Do không có người chỉ huy, chiến hạm Spectre cứ như vậy mà lang thang lạc trôi giữa vùng không gian hỗn loạn không ngừng chuyển động của Đại Uyên Tinh Vực.
Đến khi Bạch Hồn lấy lại tinh thần và bắt đầu quản lý lại mọi thứ thì hắn cũng không biết mình đã lạc đến nơi nào rồi.
Nếu vẫn còn ở Xích Phong giới, Bạch Hồn có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu qua những cơn bão năng lượng này.
Nhưng đây là Liên Minh Nhân Loại, không chỉ trên từng hành tinh đang được bao bọc bởi Nhân Đạo Đại Trận, mà còn có một trận pháp vô cùng to lớn đang áp chế lại sức mạnh của cả dải ngân hà này.
Khiến cho Bạch Hồn cảm nhận được một cảm giác vô cùng ngột ngạt, giống như thể có ai đó muốn nhét cả người hắn vào trong một cái thùng xốp bé tí.
Còn về cách làm thế nào để rời khỏi vùng không gian hoàn toàn bị nhiễu loạn này.
Cái đó Bạch Hồn không biết, tất cả những hoa tiêu chuyên nghiệp trong Bạch Sắc Địa Phủ của hắn cũng không biết.
Dù sao bọn họ chưa có ai có kinh nghiệm đi qua một vùng không gian nào loạn như thế này.
Giờ này, Bạch Hồn biết hắn đã quá coi thường môi trường nơi đây rồi.
Hắn cũng đã hiểu tại sao, dù cho có công nghệ vô cùng hiện đại, các con tàu từ Liên Minh Nhân Loại vẫn ngại đi qua Đại Uyên Tinh Vực này.
Nếu là lúc trước, Bạch Hồn men theo dấu vết mà hạm đội của liên minh để lại, hắn còn có cơ hội rời khỏi nơi này.
Nhưng giờ hắn đã hoàn toàn mất dấu họ, dù sao môi trường tệ hại ở khu vực này có thể khiến cho thời không liên tục đảo lộn, nên chắc chắn sẽ chẳng còn lại bất cứ manh mối nào còn ở đó.
Hắn có vẻ đã quá coi thường Đại Uyên Tinh Vực này rồi.
Việc hắn có thể sinh tồn trong khu vực này là một điều chắc chắn, nhưng để có thể rời khỏi nơi đây sẽ là một vấn đề mà Bạch Hồn phải đau đầu.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn cũng mặc kệ việc có thể tìm được đường ra hay không.
Dù sao thì với một người chính là một đại thiên thế giới như hắn bây giờ, chuyện ở đâu nghiên cứu cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng nữa rồi.
Và trong những ngày qua, hắn cũng nhận ra được một điều khó có thể tưởng tượng nổi.
Có vẻ như kiếp trước của hắn cũng không hề đơn giản, không phải là một thanh niên có thân phận là người bình thường như hắn đã từng nghĩ.
Trước tiên, hắn phải hú hết cả hồn ngay khi chứng kiến cái tên từ kiếp trước của mình, chính là Lâm Bạch.
Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn lại cảm thấy mình có cái tên như thế này cũng rất là bình thường.
Chuyện một người xuyên việt có cái tên kiếp trước trùng với tên kiếp này cũng thấy mãi rồi, chẳng có gì lạ ở đây cả.
Trong những phần linh hồn đã gần như vụn vỡ đến không thể hồi phục của mình, hắn đã chứng kiến một thứ làm hắn cảm thấy rất hứng thú.
Đó chính là những thông tin, những tư liệu nghiên cứu có nhắc đến hai từ “siêu thoát”.
Điều này khiến cho Bạch Hồn cảm giác tiếc nuối không thôi, nếu như hắn tới và thu hồi linh hồn của mình sớm hơn một năm đi nữa, có lẽ giờ này mọi chuyện đã rẽ theo một hướng khác cũng nên.
Càng nghiên cứu, hắn lại càng nhìn ra được những điểm kỳ dị ở mảnh linh hồn lưu trữ kí ức này.
