Hắn đã đạt tới cảnh giới vô hạn nhưng đồng thời hắn vẫn cảm thấy thiếu thốn gì đó.
Không phải là vì hắn bản chất vẫn là một tên nửa bước siêu thoát mà là vì đói.
Hắn muốn ăn thứ gì đó để lấp đầy cơn đói của mình.
Khi hắn quay người lại, có một thế giới ngay sau lưng hắn, thế giới đó không phải một thế giới quá xa lạ mà chính là Xích Phong giới, một thứ trong tầm nhìn của một kẻ đã siêu thoát giống như một sợi dây cáp.
Biết đây là thứ mà hắn có thể ăn được, Diệp Hiên lập tức biến tay mình thành kiếm, lập tức cắt đứt cái thế giới ấy ra làm ba phần.
Quá khứ, tương lai vẫn dài như một sợi cáp.
Còn phần hiện tại lúc này lại được cắt siêu mỏng như một tờ giấy, hoàn toàn có thể nhìn thấu qua lát cắt ấy dễ dàng.
Lát cắt đó cũng là thực tại mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ còn tồn tại.
Còn quá khứ tương lai của thế giới này, hắn muốn đem nó đi là một bát mì.
Lấy quá khứ, tương lai của Xích Phong giới xoắn lại cùng một chỗ.
Sau một hồi nhào bột, cắt sợi mì.
Từ hai sợi quá khứ, tương lai ban đầu, Diệp Hiên đã chế ra được vô hạn các sợi mì được gọi là thế giới song song.
Mỗi thế giới đều có một vài điểm khá giống với Xích Phong giới trước đó, nhưng quá khứ, tương lai và sau hàng tá những lần nhào bột thì tiến trình của mỗi thế giới đều đã trở nên vô cùng khác biệt.
Sau khi đã sơ chế mì xong rồi, hắn lập tức đặt vô hạn sợi mì ấy vào trong một cái bát lớn.
Thứ này nhìn qua thì giống mì, nhưng chúng lại không phải là mì.
Nên Diệp Hiên lúc này có thể ăn trực tiếp bát mì ấy mà không cần phải đun sôi.
Đương nhiên Diệp Hiên sẽ không ăn uống kiểu nhàm chán như vậy.
Có điều kiện thì ai lại đi ăn mì sống chưa qua sơ chế bao giờ.
Chỉ thấy hiện tại Diệp Hiên đang ngồi cùng một chỗ với 8 vị Chủ Thần khác, chỉ trừ Ghế Số 1 không biết chạy đi đâu.
Cả đám hiện tại đều ngồi chung trên một bàn quầy bar, tại tiểu thiên thế giới cách Xích Phong giới không quá xa.
Nhìn qua, đám người này có vẻ vô cùng bí ẩn, khi phần lớn mọi người đều ăn mặc như một đám tà giáo đang tổ chức họp kín.
Nhưng nếu nhìn kỹ, người ta còn tưởng đám người này là một đám sinh viên cuối tháng, khi mà cả đám ngồi quầy bar mà tập trung ăn mì.
Diệp Hiên quay sang nhìn xem trong bát mì của đám người này có gì, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung bên trong của những bát mì này, hắn chỉ có thể nói khá lắm.
Nếu như trong bát mì của Diệp Hiên chỉ có Xích Phong giới và vô vàn các thế giới song song của nó.
Thì trong những bát mì của đám người kia, hắn nhìn thấy được một thế giới rất quen thuộc.
Không ngoài thế giới nào khác ngoài Liên Minh Nhân Loại.
Chính xác hơn, thứ mà đám người này đang ăn không phải là thực tại hiện tại, mà là những thực tại nơi con người đã bị diệt tộc, làm nô lệ, hoặc nhân loại không làm chủ cả thế giới.
Tất cả những thực tại bất lợi cho Liên Minh Nhân Loại đều đã bị đám người này gặm sạch.
