Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 288: Phiên ngoại, Golden Throne.



Chương 287: Phiên ngoại, Golden Throne.

Bên ngoài vùng không gian của Liên Minh Nhân Loại.

Có một cung điện hoa lệ được xây dựng ở nơi đây, nó to lớn hơn vô số những công trình mà con người có thể tưởng tượng.

Khiến cho cả thế giới dưới kia cũng chỉ như một bồn hoa được đặt tùy ý trong tòa cung điện này.

Nhưng đồng thời, nơi này cũng là một nơi bí mật nhất, khi được xây dựng và canh gác bởi vô số những quyến tộc nửa bước siêu thoát của các ghế trong hội đồng Chủ Thần.

Bên trong đại sảnh chính của tòa cung điện, một nơi có thiết kế giống như một đấu trường cổ đại, với vô số những hình tròn đồng tâm.

Mặt sàn, trần nhà đều có những chi tiết trang trí bằng vàng vô cùng bắt mắt, nhưng mỗi một chi tiết đều là một phần của một loại trận pháp vô cùng tinh vi.

Có bóng người đang ngồi chán c·hết trên chiếc ngai vàng được đặt ở chính giữa căn phòng ấy.

Đây là một ngai vàng được trang trí vô cùng giản dị, không quá màu mè.

Dưới chân của ngai vàng ấy có vô số các sợi dây cáp được kết nối với mặt sàn bên dưới, chứng tỏ nó không chỉ là một biểu tượng quyền uy đơn thuần, mà còn là một thiết bị vô cùng quan trọng.

Nếu không quan trọng thì người ngồi trên ngai vàng ấy đã không phải là Ghế Số 9.

Trong lúc vị Chủ Thần này còn đang chán c·hết ngồi trên ngai vàng.

Chợt, cánh cổng hoàng kim của căn phòng nay bắt đầu di chuyển sau khi bị đóng kín trong hàng trăm năm.

Thấy có người tới ngồi vào vị trí này thay mình, Ghế Số 9 mừng rỡ không thôi.

Chân thân của hắn đã ngồi tại vị trí này hàng trăm năm rồi, cuối cùng cũng có người tới nơi đây.

Từ phía bên ngoài cánh cổng, 9 bóng người trong bộ áo choàng đồng phục của các Chủ Thần hiên ngang bước vào trong đại sảnh hoàng kim hoa lệ.

Trong số những người tiến vào trong căn phòng ngai vàng, chỉ có Ghế Số 10 là Diệp Hiên vẫn sử dụng chân thân của hắn, do đồng phục cho tên này vẫn chưa được may xong.

Nhìn vào bộ dáng hiện tại của Diệp Hiên, một bộ áo giáp nhìn rách tan rách nát, liếc qua là đủ biết tên này lại đi chọc giận cặp đôi kia rồi bị hai người kia đánh hội đồng.

Siêu thoát rồi giờ ai cũng như ai, chuyện có thể lấy 1 địch nhiều không còn phổ biến nữa.

Một thực thể cổ xưa như Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên cũng không phải vô địch, nếu bị vài tên siêu thoát quây đánh thì lão cũng phải rơi xuống nửa bước siêu thoát rồi chờ ngày khôi phục.



Minh chứng rõ ràng nhất về quân số có thể đè c·hết cao thủ chính là một vị Cổ Thần Bóng Tối nào đó, dù có là một cao thủ về chiến đấu, lấy một địch trăm chăng nữa cũng phải bị người quây đánh đến rơi xuống nửa bước siêu thoát.

10 vị Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại hôm nay có mặt ở nơi đây, tất cả chuẩn bị cho một nhiệm kỳ mới.

Liên Minh Nhân Loại này cần có người ngồi vào chiếc ngai vàng, thứ Ghế Số 9 đang ngồi lên rồi ngáp ngắn ngáp dài đầy vẻ nhàm chán.

Tên ngồi trên ngai vàng giờ này bắt đầu than vãn kể khổ.

“Trăm năm rồi, các ngươi biết ta đã chờ đợi khổ như thế nào không?

Ta toàn phải dùng hóa thân của mình mới có thể đi ra ngoài thay vì chân thân làm ta rất khó chịu a.”

Nhưng tất cả mọi người ở đây không ai quan tâm đến tên này đang than khóc cho lắm, thậm chí nhiều người còn trợn trắng mắt, bĩu môi khinh thường hắn ra mặt.

