Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 285: Phiên ngoại, Đa Nguyên Luân Hồi Kiếm Chủ.



Chương 284: Phiên ngoại, Đa Nguyên Luân Hồi Kiếm Chủ.

Tiểu Tu Chân Liên Minh là một khu vực đã bị tách ra khỏi Liên Minh Nhân Loại từ rất lâu, Đại Uyên Tinh Vực giống như một vực thẳm, đã chia cắt vùng sao ấy với phần còn lại của thế giới.

Nếu có người từ khu vực bị phong tỏa kia, vượt qua Đại Uyên Tinh Vực, tới tinh hệ Glory Skulls, bọn họ sẽ bước vào một vùng lãnh địa được gọi là Kiếm Vực.

Nơi này là đất phong của 1 trong 12 Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại.

Và chủ nhân của vùng đất ấy chính là Ghế Số 10 trong truyền thuyết.

Ngày hôm nay, toàn bộ kiếm đủ các thể loại bên trong Kiếm Vực đều sôi trào, tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự hưng phấn của từng thanh kiếm ấy.

Mặc cho nó có là kiếm đồ chơi cho trẻ con ngoài vỉa hè, kiếm trên tay các hiệp sĩ, kiếm khách, hoặc là những thanh kiếm đá được điêu khắc trên những bức tượng khổng lồ.

Tất cả đều cùng hân hoan, chào đón một vị thần của kiếm trở về.

Cả tinh vực lúc này không còn màn đêm, khi mà ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ từng thanh kiếm thậm chí đã thay thế ánh nắng mặt trời.

Tất cả người dân đều thích thú khi chứng kiến dị tượng này.

Các chức nghiệp giả trong Kiếm Vực lúc này đều quỳ xuống một chân, hướng về cung điện khổng lồ hình cây kiếm đang lơ lửng giữa không gian, một tạo vật nằm ở trung tâm của tinh vực này.

“Cung nghênh, Liên Minh Nhân Loại, 12 Chủ Thần, Ghế Số 10, Đa Nguyên Luân Hồi Kiếm Chủ!”

Từng tiếng tung hô vang dội, giống như xuyên qua cả không gian, truyền vào trong tòa cung điện lơ lửng trong hư không.

Trong ngai vàng đã bỏ trống hàng ngàn năm ở Kiếm Vực, cuối cùng cũng có hình bóng của một người ngồi lên bên trên đó, chủ nhân thực sự của tòa cung điện này.

Bóng người ngồi trên đó vẫn là chân thân của Diệp Hiên, chỉ khác là kích thước của bộ áo giáp đã nhỏ đi vô số lần, không khác với một người bình thường là bao.

Diệp Hiên lúc này đang ngồi chán c·hết trên chiếc ngai vàng ở nơi đây.

Ánh mắt của hắn nhìn vào chân thân của mình hiện tại mà thở dài.

“Ta cứ nghĩ rằng một kiếm tu như ta khi siêu thoát chính là một tiên nhân áo trắng, tiêu sái ngự kiếm phi hành các kiểu…

Nhưng thế quái nào sau khi ta đột phá lại thành, edgy lord, “TrÚa tỂ GóC CạnH” thế này!”

Hắn càng nghĩ càng tức, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ tới biệt danh mà một cái cây nào đó đã đặt cho hắn.

Ngừng than vãn về bản thân, Diệp Hiên lúc này cảm giác cung điện này có vẻ hơi trống vắng thì phải, và hắn cũng cảm giác như thể mình đã quên thứ gì đó rất quan trọng thì phải.



Ngay sau đó Diệp Hiên sực nhớ ra rồi vỗ trán mình.

“Phải rồi, là các nàng a.”

Ngay sau đó, Ghế Số 10 lập tức rời đi, để lại một cung điện trống vẳng lơ lửng trong không gian.

Nháy mắt, hắn đã đứng trên dòng thời gian của cả thế giới.

Toàn bộ sự việc, tiển căn hậu quả từ trước đó lập tức đập hết vào mắt hắn.

Diệp Hiên lúc này tức sôi máu, khi hắn nhìn thấy được toàn bộ quá trình tên Lâm Bạch, chính xác hơn là Bạch Hồn khi đó bày ra kế hoạch muốn điều tra hắn, hại hắn n·gộ s·át 11 cô vợ của mình.

