Đó là tất cả những gì mà Lâm Lục Dạ có thể cảm nhận được ngay khi mở mắt ra.
Dựa vào chất lượng và cảm giác quen thuộc này, Lâm Lục Dạ biết cô đã trở lại chiến hạm Spectre rồi.
Còn mây và trời mà cô nhìn thấy chỉ đơn giản là một loại hình chiếu, giúp cho con người có thể thoải mái hơn khi nghỉ ngơi.
Ánh mắt cô nàng liên tục đảo qua đảo lại căn phòng ngủ này, tất cả nhằm tìm kiếm bóng người quen thuộc kia.
“Hắn không có mặt ở đây sao?”
Nhưng ánh mắt cô nàng rất nhanh chóng đã khóa chặt một vật thể kỳ lạ, thứ đáng lẽ ra không nên tồn tại trong một phòng ngủ như thế này.
Đó là một bộ xương của một người tàn tật, với phần xương từ khớp trở xuống đã biến dạng nghiêm trọng.
Phần xương sọ và nhiều khúc xương khác đều đã có dấu hiệu từng được cải tạo, thậm chí không thể tin nổi đây là xương của một con người, đặc biệt là phần xương sọ đã gần như hoàn toàn trở thành máy móc.
Bộ xương này hiện tại còn đang không ngừng chuyển động, trong lòng bàn tay xương xẩu của bộ xương ấy còn có một điểm sáng trắng nhỏ.
Lâm Lục Dạ nhìn qua cũng biết được cái điểm sáng trắng ấy thực chất là một mảnh vỡ linh hồn, một thứ đang tỏa ra một khí tức vô cùng quen thuộc đối với cô.
Đó chính là khí tức của Bạch Hồn.
“Thằng tôn tử này cũng khá lắm, gặm cho linh hồn của ta thiếu mất luôn một khối, khiến cho gần như toàn bộ kí ức về đời trước của ta bay màu luôn.”
Bộ xương có đủ thể loại máy móc cải tạo kia chính là bộ xương của Lâm Bạch, một thứ đã được tên Lâm gia thiếu chủ vứt bỏ sau khi tên đó đã có được một bộ xương Chí Tôn Cốt mới.
Và bên trong bộ xương ấy cũng có cả một mảnh linh hồn nhỏ của Bạch Hồn ở ngay trong đó.
Đây chính là phần linh hồn còn lại mà Bạch Hồn còn thiếu.
Còn tại sao bộ xương này lại có ở đây?
Trước khi Lâm Bạch sử dụng Vạn Cổ Huyết Tế trận để tước đoạt sinh mạng của tất cả sinh linh ở Trung Châu.
Một đám côn trùng màu trắng đã xuất hiện trong mật thất bế quan, mở ra cánh cổng dịch chuyển, đưa bộ xương ấy trở lại chiến hạm Spectre.
Cảm nhận được một ánh nhìn đang nhìn chằm chằm vào mình, bộ xương trắng lập tức quay người, nhét phần linh hồn còn lại vào trong hộp sọ của mình.
“A, Lục Dạ, em tỉnh rồi sao?”
Cô nàng không hề nói gì, thay vào đó cô dùng gương mặt nghiền ngẫm xem xét bộ xương mà Bạch Hồn đang nhập hồn vào.
Giờ này, cô nàng đang hoài niệm về những ngày đã cũ, nụ cười đầy vui vẻ đã nở trên môi cô.
Bạch Hồn vì tôn trọng cô, nên hắn không bao giờ đọc qua tâm trí cô, vì vậy giờ hắn cũng không hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu mà cứ nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ như vậy.
“Đạo lữ của ta, ngươi có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không?
Bộ dạng của ngươi lúc đó cũng nhìn y chang như hiện tại vậy.”
Nghe vậy, Bạch Hồn cũng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Không phải là lần đầu tiên ở thế giới thực, cũng không phải là lần trong cái tu tiên giới giả lập kia.
Mà họ đã gặp mặt ở không gian chờ đợi của thế giới giả lập, trước khi cô được chuyển tới Hỗn Độn thế giới để khai thác thiên phú Cộng Dồn Ấn Ký.
Lúc đó, hắn vì đóng giả làm tử thần nên đã lấy giao diện là một bộ xương để gặp mặt cô nàng.
Thật không ngờ, đến tận bây giờ cô ấy vẫn nhớ tới những chuyện này.
Cái bóng trắng lập tức rời khỏi bộ xương của Lâm Bạch, một Bạch Hồn đã lấy lại được toàn bộ linh hồn đi ra.
Dù cho linh hồn của hắn có bị hư hao thế nào chăng nữa, khi linh hồn của hắn trở nên hoàn thiện, áp lực mà Bạch Hồn tỏa ra đã rất khác so với lúc trước.
