Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 283: Thực tại trống rỗng.



Chương 282: Thực tại trống rỗng.

Xích Phong giới hoàn toàn vụn vỡ, từng mảng lục địa khổng lồ của thế giới này nhanh chóng bị nhấn chìm, hòa tan khi “nước” từ Hỗn Độn Hải tràn vào.

Nếu có một nơi nào đó an toàn ở cái thế giới đang trên đà hủy diệt này, thì chỉ có duy nhất Nam Vực của Xích Phong giới mà thôi.

Nhưng vùng đất này cũng có vẻ không được an toàn nữa, bởi vì một lệnh s·ơ t·án khẩn cấp đã được người của Liên Minh Nhân Loại đưa ra.

Toàn bộ q·uân đ·ội của tổ chức này sẽ rút lui hoàn toàn khỏi Xích Phong giới.

Đến lúc đó, cả Nhân Đạo Đại Trận cũng sẽ được tháo giỡ.

Không còn trận pháp ấy bảo vệ, cả mảng Nam Vực sớm muộn cũng sẽ bị “nước biển” nuốt mất.

Còn tại sao không dịch chuyển Nam Vực về Liên Minh Nhân Loại?

Vấn đề nằm ở chỗ, cả mảng lục địa này quá mức to lớn rồi, thậm chí còn lớn hơn cả thiên hà nơi Liên Minh Nhân Loại đang c·hiếm đ·óng.

Nên dù có thể, không ai muốn lôi một mảng đất to lớn như vậy về làm gì.

Đừng nhìn quy mô của Liên Minh Nhân Loại chỉ loanh quanh trong phạm vi dải ngân hà.

Nhưng thực tế lãnh thổ của tổ chức này lớn hơn rất nhiều lần.

Trên một hành tinh nằm ngoài rìa như Hoàng Tinh V643, trên mặt nổi cũng đã có hàng chục ngàn những khe nứt kết nối với các thế giới khác nhau.

Có thế giới nhỏ chỉ có phạm vi một thành phố, nhưng cũng không thiếu những thế giới lớn tới khổng lồ, có cả một vũ trụ tha hồ cho con người có thể c·hiếm đ·óng.

Do nhân lực có hạn, Liên Minh Nhân Loại cũng đã có cả một đống thế giới để có thể tiêu hóa rồi, nên họ không cần phải bỏ gần tìm xa, đi tới và chinh phạt những thiên hà xa xôi làm gì.

Công tác chuẩn bị rút lui cũng đang diễn ra rất nhanh chóng.

Hàng loạt những con tàu khổng lồ đang tiến vào một cánh cổng không gian, dẫn lối tất cả mọi người trở lại Liên Minh Nhân Loại.

Trên những con tàu khổng lồ ấy giờ không chỉ có phi hành đoàn ban đầu và đám người xuyên việt nữa.

Giờ họ có thêm cả những cư dân bản địa ở Nam Vực của Xích Phong giới, những công dân mới được kết nạp của Liên Minh Nhân Loại.

Dù sao, với một thế giới c·hiến t·ranh liên miên như Liên Minh Nhân Loại, họ chưa bao giờ chê người quá nhiều cả.

Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này đang đứng bên trên một ngọn núi cao ở Nam Vực.

Hai người họ nhìn về phương xa, nhìn về phía những chiến hạm đang cất cánh, nhìn về phía những lục địa đang dần sụp đổ.

Dưới sức mạnh từ dòng nước chảy vào từ Hỗn Độn Hải, các mảng lục địa đang vỡ tan sẽ có hai kết cục.

Một là chúng hòa tan và tan biến vĩnh viễn trong dòng nước, hoặc là các mảng lục địa này đã tan vỡ, diễn hóa làm vô số thế giới khác nhau.

Cả một cái Xích Phong giới to lớn này nào giờ đã tan nát, hóa thành hàng trăm trung thiên thế giới, hàng vạn tiểu thiên thế giới.