Nhưng hiện tại nói gì cũng quá muộn rồi.

Giờ hắn đã là một thực thể đã siêu thoát, mạnh hơn vô số lần so với lúc trước, nhưng đồng thời, hắn cũng chịu rất nhiều hạn chế.

Một trong số đó chính là việc không thể nào can thiệp trực tiếp vào thế giới ở duy độ thấp hơn, nếu như hắn muốn bị tất cả những người còn lại quây đánh hội đồng, rồi rơi vào kết cục như một vị Cổ Thần Bóng Tối nào đó.

Nhưng ngay sau đó, hắn cũng bình tĩnh lại đôi chút, dù sao thì hắn cũng đã xuyên tạc vận mệnh của hai đứa kia, để tương lai hai đứa nó tương ái tương sát vậy.

Còn giờ này, hắn phải bận tìm kiếm bóng dáng những cô vợ của mình trong dòng thời gian này.

Càng tìm, Diệp Hiên càng cảm thấy khó hiểu.

Rõ ràng hắn đã là một kẻ đã siêu thoát rồi, làm sao hắn lại không thể tìm được 11 sinh linh còn chưa siêu thoát chứ?

Chợt, một bóng người màu trắng xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

Đó là một cái bóng không thể diễn tả, vẫn còn một phần chưa siêu thoát nên không thể định hình được bản thân mình, nhưng về thực lực thì siêu thoát vẫn là siêu thoát, không hề thua kém Diệp Hiên một chút nào.

“A, ngươi ở đây luôn sao Ghế Số 10, ta đỡ phải tốn công đi tìm ngươi luôn.”

Thấy sự xuất hiện của người này, Diệp Hiên hoàn toàn không có một chút thiện ý nào đối với hắn.

“Ghế Số 12, ngươi làm cái quái gì ở nơi đây.”

Và bóng người màu trắng kia đã dùng hành động để thay cho lời nói.

Hắn xòe bàn tay ra, có linh hồn của 11 cô gái đang ngủ say ở nơi đó.

Diệp Hiên cẩn thận nâng niu đón nhận từng người trong số họ.



Lúc này cả người hắn run run như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.

Giờ hắn đã hiểu tại sao, hồi còn ở Hoàng Tinh V643, hắn dù đã dùng mọi cách nhưng không thể nào hồi sinh được những cô gái này.

Thì ra linh hồn của bọn họ đều đã bị tên Ghế Số 12 này lấy đi mất.

Giờ hắn rất muốn đánh cho cái bóng trắng kia một trận, nhưng giờ không phải lúc.

Một kiếm được Diệp Hiên vạch ra, tạo thành một nhánh thời gian mới, nơi không hề tồn tại Bạch Hồn hay Lâm Lục Dạ.

11 cô gái được Diệp Hiên cẩn thận đặt vào trong dòng thời gian mới, kèm theo đó, tên kiếm sĩ cùng kèm thêm một hóa thân của mình vào trong dòng thời gian ấy.

Thời gian trong dòng thời gian riêng biệt trong nháy mắt đã là vạn năm.

Từ trong dòng thời gian này, có một hóa thân của Diệp Hiên và 11 thanh kiếm bay lên từ dòng thời gian ấy.

Mỗi một thanh kiếm đều là chân thân của các cô vợ trong dàn hậu cung của Diệp Hiên.

Khi những người này rời đi, dòng thời gian kia cũng không còn giá trị gì, nó lập tức hóa thành hư ảo rồi dần tan biến.

Diệp Hiên từ từ quay người lại, sát khí nồng nặc mà hắn toát ra lập tức làm cái bóng trắng kia phải lùi dần về sau.

“Này anh bạn à, từ từ, nghe tôi giải thích cái, xem lại tên người ở chương 71 đi!”

Nhưng mặc cho thực thể kia có phá vỡ bức tường thứ tư, chỉ vào bằng chứng ngoại phạm của mình chăng nữa, Diệp Hiên vẫn từ từ tiến tới, thanh Đa Nguyên Kiếm được rút ra, soi sáng cả không thời gian.

“Ta biết, ngươi sẽ nói người lúc đó là Lâm Bạch không liên quan gì đến ngươi đúng không?”