Giờ có người ở gần hắn cũng sẽ không thể dễ dàng bị ô nhiễm không thể diễn tả của hắn đồng hóa nữa.
Nếu lúc trước, Bạch Hồn đúng là rất mạnh, tuy vậy, do linh hồn thiếu một khối nên khó có thể tránh được việc rò rỉ năng lượng.
Nhưng giờ, mọi thứ đã rất khác, khi mà hắn đã vá được lỗ thủng trong linh hồn của mình.
Trong cảm nhận của Lâm Lục Dạ, tên này tuy mức năng lượng vẫn không thay đổi quá nhiều khi so với lúc rời khỏi Xích Phong giới, nhưng về độ nguy hiểm của hắn đã tăng thêm vài cái cấp bậc.
Lâm Lục Dạ lúc này bắt đầu bước chân xuống giường bệnh, cô cũng bắt đầu nhận ra được sự bất thường có trên cơ thể mình.
Đã không biết bao nhiêu năm trôi qua, cô mới cảm nhận được một cảm giác suy yếu đến như thế này.
Ánh mắt cô nhìn qua một tấm gương được treo trong phòng bệnh, cô có thể thấy rõ được trạng thái thân thể mình hiện tại.
Trên làn da trắng bệch như n·gười c·hết của cô bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, khiến cô nhìn giống như một món đồ sứ đang bị hư hỏng nặng nề, có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.
Một vẻ ngoài nhìn giống hệt với Cổ Thần Bóng Tối trong thân thể cô nàng.
Đồng thời, trong thân thể cô dường như không còn lại một chút sức lực nào.
Tất cả năng lượng trong thân thể cô đã xuống đáy, muốn khôi phục lại cũng rất đơn giản, khi cô chỉ cần đi tìm một khe nứt dẫn tới dị giới, sau đó cắn nuốt một cái tiểu thiên thế giới bất kỳ nào đó là được.
Nhưng Lâm Lục Dạ sẽ không làm vậy.
Chỉ cần có năng lượng rót vào, ý thức đối nghịch với cô sẽ lập tức được đánh thức một lần nữa.
Nên từ giờ trở đi, cho tới khi mà Lâm Lục Dạ tìm ra được cách để có thể khắc chế lại Cổ Thần Bóng Tối trong thân thể mình, cô sẽ không khôi phục lại sức mạnh của mình.
Thấy cô vợ của mình suy yếu đến như vậy, Bạch Hồn vội vàng tới, cố gắng dìu cô đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Lục Dạ đã có thể làm chủ được thân thể hiện tại của cô.
Dù cho có suy yếu như thế nào chăng nữa, sức mạnh của cô nàng vẫn mạnh hơn một Đại Thừa tu sĩ, nên việc cần người dắt đi là không cần thiết.
Bạch Hồn cảm thấy khá bất ngờ trước biểu hiện của Lâm Lục Dạ vào lúc này.
Cô ta từ chối tất cả các biện pháp điều trị của hắn, giống như thể cô ấy muốn giữ lại tất cả những trạng thái xấu này lại, để làm chính mình suy yếu nhất có thể.
Nhìn Lâm Lục Dạ ngã ngửa như vậy, Bạch Hồn cũng đành chịu, hắn dù có khuyên như thế nào cũng không thể khuyên nổi.
Thấy vậy, Bạch Hồn cũng đành gác lại tất cả mọi chuyện.
Hai người rời khỏi phòng bệnh, và đi tới đại sảnh chính của con tàu, nơi mà hiện tại đã được người của Bạch Hồn cải tạo lại làm một bãi biển nhân tạo.
Nơi đây đang chuẩn bị một buổi tiệc để chúc mừng việc chấm dứt được nhân quả với Lâm gia và Diệp Hiên.
Từ nay bọn họ sẽ không bị giới hạn bởi nhân quả nữa, có thể nói là trời cao mặc chim bay rồi.
Bên trong đại sảnh này ngoài các chỉ huy chính của Bạch Hồn và những chiến binh mạnh nhất của hắn, còn có sự xuất hiện của cô con gái nuôi Adplina.
Để đảm bảo an toàn, tàu Spectre trước khi diễn ra trận chiến với Diệp Hiên đã được Bạch Hồn đưa vào đại thiên thế giới trong người hắn.
Nhưng trận chiến với Diệp Hiên đâu phải là một trận chiến đơn giản, khi mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã chiến đấu với tên kiếm sĩ ấy qua không biết bao nhiêu năm ngoài Xích Phong giới.
Adplina cô độc sống trên con tàu này ở trong Bạch Sắc Địa Phủ trong ngần ấy năm.
Nên đây là lần đầu tiên sau hàng ngàn năm, ba người lại một lần nữa hội ngộ.