Như vậy, giờ Diệp Hiên cũng đã hiểu tại sao đám Chủ Thần Liên Minh Nhân Loại nhà mình bị nhiều tên nửa bước siêu thoát không ngần ngại t·ruy s·át đến vậy.
Diệt Thần Hội không chỉ săn g·iết quá khứ của các Chủ Thần để chiếm lấy 1 trong 12 vị cách, mà một phần rất lớn các thành viên ở trong tổ chức ấy là những kẻ đứng lên, chiến đấu vì sự tồn vong của thực tại mình sinh sống.
Nói như vậy, các Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại đúng là các tà thần hủy diệt thế giới.
Diệp Hiên tuy biết vậy nhưng hắn cũng sẽ không chiến đấu vì một đám người không quen không biết, đã vậy chúng lại không cùng một chủng tộc với hắn, và còn từng lên kế hoạch á·m s·át hắn.
Hắn không đi tính sổ với mấy tên đó cũng đã là tốt tính lắm rồi.
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Hiên bắt đầu quá trình chế biến mì của hắn.
Hắn lấy ra một lọ nhân vật chính, thả ra hàng ngàn hàng vạn những thiên mệnh chi tử ra khắp nơi, thấm vào từng dòng thời gian, từng thế giới song song.
Cảm thấy thiếu thiếu gì đó, tên này bắt đầu bỏ thêm một lọ bàn tay vàng vào trong bát mì này.
Lập tức, có người xuyên việt nhận được hệ thống bá đạo, kẻ nhặt được bảo vật nghịch thiên.
Cả thế giới trở nên gió nổi mây phun, những thế giới vốn đơn điệu trở nên nhiều màu sắc hơn hẳn.
Làm Diệp Hiên khi nhìn qua những sợi mì này, hắn đã muốn ăn ngay lập tức.
Nhưng hắn cũng không vội, thay vào đó, hắn lấy thêm những lọ gia vị là cơ duyên, rắc đều lên trên những bát mì này.
Tiếp theo đó, hắn lấy ra một quả trứng, bên trong đó có chứa một tiên giới vẫn đang trong giai đoạn phôi thai, hắn đập nát vỏ quả trứng của thế giới như đập nát trứng gà.
Bước cuối cùng, hắn lấy thêm một vài cọng rau thơm, là những nhân vật phản diện rồi ném vào trong các thế giới.
Cuối cùng, từ trên người hắn mọc ra hai cây đũa bằng kim loại.
Nhưng gọi hai que sắt ấy là hai lưỡi kiếm thì hợp lý hơn.
Diệp Hiên cẩn thận trộn đều tất cả nguyên liệu lên, và hắn chuẩn bị thưởng thức món mì của mình.
Thì chợt, Ghế Số 2 ngồi ngay bên phải hắn nhìn vào bát mì ấy mà lắc đầu.
“Người tuổi trẻ đúng là không biết thưởng thức gì cả.”
Thấy cấp trên của mình nói vậy, Diệp Hiên quay sang nhìn, hắn muốn biết món mì của Ghế Số 2 có gì đặc sắc.
Chỉ thấy đó là một bát mì có cách phối trộn gia vị không khác hắn là bao, chỉ khác mì của Ghế Số 2 ngập tràn bởi “trang bức vả mặt” thứ nước ngập đến lênh láng khó mà nhìn thấy sợi mì, trong bát mì ấy còn có vài bánh tiết canh “cẩu huyết” làm trang trí.
Đồng thời, mặt nước của bát mì ấy được phủ kín bởi một đống “hành” chỉ thấy đám nhân vật chính trong bát mì ấy chìm nổi giữa một vòng lặp, vòng lặp vô tận của ăn hành, mạnh lên, sau đó là trang bức vả mặt.
Diệp Hiên nhìn qua cũng hoài nghi luôn, thứ mà vị cấp trên này ăn vào không phải là mì, mà lão chỉ húp “trang bức vả mặt” là chính.
Trong lúc Diệp Hiên còn đang hoài nghi, một cánh tay của thiếu nữ đã đặt lên trên vai hắn.
Ghế Số 4 nhìn vào Ghế Số 2 mà lắc đầu.
