Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 281: Chấm dứt nhân quả.



Chương 280: Chấm dứt nhân quả.

Ánh mắt Lâm Bạch vẫn nhìn chằm chằm lên trời cao, nơi trận chiến khốc liệt vẫn đang diễn ra.

Đặc biệt là khi cái cây khổng lồ trắng nào đó ném ra một quả bom tỏa ra áp lực kinh khủng về phía đối thủ của mình.

Nếu như bộ giáp khổng lồ kia không phòng ngự nhanh chóng, có lẽ thế trận nhìn như cân bằng này đã b·ị đ·ánh vỡ ngay sau đó.

Một nửa vũ trụ sáng rực lên, nhưng v·ụ n·ổ lập tức bị người khổng lồ sắt thép hất bay ra ngoài Hỗn Độn Hải.

Dù đã đỡ được quả bom nhưng thế trận lại đảo chiều, khi một lượng lớn quyến tộc của Diệp Hiên đã bay màu ngay lập tức, đội quân của gã kiếm sĩ đang có thế áp đảo lại bất ngờ bị đối thủ áp chế ngược.

Lâm Bạch vẫn nhìn và chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Trong con mắt của hắn lúc này chỉ còn lại băng lãnh tỉnh táo tuyệt đối.

Không hề có chỗ cho bất cứ ngọn lửa của phẫn nộ và hận thù nào ở đây.

Đến cả Vạn Cổ Tiên Đế vốn đang tuyệt vọng khi nhìn vào cũng phải ngẩn người.

Con mắt của tên Lâm Bạch này, nó giống như con mắt của một vị cao tăng đại triệt đại ngộ, hoàn toàn khác biệt so với con mắt của một kẻ phát cuồng vì phẫn nộ, giống như thể tên này đã đổi một người hoàn toàn khác.

Lâm Bạch bắt đầu thở dài đầy buồn bã.

“Ngươi nói hay lắm đấy, Vạn Cổ.

Nhưng rất tiếc, ta muốn báo thù ngay trong ngày hôm nay.”

Nghe vậy, Vạn Cổ Tiên Đế cũng đành chịu c·hết.

Trong một không gian ý thức bên trong Hỗn Độn Thần Liên, vị Tiên Đế này đã hoàn toàn nằm ngửa chờ c·hết.

“Ngươi đúng là một con thiêu thân mà, cứ lao vào lửa rồi c·hết c·háy như vậy sao? Lâm Bạch?”

Nhưng Lâm Bạch chỉ đáp lại Vạn Cổ Tiên Đế chỉ có một vẻ trầm lặng.

Vài giây phút yên tĩnh sau đó, hắn đưa ra đáp án của mình.

“Ta buộc phải làm như vậy nếu muốn có thể báo thù.

Nếu như ta trốn đi để tìm một nơi đột phá, thì tên Diệp Hiên kia có lẽ đã đạp lên con đường siêu thoát rồi.

Ta tự biết mình mấy cân mấy lạng mà.

Khoảng cách giữa chúng ta hiện tại đã rất xa rồi, chờ tới khi ta đột phá nửa bước siêu thoát lại càng xa hơn nữa.”

Ánh mắt của Lâm Bạch lúc này chỉ còn lại duy nhất một quyết tâm báo thù mà thôi.

“Vì vậy, hôm nay dù có c·hết, ta cũng phải khiến cho Diệp Hiên không thể nào thoải mái được.”

Thấy tên Lâm gia thiếu chủ đã quyết tâm như vậy, Vạn Cổ Tiên Đế cũng hết cách.

Hắn đúng là vận xui tám đời mới đoạt xá ngay phải một tên điên như thế này.

Nhưng giờ hắn cũng là một kẻ đã bị dồn vào bước đường cùng rồi, chỉ có một con đường duy nhất là đường c·hết mà thôi.

Nghĩ như vậy, một ngọn lửa điên cuồng giống như được đốt lên trong lòng Vạn Cổ Tiên Đế.

Nếu như đường nào cũng là đường c·hết, vậy thì lựa chọn cách c·hết làm sao cho oanh liệt nhất.

“Lâm Bạch! Ta có một môn bí pháp, ngươi muốn thử qua không?

