Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 280: Thần tiên đánh nhau.



Chương 279: Thần tiên đánh nhau.

Trong lúc tình hình đang căng thẳng, Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ có thể quay ra đánh nhau bất cứ lúc nào.

Bạch Hồn sau một hồi nghiên cứu, hắn cũng đã thích nghi được với môi trường của Duy Độ Đại Dương.

Nhìn về phía chiến trường, hắn cũng không nghĩ ra được, chân thân của Lâm Lục Dạ lại nhìn có vẻ “đặc biệt” như vậy.

Hắn nghĩ tạo hình giống con bạch tuộc hơn là một cái cây của mình đã dị rồi, không nghĩ ra được cô vợ hắn lại còn dị hơn nữa.

Cảm nhận được khí thế đang không ngừng tăng lên của hai người kia, hắn cảm thấy hơi buồn một chút, khi so sánh với hai thực thể nửa bước siêu thoát, thì một tên chỉ có thể so được với một Tiên Đế cảnh như hắn cũng khó có thể trụ được trên chiến trường.

Nhưng không sao, dù sao thì hắn cũng còn lưu lại vài con bài chưa lật.

Hắn bắt đầu vận dụng khả năng mượn sức mạnh từ tương lai mình, một khả năng mà từ rất lâu rồi, từ lần giảng đạo ở Đại Huyền thế giới hắn vẫn chưa sử dụng lại.

Dù sao cái giá để mượn được sức mạnh của chính mình ở tương lai không hề rẻ một chút nào.

Bầu không khí vốn đã rất ngột ngạt khi mà hai thực thể nửa bước siêu thoát chuẩn b·ị đ·ánh nhau, nhưng đột nhiên, hai người lại cảm nhận được sự tồn tại của một thực thể nửa bước siêu thoát thứ ba giáng lâm trên thế giới này.

Ánh sáng trắng lúc này trở nên vô cùng chói mắt, như thể muốn nhuộm trắng cả không gian vũ trụ.

Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ cũng không cảm thấy bất ngờ lắm khi Bạch Hồn trở lại chiến trường.

Nếu như hắn không trở lại và tham gia trận chiến này, đây đúng là một sự thất vọng không hề nhẹ.

Lúc này, Bạch Hồn cảm nhận được sức mạnh của mình đang tăng lên nhanh chóng, hắn cũng không thể nghĩ ra được, tương lai 10 năm sau của mình mới chỉ có thể bước kịp bước chân của hai người còn lại.

Nhưng nghĩ lại thì Lâm Lục Dạ vốn là một Cổ Thần Bóng Tối, Diệp Hiên là kẻ khá may mắn khi hắn chứng kiến và ngộ ra được con đường siêu thoát cho chính bản thân mình.

Còn hắn thì bỏ lỡ mất cơ hội chứng kiến sức mạnh của một kẻ đã siêu thoát, nên cũng chẳng có thể nói được gì nhiều.

Nhưng hắn lại cảm thấy sức mạnh mình mượn từ chính tương lai mình có gì đó không ổn cho lắm.

“A! Ngươi bệnh tâm thần a!”

Bạch Hồn không nhịn được mà tự chửi chính bản thân mình ở tương lai.

Khi mà ngoài sức mạnh đã đạt đến ngưỡng nửa bước siêu thoát ra, không hiểu sao còn lẫn vào bên trong đó một quả bom đang đếm ngược thế này.

Bên cạnh đó, còn có cả một tờ giấy được gửi từ tương lai về quá khứ.

“Móa mày! Tao còn đang bận đánh nhau, gọi điện gì liên tục vậy!

Sức mạnh này! Lấy đi, cùng với cả quà kèm theo nữa!”

Không biết tương lai của Bạch Hồn đang phải ứng phó với những khó khăn như thế nào, nhưng có vẻ không được vui cho lắm khi bị chính bản thân hắn ở quá khứ làm phiền.

Còn về quả bom, nó là một thứ v·ũ k·hí cực mạnh, khi nổ đủ để hủy diệt hoàn toàn Xích Phong giới này.

Đọc giới thiệu được ghi kèm với quả bom ấy, đây là một thứ v·ũ k·hí hoàn toàn có thể làm trọng thương một thực thể nửa bước siêu thoát.

Nghe có vẻ nghiêm trọng nhưng không sao cả, hắn vẫn có tự tin mình có thể quăng quả bom này rời xa khỏi Xích Phong giới trước khi nó nổ tung.

Và giờ thì, quay trở lại với cuộc chơi thôi.

Giờ này, dưới mái vòm của một khu vực giống như một trái đất rỗng.

Ba thực thể nửa bước siêu thoát đang chiếm lĩnh ba hướng khác nhau.



