Lời đường mật gì thì hai người cũng đã nói với nhau rồi, cả hai cũng đã chẳng còn gì để nói trong khoảnh khắc này nữa.
Lâm Lục Dạ bước về phía trước, cũng đã đến lúc cô phải rời đi.
“Tạm biệt đạo lữ của ta.
Ta không hi vọng tương lai mà ta chứng kiến lại là sự thật, nhưng nếu có một ngày trận chiến ấy thực sự nổ ra, hãy sống sót và trở thành kẻ chiến thắng sau cùng.”
Cái bóng của cô nàng lúc này trồi lên giống như một tấm vải lụa đen tuyền, cuốn quanh người Lâm Lục Dạ, như thể cô ta đang múa một điệu múa lụa, tặng người mình yêu trước khi chia tay.
Khi bóng đen hoàn toàn bao phủ kín thân thể cũng là lúc mà Lâm Lục Dạ hoàn toàn biến mất không một dấu vết.
Từng tiếng nói cuối cùng của cô vang lên, trước khi cô hoàn toàn biến mất trong không gian.
“Hẹn gặp lại ngươi, đạo lữ của ta, ta hi vọng ngươi có thể sớm tìm ra con đường siêu thoát cho chính mình.
Hẹn gặp lại ngươi ở vĩnh hằng thời gian.”
Bạch Hồn lúc này chỉ có thể trầm ngâm không biết nói lên lời.
Hắn ngước nhìn vào những ngôi sao của vùng tinh vực hỗn loạn này.
“Tạm biệt, Lục Dạ, chúng ta chắc chắn sẽ hội ngộ một lần nữa.”
Bạch Hồn quay người rời đi, Lâm Lục Dạ vốn đã chuẩn bị tinh thần chia tay từ trước nhưng hắn thì không.
Nên hắn cần có một khoảng thời gian để có thể quen được với sự cô độc này.
Giữa Đại Uyên Tinh Vực đầy nguy hiểm và hỗn loạn này, một vùng không gian ổn định được mở ra, trở thành một cảng tránh gió an toàn tạm thời cho những chiến hạm của nhân loại.
Trên chủ chiến hạm của Liên Minh Nhân Loại, tất cả những học viên khóa này của học viện Nghịch Thiên, chính xác hơn là tất cả những người xuyên việt đã được tập hợp lại một chỗ.
Và người tập hợp bọn họ không ai khác ngoài Drak Stormbreak, hiệu trưởng của học viện.
Khi những chiến hạm rời khỏi Xích Phong giới và trở lại vùng không gian mà họ từng bị hút vào, Drak đã có mặt ngay lập tức và làm đúng những nhiệm vụ mà lão đã được giao.
Nhưng càng lúc lão càng cảm thấy bất an.
Vì nhiệm vụ mà phía trên giao cho lão chính là việc hộ tống và đảm bảo an toàn cho Diệp Hiên, nhưng lão đã đi khắp cả hạm đội mà không hề bắt gặp được tên kiếm sĩ ấy.
Điều này khiến lão cảm thấy vô cùng lo lắng.
Thứ duy nhất có thể làm lão an tâm đó chính là tên của Diệp Hiên vẫn còn được ghi trên Thần Khí Sổ Hộ Khẩu, chứng tỏ hắn không có bất cứ mối nguy hiểm tính mạng nào.
Nhưng việc để lạc mất người cũng là một vấn đề rất đau đầu.
Vì vậy, lão đã tập trung tất cả những người xuyên việt có trong hạm đội lại, tập trung trong một đại sảnh để điểm danh kiểm tra quân số.
Và kết quả khiến lão không thể nào vui vẻ cho được.
Lần này lão mang theo hơn 1350 học viên, nhưng khi điểm danh, chỉ còn lại 854 người còn sống sót.
Những người còn lại không c·hết khi lạc đàn thì cũng bị người á·m s·át, hoặc bị thiên kiếp bổ lên đầu khi đi lẻ, khiến cho khóa học viên lần này là khóa có tỉ lệ t·ử v·ong cao nhất lịch sử.
Đó vẫn chưa phải là những gì khiến Drak khó chịu nhất.
Thứ làm lão đau đầu nhất vẫn là Diệp Hiên vẫn không hề có mặt ở nơi đây.
Không nhịn được, lão đành phát hình tất cả những học viên được cho là đã m·ất t·ích lên trên toàn bộ màn hình công cộng của hạm đội, cố gắng tìm hiểu được nhiều tin tức nhất có thể.
Nhưng ngay lúc này, có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh này, khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được sự sợ hãi trong không gian.