Không chừng có thể giúp ngươi đánh tên Diệp Hiên kia trọng thương cũng nên.”

Nghe thấy tên Vạn Cổ Tiên Đế nói vậy, Lâm Bạch lập tức nhíu mày lại.

Nhờ vào Đoạt Mệnh Thuật, giờ Lâm Bạch chính là Vạn Cổ Tiên Đế, còn bí pháp nào mà tên Tiên Đế đó biết mà hắn lại không biết chứ?



Với vốn tri thức hiện tại của Lâm Bạch, hắn đã xem qua xem lại nhiều lần kí ức của vị Tiên Đế kia, và có một kết luận.

Bí pháp đủ mạnh để tiêu diệt được Diệp Hiên? Không hề tồn tại.

Nhìn cái ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc đang nhìn về phía Hỗn Độn Thần Liên, nhìn về phía phần ý thức duy nhất còn lại của Vạn Cổ Tiên Đế.

Vị Tiên Đế cất lên tiếng cười điên cuồng vang vọng trong lòng Lâm Bạch.

“Haha! Đừng nhìn ta như thế chứ Lâm Bạch.

Bên trong kí ức của ta đúng là không có bí pháp mà ngươi cần, nhưng đây là một bí pháp ta có được bên trong Hỗn Độn Thần Liên.

Ngươi liệu có muốn thử hay không?

Và có can đảm đánh đổi mạng sống của mình để báo thù hay không đây?”

Nói rồi, ý chí còn sót lại của Vạn Cổ Tiên Đế đưa bí pháp không biết được chui ra từ đâu kia cho Lâm Bạch xem qua.

Nhìn thấy bí pháp này, ánh mắt Lâm Bạch trở nên sáng rực.

Nếu nó thực sự thành công, việc hắn có thể đánh trọng thương Diệp Hiên, thậm chí có khả năng ra một đòn chí mạng, đ·ánh c·hết tên kiếm sĩ ấy là hoàn toàn khả thi.

Còn về lai lịch của bí pháp, Lâm Bạch cũng biết được thông qua chia sẻ thông tin với ý thức của vị Tiên Đế.

Đây là thứ được Vạn Cổ Tiên Đế tìm thấy khi nó được khắc lên không gian nội bộ của Hỗn Độn Thần Liên, một bí pháp nhìn kiểu gì cũng không giống thuộc về bên tiên đạo.

Điều này lại khiến Lâm Bạch cảm thấy một cảm giác thật quen thuộc, giống y như khi hắn bị Vạn Cổ Tiên Đế hố thông qua đánh dấu hệ thống.

Nhưng đến giờ phút này rồi, Lâm Bạch cũng chẳng muốn nghĩ ngợi gì nhiều nữa.

Có hố thì có hố thôi, dù sao c·hết trong hy vọng còn tốt hơn là sống trong tuyệt vọng dày vò.

Không giông dài, Lâm gia thiếu chủ lập tức sử dụng bí pháp.

Hắn cố nâng cánh tay phải của mình lên, khi mà phần lớn xương cốt trong thân thể vẫn đang vụn vỡ.

Lúc này, thân thể Lâm Bạch cũng dừng quá trình biến dị, tiên lực thuần túy của một Tiên Vương cảnh cũng trở lại, nhanh chóng chữa trị, khôi phục thân thể bị tàn phá bởi sức mạnh hỗn loạn trở lại như cũ.

Bốn bông hoa sen trên thân thể hắn một lần nữa chui vào trong xác thịt, toàn bộ hỗn loạn đã được ngưng tụ lại một chỗ, ngưng tụ trên cánh tay phải đang biến dị ngày càng nhiêm trọng của hắn.

Trước khi cánh tay hoàn toàn biến đổi, Lâm Bạch lấy ra một thứ nhìn như một viên thủy tinh.

Là lõi của một hệ thống, thứ đang trong trạng thái gần như thoi thóp khi bị Vạn Cổ Tiên Đế bóp vụn.

Hắn đặt nó vào trong lòng bàn tay phải, trước khi cả cánh tay biến dị hoàn toàn.