Nhìn có vẻ đây sẽ là một trận hỗn chiến, nhưng thực tế, đây sẽ chỉ là một trận chiến 2 đánh 1.

Vì Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ không rảnh rỗi mà hao tổn lẫn nhau nữa, khi mà sức mạnh của Diệp Hiên vẫn đang ngày càng tăng lên, giống như thể hắn không có hạn mức cao nhất.

Thấy vậy, cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều đồng loạt nhớ tới hai từ “siêu thoát”.

Tên Diệp Hiên kia mà đột phá tới siêu thoát cảnh giới, đạt tới độ cao của Spherias thì đúng là ngày tàn của hai người họ.

Vì vậy, cuộc giao tranh đã diễn ra ngay lập tức.

Không có quá nhiều thời gian cho hai người nữa rồi.

Cả ba thực thể lúc này giống như nhân nút tạm dừng, bọn họ không hề lao vào đánh nhau để diễn một vở kịch quái vật đại chiến.

Thay vào đó, từng v·ết t·hương liên tục xuất hiện trên chân thân của ba người này.

Khi dùng hóa thân hành tẩu ngoài thế giới thực, ba kẻ này đã có thể chiến đấu mà không nhìn vào khoảng cách không gian.

Đừng nói gi tới khi chúng đem chân thân của mình ra ngoài chiến trường này.

Bọn họ giờ chỉ đứng yên một chỗ cũng có thể công kích đối thủ, đánh gần đánh xa gì giờ này cũng đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

Với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, số vết kiếm trên chân thân của bọn họ xuất hiện ngày càng nhiều.

Thân cây của Bạch Hồn lúc này vô cùng thê thảm, như thể có ai đó đã khắc lên trên cái cây ấy vô số những vết sẹo.

Còn với Lâm Lục Dạ, một vài vòng xoáy luân hồi trên thân thể cô đã bị kiếm khí đánh nổ, thương tích của Luân Hồi Dị Long càng ngày càng nặng do Diệp Hiên tập trung đánh cô là chủ yếu.

Với hắn, tên Bạch Hồn kia rất mạnh nhưng là một pháp sư phụ trợ, không phải là một kẻ có thể gây được quá nhiều sát thương cho hắn.

Trên người chân thân của Diệp Hiên lúc này cũng đang bị nhuộm dần bởi hai màu đen trắng của hắc ám và hư ảo.

Cuộc chiến diễn ra ngày càng trở nên khốc liệt hơn.

Không chỉ chân thân của ba thực thể này đã lên trận, mà còn có số lượng quyến tộc đông đảo của ba người cũng đã đi ra tham chiến.

Xung quanh thân cây màu trắng của Bạch Hồn, ô nhiễm do hắn tỏa ra giờ này mạnh hơn vô số lần hóa thân của hắn phát ra.

Dưới phóng xạ ô nhiễm ấy, những vật vô tri như sỏi đá, kim loại cũng bắt đầu hoạt hóa, chúng lập tức có được sinh mệnh của mình, đồng thời cũng có cho mình linh hồn của sinh vật sống.

Nhưng ngay sau đó, linh hồn của chúng lập tức mọc ra những rễ cây trắng, cắn nuốt thân thể mới được tạo ra không lâu của mình.

Vô số các Bạch Hồn Tinh Linh cứ như vậy được tạo ra, gia nhập vào đội quân đi ra từ Bạch Sắc Địa Phủ vốn đã vô cùng đông đảo.

Thành ra khu vực xung quanh Bạch Hồn, cả vùng đất đang dần hóa thành hư vô, khi tất cả vật chất đều bị đem đi sản xuất các tinh linh.

Dẫn đầu đội quân đông khủng kh·iếp này là 4 vị chỉ huy của hắn, Số 1, Số 3, Số 4, Số 5.

Giờ những người này đã được Bạch Hồn cải tạo lại, kết hợp với linh hồn của 5 vị Tiên Đế lãnh đạo Tiên Đình, sức mạnh của họ hiện tại đã đạt tới Tiên Vương cảnh.

Nhưng khoan đã?

Chẳng phải có tận 5 linh hồn Tiên Đế cảnh hay sao? Linh hồn cuối cùng đi đâu rồi?

Thực ra Bạch Hồn đã sớm hồi sinh lại một chỉ huy đ·ã c·hết đi từ lâu là Số 2, đồng thời hắn cũng kết hợp linh hồn của Tiên Đế cuối cùng với tên này.

Nhưng hiện tại trận chiến với Diệp Hiên tuy khốc liệt, nhưng hai bên vẫn còn chỗ trống để giảng hòa.