Cả Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ lúc này đều có tâm trạng không được tốt cho lắm, khi mà hai người nhìn vào vận mệnh tương lai của mình.

Lại là một vận mệnh mà họ không mong muốn nhất, đó chính là cả hai sẽ quay ra chiến đấu với nhau.

Còn nguyên nhân của trận chiến này, cả hai không cần nói cũng biết.

Đó có lẽ là ý chí đối nghịch với Lâm Lục Dạ đã áp đảo hoàn toàn, và đi t·ruy s·át Bạch Hồn tới chân trời góc bể.

Điều này làm hai người đau đầu không thôi, nhưng họ cũng không có biện pháp nào.

Phần ý thức kia quá mạnh rồi, Lâm Lục Dạ hoàn toàn chỉ là một con kiến khi đối đầu với thực thể ấy.



Mà sức mạnh của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nếu bật hết công suất cũng chỉ sàn sàn nhau, nên Bạch Hồn cũng chẳng thể giúp ích gì cho Lâm Lục Dạ trong vụ này.

Lớp màn chắn năng lượng màu hoàng kim trên bầu trời dần dần co lại, thứ khí tức đang áp chế sức mạnh của hai người cũng từ từ tan biến.

Nhân Đạo Đại Trận đã được thu lại rồi.

Lúc này, ý chí bên trong Lâm Lục Dạ bắt đầu rục rịch.

Có lẽ do e ngại khí tức của một kẻ đã siêu thoát mà Nhân Đạo Đại Trận phát ra, cái ý thức kia lựa chọn tiếp tục ngủ say.

Nhưng ngay khi khí tức có thể uy h·iếp đến mình biến mất, phần còn lại của ý chí Spherias muốn khôi phục rồi.

Bạch Hồn cũng cảm nhận được đang có thay đổi trong tâm linh của Lâm Lục Dạ.

Đồng thời, cô nàng cũng quay người lại nhìn hắn.

“Đạo lữ của ta, có lẽ đã đến giờ để nói tạm biệt rồi, nên ngươi hãy mau đi đi.

Nếu ngươi muốn giúp ta, vậy thì nên rời đi, trở nên đủ mạnh, rồi trở lại cứu vớt ta sau cũng được.

Yên tâm đi, ta sẽ không c·hết dễ dàng như vậy đâu.

Dù sao thì ta là Lâm Lục Dạ, nhưng đồng thời ta cũng là Spherias, là Cổ Thần Bóng Tối, và là đạo lữ của ngươi.”

Nghe cô nàng nói vậy, Bạch Hồn chỉ có thể thở dài, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nhưng đồng thời hắn cũng muốn tiến lên, ôm hôn cô lần cuối, nhưng ngay lập tức, hắn lại bị cô vợ của mình ra dấu từ chối.

Lâm Lục Dạ không chống được bao lâu nữa rồi, đến thời gian để cho cái ôm lần cuối cũng không có.

Biết vậy, Bạch Hồn lập tức biến mất.

Trong nháy mắt, hắn đã trở lại Đại Uyên Tinh Vực của Liên Minh Nhân Loại.

Hiện tại, khu vực này đang chịu một cơn bão gồm đủ các thể loại năng lượng ô nhiễm khủng kh·iếp, dù cho có là một Thánh Giả cấp, hay là một Đại Thừa cảnh tu sĩ cũng khó có thể chịu được điều kiện thời tiết khắc nghiệt này.

Bạch Hồn đặt chân lên một hành tinh đá đỏ nằm không xa cánh cổng không gian nối tới Xích Phong giới.

Cơn bão năng lượng hỗn loạn tại Đại Uyên Tinh Vực này giờ với hắn cũng chẳng khác nào gió thổi thoáng qua.

Ánh mắt của hắn vẫn chăm chăm nhìn về phía cánh cổng và thế giới bên kia cánh cổng ấy.

Tại Nam Vực của Xích Phong giới, Lâm Lục Dạ thở dài khi mà Bạch Hồn đã rời đi.