Cái bóng trắng nghe vậy lập tức gật đầu.

“Nhưng dù ngươi có gọi mình là gì chăng nữa, tên của ngươi được ghi trên Sổ Hộ Khẩu vẫn là Lâm Bạch mà thôi.”

Ngay sau đó, người ta chứng kiến một cuộc rượt đuổi diễn ra ngay trên dòng thời gian, sau đó là khắp cả chư thiên vạn giới.

Vô số những thực thể siêu thoát thấy vậy lập tức lấy ra bỏng ngô để xem cuộc vui.

“Diệp Hiên, ngươi đừng ép người quá đáng!



Chẳng phải ở vụ Xích Phong giới đó, ngươi cũng đã từng chém vợ ta c·hết vài tỉ cái mạng rồi mà!

Chúng ta lúc đó đã không ai nợ ai rồi mới đúng!”

Nhưng Diệp Hiên giống như không nghe lời cái bóng trắng kia nói, hắn vẫn cầm Đa Nguyên Kiếm trong tay, thi thoảng vung vẩy làm Ghế Số 12 phải chạy nhảy lung tung.

“A, vậy sao, nếu ta thấy hôm nay ngươi nhìn thật ngứa mắt, nên muốn cùng ngươi luận bàn mà thôi, đây không phải là thù hằn cá nhân gì.”

Ngay khi Diệp Hiên vừa nói xong câu nói đó, cái bóng trắng kia đột ngột dừng lại.

Hắn không chạy trốn nữa.

“Chính miệng ngươi nói muốn “luận bàn” đấy nhé.”

Chợt Diệp Hiên nhận ra có một bóng người nữa đã xuất hiện ở nơi đây, một bóng người chìm trong bóng đêm đầy vẻ quỷ dị.

“Giờ thì một mình ngươi “luận bàn” với hai ta, hay là hai ta “luận bàn” với một mình ngươi đây.”

Dù đang ở thế yếu, nhưng vì phẫn nộ nên Diệp Hiên không thể nào lui bước.

“Chơi thì chơi! Ngon thì nhào vào!

Tao chấp cả hai vợ chồng đứa bay luôn!”

Cảnh tượng quen thuộc hồi còn ở Xích Phong giới lại một lần nữa xuất hiện.

Lúc này ở phương xa, có hai bóng người trong chiếc áo choàng đồng phục đang tiến tới gần nơi đây.

Họ là Ghế Số 4 và Ghế Số 5.

Nhìn vào Diệp Hiên đang hỗn chiến với hai bóng người đen trắng kia, Ghế Số 4 quay người lại nhìn vào bạn thân của mình, ánh mắt rực lên ngọn lửa c·hiến t·ranh lộ rõ vẻ nghi hoặc.

“Hasuki, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi, bà đừng đùa với tôi là tro tàn của tôi đang lẫn trong cuộc hỗn chiến kia nhá.”

Nghe được dọng điệu nghi ngờ như vậy, Ghế Số 5 chỉ vào Diệp Hiên còn đang bị hai người kia đè xuống đất đánh.

Ghế Số 4 vẫn tò mò nhìn vào tên kiếm sĩ ấy, cố gắng tìm về một vài cảm giác quen thuộc.

Nhưng ngay sau khi chứng kiến 11 thanh phi kiếm bay ra từ thân thể hắn, chặn lại các cuộc t·ấn c·ông từ hai bóng người kia, Ghế Số 4 lập tức quay người rời đi.

“Người ta đã có gia đình rồi thì thôi vậy, đừng đẩy thuyền tôi với hắn nữa, với lại tôi cũng không nghĩ ra được mình có thể trèo cao vào nhà người ta được.”

Nói rồi cô lập tức quay người rời đi với gương mặt đầy vẻ thất vọng, mặc kệ cho Ghế Số 5 có kêu gào thuyết phục cô như thế nào chăng nữa.

Còn chuyện ba người kia đánh nhau như thế nào, Ghế Số 4 không quan tâm, cô mặc kệ liệu tên kiếm sĩ kia có phải là “tro tàn” của mình hay không.

Chỉ biết là Diệp Hiên có vẻ khá làm thảm khi bị người quây đánh, dù sao hai đánh một không chột cũng què, tình hình chiến đấu vô cùng khác biệt so với trận Xích Phong giới.