Nếu hắn đem Số 2 lên chiến trường, có lẽ Diệp Hiên sẽ tức lồng lộn lên mà không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trừ khử hắn.

Hắn không phải là một kẻ đã siêu thoát, đạt được trạng thái bất tử bất diệt chân chính, nên hắn cũng sẽ không đem mạng mình ra đánh cược rằng Diệp Hiên sẽ bỏ qua, khi tên kiếm sĩ đó biết được Bạch Hồn chính là thủ phạm hại c·hết 11 cô vợ của hắn.

Nên giờ, Số 2 vẫn được Bạch Hồn giấu sâu trong Bạch Sắc Địa Phủ của mình.

Về phía Lâm Lục Dạ, số lượng anh linh nhiều tới vô cùng vô tận, liên tục được đi ra từ những vòng xoáy luân hồi.

Phần lớn những người này ban đầu cũng chỉ là những nhân vật tồn tại bên trong những thế giới giả lập, nhưng ngay khi bước ra thế giới bên ngoài, bọn họ đã lập tức lột xác, trở thành những con người có máu có thịt.

Hơn nữa, vì dữ liệu của bọn họ đã được lưu lại trên người Luân Hồi Dị Long, nên dù có t·ử t·rận trên chiến trường chăng nữa, bọn họ một lần nữa sẽ trỗi dậy từ dữ liệu gốc của mình trong những vòng luân hồi bất tận.

Trước quân số đông đảo của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, Diệp Hiên làm sao có thể kém hai người đó được.

Những tu sĩ hay cả người bình thường bị ảnh hưởng bởi hắn và kiếm của hắn, tất cả các sinh vật sinh sống trong Kiếm Giới lúc này được giải phóng.

Số lượng quyến tộc của Diệp Hiên đúng là không đáng nhắc tới nếu so sánh với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ hiện tại.

Nhưng đừng quên, tên này còn có vô số các biến thể của hắn ở vô số các thế giới song song.

Từng cánh cổng không gian giống như những tấm gương được mở ra, đi ra từ đó là một lực lượng các quyến tộc với vẻ ngoài đầy gai góc và sắc bén, được Diệp Hiên kêu gọi ra từ vô số các thế giới song song khác nhau.

May cho hai người kia là Diệp Hiên giờ vẫn chỉ là nửa bước siêu thoát, sức mạnh mà hắn có thể điều động là có hạn.

Nếu không, hắn đã sử dụng số lượng vô hạn các dị bản từ những thế giới song song của hắn ra, đè bẹp hoàn toàn đội quân quyến tộc của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Với sự giúp sức từ chính hắn ở vô số dòng thời gian khác biệt.

Đội quân quyến tộc của Diệp Hiên giờ này đã áp đảo số lượng, và ngang bằng với quân số của hai đối thủ.

Nếu không phải giới hạn về sức mạnh và thời gian, quân số của Diệp Hiên hoàn toàn có thể nhấn chìm hai đội quân kia.

Cả vũ trụ vốn tưởng chừng đã hóa thành một nơi tĩnh lặng không sự sống, nhưng giờ, mọi thứ lại đột ngột thay đổi, trở nên ồn ào và náo nhiệt hơn hẳn.

Dưới lục địa, liên quân của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ với hàng đống khí tài quân sự đang giao chiến với quyến tộc của Diệp Hiên, những đối thủ cũng sở hữu sức mạnh quân sự không hề thua kém.

Trên bầu trời, đủ loại máy bay phủ kín cả bầu trời, từng chiến hạm to lớn giao chiến chiếu sáng cả vũ trụ tăm tối.

Cao thủ chân chính của cả hai phe giao chiến, đánh nát không gian, phá tan lục địa, khiến cho nước biển từ Duy Độ Đại Dương tràn vào thế giới đổ vỡ này nhanh hơn hẳn.

Khiến cho phạm vi chiến trường rộng lớn càng lúc càng trở nên chật hẹp.

Lúc này, cả ba người Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và Diệp Hiên đã tung ra tất cả những con bài họ có thể tung ra trên chiến trường này.

Từ những chiêu thức mạnh nhất cho tới những thứ chỉ được coi là râu ria không đáng nhắc tới.

Nhìn qua, thế trận giữa hai phe này có vẻ cân bằng, nhưng thực tế, Diệp Hiên đang ngày càng chiếm ưu thế.

Không kể chân thân của tên đó đang lấy một địch hai, sức mạnh đang ngày càng tăng lên giống như không có hạn mức cao nhất.

Số lượng quyến tộc của hắn cũng nhận ảnh hưởng từ đầu nguồn là Diệp Hiên mà trở nên ngày càng mạnh mẽ, dần dần áp chế hai đội quân còn lại.