Theo quan sát của hai người, có lẽ Spherias đến bây giờ mới rục rịch có lẽ chính là do hai người họ đã rời khỏi lãnh địa của một kẻ đã siêu thoát.

Ở Liên Minh Nhân Loại, kẻ siêu thoát ấy rất có thể là 1 trong 12 ghế Chủ Thần, hoặc là cả 12 người đều siêu thoát.

Còn trong thị trấn mạo hiểm giả nơi hai người đã để lại truyền thừa của mình, có lẽ thực thể siêu thoát bảo bọc thị trấn ấy chính là kẻ được các mạo hiểm giả gọi là Bạch Vũ Thần.

Giờ Bạch Hồn có lẽ đã an toàn khi mà hắn đã ở trong lãnh thổ nơi được những kẻ siêu thoát bảo hộ.

Nghĩ tới đây, Lâm Lục Dạ cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.

Không nghĩ thêm gì nhiều nữa, bóng tối của Lâm Lục Dạ lập tức được thả ra ngoài không gian, lập tức phủ kín cả Nam Vực.

Mảng lục địa rộng lớn lơ lửng trong không trung này chính là mảnh vỡ lớn nhất, thứ còn sót lại của một đại thiên thế giới khổng lồ.

Dù cho cả mảng lục địa đang bị Hỗn Độn Hải ăn mòn chăng nữa, sớm muộn mảng lục địa này cũng có thể diễn hóa thành một đại thiên thế giới mới, với mức năng lượng đủ để chế tạo ra những sinh vật có cấp độ Thiên Tiên cảnh dễ dàng.



Nhưng rất tiếc cho lục địa này, vì có lẽ nó sẽ hủy diệt chỉ trong vài giây phút nữa.

Toàn bộ năng lượng, vật chất của cả một lục địa to lớn dễ dàng bị thứ hắc ám nhìn như sương mù đen ấy tước đoạt.

Chỉ để lại là một lục địa đất đá trơ trọi.

Nếu là lúc trước, Lâm Lục Dạ còn sẽ cắn nuốt tất cả mọi thứ thuộc về lục địa này, nhưng rất tiếc, thời gian không đợi người.

Cô chỉ có thể lấy đi càng nhiều năng lượng càng tốt mà thôi.

Tất cả là để tích súc lực lượng, giúp cô có thể đối đầu với ý chí đối nghịch với mình.

Và ngay khi Lâm Lục Dạ vừa chuẩn bị nhiều năng lượng nhất mà cô có thể có, một chấn động tâm linh cực mạnh đã diễn ra trong không gian ý thức của cô.

Lớp màng chắn từ năng lượng cấp độ siêu thoát đã bị ý chí của Spherias xé nát sau nhiều giờ không ngừng công kích.

“Chúng ta lại gặp lại nhau lần nữa rồi, hay nói ngươi là một ta khác mới đúng, một kẻ đã mù quáng tin vào thứ mà đám sinh vật cấp thấp gọi là tình yêu.”

Lớp màng năng lượng cấp độ siêu thoát đã tan vỡ, hắc ám thuần khiết giờ này không ngăn cản Spherias nữa, trái lại, chúng đang bổ tu lại cho thân thể rách nát của cô ả.

Thứ từng được dùng để giam cầm ý thức của vị Cổ Thần Bóng Tối giờ lại trở thành một nguồn sức mạnh mới, giúp cổ thần này khôi phục nhanh hơn.

Lâm Lục Dạ cũng đành hết cách, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được sức mạnh của mình nữa, quyền hạn của ý chí kia rõ ràng cao hơn cô một bậc.

Nên có vẻ như mọi chuẩn bị của cô từ trước đó chính là vô ích.

Cô nàng không ngừng vận dụng Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể của mình, liên tục tạo ra các Luân Hồi Thân mới, không ngừng tăng lên tinh thần và ý chí của mình, cô muốn dùng ý chí của mình để kháng cự lại trước thứ ý thức đối nghịch với mình.