Bất cứ ai đang có mặt tại hiện trường đều lập tức bị mù tạm thời.
Tất cả màu sắc trong thế giới giống như thể đã đột nhiên biến mất, chỉ để lại một màu đen hư vô thống trị.
Không chỉ thị giác bị tước đoạt, mà còn có tất cả các giác quan khác trừ xúc giác.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, cả khả năng nhận diện thời gian và không gian của họ cũng đã bị tước đoạt.
Nhiều người giống như hóa điên, họ cảm tưởng mình giống như thể đã bị nhốt vào trong một không gian trống trải tới vô tận qua hàng ngàn, hàng vạn năm.
Thực tế, tất cả chỉ là những gì Lâm Lục Dạ vô tình gây ra khi cô ta xuất hiện ngay trong đại sảnh vào lúc này.
Thậm chí khiến cho cả một kẻ mạnh mẽ như Drak cũng phải bị ảnh hưởng.
Nhưng khác với tất cả những người khác còn đang nhốn nháo trong đại sảnh, trên tay vị hiệu trưởng này còn có một phân thân của Thần Khí.
Cuốn sách to bằng nửa người trên tay Drak được lật mở.
Ánh sáng thanh tẩy của cuốn sách tỏa ra, nhanh chóng thanh tẩy toàn bộ hiệu ứng xấu đang xuất hiện trên người đám người xuyên việt.
Không những vậy, cuốn sách này còn nhanh chóng chữa lành cho tất cả những người có mặt ở nơi đây, khiến những kẻ vừa sụp đổ tâm lý lập tức trở lại bình thường.
Dù có Áo Choàng Thần Ẩn trong trạng thái nửa kích hoạt, khiến cho Lâm Lục Dạ ít bị mọi người chú ý.
Nhưng với náo động vừa rồi đã ảnh hưởng đến quá nhiều người, khiến người ta không thể nào chú ý đến cô cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Dù sao Lâm Lục Dạ cũng không phải lẻn vào nơi đây, cô ta đường đường chính chính đi vào.
Dù có đang suy yếu chăng nữa, Vĩnh Dạ Nữ Đế vẫn có thể dễ dàng đánh bẹp tất cả mọi người đang ở nơi đây, nên sự có mặt bất ngờ của cô chẳng khác nào hổ vào bầy dê.
“Khí tức này, không thể nào sai được! Cô ta chính là kẻ đã thả bầy sói t·ấn c·ông hạm đội của chúng ta vào một năm về trước!”
“Chuyến này xong rồi, một kẻ nguy hiểm như vậy lại xuất hiện ở nơi đây, chúng ta không thể nào chạy đi được.”
Cả đám người xuyên việt hoảng sợ trước sự xuất hiện của cô gái thần bí này, nhiều người trong số bọn họ vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại chuyện bị đá·m s·át thủ từ tương lai t·ruy s·át đâu.
Nhưng có vẻ Lâm Lục Dạ không hề quan tâm đến đám người này chút nào.
Vì đơn giản, trên người bọn chúng có khí tức của Bạch Hồn hiện diện trên từng hệ thống trong người chúng.
Trong mắt cô, đám người này sớm muộn cũng sẽ hóa thành các Bạch Hồn Tinh Linh mà thôi, là người một nhà cả.
Chỉ có duy nhất Drak Stormbreak mới làm Lâm Lục Dạ cảm thấy một chút uy h·iếp.
Chỉ liếc mắt nhìn qua, cô cũng có thể biết được người đang đứng trước mặt mình không phải là bản thể thực sự của vị hiệu trưởng này.
Người này rõ ràng chỉ là một hóa thân mà thôi.
Bản thể thực sự của vị hiệu trưởng này có thực lực đạt tới nửa bước siêu thoát, đang trốn ở trong một dị không gian, còn hóa thân ở bên ngoài của ông ta có cấp độ sức mạnh tương đương Chân Tiên cảnh hoặc là Chân Thần cấp.
Dù không hiểu tại sao Lâm Lục Dạ lại cảm nhận được vị nửa bước siêu thoát này có vẻ hơi yếu nếu so với cô, nhưng cũng không thể không phủ nhận một sự thật.
Liên Minh Nhân Loại đúng là ngọa hổ tàng long, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài một chút nào.
Con Mắt Của Hắc Thần liếc qua, khiến cho Drak cảm thấy như mình đã bị cô gái bí ẩn kia nhìn thấu toàn bộ thủ đoạn của mình.
Một ánh mắt như thế này lão cũng từng cảm nhận qua nó, ánh mắt khi lão từng đối mặt với các vị Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại.