Đó là còn chưa kể số lượng của chúng đang ngày càng tăng thêm theo thời gian, dù cho lực lượng của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ có liên tục được hồi sinh tham chiến chăng nữa.

Có vẻ kẻ nắm trong tay chiến thắng là ai thì nhìn một mắt là thấy ngay.

Thời gian càng về sau, mọi thứ đều dần trở nên khó nhằn.



Chiến binh mạnh nhất mà Bạch Hồn có là Số 1 đã gục ngã, sau khi hạ gục năm đối thủ có cảnh giới tương tự bên phía Diệp Hiên.

Điều tương tự cũng xảy ra với những chỉ huy còn lại.

Dù sao sức mạnh mới nhất mà đám người này nghiên cứu ra được là Thần Thông Pháp Khí cũng đã mất đi uy lực vốn có, khi mà Xích Phong giới đã bị phá hủy chỉ còn là cái xác không.

Với những anh linh đi ra từ luân hồi của Lâm Lục Dạ, chuyện tương tự cũng đã xảy ra, khi mà đội quân của bóng đêm dần bị đẩy lùi bởi những tay kiếm sĩ.

Mặc kệ trận chiến có đang diễn ra ác liệt như thế nào ngay dưới kia, bên cạnh Nhân Đạo Đại Trận, có một bóng người vẫn đang thẫn thờ nhìn lên trời cao, nhìn vào những trận chiến khủng kh·iếp đang diễn ra trong không gian.

Trong Hỗn Độn Thần Liên, Vạn Cổ Tiên Đế cảm thấy tên Lâm Bạch này giống như đ·ã c·hết một nửa rồi.

Ánh mắt hắn nhìn lên chiến trường đầy vẻ vô vọng.

Là một thể với Lâm Bạch, nên vị Tiên Đế này rất nhanh chóng đã biết được tại sao tên này lại suy sụp nhanh như vậy.

Con đường báo thù của hắn đã trở nên vô vọng rồi.

Diệp Hiên quá là mạnh, hai kẻ mà hắn vốn không để vào mắt cũng mạnh không kém là bao.

Còn hắn thì sao?

Trong tầm nhìn của hắn, đã có hơn 10 kẻ có cấp độ sức mạnh tương đương Tiên Vương cảnh đang giao chiến trên bầu trời kia.

Mỗi một người trong số chúng đều có thể mạnh ngang bằng, hoặc vượt qua hắn ở thời điểm hiện tại.

Đó mới chỉ là đám tay chân không đáng nhắc tới của ba người kia mà thôi, còn sức mạnh của những thực thể kia mạnh đến mức nào thì hắn cũng đã chứng kiến.

Chợt, giọng nói của Vạn Cổ Tiên Đế vang lên.

“Lâm Bạch, ngươi thấy trận chiến trên bầu trời kia thế nào?”

Nghe thấy giọng nói này, Lâm Bạch cũng không nổi nóng như lúc trước nữa, hắn chỉ bình tĩnh trả lời bằng bốn chữ.

“Thần tiên đánh nhau.”

Biết được tên Lâm Bạch này đã sợ rồi, Vạn Cổ Tiên Đế thở phào nhẹ nhõm, hắn có lẽ có thể thuyết phục tên này rời đi Liên Minh Nhân Loại, rời đi càng xa càng tốt.

Tốt nhất là xa tới cái nỗi Lâm Bạch không còn gặp lại bất cứ ai trong ba người kia nữa.

“Haha, đúng vậy, ba người kia đúng là quái vật mà, ta chưa từng thấy bất cứ ai đột phá cảnh giới nhanh như vậy, đột phá liên tục như ăn cơm uống nước.

Chúng mạnh tới nỗi, ta ở thời đỉnh cao cũng khó có thể sánh bằng đâu.

Vì vậy, Lâm Bạch chúng ta mau rút đi, ngươi có cố gắng cũng không thay đổi được tình hình, chi bằng rút lui rồi tìm một thế giới mới để tu luyện.

Đến khi đột phá đến nửa bước siêu thoát ngươi có thể quay trở lại báo thù sau.

Lưu được núi xanh thì sợ gì không có củi đốt.”

Vị Tiên Đế bắt đầu thuyết phục Lâm Bạch.

Nhưng có vẻ, Lâm Bạch hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời này.

Hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu trong trầm mặc, khiến cho Vạn Cổ Tiên Đế tuyệt vọng luôn rồi.

Tên điên này!

Hắn vẫn còn muốn ở lại báo thù hay sao?

Đây rõ ràng chính là chịu c·hết a!