“Đừng để ý tới những gì cha ta nói làm gì, ai cũng có khẩu vị riêng của mình mà thôi, cứ ăn đi.”
Lúc này, Ghế Số 2 nhìn về phía Diệp Hiên với ánh mắt đầy vẻ bất thiện, ngày hôm nay vị thánh hiệp sĩ này muốn ngồi cạnh con gái mình, cùng nhau ăn mì để hàn gắn tình cảm.
Nhưng rất tiếc, khi mà Ghế Số 4 đã đem Diệp Hiên ra làm tấm bình phong, chắn giữa cha con hai người.
Diệp Hiên lúc này cảm thấy hắn đúng là bị oan khuất mà, chuyện hai cha con nhà này giận dỗi nhau thì liên quan gì tới hắn chứ?
Còn một ánh mắt đang tỏa sáng nhìn về phương hướng này, chủ nhân của ánh mắt ấy là Ghế Số 5, người trong đầu suốt ngày lên kế hoạch đẩy thuyền ra khơi.
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Hiên quay sang trái nhìn lại, trong bát mì của Ghế Số 4 cũng là mì trộn khá giống với hắn.
Chỉ khác là trong bát mì của cô nàng có rắc khá nhiều nhân vật chính, nhiều đến gần như phủ kín mỗi một sợi mì.
Tiếp theo đó, cô ta đổ một loại nước sốt nhìn giống như dầu ớt vào trong đĩa mì của mình, đó là loại dầu ớt “nhiệt huyết”.
Hắn lại ngó nhìn về nơi xa, nhìn về người đã cung cấp gia vị cho buổi liên hoan ăn mì này, nhìn vào bát mì của Ghế Số 7.
Đó là một bát mì hải sản, với phần nước sốt đen đầy tuyệt vọng bao phủ, những thứ không thể diễn tả hóa thành những xúc tu đang không ngừng động đậy trong bát mì ấy.
Xem ra ai cũng có khẩu vị riêng của mình, hắn không cần phải xoắn xuýt làm gì nữa, với lại hắn cũng đói bụng rồi, giờ là lúc để ăn mì.
Phần đầu khôi của bộ áo giáp được tách ra, để lộ ra một hàm răng chi chít những mũi kiếm giống như một máy nghiền kim loại, nhìn qua còn kinh khủng gấp vô số lần bộ hàm của một con cá mút đá.
Một bát mì này vào trong bụng, Diệp Hiên ăn từng phút từng giây của một thế giới, hắn lấy đi mọi loại vật chất, năng lượng trong từng mốc thời gian ấy.
Trong bát mì này, có củi mục không thể nào tu luyện, cảm thấy bất công gào khóc mắng trời, mắng đất, mắng số phận bản thân mình.
Cũng có thiên tài quật khởi, có thiên kiêu vô địch, có vô số Tiên Đế trấn áp các thời đại.
Có hòa bình thịnh thế, cũng có c·hiến t·ranh gian khổ.
Có chính đạo hiệp sĩ, cũng có tà đạo yêu nhân.
Một bát mì này, hắn ăn quá khứ, tương lai, ăn hệ thống tu luyện, ăn văn minh tu hành rực rỡ, và cũng ăn luôn cả lịch sử, sự kiện đã xảy ra của từng thế giới, từng sợi mì.
Nhờ có các gia vị mà hắn đã cho vào trong món ăn này từ trước đó, mọi thứ đều trở nên mỹ vị hơn hẳn.
Nếu một người phàm trần ăn bát mì này, nó sẽ là một bát mì vô hạn, ăn mãi không hết.
Nhưng Diệp Hiên khi ăn, hắn cũng đã dùng vô hạn thời gian để ăn xong bát mì này.
Đặt tô mì đã trống trơn xuống bàn, hắn cảm thấy những gì không đủ của mình đang nhanh chóng được bù đắp.
Hắn giờ đã đạt tới chân chính siêu thoát, trở thành Ghế Số 10 trong hội đồng Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại.