Việc Diệp Hiên không ngồi lên chiếc ngai vàng đã để lại nhiều hậu quả hơn là b·ạo l·oạn diễn ra trên khắp Liên Minh Nhân Loại.
Trong lúc ngai vàng trống chỗ, dù cho chưa tới một phút chăng nữa, cũng đã tạo ra một lỗ hổng trong hệ thống phòng ngự, tạo ra cơ hội cho vô số các thực thể từ bên ngoài thâm nhập vào trong lãnh thổ của liên minh.
Có kẻ bắt đầu t·ấn c·ông, gây ra b·ạo l·oạn ở một số hành tinh, nhưng một phần lớn trong số đó đều lựa chọn ẩn mình.
Mỗi một thực thể đều có một mục đích riêng của mình cần đạt được trong thế giới này.
Nhưng trong số những kẻ xâm nhập, lại có một tổ chức nổi bật hơn tất cả.
Một liên minh do một đám nửa bước siêu thoát thành lập nên, nhằm bóp c·hết tất cả các Chủ Thần từ trong trứng nước.
Diệt Thần Hội.
Trên đường cái của một hành tinh xa xôi vùng biên giới dải ngân hà.
Có hai bóng người một béo một gầy đang đi dạo trên những con phố lộn xộn, đầy rác rưởi và một đ·ống đ·ổ n·át.
Nếu người bình thường chỉ lướt qua, sẽ rất khó để có thể nhận biết được sự khác thường trên người hai kẻ này.
Nhưng nếu có ai đó nhìn kỹ, bọn họ sẽ phát hiện ra gương mặt của hai kẻ này có gì đó rất lạ.
Đó chính là gương mặt của hai người này quá vô cảm xúc, vô cảm như thể hai bức tượng sáp biết đi, không hề giống người bình thường chút nào.
Vì đơn giản, hai tên này không phải là người, chúng là hóa thân của những sinh vật nửa bước siêu thoát thuộc Diệt Thần Hội, một đám gián điệp trà trộn vào xã hội con người.
Về thành phố nơi chúng đang đứng.
Nơi đây tan hoang như vậy không phải do một cuộc đột kích của Diệt Thần Hội, mà chính là do tất cả các chức nghiệp giả đột nhiên nổi điên, không kiểm soát nổi cảm xúc của mình rồi lao vào đánh nhau, khiến cho cả thành phố hóa thành một đ·ống đ·ổ n·át.
Dưới sức mạnh của các chức nghiệp giả, một thành phố có thể bị san phẳng vô cùng nhanh chóng.
Nhưng đồng thời, khả năng tái thiết sau khi bị tàn phá của thành phố chỉ có thể nói là thần tốc, nếu có thiệt hại gì ở đây thì có lẽ thiệt hại về tài sản là chủ yếu.
Nhìn về phương xa, từng ngôi nhà cao tầng đang nhanh chóng được xây dựng chỉ sau ba giây ngắn ngủi, tốc độ xây dựng còn nhanh hơn cả các công trình trong quảng cáo game điện thoại.
Cả thành phố thậm chí còn trở nên tráng lệ hơn hẳn so với vài phút trước đó.
Nhưng trong thành phố vẫn còn rất nhiều những khu vực đổ nát tồi tàn, một nơi lý tưởng cho những hoạt động gián điệp và b·ất h·ợp p·háp cắm rễ.
Hai thành viên của Diệt Thần Hội chỉ nhìn qua thành phố, và ngay lập tức, chúng lựa chọn một khu vực tồi tàn ở ngoại thành làm nơi đóng quân.
Từ trong thân thể của người gầy, một sinh vật có hình dáng giống như một con đỉa đỏ như máu chui ra, trên thân sinh vật này có hàng chục những chi nhỏ, linh hoạt như bàn tay con người.
Còn với tên béo ngay bên cạnh, lớp vỏ bọc con người lập tức được gỡ bỏ, không khác gì một người đang thoát ra một chiếc áo khoác dầy cộp.
Đi ra từ trong lớp da người ấy cũng không phải là một thứ gì đó quá đẹp đẽ, mà là một sinh vật ngoài hành tinh vàng khè, có phần thân dưới nhớp nháp giống như một con sên trần, nhưng phần trên lại có thân hình giống như một người đàn ông to béo.
Chỉ khác là phần đầu của sinh vật này được thay thế bằng 7 con mắt mọc ra từ những chiếc xúc tu.
“Phù, ngộp thở c·hết ta, cuối cùng cũng có thể thoát ra được khỏi cái lớp da người ấy, quả nhiên hình dáng nguyên thủy của ta mới là thoải mái nhất.”
Mặc kệ cho sinh vật nhìn như con sên trần kia đang than ngắn thở dài, đồng sự của nó là con đỉa màu đỏ kia đã nhanh chóng lắp ghép xong một thiết bị vô cùng phức tạp.
Một thứ nhìn qua cũng khá giống với một màn hình cỡ bự.
“Đừng than ngắn thở dài nữa, còn không mau giúp ta một tay, chúng ta ở cái thế giới quái quỷ này không phải là đi du lịch.
Chúng ta tới đây để làm một trạm trung chuyển thông tin.”
Rất nhanh chóng, dưới sự hợp sức của đồng bọn còn lại, kết hợp với đủ các loại biện pháp che giấu khác nhau, từ đó khiến cho Nhân Đạo Đại Trận không thể phát hiện ra được thao tác mờ ám của đám người này.
Một đoạn thông tin lập tức được hiển thị ngay trên màn hình, đây rõ ràng là một tấm giấy báo tử.
Lâm Bạch, sinh năm 10004, mất năm 10025, tại chiến trường Xích Phong giới.
Đây chỉ là một đoạn thông tin ghi trên giấy báo tử vô cùng ngắn ngủi.
Một loại giấy báo tử chuyên ghi chép thông tin, thường được sử dụng cho các tử tù lên chiến trường một lần cuối.
Khi mà cái đầu của Lâm Bạch vẫn được truy nã gắt gao ở hành tinh quê nhà, cùng với những tội lỗi của Lâm gia trong quá khứ, cũng dễ hiểu tại sao thông tin của Lâm Bạch được ghi chép như vậy.
Ngay phía bên dưới đoạn thông tin này, cũng có một vài thông tin khác được gián điệp ở sâu trong nội bộ Liên Minh Nhân Loại truyền lại.
“Xác nhận sơ bộ, Lâm Bạch, Ghế Số 12 đã t·ử t·rận tại Xích Phong giới.
Tên của hắn cũng đã được xóa đi trong Thần Khí Sổ Hộ Khẩu.”
Nhận được thông tin này, hai tên gián điệp mừng rỡ không thôi.
Phải biết trong hàng ngàn năm, không biết đã có hàng triệu, hoặc thậm chí là cả hàng tỉ lượt hóa thân từ Diệt Thần Hội gửi về quá khứ, nhưng đến tận bây giờ họ vẫn chưa ghi nhận được bất cứ lần nào á·m s·át thành công một vị Chủ Thần.
Thông tin này khi truyền về tổng bộ của Diệt Thần Hội chắc chắn sẽ thổi bùng ý chí của tất cả những thành viên trong hội, đặc biệt là những kẻ trốn thoát được khỏi thực tại quê nhà, khi những thực tại ấy bị đám Chủ Thần ăn mất.
Hai tên gián điệp này muốn hiểu rõ hơn về nguồn gốc thông tin, và cả độ chính xác của thông tin ấy, nhưng ở phía đối phương lại không hề phản hồi chút thông tin nào.
Đây cũng là một chuyện hết sức bình thường, dù sao đã là gián điệp hoạt động ngay trong lòng địch, việc có thể truyền được tin tình báo về đã là chuyện hết sức khó khăn.
Nó càng trở nên khó khăn hơn nữa khi phải truyền tin ngay dưới Nhân Đạo Đại Trận này.
Nhân lúc trận pháp bảo hộ Liên Minh Nhân Loại còn đang suy yếu, hai tên gián điệp bắt đầu truyền tin về tổ chức.
Rất nhanh chóng, thông tin về Lâm Bạch, kẻ có tới 99% chính là Ghế Số 12 bị trừ khử đã được lan truyền khắp nội bộ của Diệt Thần Hội.
Hình ảnh Lâm Bạch bị gạch tên khỏi Thần Khí Sổ Hộ Khẩu của Ghế Số 2, chính là một bằng chứng tốt nhất để chứng minh một trụ cột của Liên Minh Nhân Loại đã bị trừ khử.
Trong lúc đám người này còn đang vui mừng, vô số các thế lực rục rịch tiến vào trong lãnh thổ Liên Minh Nhân Loại.
Ở một chiều không gian cao hơn, Ghế Số 1 lúc này đang ngồi đánh cờ với Ghế Số 3.
Một ván cờ với chiến thắng hoàn toàn thuộc về phía Ghế Số 1, với ba con tốt, một con hậu trên bàn cờ.
Còn phía Ghế Số 3, quân xe cuối cùng còn lại đã bị hậu của đối phương ăn mất.
Nhìn thấy đối phương lại nở cái nụ cười đầy âm hiểm kia làm Ghế Số 3 khó chịu không thôi.
“Ta biết ván này ta thua, nhưng ngươi đừng có cười cái kiểu đó được hay không.”
Nghe vậy, Ghế Số 1 lập tức hắng giọng giải thích.
“Khụ khụ, ta không có cười ngươi đâu, người anh em, ta chỉ cười khi chuẩn bị phía sau của ta được kích hoạt đúng như dự kiến thôi mà.”
Nói rồi, vị tiên tri này lấy ra phân thân Thần Khí của Ghế Số 2, cái Sổ Hộ Khẩu này ai trong hội đồng Chủ Thần cũng có một bản.
Những trang sách được lật ra nhanh chóng, đến cuối cùng, Ghế Số 1 cho Ghế Số 3 xem qua một trang sách.
Bên trong trang sách ấy, có hai chữ Lâm Bạch vẫn được ghi ở ngay đó, chỉ là cái tên ấy đã bị người gạch đi mà thôi.
Ghế Số 3 thấy vậy gật gù đã hiểu.
“Ra là vậy sao, kế hoạch của ngươi là dùng một người để giả c·hết, làm bia đỡ đạn thay cho một kẻ không biết nên gọi là sống hay c·hết, làm giảm áp lực của Ghế Số 12 phải chịu trong tương lai sao?
Kể ra áp lực tên đó phải chịu trong tương lai cũng lớn thật, giảm bớt độ khó cho hành trình của hắn cũng tốt.”
Thần Khí Sổ Hộ Khẩu là một Thần Khí được chế tạo để quản lý thế giới, cho phép Ghế Số 2 có thể kiểm soát được tình hình dân số của Liên Minh Nhân Loại.
Lớn là dân số của một hệ sao, một thế giới thuộc địa được Liên Minh Nhân Loại c·hiếm đ·óng.
Nhỏ là sinh tử, sống c·hết của từng người, từng công dân sống trong liên minh.
Nên khi một người không còn, cái tên của họ sẽ lập tức bị gạch đi trong Sổ Hộ Khẩu này và từ từ biến mất, xác nhận c·ái c·hết hoàn toàn của bọn họ.
Nhưng ở trường hợp này, mọi thứ có vẻ khá đặc biệt một chút.
Tên người đã bị gạch, c·ái c·hết cũng đã được xác minh, nhưng lại thật lạ kỳ, khi mà cái tên Lâm Bạch ấy vẫn không biến mất như thường lệ.
Ghế Số 3 lúc này cũng đã hiểu ý của vị tiên tri kia rồi.
Lâm Bạch vốn là vỏ bọc ngụy trang của Bạch Hồn.
Ngay từ đầu vẫn luôn là vậy.
Ánh mắt của vị Chủ Thần này lại nhìn xuống thế giới phía dưới kia, chứng kiến hàng tá những thứ hỗn loạn đang diễn ra từng phút, từng giây.
Hắn cũng thấy được gián điệp của đủ các thế lực, các tổ chức đang thâm nhập vào trong Liên Minh Nhân Loại này.
Ghế Số 3 không nhịn được mà hỏi Ghế Số 1, dù sao trên cái thế giới này, chuyện ngươi hết giấy khi đi vệ sinh cũng rất có thể chính là do tên tiên tri này giở trò, đừng nói gì tới những sự kiện lớn đang âm thầm diễn ra.
“Người anh em, ngươi có chắc rằng lần này mọi thứ có ổn không vậy, đừng để đến cuối cùng chơi sập cả thế giới đấy.”
Ghế Số 1 nghe vậy chỉ cười cười, hắn hoàn toàn không hề quan tâm đến những chuyện đang diễn ra.
“Thì sao chứ? Nếu lỡ chơi sập rồi thì lại đánh vỡ vận mệnh, đảo ngược nhân quả, đem thế giới này lại trọng sinh trở về 10000 năm trước là được.”
Nghe hắn nói vậy, Ghế Số 3 lập tức cau mày.
“Ngươi vì đánh vỡ vận mệnh quá nhiều lần mà đã bị vận mệnh nguyền rủa, khả năng bói toán của ngươi cũng đã giảm xuống chỉ còn 50% mà ngươi vẫn muốn làm tiếp hay sao?”
Nghĩ tới viễn cảnh một vị tiên tri mà chỉ đoán được 30, 20% chính xác, thậm chí là 1% chính xác, đến khi đó Ghế Số 1 đổi danh hiệu mới là thần côn.
Khác với Ghế Số 3, Ghế Số 1 nghe vậy chỉ mỉm cười.
“Tỉ lệ bói toán của ta thấp xuống thì sao chứ, ta còn mong mình bói trượt tới 100% đâu.
Lúc đó bất cứ việc gì ta nói ra, các ngươi chỉ cần làm ngược lại thì ắt sẽ thành công.”
Nghe vậy, Ghế Số 3 cũng không biết nên nói gì hơn.
“Phải rồi như vậy mới là ngươi chứ.
Và đó cũng là lý do tại sao ta và tên kia cùng theo ngươi đi khởi nghiệp.”