“Xin hỏi, vị đại nhân này, ngài có mặt ở đây là muốn nhắn nhủ điều gì sao?”
Thái độ của Drak vốn đang đề phòng đã lập tức thay đổi ngay khi nhận ra lão không thể nào đối phó được với cô gái này.
Từ một thái độ đề phòng, lão lập tức cung kính như thể gặp được cấp trên.
Biểu hiện của lão cũng được tất cả những người xuyên việt trong đại sảnh này nhìn thấy.
Bọn họ bắt đầu thì thầm vào tai nhau.
“Nhìn thái độ của hiệu trưởng với cô gái kia kìa, xem ra không phải là kẻ thù mà là cấp trên của chúng ta.”
“Nếu như vậy, chẳng lẽ cuộc đột kích bằng bầy sói vào một năm trước chỉ là một thử thách thôi sao?”
“Đúng vậy a, chắc chắn là vậy.”
Rất nhiều lời ra tiếng vào, bàn luận về nguồn gốc của Lâm Lục Dạ.
Tất cả mọi người dù có khó chịu trước màn chào hỏi của cô ta thế nào chăng nữa, thì giờ này, tất cả mọi người đều phải nuốt hết sự khó chịu ấy vào sâu trong bụng.
Nhưng không đợi đại sảnh ồn ào hơn nữa, Drak đã ra lệnh cho tất cả mọi người giải tán.
Cả đám người rời khỏi đại sảnh mà không có một chút ý kiến nào.
Dù sao hiệu trưởng và cấp trên đang bàn bạc với nhau, nào có chỗ cho đám người bọn họ chen vào.
Thấy cả đám người đã rời khỏi nơi đây, Drak cũng đi thẳng vào vấn đề chính.
“Xin hỏi, đại nhân có thù oán gì với Diệp Hiên hay sao? Hiện tại hắn ở đâu rồi?”
Một năm trước, khi mà bầy sói t·ấn c·ông, chia cắt hạm đội của Liên Minh Nhân Loại, Drak cũng đã chứng kiến Lâm Lục Dạ giao chiến với Diệp Hiên.
Nghe Drak hỏi như vậy, Lâm Lục Dạ cũng không hề giấu giếm, cô trình bày tất cả những chuyện đã xảy ra giữa cô, Bạch Hồn với lại Diệp Hiên ra.
Drak nghe vậy cũng phải bất ngờ, lão không nghĩ ra được mọi chuyện lại trở nên ma huyễn như vậy.
Lão giờ vẫn không thể nào nghĩ ra được, chuyện gì đã xảy ra mới có thể khiến cho một kẻ từ một năm trước còn yếu gấp nhiều lần mình.
Nhưng đùng một cái, Diệp Hiên, người mà lão cần bảo vệ đã lột xác, hóa thành một kẻ đã siêu thoát, sánh ngang với các Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại, khiến lão có cảm giác thời gian tu luyện qua không biết bao nhiêu vạn năm của mình đều là công cốc.
Nghĩ sâu xa hơn một chút, có thể Diệp Hiên chính là một vị Chủ Thần, là 1 trong 12 ghế.
Dù sao các lãnh đạo của cái tổ chức khổng lồ này đều là những kẻ đã siêu thoát.
Việc thao túng thời gian, từ tương lai trở về quá khứ để có thể lãnh đạo nhân loại cũng không phải việc gì bất khả thi.
Nghĩ như vậy, một kẻ đã từng đánh ngang tay với một Chủ Thần mà vẫn còn tồn tại ở nơi đây, cùng với khí chất và sự uy h·iếp mà cô gái này mang lại.
Drak cảm giác cô gái trước mắt lão có khi nào cũng là hóa thân của một vị Chủ Thần hay không.
Càng nghĩ lão lại cảm thấy khả năng này là thứ có thể xảy ra.
Chợt dòng suy nghĩ của Drak đã bị Lâm Lục Dạ đánh gãy.
“Vì Diệp Hiên đã siêu thoát rồi, nên ta nghĩ trong danh sách cử người vào trong học viện Nghịch Thiên của Liên Minh Nhân Loại hẳn là trống chỗ đi.
Ngươi xem liệu ta có đủ tiêu chuẩn để nhập học trong học viện của các ngươi hay không.”
Nghe Lâm Lục Dạ yêu cầu như vậy, Drak Stormbreak cũng phải trợn tròn mắt.
Lão khó có thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Khi mới tới Liên Minh Nhân Loại này, lão cũng từng đọc qua một vài bộ tiểu thuyết mạng, và cái tình huống của Lâm Lục Dạ thì có khác nào ma vương trở về trường, một con rồng chui vào ổ kiến không chứ.