Cô bé vẫn hồn nhiên như những ngày trước, không có bất cứ dấu hiệu của bệnh trầm cảm nào, mặc cho có phải chờ đợi cả ngàn năm chăng nữa.
Dù sao Adplina cũng là một thực thể mạnh mẽ, là một chủng tộc bất tử, nên thời gian hàng ngàn năm trôi qua cũng chỉ như vài phút đồng hồ.
Bề ngoài của Adplina cũng đã thay đổi rất nhiều, trải qua hàng ngàn năm, chiều cao của cô nhóc từ một đứa trẻ 5 tuổi đã lớn lên thành một đứa trẻ 10 tuổi.
Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và cả cô con gái nuôi Adplina lại hội ngộ một lần nữa, trên bãi biển nhân tạo này.
Cả gia đình đã dành thời gian cả ngày để đi chơi cùng nhau.
Tuy rất vui vẻ, nhưng cả ngày này, Bạch Hồn vẫn cảm nhận được cảm xúc nặng nề của Lâm Lục Dạ, cô giống như đang có ý định muốn rời xa hắn.
Có lẽ tất cả chính là vì tương lai mà hai người đã nhìn thấy, một tương lai nơi hai người sẽ quay ra chém g·iết lẫn nhau.
Buổi tiệc kéo dài suốt một ngày cuối cùng cũng phải kết thúc.
Mọi bữa tiệc cũng phải tới lúc tàn.
Ba ngày sau, trong phòng ngủ của hai người.
Khi Bạch Hồn mở mắt ra, hắn đã chứng kiến bóng lưng của Lâm Lục Dạ đang thay quần áo.
Vẫn là bộ đồ chiến đấu màu đen ấy, và cô nàng cũng đã trang bị sẵn trên hai món Thần Khí trên người mình.
Bạch Hồn biết ngày hôm nay có lẽ sẽ là ngày hai người phải rời xa nhau, hắn muốn giữ cô lại nhưng không thể.
Hắn biết tính cách của cô như thế nào, một khi Lâm Lục Dạ đã quyết định làm điều gì đó thì cô ta sẽ làm cho bằng được, đến Bạch Hồn cũng sẽ rất khó khuyên bảo cô.
Cả hai người lập tức biến mất trong căn phòng ngủ, và khi xuất hiện một lần nữa, họ đã ở trên boong tàu Spectre.
Dưới bầu trời sau đầy những cơn bão năng lượng hỗn loạn của Đại Uyên Tinh Vực, các hành tinh không ngừng bị hủy diệt, phá toái, rồi do hỗn loạn thời không, chúng lại một lần nữa được tạo ra và bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Thời gian ở vùng tinh vực hỗn loạn này giống như được đóng băng, cả ngàn năm trước như thế nào, cả ngàn năm sau mọi thứ vẫn như vậy.
Nhìn vào bầu trời sao đầy vẻ hỗn loạn, thật tráng lệ nhưng cũng đầy c·hết chóc.
Lâm Lục Dạ không nhịn được nỗi lòng của mình, cô không muốn giấu Bạch Hồn làm gì nữa.
“Đạo lữ của ta, ngươi cũng thấy được tương lai của mình đi, đó hẳn là một tương lai nơi ngươi có một trận chiến sinh tử với ta, đúng chứ?”
Bạch Hồn chỉ nghe vậy chứ không hề nói gì nhiều.
Sự trầm lặng đó giống như một cái gật đầu đồng ý với cô nàng.
Trước người khác, Bạch Hồn có thể có rất nhiều thứ để nói với họ, nhưng với Lâm Lục Dạ hắn lại chẳng còn gì để nói, khi mà hai người đã quá hiểu rõ nhau rồi.
Vĩnh Dạ Nữ Đế thở dài, ánh mắt của cô vẫn nhìn về những ngôi sao xa xăm đang không ngừng luân hồi giữa hủy diệt và tái sinh.
“Nếu như cuộc chiến giữa hai ta chính là một định mệnh khó có thể tránh khỏi, vậy thì ta sẽ cố làm tất cả mọi thứ để hạn chế lại sức mạnh của mình.
Ta sẽ gặp lại ngươi khi trạng thái của ta yếu đuối nhất.
Nếu như ngày chúng ta đối đầu diễn ra, vậy thì ngươi hãy cố gắng áp chế lại ta, đánh bại ta.”
Nghe vậy, lần này đến lượt Bạch Hồn không đồng ý trước quyết định của cô.
“Lục Dạ, em không cần thiết phải ép mình như vậy…”
Nhưng ngón tay của cô đã đặt lên trên môi hắn, ngăn cho hắn không thể nói chuyện.
“Bạch Hồn, ta biết ngươi cũng rất lo lắng cho ta, nhưng nếu một ngày chúng ta phải đối đầu, ta sẽ không ngại tự đâm chính mình để ngươi có thể chiến thắng, nên Bạch Hồn, đừng phụ lòng ta.”