Sau một hồi máu thịt và xương cốt không ngừng nhúc nhích.

Lâm Bạch một lần nữa khoác lên trên mình vẻ ngoài của một tu sĩ trong tiên đạo.

Kích thước to lớn của hắn một lần nữa đã trở lại làm một người bình thường.

Vẫn là dáng vẻ uy nghiêm của một vị Tiên Đế, chỉ khác là bộ đế bào sau nhiều lần bị dày vò, không ngừng biến đổi giờ đã rách tan rách nát giống như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

Tuy vậy, cánh tay phải của hắn giờ này lại biến đổi vĩnh viễn.

Toàn bộ năng lượng và ô nhiễm của sức mạnh hỗn loạn đã được tụ hợp lại bên trong cánh tay ấy, biến đổi nó, tạo hình nó trở thành một mũi thương hình xoắn ốc dài hơn 2 mét.

Bên trên mũi thương không thể diễn tả ấy, ngoài một đống các khí quan bị trộn lẫn với nhau ra, vẫn có 4 bông hoa sen mọc lên giống như thể mọc lên từ bùn lầy của máu thịt.

Lâm Bạch lúc này cảm nhận được một cảm giác vô cùng suy yếu, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm nhận được sức mạnh của mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Vì mất đi Hỗn Độn Thần Liên làm căn cơ, tu vi Tiên Vương cảnh của Lâm Bạch trở nên vô cùng phù phiếm, giống như một ngọn nến sắp tàn trong gió.



“Xem ra ta không còn nhiều thời gian nữa rồi.”

Không suy nghĩ gì nhiều nữa, Lâm Bạch đạp chân, đi xuyên qua không gian đã vụn vỡ của Xích Phong giới này.

Hắn băng qua những bãi chiến trường nơi hai phe đang giao chiến, những nơi có quy mô c·hiến t·ranh khủng kh·iếp, có thể dễ dàng nghiền nát một Tiên Vương cảnh đang suy yếu như hắn bất cứ lúc nào.

Nhưng có một lớp hào quang mạnh mẽ đã bám xung quanh Lâm Bạch, giúp hắn né tránh toàn bộ những sát thương khi băng qua chiến trường.

“Cảm ơn ngươi, Vạn Cổ.”

Hắn biết những hào quang bảo vệ hắn vừa rồi chính là do Vạn Cổ Tiên Đế trong Hỗn Độn Thần Liên đã ra tay bảo vệ hắn.

Một tiếng cười đầy điên loạn vang lên.

“Haha! Tiểu tử! Lên đi nào dùng cái tu vi Tiên Vương cảnh phù phiếm ấy mà thử nghịch phạt nửa bước siêu thoát đi!

Ta muốn chứng kiến uy lực của một chiêu này liệu có đủ rực rỡ! Có đủ hoành tráng đưa tiễn ta đoạn đường cuối cùng hay không!”

Lâm Bạch lúc này bình tĩnh hơn bao giờ hết, hắn cảm nhận được vị Vạn Cổ Tiên Đế kia đã hoàn toàn điên rồi.

Lúc trước, vị Tiên Đế này có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn được như vậy là nhờ sức mạnh hỗn loạn đã được phân bố đều khắp thân thể hắn.

Nhưng giờ, toàn bộ sức mạnh hỗn loạn đã được truyền thẳng vào cây thương xoắn ốc do tay phải hắn tạo thành, đồng thời cũng chính là vị trí mà Hỗn Độn Thần Liên, nơi đang lưu trữ chút lý trí cuối cùng của Vạn Cổ Tiên Đế.

Nhờ một trường lực đầy hỗn loạn và vặn vẹo, Lâm Bạch cứ như vậy đi xuyên qua không gian, xuyên qua vô số chiến trường.

Hắn ngày càng nhìn thấy hình bóng của Diệp Hiên, kẻ thù của Lâm gia rồi.

Nhưng nhìn thấy hình bóng là một chuyện, có tiếp cận được với bộ giáp khổng lồ ấy được không lại là một chuyện.

Khoảng cách của hai bên nhìn có vẻ rất gần, nhưng thực tế, hai bên lại cách xa cả ngàn năm ánh sáng.

Càng tiến lại gần Diệp Hiên, các cuộc t·ấn c·ông xuyên qua không thời gian của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ càng dày đặc, đến trường lực hỗn loạn đang bảo hộ Lâm Bạch giờ cũng khó bảo trụ hắn.

Còn chưa kể không gian càng tới gần kiếm giới lại càng trở nên vững chắc hơn.

Khiến cho việc thực hiện những bước nhảy không gian là vô cùng khó khăn.

Nếu không thể vượt qua được khoảng cách này, Lâm Bạch sẽ kiệt sức trước khi có thể chạm được vào Kiếm Giới của Diệp Hiên.

Nhưng đúng lúc này, đầu thương hỗn loạn trên tay phải của Lâm Bạch cũng cảm nhận được lực cản khủng kh·iếp mà Lâm gia thiếu chủ đang gặp phải.

Nó tự chủ xoay vòng, một lực đẩy mạnh mẽ lập tức xé nát một vùng không gian phía trước, khiến cho lực cản giảm đi nhanh chóng.

Biết là Vạn Cổ Tiên Đế lại giúp đỡ mình, Lâm Bạch cũng biết thời gian quý giá, hắn nhanh chóng lao thẳng về phía trước, hướng thẳng tới chân thân của Diệp Hiên.

Sự xuất hiện của Lâm Bạch cũng làm cho ba thực thể đang đánh nhau phải chú ý.

Nhưng giờ bọn họ đang bận đối phó đối phương, nên không ai rảnh mà muốn xử lý con ruồi nhỏ lạc vào chiến trường này làm gì.

Nhờ vậy, Lâm Bạch có thể thoải mái tiếp cận Kiếm Giới mà không bị ngăn cản, dù cho nhiều lần hắn phải liên tục đổi đường bay do uy lực của những v·ụ n·ổ lan tràn trong không gian, nhưng không sao, từng đó cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Mũi thương chứa đầy sự hỗn loạn đâm thẳng vào lớp vỏ bọc của Kiếm Giới.

Năng lượng mạnh mẽ tỏa ra, khiến cả ba người trên chiến trường này cũng không thể ngờ được uy lực của nó lại có thể lớn đến vậy.

Chỉ thấy lớp vỏ bọc của Kiếm Giới lúc này đang bị mũi thương hỗn loạn làm biến dạng.

Nhưng như thế có vẻ vẫn chưa đủ.

Lúc này, Vạn Cổ Tiên Đế cũng có được một vài giây phút thanh tỉnh cuối cùng.

Hắn thấy Lâm Bạch điều khiển mũi khoan này quá mức thô ráp, khiến cho sức mạnh của Hỗn Độn Thần Liên đã không được phát huy tối đa, vì vậy, hắn tự thân điều chỉnh lại mũi khoan một chút.

Lâm Bạch cảm nhận được có một ý chí khác đang điều chỉnh lại mũi khoan, nhưng hắn lập tức nhận ra kẻ đó là ai và cũng không quan tâm, để mặc cho vị Tiên Đế kia thích chỉnh như thế nào cũng được.

Ngay sau đó, sát thương của đầu thương hình mũi khoan đã tăng lên nhanh chóng.



Trong nháy mắt, bằng một cách mà cả Diệp Hiên, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng không nghĩ ra được, một lỗ thủng lớn đủ để cất chứa một thiên hà đã được đục ngay trước ngực của người khổng lồ sắt thép.

Việc phá hủy được lớp vỏ bọc của Diệp Hiên cũng vô cùng nguy hiểm, lập tức khiến cho vô số kiếm khí trong thế giới của thực thể này được giải phóng.

Và trong cơn bão kiếm khí đang ập tới ấy, lớp trường lực hỗn loạn đang che chở Lâm Bạch cũng khó có thể chống chịu được.

Vô số những vết cắt xuất hiện trên người Lâm gia thiếu chủ, nhiều chỗ trên thân thể hắn giống như bị người cắt thành từng lát mỏng.

Nhưng với ý chí báo thù mãnh liệt, dù đã bị kiếm khí cắt đến chỉ còn nửa người trên, Lâm Bạch vẫn lao nhanh về phía trước.

Diệp Hiên lúc này muốn ngăn chặn Lâm Bạch có thể tiến sâu hơn.

Nhưng nhân cơ hội hắn đang suy yếu, cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đều tăng cường độ t·ấn c·ông lên khiến cho tên kiếm sĩ không thể nào rảnh tay ngăn chặn được Lâm Bạch xâm nhập vào Kiếm Giới.

Cứ như vậy, Lâm gia thiếu chủ đã xâm nhập thành công vào trong thế giới của Diệp Hiên.

“Haha… Tiểu tử, chúng ta thành công rồi, sau đó hãy làm thật hoành tráng vào…”

Đó là những lời cuối cùng mà Vạn Cổ Tiên Đế có thể nói được trước khi hoàn toàn tan biến.

Thấy vị Tiên Đế này tan biến, Lâm Bạch trong lòng lại cảm thấy nặng nề.

Hai người ban đầu vốn là kẻ thù, một kẻ đoạt xá và một kẻ bị đoạt xá.

Nhưng ngay sau đó, Đoạt Mệnh Thuật được kích hoạt, khiến cho hai người không liên quan nay lại hóa thành một.

Đến cuối cùng, một tia ý chí còn sót lại của vị Tiên Đế này lại trợ giúp hắn hoàn thành ước nguyện của mình.

Có lẽ hắn đã không chỉ mất đi cả gia tộc mình, mà hắn còn mất đi một người bạn.

Giờ khắc quan trọng này, Lâm Bạch không muốn nghĩ nhiều hơn nữa.

Hắn đáng lý ra là một kẻ đ·ã c·hết nhưng một lần nữa trồi lên từ địa ngục, một ác ma vất vưởng chốn trần gian này với một lý do duy nhất, hắn đơn giản chỉ là một linh hồn báo thù.

Và thứ duy trì hắn tồn tại ngay lúc này chính là báo thù mà thôi.

Thân thể tàn tạ của Lâm Bạch tiến sâu vào Kiếm Giới, nơi đây kiếm khí nồng đậm, chỉ cần tiếp xúc với không khí cũng sẽ bị cắt chém.

Lâm Bạch đã mù ngay lập tức khi tiến vào thế giới này, phổi của hắn cũng đã bị vô số kiếm khí chém nát.

Thân thể, linh hồn của vị Lâm gia thiếu chủ này nhanh chóng bị băm thành vô số hạt cơ bản tung bay trong gió, chỉ để lại một đầu mũi thương hình xoắn ốc vẫn còn ở nơi đó.

Một đầu mũi thương đầy hỗn loạn.

Oanh!

Vụ nổ lớn đầy màu sắc xuất hiện từ bên trong Kiếm Giới, lập tức khiến cho chân thân của Diệp Hiên quỵ ngã.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ muốn nhân cơ hội này lao lên xử Diệp Hiên.

Nhưng ngay sau đó, cả hai người đã lập tức dừng lại hành động của mình.

Bởi vì bọn họ cảm nhận được, tia nhân quả như có như không kia cuối cùng cũng đã biến mất.

Toàn bộ nhân quả giữa hai người họ và Lâm gia cuối cùng cũng đã kết thúc.

Có lẽ, ngay từ đầu, sợi nhân quả này không hề ép buộc hai người họ phải tự tay chém g·iết Diệp Hiên, mà chỉ đơn giản là tạo cơ hội giúp cho người Lâm gia cuối cùng là Lâm Bạch có cơ hội báo thù.

Và cái báo thù ở đây là gì thì bọn họ cũng đã chứng kiến, đó chính là để Lâm Bạch có cơ hội làm trọng thương Diệp Hiên.

Trận chiến này có lẽ cũng đã tới hồi kết khi Lâm Bạch đã chấm dứt sợi nhân quả này.

Về phía Diệp Hiên, hắn cũng cảm nhận được hai đối thủ của mình không còn ý định tiếp tục cuộc chiến này nữa, nên hắn cũng hạ lệnh cho toàn bộ quyến tộc ngừng bắn.

Còn bản thân hắn lại tìm được một thứ mà tên Lâm Bạch kia đã để lại.

Xác của một hệ thống.