô Tận Luân Hồi!

Diệp Hiên thấy vậy, hắn lập tức hành động, muốn chặn đánh đối thủ của mình trước khi cô ta ném cả cái vùng không gian khổng lồ ấy vào mặt hắn.

Một đạo kiếm khí không nhìn không gian, lập tức xuất hiện tại nơi mà Lâm Lục Dạ đang đứng.

Nhưng thấy đạo kiếm khí đang ở ngay sát mình, Lâm Lục Dạ chỉ đơn giản là mỉm cười.

Thời gian xung quanh cô nàng lúc này giống như ngưng đọng.



Kiếm khí của Diệp Hiên muốn tiến thêm cũng là chuyện không tưởng.

Ngay sau đó, một cảnh tượng mà Diệp Hiên không ngờ tới đã xuất hiện.

Thân thể Lâm Lục Dạ đang bị phân tách thành vô số các hạt cơ bản, bị cuốn theo chính chiêu thức Vô Tận Luân Hồi của mình, như thể một con người bình thường yếu ớt trước một thiên thể kinh khủng như hố đen.

Không chỉ thân thể cô nàng mà còn có cả vầng hào quang gồm vô số những mảnh vỡ hệ thống cũng bị cuốn theo.

Nếu còn có ánh mắt ở đây, Diệp Hiên có lẽ sẽ phải dùng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ để nhìn về phía cô ta.

Một thực thể mạnh mẽ như vậy mà lại bị chính chiêu thức của mình nghiền c·hết sao?

Không thể nào!

Vì vậy, cô ta chắc chắn đang có toan tính khác.

Nhưng hắn còn chưa suy nghĩ nhiều, lại có dị biến ở ngay trong cái chiêu thức vừa cắn nuốt Lâm Lục Dạ.

Từ vùng không gian tràn ngập những vòng xoáy luân hồi, có thứ gì đó đang trỗi dậy.

Đầu tiên là cặp sừng to lớn, được cấu tạo từ vô số những bảng trạng thái vụn vỡ màu tím, nhìn giống hươu mà không phải hươu.

Tiếp theo đó, đầu của một sinh vật to lớn trồi hẳn lên khỏi Vô Tận Luân Hồi.

Đó là đầu của một con rồng phương đông, nhưng nhìn vô cùng kỳ lạ.

Nó khiến nhiều người mắc chứng sợ đông đúc c·hết kh·iếp với số lượng con mắt khổng lồ không thể đếm hết trên gương mặt con rồng ấy, tất cả những con mắt đều có màu tím đầy yêu dị, giống y hệt khi Con Mắt Của Hắc Thần được mở ra.

Giữa mi tâm của con quái vật xuất hiện một gương mặt người, một gương mặt không của ai khác ngoài Lâm Lục Dạ, gương mặt của một người đẹp còn đang say giấc nồng giữa hàng tá những thứ kinh dị quỷ quyệt.

Bờm rồng như một mái tóc đen dài suôn mượt, giống như một ngọn đuốc lửa đen tím bùng cháy giữa hư không.

Vảy rồng sao? Không tồn tại.

Từng lớp vảy đã được thay thế bởi những vòng xoáy luân hồi vô cùng vô tận, lần này đến lượt những người mắc chứng sợ lỗ sẽ phải kh·iếp sợ.

Hai chi trước của con rồng không hề ngắn nhỏ một chút nào, thay vào đó chứng thon dài và đầy cơ bắp, với ngũ trảo đầy những móng vuốt sắc nhọn.

Dọc theo thân thể thon thả của loài rồng, có một dải giống như lụa trắng cuốn quanh người cô nàng theo một đường xoắn ốc.

Nếu phóng to dải màu ấy lên, có thể chứng kiến được vô số cánh tay thiếu nữ trắng nõn nà chui ra từ thân thể của con rồng quái dị này, như những n·gười c·hết chìm đang vùng vẫy vươn tay khỏi mặt nước.

Trên mỗi cánh tay phần lớn đều có những v·ũ k·hí cho riêng mình, có thể là đao kiếm, hoặc cũng có thể là súng đạn, đủ các thể loại v·ũ k·hí khác nhau.

Nhưng có vẻ chân thân của Lâm Lục Dạ có vấn đề.

Khi mà cô ta giống như một con rồng đang bị mắc cạn trong chính đại dương Vô Tận Luân Hồi của mình, khi chỉ có một nửa chân thân của thực thể này thoát ra được khỏi mặt nước.

Nhưng chừng đó cũng đủ để khiến đối thủ của cô phải kiêng kỵ.

Chỉ cần có được sức mạnh từ chân thân này, phần sức mạnh được chính quá khứ của Cổ Thần Bóng Tối giao cho cô có thể được phát huy hết mức.

Tinh, khí, thần vốn đã được tách ra từ rất lâu nay đã được tập hợp một lần nữa.

Đây chính là một thứ mà đến cả Bạch Hồn cũng chưa bao giờ chứng kiến, chân thân của cô nàng: Luân Hồi Dị Long.

Cảm nhận được áp lực mà đối thủ của mình phát ra, người khổng lồ kim loại lúc này đứng đó trầm ngâm.

Tiếng nói của Diệp Hiên vang vọng khắp không gian vũ trụ, nói lên nghi ngờ của hắn.

“Trong chiến đấu ngươi mới ngưng tụ chân thân của mình.”

Vậy ra, từ trước đến giờ, ngươi đều dùng trạng thái không hoàn chỉnh của mình để đấu với ta sao?”

Giờ này, đến lượt Diệp Hiên cũng phải dè chừng trước sức mạnh của Vĩnh Dạ Nữ Đế.