Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 282: Siêu thoát, chém đứt vận mệnh.



Chương 281: Siêu thoát, chém đứt vận mệnh.

Chiến trường ồn ào vài phút trước giờ đã trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Vì hai bên đã ngừng bắn và ngồi vào trong bàn đàm phán.

Cả ba người cũng đã giải trừ trạng thái chân thân của mình, và lại một lần nữa dùng hóa thân đi lại trên mặt đất của lục địa đã đổ nát này.

Sau lưng của hai phe là những lực lượng q·uân đ·ội vô cùng đông đảo, không chỉ đông về quân số mà còn cả những trang thiết bị đang bay đầy trời ngay sau lưng họ.

Tất cả chỉ để tạo thế cho cuộc đàm phán trên một chiếc bàn gỗ đơn sơ mộc mạc.

“Ý của hai ngươi là các ngươi tập kích ta cũng vì nhân quả với Lâm gia thôi sao?”

Diệp Hiên sắc mặt lúc này cũng vô cùng trầm ngâm, hắn cũng được hai người kia kể xong đầu đuôi câu chuyện, về nguyên nhân dẫn tới cuộc xung đột này.

Bạch Hồn kể xong nguyên nhân, hắn cũng đành nhún vai tỏ vẻ bất lực.

“Thì chúng ta cũng đành chịu thôi chứ biết sao bây giờ.

Dù cho tên Lâm Bạch kia có đối xử tệ bạc với ta, thậm chí là hắn còn ăn chặn, t·ham n·hũng luôn cái hệ thống của ta chăng nữa.

Có một sự thật không thể phủ nhận được, đó chính là tiền vốn để ta có thể phát triển nhanh như hiện tại có rất nhiều được lấy ra từ cái gia tộc ấy.”

Tiếp đó, Bạch Hồn lập tức vỗ vai, kéo gần Lâm Lục Dạ về phía hắn.

“Hơn nữa, bà xã của ta vốn là một người nhân tạo, dù không có cùng huyết thống chăng nữa nhưng nói gì thì nói, cô ấy cũng có nhân quả vô cùng lớn với Lâm gia.

Nên tất cả mọi chuyện suy cho cùng cũng bắt đầu từ nhân quả.

Chúng ta cũng đã thử rất nhiều cách, cũng thử bói toán, dự báo, xem trước tương lai rất nhiều lần.

Nhưng lần nào, kết quả mà chúng ta nhận được vẫn luôn là hai ta sẽ c·hết bằng cách này hay cách khác, dưới lưỡi kiếm của ngươi nếu chúng ta không tham gia trả nợ nhân quả trong trận chiến lần này.”

Nghe Bạch Hồn nói vậy, Diệp Hiên cũng trầm ngâm.

“Thì ra là vậy sao?

Ta cũng tương tự hai ngươi, ta đã dùng mô phỏng tương lai vô số lần, trận chiến giữa chúng ta giống như một định mệnh không thể nào tránh khỏi.

Nếu ta cố gắng trốn tránh trận chiến lần này, ta cũng sẽ bị hai người các ngươi quây đánh đến c·hết ở một tương lai khác.”

Nghe tên kiếm sĩ đầu xù nói vậy, cả bàn đàm phán lúc này đều trở nên vô cùng trầm lặng.

Trong lòng ba người lúc này đều có chung một ý nghĩ.

“Nhân quả đúng là rắc rối mà.”

Giờ bọn họ bắt đầu nghi thần nghi quỷ, chẳng lẽ có ai đó đã can thiệp vào vận mệnh của họ hay sao?

Bầu không khí trầm lặng này tiếp tục trong một vài giây sau đó, nhưng cuối cùng cũng bị Diệp Hiên đánh vỡ.

“Nếu như vậy, về lý thuyết thì nhân quả giữa chúng ta đã kết thúc, giờ chúng ta không có oán, cũng chẳng có thù, nên mọi chuyện cứ kết thúc trong hòa bình vậy đi.

Còn những trận chiến lúc trước chỉ coi như chúng ta đang cùng nhau luận bàn, không phải là đấu tranh sinh tử gì cả.”

Hai người nghe vậy cũng gật đầu nhẹ, dù sao hai người họ cũng không có ý định muốn đánh nữa.

Bạch Hồn cũng nhanh chóng bổ sung thêm một số điều kiện.

“Nếu ngươi nói trận chiến lần này chỉ là một trận luận bàn đơn thuần, nên dù cho hai bên có tiêu hao tổn thất như thế nào cũng không thể tính toán, đúng chứ?”



Diệp Hiên liếc nhìn qua Bạch Hồn một chút, tên này rõ ràng vẫn là một dạng tư bản không muốn phải trả quá nhiều lợi ích.