Với kẻ đã siêu thoát, trục thời gian của họ đã khác hoàn toàn với người thường, trăm năm cũng chẳng khác nào vài cái chớp mắt.

Nên tất cả mọi người đều đồng loạt bơ đi Ghế Số 9, vì mọi người đều không muốn đáp lời tên có vấn đề thần kinh này một chút nào.

Chỉ cần đáp lời hắn chắc chắn sẽ bị hắn ta quấn lên.

Và trong đại sảnh này, cũng chỉ có một người sẵn sàng đáp lời hắn.

Bạch Vũ Thần bước lên trước, cô nàng tiểu thư lập tức chế giễu hắn.

Mọi người đều biết sắp có chuyện gì xảy ra, cảm giác có mùi cơm chó thoang thoảng đâu đây.

Để tránh nơi này thành hiện trường một bộ truyện romcom, ngay lập tức, Ghế Số 5 đã xuất hiện, đẩy hai người kia ra ngoài cung điện mà cãi nhau, để lại một bầu không khí yên tĩnh trong đại sảnh này.

Lúc này, Ghế Số 1 nhìn qua sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, khi mà hắn vừa bị người hố một trận, và càng không tốt hơn nữa khi nhìn vào tên Diệp Hiên kia.

Đến lúc này, hắn nhận ra một chuyện.

Có vẻ như tên Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên kia nhằm vào không phải Ghế Số 1 hay Liên Minh Nhân Loại, mà là thông qua việc hố Ghế Số 1 để gián tiếp hố Ghế Số 10 là Diệp Hiên.

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này rõ ràng là dương mưu a!

Với đám thực thể đã siêu thoát này, việc hố người là một trong số ít những thú vui của chúng.



Có lẽ giờ này vị tiên nhân kia đang ngồi ở một góc nào đó, mỉm cười nhìn con trai mình ăn quả đắng.

Phải nói là Ghế Số 1 không thích việc bị người đem ra làm v·ũ k·hí cho lắm, nhưng có một cơ hội hố người khác đang treo ngay trước mặt như thế này, hắn mà không hố một đợt thì đúng thật là lãng phí.

Sau một hồi suy nghĩ, ngoài Diệp Hiên ra, tất cả những thành phần còn lại trong hội đồng các Chủ Thần đều được Ghế Số 1 nhắn tin.

Trong một kênh liên lạc riêng biệt, một group chat không có Diệp Hiên ở trong đó.

Ghế Số 1: “Mọi người, ta quyết định lần này sẽ tăng thời hạn thi hành án, nhầm, là thời hạn ngồi ngai vàng sẽ tăng lên 5000 năm, thử thách người mới một chút, mọi người thấy sao?”

Ghế Số 3: “Thằng nhóc mới tới kia chọc giận ông hay làm sao? Thế mà phạt nó nặng như vậy, về thời gian đã gấp 10 lần thời gian thi hành án của một con khỉ nào đó rồi.”

Ghế Số 1: “Tên đó không đắc tội tôi, nhưng bố của nó thì có.”

Ghế Số 2: “Vậy có khi nào bố thằng nhóc cố tình chọc giận ông để ông quay lại giáo dục thằng bé đó không?”

Ghế Số 6: “Các sếp, làm như vậy có được tính là bắt nạt nơi công sở hay không? Làm tuyệt quá có khi Ghế Số 10 nhảy việc, bỏ gánh không làm thì chúng ta lại phải tốn công đi tìm người mới để bổ sung nhân lực.”

Sau một hồi bàn luận, cuối cùng các vị Chủ Thần đã đưa ra một quyết định giảm thời hạn ngồi trên ngai vàng của Diệp Hiên xuống còn 500 năm, ngang với thời hạn thi hành án của một con khỉ họ Tôn.

Nhìn vào ngai vàng trước mặt, Diệp Hiên chần chờ đôi chút.

Hắn cảm thấy có gì đó rất không ổn, một cảm giác giống như khi có người chuẩn bị hố hắn một trận xuất hiện trong lòng hắn.

Ghế Số 1 thấy tên này chần chừ như vậy thì lộ rõ vẻ không vui.

“Sao vậy, người mới, đến việc chỉ ngồi ghế thôi mà cậu cũng không làm được hay sao?”