Bạch Hồn không ngừng đặt ra vô số hoài nghi về kiếp trước của hắn, chẳng lẽ hắn cũng giống như Lâm Lục Dạ, cũng có một kiếp trước bí ẩn có thể ảnh hưởng tới tận kiếp sau hay sao?
Là một dân chơi linh hồn và hệ tâm linh, hắn đã nhìn ra được, kí ức của hắn có thể đã bị chính bản thân mình làm giả, phủ lên nó một lớp kí ức của một người bình thường ở một thế giới hiện đại.
Càng nghĩ, Bạch Hồn lại cảm thấy chắc chắn hắn của kiếp trước làm như vậy là có chủ ý.
Hắn càng nghĩ càng liên tưởng đến những từ b·uôn l·ậu, vượt biên và hoạt động gián điệp.
Nhìn kiểu gì thì những thủ đoạn mà hắn của kiếp trước dùng trên chính linh hồn mình cũng giống như để ngụy trang trước một cửa khẩu hải quan nào đó.
“Chẳng lẽ ta của kiếp trước có một m·ưu đ·ồ nào đó khi đoạt xá trọng sinh vào trong Liên Minh Nhân Loại này sao?”
Bạch Hồn cũng đã tiếp xúc với rất nhiều những người xuyên việt khác, những kẻ được xem như những công dân hợp pháp của thế giới này.
Hắn càng so sánh, càng cảm thấy mình là một người nhập cư trái phép vào thế giới này.
Lúc này, Bạch Hồn không nhịn được mà lấy ra một thứ mà hắn đã cất giấu suốt cả năm trời bên trong một tiểu thiên thế giới.
Một tấm danh th·iếp trắng, với những hoa văn phức tạp không có hình dạng cố định, đang không ngừng biến đổi qua từng phút, từng giây.
Đây là tấm vé có thể đi tới Cenplura, trụ sở của Diệt Thần Hội, tổ chức trong bóng tối không ngừng chống đối lại với Liên Minh Nhân Loại.
Sắc mặt Bạch Hồn lúc này vô cùng trầm ngâm.
“Ta xâm nhập trái phép vào trong Liên Minh Nhân Loại này có mục đích riêng, rất có thể liên quan đến những cá nhân siêu thoát, hay con đường siêu thoát.
Chẳng lẽ ta là một thành viên của Diệt Thần Hội, hoặc là một tổ chức, cá nhân muốn đột nhập vào Liên Minh Nhân Loại để đoạt được một vị cách siêu thoát hay sao?”
Càng nghĩ, Bạch Hồn lại càng cảm thấy khó chịu, từ giờ trở đi kiếp trước của hắn chính là thứ mà hắn phải che giấu nghiêm ngặt nhất.
Ai mà biết được một kẻ vượt biên như hắn sẽ bị đối xử như thế nào nếu bị phát hiện.
“Mặc kệ nó, đời trước có mục đích gì thì cũng không liên quan gì tới ta.”
Một lần nữa, Bạch Hồn lại ném đi tấm danh th·iếp kia vào trong tiểu thiên thế giới phụ thuộc vào chân thân của hắn.
Tuy không quan tâm đến đời trước của mình nữa, nhưng Bạch Hồn vẫn không ngừng nghiên cứu mảnh linh hồn lưu trữ kí ức từ đời trước.
Hắn muốn biết được những tri thức không trọn vẹn về cảnh giới siêu thoát được giấu bên trong mảnh linh hồn ấy.
Nhưng việc ghép lại những phần thông tin đã bị xé nát này vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói gần như là không thể.
Độ khó của nó giống như phải ghép lại một mảnh giấy đã bị nghiền ra thành bột.
Nên dù có là dân chuyên linh hồn chăng nữa, Bạch Hồn cũng rất khó có thể ráp được tất cả những mảnh ghép này lại với nhau, tạo thành một đoạn thông tin có ý nghĩa.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, con tàu Spectre vẫn ngày ngày tìm đường rời khỏi vùng không gian hỗn loạn này.
Nhưng rất tiếc, dù cho các chỉ huy của Bạch Hồn đã làm đủ mọi cách, bọn họ vẫn chưa thể nào giải thích được quy luật bên trong vùng Đại Uyên Tinh Vực.