Vì nhìn kiểu gì thì Diệp Hiên vẫn là một người chiếm ưu thế trong cuộc chiến này, khi mà hắn đã lấy một cân hai, thậm chí nếu như không có Lâm Bạch nhảy vào phá đám.

Rất có thể hiện tại Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ là những người đã nằm xuống đất, phải chịu một thất bại thay vì một trận hòa như thế này.

Diệp Hiên nhìn rất nhiều vào tương lai, hắn muốn biết đối phương sẽ quyết định như thế nào, và hắn chỉ thấy được một sự hỗn loạn, giống như thể hắn đang nhìn vào một cái tivi bị nhiễu.

Rõ ràng là đối phương cũng giống như hắn, cũng đang không ngừng dự đoán tương lai.

Nhưng có vẻ có ba kẻ biết trước tương lai tụ tập cùng một chỗ đã khiến cho tương lai lại trở nên không thể đoán trước.

Không nhìn thấy rõ được bất kỳ kết quả nào, Diệp Hiên ngẫm nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý với ý kiến mà Bạch Hồn đưa ra.

Dù sao thì hắn cũng không muốn mọi chuyện trở nên quá phức tạp.

Hắn cũng không muốn phải chiến đấu nhiều hơn nữa.

Chiến tranh đúng là một chất xúc tác thúc đẩy sự tiến bộ, nhưng đồng thời nó cũng là thứ hủy diệt tất cả sự tiến bộ, nên đánh tiếp không phải là một lựa chọn tốt.

Dù sao thì ba người cũng là người hiện đại, không phải là đám nhân vật chính trong truyện sảng văn, đắc tội cái là dí người ta đến c·hết mới thôi.

Với họ, không có đồng minh nào là vĩnh viễn, không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.

Giờ này, nếu còn đánh nhau nữa chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của cả ba người.

Nên Diệp Hiên lần lượt bắt tay giảng hòa với Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Trong tiếng vỗ tay vang như sấm của đám quyến tộc, bọn họ chính thức kết thúc trận chiến này.

Lúc này, Diệp Hiên quay người bước đi, chuẩn bị rời xa khỏi chiến trường này.

Nhưng đột nhiên, Diệp Hiên quay người lại.

“Hai ngươi có cảm thấy có gì đó khá kỳ lạ giữa chúng ta hay không?”

Cặp vợ chồng đều nghiêng đầu, không hiểu được Diệp Hiên đang nói tới chuyện gì.

"Đó là vận mệnh của chúng ta giống như thể bị người động chân động tay vậy, có ai đó đang dẫn dắt chúng ta đấu đá lẫn nhau.”

Nghe vậy, cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vội vàng kiểm tra lại vận mệnh của hai người họ.

Quả nhiên, chuyện đánh nhau với Diệp Hiên trong tương lai giống như thể đã trở thành một định mệnh không thể nào tránh khỏi.

Lúc này, cả hai người họ đều nhìn về Diệp Hiên một lần nữa với ánh mắt đầy nghi ngờ, chẳng lẽ tên kiếm sĩ kia muốn đấu với hai người họ một lần nữa sao?

Diệp Hiên chỉ có thể lắc đầu, giống như thể hai người kia không hề nghe hết lời hắn nói một chút nào.

Nhưng ngay sau đó, hắn đã phát hiện ra, có vẻ nơi này đang có tác nhân nào đó can thiệp vào nơi đây, bóp méo thông tin mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nhận được, dẫn tới hai người họ nhận được thông tin sai lệch.

Đồng thời trong lòng Diệp Hiên cũng có một linh cảm xuất hiện, có lẽ hắn nên rời đi rồi.

Trong chân thân của Diệp Hiên, hệ thống mảnh vỡ mà Lâm Bạch sau khi c·hết bỏ lại trong Kiếm Giới đã được hắn phân tích hoàn tất, dù cho Diệp Hiên đã mất đi Ngộ Đạo Nhãn, hắn vẫn có nhiều cách khác nhau để có thể nghiên cứu và phân tích vạn vật.

Toàn bộ thông số của hệ thống đã không còn một chút bí mật nào đối với hắn.

Mảnh vỡ của hệ thống nhanh chóng được biến đổi, hóa thành một đôi mắt mới lơ lửng trong không gian.

Bên ngoài thế giới thực, ánh mắt của tên kiếm sĩ mù đã xuất hiện một lần nữa, và hiệu quả khi phân tích vạn vật của nó còn mạnh hơn vô số lần Ngộ Đạo Nhãn trước đó.



Diệp Hiên bắt đầu thực hiện mô phỏng tương lai.

Không còn Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cản đường, tương lai của tên này chính là một con đường bằng phẳng, mỗi lần mô phỏng tương lai lại là một lần thu hoạch lớn.