Thật không nghĩ ra được vị đại nhân này còn có sở thích chơi trò giả heo ăn thịt hổ.
“Khụ khụ, đại nhân, việc ngài gia nhập vào học viện này cũng được thôi, nhưng với thực lực hiện tại của ngài, có thể treo một bằng giáo sư danh dự trong học viện của chúng ta cũng không có vấn đề.”
Lâm Lục Dạ nghe vậy, cô cũng gật đầu đồng ý.
Dù sao cô không tới học viện để trải nghiệm cuộc sống trường học làm gì, cô tới là để tìm kiếm tri thức.
Vĩnh Dạ Nữ Đế nhìn thấy khí vận của mình chỉ bước, rằng ở trong những kho tàng tri thức của Liên Minh Nhân Loại có thể có cách giúp cô giải quyết được vấn đề của mình.
Nên cô rất hài lòng trước đề nghị trở thành một giáo sư danh dự của Drak.
Thấy đối phương đồng ý với lời đề nghị của mình, vị hiệu trưởng lập tức lấy ra Sổ Hộ Khẩu, mở tung cuốn sách dát vàng ấy ra.
“Được rồi, vị đại nhân này, ngài liệu có thể cho ta biết tên họ được hay không, để kết nạp thêm người vào trong học viện Nghịch Thiên, ta cũng cần ghi chép đầy đủ thông tin của ngài.”
Giờ Drak còn một mối lo ngại cuối cùng, đó chính là thực thể đang đứng trước mặt lão có khả năng không phải là người trong Liên Minh Nhân Loại, lúc đó thủ đoạn nhập cư sẽ cực kỳ khó xử.
Nghe vậy, cô nàng trước mặt lão không ngại ngần mà nói thẳng tên thật của mình ra.
Rất nhanh chóng, trang sách của Thần Khí Sổ Hộ Khẩu giống như có thể tự động tìm kiếm thông tin.
Chẳng mấy chốc, tất cả những trang sách đã được lật đến một trang riêng biệt.
Tên: Lâm Lục Dạ.
Giới tính: Nữ.
Năm sinh: 10008 (17 tuổi).
Tuổi thân thể: 9645 năm.
Tuổi linh hồn: Không biết.
Nhìn thấy cô gái bí ẩn này có trong danh sách, Drak thở phào nhẹ nhõm, xem ra người này đúng là người mình, hơn nữa, thông tin được bảo mật đến mức độ này chứng tỏ cô ta là một người có thân phận vô cùng đặc biệt.
Lâm Lục Dạ cũng dễ dàng đọc lướt qua những thông tin trên trang sách ấy.
“Ra là vậy sao, thì ra trận chiến giữa ta với đạo lữ của ta và Diệp Hiên đã đánh ròng rã hơn 9628 năm sao?
Nếu như vậy thì khoảng hơn 300 năm nữa, đứa con của ta và hắn sẽ chào đời đi.”
Giờ Lâm Lục Dạ đang lên kế hoạch tới chỗ Bạch Hồn thăm đứa trẻ của mình vào khoảng 300 năm sau.
Lão hiệu trưởng trợn trắng mắt khi nghe Lâm Lục Dạ nói như vậy.
Thì ra là một bà mẹ trẻ mới 17 tuổi.
Nhưng đó chỉ là tuổi trên giấy tờ mà thôi.
Mỗi thế giới đều có chênh lệch thời gian vô cùng khác biệt.
Trận chiến ở Xích Phong giới với nhiều người đã là một năm qua đi, nhưng ở phía Liên Minh Nhân Loại, vụ việc này xảy ra vẫn chưa tới một tháng.
Nên tuổi thân thể không khớp với tuổi trên giấy tờ là chuyện rất bình thường ở Liên Minh Nhân Loại này.
Nhưng cái đáng chú ý nhất ở đây, đó lại chính là tuổi linh hồn của Lâm Lục Dạ.
Giới hạn của Thần Khí Sổ Hộ Khẩu chỉ có thể thống kê được tuổi của một sinh linh, hoặc là một thực thể tối đa là 100 tỉ năm.
Nên rất có thể, chuyến này lão đã kết nạp được một thực thể đã siêu thoát vào học viện của mình.
Drak thầm nghĩ, với cái tính của các Chủ Thần nhà mình, không thể nào có chuyện họ để cho một thực thể siêu thoát khác chuyển thế trong Liên Minh Nhân Loại được.
Nên rất có thể, cô gái tên Lâm Lục Dạ kia chính là một Chủ Thần của thế giới này!