Diệp Hiên nhìn hình dáng của ngai vàng này, hắn không nhịn được mà quay lại chửi bậy với những người khác.

“Không có gì đâu, ta chỉ cảm thấy kỳ quái thế nào ấy khi cho một tà thần ngồi lên trên bồn cầu vàng.”

Nghe vậy, Ghế Số 1 lập tức bĩu môi, lấy ra một chiếc đồng hồ bấm giờ.

“Thế có ngồi lên cái bồn cầu vàng ấy nhanh không thì bảo?

Cậu không biết là mỗi một giây phút trôi qua, khi mà cái “bồn cầu vàng” ấy không có người ngồi lên, nó sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không hả?



Còn chần chần chờ chờ nữa thì tôi cho cậu ngồi đó đủ 40000 năm bây giờ.”

Đồng thời, từ trên cái đồng hồ bấm giờ trên tay vị tiên tri, hình ảnh trực tiếp của Liên Minh Nhân Loại ngay phía bên dưới cũng đã được trình chiếu trực tiếp trong không gian.

“Đây là hậu quả khi không có ai ngồi vào cái ngai vàng ấy.”

Tất cả những nơi thuộc Liên Minh Nhân Loại lúc này đều đang dần trở nên vô cùng kỳ lạ.

Khi mà tất cả mọi người giờ này đang biến dị nhanh chóng, từng khí quan nhiễu sóng vặn vẹo dần mọc ra trên thân thể mọi người, giống như cả thế giới đều đang bị ô nhiễm bởi những thực thể không thể diễn tả.

Mà chính xác, ngay từ đầu, thế giới này vốn đã là lãnh địa của các vị tà thần không thể diễn tả rồi.

Giờ này, tất cả mọi người mới trở về trạng thái chân thật của bọn họ, còn hình người dáng người lúc trước giống như là một cái vỏ bọc che giấu đi bản chất thật của nhân loại trong thế giới này.

Cứ mỗi giây qua đi, mức độ biến dị của cả chủng tộc lại trở nên vặn vẹo vài phần, đồng thời, tính cách của mọi người giống như cũng trở nên vặn vẹo không kém.

Rất nhiều người chỉ nhìn nhau ngứa mắt mà cũng bắt đầu quay ra đấu đá lẫn nhau.

Vô số các cuộc ẩ·u đ·ả bắt đầu diễn ra trên toàn lãnh thổ liên minh.

Nhưng kỳ lạ, cả nhân loại dường như không nhận thức được những điểm bất thường trên thân thể và tâm linh của mình.

Diệp Hiên nhìn thấy tình hình dưới Liên Minh Nhân Loại kia thì chột dạ.

“Được rồi, sếp, em biết rồi, em ngồi lên trên cái ngai vàng ngay đây.”

Ngay khi Diệp Hiên ngồi lên trên ngai vàng ấy, cả Liên Minh Nhân Loại giống như thay đổi trong tích tắc, tất cả mọi thứ b·ạo l·ực, hỗn loạn lập tức biến mất như chưa bao giờ xảy ra.

Căn phòng ngai vàng cứ như vậy được đóng lại.

Để trừng phạt những thiệt hại mà Diệp Hiên đã gây ra khi chần chờ không ngồi lên ngai vàng, cuối cùng, Ghế Số 1 đã dùng cái cớ này, danh chính ngôn thuận phạt Diệp Hiên ngồi trong căn phòng này 500 năm.

Bước ra khỏi căn phòng, ánh mắt Ghế Số 3 nhìn qua vô tận không gian, nhìn xuống thế giới phía bên dưới.

“Chậc chậc, mới có 10 người mà đã loạn như thế này rồi, không biết khi gộp đủ 12 người, liệu Nhân Đạo Đại Trận còn có thể ngăn được thứ ô nhiễm này hay không nữa.

Hi vọng mọi thứ sẽ trở lại bình thường đúng như ngươi đã nói, người anh em, chúng ta đã phải rút vào trong Nhân Đạo Đại Trận quá lâu rồi.”

Nghe vậy, Ghế Số 1 chỉ cười nhạt, một nụ cười của một kẻ nắm chắc mọi thứ trong tay.

“Yên tâm đi, Ghế Số 3, chỉ cần có Ghế Số 11 nữa thôi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, mọi tai họa ngầm trong nội bộ đều sẽ được giải quyết.”