Sức mạnh của Diệp Hiên đang không ngừng tăng lên nhanh chóng, hắn đang không ngừng thu hoạch được nguồn tài nguyên, tri thức khổng lồ sau mỗi lần mô phỏng tương lai kết thúc.

Không dừng lại ở đó, tên này cũng bắt đầu khai thác khả năng mô phỏng quá khứ, viết ra vô số lịch sử hư ảo mới.

Vô tận hắn ở các thế giới song song cũng bắt đầu hành động tương tự.

Khi tất cả thành quả ấy trở về với bản thể của Diệp Hiên ở thực tại, một áp lực kinh khủng như đè sập cả thế giới xuất hiện, hoàn toàn trấn áp Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ.

Hai người họ cảm nhận được thứ khí tức kinh khủng, giống như thể đang có một Spherias giáng lâm thế giới này.

Diệp Hiên…

Hắn bước vào con đường siêu thoát tất cả rồi.

Vô hạn tương lai, vô hạn quá khứ, vô hạn thực tại, tất cả đều đổ dồn vào tên kiếm sĩ trước mắt hai người.

Hắn mạnh lên quá nhanh, mỗi một hít thở hắn đều đang mạnh lên hàng triệu, hàng tỉ lần.

Và bản thể ở thực tại mạnh lên, những Mô Phỏng Thân đi tới tương lai của hắn cũng mạnh lên không kém, và cả những biến thể của hắn ở những thế giới song song cũng vậy.

Thậm chí hắn còn có thể mô phỏng ngay trong khi đang mô phỏng.

Càng mạnh lên, các Mô Phỏng Thân của Diệp Hiên lại càng có thể kiếm được nhiều tài nguyên, năng lượng hơn trong quá trình mô phỏng.

Liên tục phản hồi qua lại như vậy, khiến sức mạnh của Diệp Hiên tăng lên theo cấp số mũ, càng lúc hắn lại tăng càng nhanh.

Hắn không ngừng đột phá tới vô số cảnh giới mới, nghiên cứu ra vô số thủ đoạn mới.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chỉ cảm nhận được áp lực khủng kh·iếp của hắn trong vài giây tiếp theo, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại hoàn toàn không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa rồi.

Diệp Hiên vẫn ở đó nhưng giống như thể chỉ là một hình chiếu.

Nếu lúc trước, tạo nghệ về không thời gian của ba người còn là ngang nhau, bọn họ có thể nhận biết được Diệp Hiên còn đang tồn tại.

Nhưng giờ, có vẻ hắn ta đã bước vào một cảnh giới hoàn toàn khác, khiến hai người còn lại hoàn toàn không thể nhận ra được hắn kinh khủng đến nhường nào.

Nhìn vào hai kẻ còn đang cầm v·ũ k·hí đề phòng hắn, Diệp Hiên chỉ nở một nụ cười và lắc đầu lộ rõ vẻ chế giễu hai người họ.

Nếu hắn muốn g·iết người, hai người kia chắc chắn không thể nào chống lại được sức mạnh của hắn.

Nhưng Diệp Hiên chắc chắn sẽ không làm vậy, ép hai đứa kia vào đường cùng, ai biết được chúng nó sẽ lộ ra con át chủ bài nào.

Với lại, Diệp Hiên là kẻ đã bước trên con đường siêu thoát, mặc kệ có là Tiên Đế cảnh, hoặc nửa bước siêu thoát cũng không đủ để hắn đánh.

Chênh lệch chính là lớn như vậy.

Bước lên trên con đường siêu thoát tất cả này, Diệp Hiên mới hiểu được như thế nào là vô hạn, khi mà hắn có vô hạn thời gian, không gian, năng lượng, liên tục đột phá vô hạn cảnh giới.

Diệp Hiên chỉ nhìn hai người họ rồi gật đầu, và hắn cùng với đội quân quyến tộc vô cùng đông đảo của mình biến mất như chưa bao giờ tồn tại.

“Hai vị, tạm biệt, có lẽ chúng ta sẽ phải tốn một khoảng thời gian vô cùng lâu nữa mới có thể gặp lại.”

Lúc này, vô tận tin tức, vô tận năng lượng, vô tận cảnh giới từ các Mô Phỏng Thân phản hồi, khiến cho bản thân Diệp Hiên đã bước vào ngưỡng cửa siêu thoát.

Hắn hoàn toàn vượt lên bên trên tất cả khái niệm, vạn pháp bất xâm, trở thành một thực thể bất tử bất diệt chân chính.



Tầm nhìn của hắn lúc này đã có thể nhìn rõ vô tận thế giới, chân thân hoàn toàn tiến vào trong Duy Độ Đại Dương.

Hắn cứ nghĩ mình sẽ giống như một con cá ở trong biển cả, cảm thấy ngộp thở giống như một người khi lặn trong làn nước.

Nhưng sự thật, hắn lại cảm nhận không khác so với việc hít thở không khí bình thường là bao.

Lúc này, hắn nhìn thấy được tương lai của mình, thấy được cả một số sự thật về bản thân.

“Ta lại là Ghế Số 10 trong hội Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại sao?

Như vậy, xem ra Chủ Thần chỉ đơn giản là một cái danh hiệu, cũng không phải tên một cảnh giới, càng không phải là thực lực chân chính a.”

Hắn ngẩng đầu lên, thấy được thân thể đang không ngừng bành trướng của mình sắp đâm vào một tấm lưới.

Diệp Hiên muốn tránh, không muốn đụng phải mấy sợi tơ ấy nhưng không kịp, từng mảnh kim loại gai góc, sắc bén trên người hắn dễ dàng cắt đứt những sợi tơ ấy ngay khi v·a c·hạm.

Trải qua vô số mô phỏng tương lai, Diệp Hiên biết được những rợi tơ đan dệt lên tấm lưới ấy chính là những sợi tơ vận mệnh.

“Thì ra là vậy, khi ở dưới kia, ta mô phỏng kiểu gì cũng phải đánh với hai đứa kia một trận là do mấy sợi tơ này giở trò.”

Diệp Hiên nhìn những sợi tơ vận mệnh đang kết nối hắn, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mà trầm ngâm.

Thì ra là vậy a, với tính cách của ba người họ, chắc chắn đều sẽ tránh đụng độ với đối thủ cùng trình độ, nhưng nhờ ơn mấy sợi tơ này, vận mệnh của bọn họ lại bị dính cùng một chỗ.

Cảm giác bị người đùa bỡn như thế này khiến Diệp Hiên cảm thấy khó chịu.

Nhưng đến cái tầm cỡ như hắn bây giờ, cũng chỉ có thể tìm tới quá khứ của kẻ đùa bỡn mình, hố lại hắn một đợt để tính sổ mà thôi.

Còn việc lựa chọn chiến đấu?

Lúc đó, cuộc chiến giữa những kẻ siêu thoát chính là vô ích.

Đến tầm cỡ siêu thoát rồi, ai cũng như ai cả, nên một trận chiến cấp độ siêu thoát chỉ đơn giản là hai người thể chất bình thường nhưng có dị năng khôi phục cấp tốc đang đánh nhau mà thôi, một trận chiến vô nghĩa.

Trong lúc Diệp Hiên đang muốn tìm gã tiên tri nào đó để tính sổ sách, muốn hắn phải chịu trách nhiệm về cái đống dây dợ hố người này.

Chợt, Diệp Hiên nhìn thấy có một bóng người đang loay hoay chỉnh lại một đống dây tơ vận mệnh kia.

Nhìn vào tấm áo choàng có ghi “IV” Diệp Hiên biết được cô gái đang nối lại những sợi tơ vận mệnh kia chính là Ghế Số 4, một trong 12 Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại.

Cảm nhận được có người đang tiếp cận mình từ đằng sau, Ghế Số 4 chỉ lạnh lùng gật đầu chào.

“Ghế Số 10 sao?

Ta đoán ngươi đang tìm Ghế Số 1 để tính sổ với lão đi, nhưng rất tiếc, ta cũng không biết lão sếp này đã trốn đi đâu mất tiêu rồi.”

Diệp Hiên vốn đang định mở miệng, nhưng khi thấy bị tiền bối này nói như vậy, hắn cũng đành thôi, hắn muốn hỏi gì giống như đã bị cô ta biết hết vậy.

“À, còn nữa, ngươi muốn hỏi ta đang làm gì sao?

Ta đang nối vận mệnh cho hai đứa nào đó thôi.”

Một lần nữa Diệp Hiên lại không biết nói gì khi có người nhảy vào mồm mình ngồi.

Nhưng thấy đối phương đang nối vận mệnh cho Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, Diệp Hiên nhìn thử xem Ghế Số 4 này muốn làm trò gì.

Không nhìn thì không sao, nhưng nhìn qua thì khá lắm.

Vận mệnh của hai người đó chính là một lần nữa gặp lại và chém g·iết lẫn nhau.

Thấy vậy, Diệp Hiên cũng vội ngồi xổm xuống, lấy thêm vài sợi tơ vận mệnh nữa, trợ giúp Ghế Số 4.

Dưới tàn tích còn sót lại của Xích Phong giới, hai đứa nào đó không biết được vận mệnh của mình lại bị người thay đổi một lần nữa.