Nghe tới đây, Bạch Hồn chỉ có thể cười khổ.
Tình cảm giữa hai người ban đầu cũng chỉ là một mối quan hệ giữa một cô nàng bị tẩy não về mặt tình cảm với một kẻ đầy lợi ích.
Lần đầu họ sát cánh cùng nhau là ở một cái tu tiên giới giả lập.
Lâm Lục Dạ ban đầu tìm tới hắn chính là do một dấu ấn ý thức khiến cho cô luôn thích Lâm Bạch.
Còn Bạch Hồn lúc đó đồng ý với mối quan hệ này đơn thuần là vì hắn biết được cô có thể trợ giúp cho những nghiên cứu của hắn.
Và có lẽ, chính hắn vào ngày hôm đó cũng không thể ngờ được, đến hàng vạn năm sau, cái mối quan hệ tình cảm giả tạo của hai người giờ lại có thể chân thật tới cái mức như thế này.
Còn Lâm Lục Dạ hiện tại sẵn sàng hi sinh vì hắn nhiều như vậy không phải vì một tình yêu chân thật, mà là do cô ta vẫn bị ảnh hưởng từ dấu ấn trong tinh thần do Lâm gia để lại?
Nếu là lúc trước khi Lâm Lục Dạ chuyển chức là Vĩnh Dạ Nữ Đế, Bạch Hồn sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng cái dấu ấn ấy làm sao có thể bẻ cong được ý chí của một thực thể như Lâm Lục Dạ.
Bạch Hồn cũng từng thử cứu chữa cô vợ hắn khi cô nàng đang hôn mê, và hắn cũng nhận ra được, cái dấu ấn kia đã bị nghiền nát khi cô nàng chuyển chức lần thứ 2 rồi.
Lâm Lục Dạ chủ động tới gần hắn, hai cánh tay cô ôm cổ hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thấy vậy, Bạch Hồn cũng chủ động ôm eo, kéo sát thân thể cô về phía mình.
Gương mặt của họ áp sát gần nhau.
“Đạo lữ của ta, đã đến lúc ta phải rời đi rồi, đây có lẽ sẽ là một khoảng thời gian rất dài chúng ta phải cách xa nhau, nên là ta…”
Trong ánh mắt của Bạch Hồn, gương mặt cô gái ấy ngày càng tiếp cận hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn và trao cho hắn một nụ hôn.
Cả hai nhắm mắt lại và cùng nhau cảm nhận khoảnh khắc này.
Nhưng ngay lập tức, Bạch Hồn lại cảm thấy có gì đó không ổn, Lâm Lục Dạ đang xâm nhập vào thế giới của hắn và cài đặt một loại nguyền rủa vào Bạch Sắc Địa Phủ.
“Ta nguyền rủa ngươi, đạo lữ của ta.
Ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp chỉ có thể yêu một mình ta, nên từ giờ trở đi, khi ngươi yêu bất cứ cô gái nào khác, hoặc là bất cứ cô gái nào khác yêu ngươi, tất cả bọn họ đều sẽ trở thành ta.”
Rất nhanh chóng, Bạch Hồn cũng đã xem xét toàn bộ lời nguyền mà Lâm Lục Dạ đặt lên trên người mình, và nó đúng y như những gì Lâm Lục Dạ đã nói.
Hắn chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười khổ, yandere đúng là yandere mà.
Xem ra từ nay về sau, khi đi ra ngoài đường thì hắn cũng phải che đi gương mặt của mình lại, nếu không sẽ không biết có bao nhiêu cô gái ngoài kia vì một phút giây gặp sắc khởi ý mà hóa thành những hóa thân của Lâm Lục Dạ.
Bạch Hồn cũng thật không biết Lâm Lục Dạ nghĩ gì trong đầu nữa, cô nàng không tin tưởng hắn đến vậy sao?
Và để đáp trả lại, Bạch Hồn quỳ một chân xuống dưới boong tàu, hắn nâng lòng bàn tay vẫn đang đeo nhẫn của Lâm Lục Dạ lên.
Dù cho có đang trang bị Hắc Ám Luân Hồi Vuốt chăng nữa, chiếc nhẫn linh hồn vẫn được cô nàng đeo trên ngón áp út của mình.
Hắn hôn nhẹ lên mặt chiếc nhẫn ấy, cũng đặt một lời nguyền tương tự lên trên người Lâm Lục Dạ.
Một lời nguyền sẽ luôn có hiệu lực khi nào cô còn đeo chiếc nhẫn ấy trên tay.
Dưới bầu trời sao đầy những thứ năng lượng hỗn loạn đang tàn phá cả tinh hệ.
Hai thực thể không thể diễn tả trao cho nhau một lời nguyền của tình yêu vĩnh cửu.