Nơi đây không chỉ hỗn loạn về mặt không gian, mà về thời gian cũng loạn không kém.
Bên trong những cơn bão năng lượng hỗn loạn đầy sự cuồng bạo, trong hắc ám và ngọn lửa tím đỏ giống như ngày tận thế, bọn họ cũng đã gặp được vô số những hiện tượng kỳ lạ, không có lần nào giống lần nào.
Thậm chí, còn có lần, bọn họ đã chứng kiến một con tàu Spectre khác, đó có thể là một bọn họ khác ở quá khứ hoặc là tương lai.
Để g·iết thời gian, Bạch Hồn cũng dẫn người đi ra, đánh nhau với lại chính mình ở quá khứ hoặc một tương lai nào đó.
Nhưng cả hai bên mới giao chiến được vài chiêu, thời gian lại trở nên hỗn loạn một lần nữa, làm cho đối thủ ngay trước mặt họ biến mất khi tọa độ thời gian lại thay đổi.
Thời gian 3 năm đã qua đi, nhưng mọi người lại không hề có cảm giác như 3 năm đã trôi qua tẹo nào.
Bạch Hồn và đám thuộc hạ của hắn cảm thấy thời gian được đo đạc trên đồng hồ cũng không đáng tin nữa rồi.
Trong cảm giác của bọn họ, thời gian giống như phải được kéo dài gấp 10 lần như vậy mới đúng.
Rống!
Một tiếng vang làm cả hư không phải rung chuyển, từ một đám mây năng lượng đỏ như máu, một cái đầu ác quỷ với làn da đỏ như ngâm trong biển máu trồi lên.
Kích thước to lớn của nó khiến cho tất cả những hành tinh xung quanh đều phải trở nên nhỏ bé.
Một tiếng rống vang rền khiến cả chân không cũng phải rung động, tất cả hành tinh trong một hệ sao gần đó cũng phải đổ sụp trước uy lực của nó.
Ánh mắt rực lửa to lớn như hai mặt trời, bên trong ánh mắt ấy là địch ý vô cùng vô tận với sự sống, con ác quỷ quay đầu nhìn về phía chiến hạm Spectre, nó nhìn chằm chằm vào nơi duy nhất tồn tại sự sống trong vùng không gian này.
Một ánh nhìn như muốn nung chảy cả con tàu, đốt cháy từng sinh mạng bên trong chiến hạm ấy.
Nhưng ác quỷ này còn chưa thị uy sức mạnh được ba giây, một đường kiếm lóe sáng chiếu rọi cả không gian vũ trụ này đột ngột xuất hiện, chia tách cái hộp sọ to lớn của con quái vật thành hai nửa ngay lập tức.
Nhìn qua, đó có vẻ là một v·ết t·hương chí mạng, nhưng đối với con ác quỷ này, từng đó thương thế vẫn chưa là cái thá gì.
Từng mầm thịt muốn trồi lên, hàn gắn lại cái đầu đã bị tách đôi ấy về như cũ.
Rất tiếc, con quái vật muốn khôi phục là một chuyện không tưởng nổi.
Nhát kiếm kia không chỉ là một nhát kiếm với sức sát thương đơn thuần, mà nó còn kèm theo một chút nguyền rủa vặn vẹo không đáng nhắc tới.
Nhưng chừng đó nguyền rủa không đáng nhắc tới cũng là quá đủ để hạ gục ác quỷ này.
Từng cành cây, sợi rễ nhanh chóng mọc ra từ hai bên v·ết t·hương, không ngừng lấy đi toàn bộ năng lượng đang duy trì sự tồn tại của con quỷ làm chất dinh dưỡng.
Chẳng mấy chốc, một khu rừng đã được mọc lên, bao phủ và che kín đi gương mặt xấu xí của ác quỷ ấy.
Không ngừng lại ở đó, những thảm thực vật màu xanh lục nhanh chóng lan tỏa, chẳng mấy chốc đã phủ kín cả người con quái vật.
Giữa không gian tràn ngập năng lượng hỗn loạn, một thiên thần bóng tối với đôi cánh đen như những bụi hoa hồng gai góc, đang mỉm cười nhìn về phía tác phẩm do mình vừa chế tạo ra.