Kể cả có không kháng cự được chăng nữa, cô cũng không thể để mình hòa tan vào trong ý thức khổng lồ kia.

Sự kháng cự của Lâm Lục Dạ là gần như không đáng nhắc tới, khi mà ý thức của cô ngày càng nhỏ hơn, trong khi ý thức đang dần khôi phục kia lại ngày càng trở nên to lớn hơn.

“Quả nhiên, ta đúng là không thể làm gì được ngươi rồi a.”

Lâm Lục Dạ chỉ có thể cười khổ, dù sao thì viễn cảnh này cũng là một thứ được cô dự đoán từ trước rồi, nên cũng chẳng có một cảm xúc không phục nào ở đây.

Và lại cô cũng đã có một kế hoạch khác để bảo vệ ý thức của mình không bị hòa tan.

“Thân thể ta giao lại cho ngươi ấy, nhớ bảo quản nó cho tốt vào.”

Một thứ lực lượng cấp độ siêu thoát xuất hiện từ phía Lâm Lục Dạ, đây là toàn bộ những gì còn lại sau khi cô hiến tế cho chính bản thân mình ở quá khứ.

Spherias cảm thấy khá bất ngờ, cô ả không nghĩ ra được ý thức đối nghịch với mình còn muốn chơi lại một chiêu đã từng sử dụng qua một lần này.

“Vô dụng, ngươi lại còn muốn sử dụng chiêu thức ấy một lần nữa hay sao?”

Nhưng đáp lại, Lâm Lục Dạ chỉ nở một nụ cười.

Thay vì tạo thành một phong ấn mới, phong ấn lại ý thức đối nghịch với mình, Lâm Lục Dạ chỉ đơn giản là dùng thứ lực lượng ấy bao bọc lại toàn bộ ý thức của mình.

Cách ly nó hoàn toàn với chỗ ý thức còn lại.

Lâm Lục Dạ cũng không ngờ được, có một ngày mình lại rơi vào tình cảnh này.

Cô giống như một cô công chúa bị nhốt lại bởi một con hắc long, chờ ngày chàng hoàng tử xuất hiện cứu cô khỏi bàn tay con rồng ấy.

Ý thức của Spherias cầm vùng không gian ý thức đang được phong ấn ấy lên, giống như thể ý thức khổng lồ này đang cầm một viên bi trong tay mình.

Cảm nhận được thứ phong ấn này, Spherias chỉ mỉm cười rồi không hề quan tâm, cô ta bỏ mặc Lâm Lục Dạ ở một bên.



Việc phá bỏ lớp màng ngăn cách này với ý chí của vị cổ thần không phải là chuyện không thể nào, chỉ là nó sẽ tốn khá nhiều thời gian.

Nên đợi cô ta hấp thụ cả Xích Phong giới này, một lần nữa đột phá tới cảnh giới nửa bước siêu thoát rồi nói sau.

Đến khi ấy, thứ phong ấn buồn cười của Lâm Lục Dạ cũng chỉ là giấy trước một thực thể nửa bước siêu thoát mà thôi.

Khi ý chí này cắn nuốt toàn bộ ý chí của Lâm Lục Dạ để cả hai trở lại làm một, lúc đó, Cổ Thần Bóng Tối chân chính sẽ trở về.

Giờ Spherias để lại cái ý chí của Lâm Lục Dạ làm vật trang trí hoặc sủng vật cũng là một ý tưởng không tồi.

Bên ngoài thế giới thực, ánh mắt của Lâm Lục Dạ mở ra một lần nữa, một ánh tím đầy vẻ yêu dị, nhưng cô không phải là cô nữa.

Thân thể của cô nàng giờ này xuất hiện vô số các vết rạn nứt giống như một món đồ sứ tinh xảo đã bị hư hỏng.

Spherias giang rộng sải tay của mình ra, nhìn về thế giới chỉ còn là một cái xác này.

“Ah, lâu lắm rồi ta mới được hít thở bầu không khí này, một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ quay trở lại báo thù.”

Vị Cổ Thần Bóng Tối này nghiến răng nghiến lợi tuyên bố, trong đôi mắt có thể thấy rõ được vẻ hận thù cay cú.

Nhưng ngay lúc này, lập tức có một tiếng cười xuất hiện ngay trong không gian ý thức của cô ả, nhìn lại, đó chẳng phải vẫn là ý thức của Lâm Lục Dạ hay sao.

Dù đã phong ấn lại chính bản thân mình, nhưng Lâm Lục Dạ vẫn có thể quan sát thế giới bên ngoài, dù sao đây cũng là thứ phong ấn mà cô đặt lên chính người mình, một lớp màng bảo vệ chứ không phải là một ngục tù.

“Haha, cái Xích Phong giới đó giờ này đã tan nát rồi, mức năng lượng ở hiện tại cũng chẳng còn bao nhiêu, ta muốn xem ngươi khôi phục lại kiểu gì đây?”

Nghe vậy, Spherias chỉ nở một nụ cười nhạt.

“A, một kẻ ăn thế giới chỉ bằng việc lấy đi toàn bộ vật chất, năng lượng ở hiện tại mà cũng xứng chỉ bảo ta ăn thế giới như thế nào sao?

Nếu ở hiện tại chẳng còn gì, vậy thì ta ăn cả quá khứ, ăn tới tương lai của cả thế giới mà thôi, đảm bảo năng suất cả về chất lẫn lượng đều sẽ vượt qua cách mà ngươi ăn.”

Lâm Lục Dạ biết vậy nên chỉ đành trầm ngâm, cô mà biết được cách ăn như thế này, có lẽ lợi ích khi cô cắn nuốt một nửa Đại Huyền thế giới và một nửa Đông Châu đã tăng thêm vô số lần rồi.

Giờ cô đã hiểu, tại sao thực thể kia lại tự tin rằng ả có thể đột phá đến cảnh giới siêu thoát trong thời gian ngắn nhất.

Hắc ám của Spherias rõ ràng lan tràn ra xung quanh nhanh gấp vô số lần Lâm Lục Dạ.

Cả một đại thiên thế giới lập tức bị hắc ám cắn nuốt, thậm chí là cả nước biển từ Duy Độ Đại Dương cũng phải chịu chung số phận.

“Cái cảm giác thư thái này, lâu rồi ta mới có được nó lần nữa…”

Nhưng ngay sau đó, cảm giác nhìn giống như đang phê pha của Cổ Thần Bóng Tối này đã không còn lại nữa, chỉ còn lại một vẻ ngạc nhiên đến khó có thể tin nổi.

“Không thể nào, tương lai thế giới này đâu rồi!

Còn cả quá khứ nữa!

Thế quái nào mà chỉ còn lại một thực tại trống rỗng thế này!”

Giờ Spherias đang khôi phục lại b·ị đ·ánh gãy, vì năng lượng của Xích Phong giới này không đủ để cô ta có thể đột phá, thậm chí Cổ Thần Bóng Tối này còn rơi vào tình trạng chi nhiều hơn thu.

Các vết nứt trên thân thể cô ả ngày càng dày đặc, ý thức của vị cổ thần cũng ngày càng suy yếu.

Và cuối cùng, Lâm Lục Dạ lại một lần nữa điều khiển thân thể mình, chuyện này diễn ra nhanh hơn cô nghĩ quá nhiều lần.

Nhưng chưa mừng được bao lâu, Lâm Lục Dạ lại cảm thấy trống rỗng, kiệt sức và mệt mỏi chưa từng thấy.

Cũng phải thôi, khi mà một lượng lớn năng lượng của cô đã được Spherias đầu tư cho một thực tại trống rỗng.

Cô cứ như vậy mà rơi vào hắc ám.

Nhưng trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, một tia sáng trắng đã xuất hiện.

Chứng kiến tia sáng đó, cô cố gắng hết mức, đưa cánh tay mình về điểm sáng ấy, như thể cô muốn nắm lấy hi vọng của mình.