“Adplina nói ánh mắt của ngươi làm cho con bé cảm thấy khó chịu, nên nhìn ngươi như thế này có lẽ sẽ làm con bé cảm thấy thuận mắt hơn đôi chút.”
Số 1 gật đầu nhìn về khu rừng đang dần được mọc ra từ trên người con ác quỷ.
Trong đài chỉ huy, Số 3 nhìn vào con ác quỷ giờ đã hóa thành một rừng cây kia mà không ngừng chửi bậy.
“Lần đầu gặp cái thứ ấy, chúng ta không quen nên ta cũng chẳng có gì để nói.
Lần gặp thứ hai ta có cảm giác dejavu, thứ này hình như mình gặp đâu rồi thì phải.
Lần gặp thứ ba ta cũng chẳng biết nên nói gì nữa ngoài việc cái trò chơi Liên Minh Nhân Loại online chắc chắn bị hỏng rồi.
Và cái mọe nó, đây đã là lần thứ mười chúng ta gặp lại cái con quỷ kia trong 3 năm rồi!
Mấy ông nào đang làm hoa tiêu hay bên lái tàu có chắc chúng ta đang đi theo một đường thẳng không vậy?!
Ta thấy rõ ràng chúng ta đang đi theo một vòng tròn không có hồi kết!”
Nhưng bị người chê bai như vậy, hội hoa tiêu lái tàu cũng không nhìn được mà phản pháo lại tên Số 3 này ngay lập tức.
“Ông giỏi thì ông cầm lái đi!
Không biết 2 năm trước, ai đó đã cầm lái đi lung tung, khiến cho số lần chúng ta đã gặp lại con quỷ kia tăng lên, gặp nó tới 5 lần chỉ trong vòng có 1 tuần ngắn ngủi.
Nên ông đã mù đường, chuyên đi lòng vòng nhấc cái mông lên mà ngồi cho đúng chỗ vào, tập trung vào mà làm việc của mình đi.”
Số 3 nghe vậy thì tức tối vô cùng, là một người bụng dạ hẹp hòi có tiếng trong hội chỉ huy, hắn lập tức nổi đóa, muốn đi lên dạy cho đám người kia một bài học.
Nhưng không vì Số 3 mạnh hơn mà đám hoa tiêu lái tàu chùn bước, đám người này khí thế cũng hùng hùng hổ hổ, muốn quyết một trận sống c·hết với vị chỉ huy này.
Dù sao bọn họ cũng là quyến tộc của Bạch Hồn, chỉ cần cái cây trắng kia một ngày còn sống thì bất cứ ai trong số bọn họ đều là những kẻ bất tử bất diệt.
C·hết thì cùng lắm về Bạch Sắc Địa Phủ rồi trồi lên một lần nữa, sau đó đi báo thù ngay lập tức cũng được.
Thành ra, đám người của Bạch Hồn không đánh nhau thì nhìn ai cũng là trí thức, nhưng khi đánh nhau thì cả đám đều hóa thành côn đồ không muốn mạng.
Trước tình hình trong đài chỉ huy đang trở nên căng thẳng, có thể hóa thành một cuộc ẩ·u đ·ả bất cứ lúc nào.
Chỉ huy Số 4 lúc này lập tức xuất hiện giữa Số 3 và hội hoa tiêu lái tàu.
“Đi sang một bên đi, Số 4, hôm nay tôi phải cho đám người này biết thế nào là lễ độ!”
Số 3 bắt đầu kéo ống tay áo, lộ rõ cơ bắp của mình.
Thấy Số 4 ở đây, hội hoa tiêu lái tàu lập tức đứng ra khuyên nhủ hắn.
“Chỉ huy Số 4 không cần can ngăn, hôm nay dù có phải đem cả 18 đời nhà tôi ra, tôi cũng phải cho tên Số 3 này buồn nôn đến c·hết mới thôi!”
Nhưng khác với suy nghĩ của mọi người, rằng Số 4 sẽ đứng giữa can ngăn như mọi khi.
Lần này Số 4 đi ngang qua cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Ánh mắt hắn nhìn không gian bên ngoài qua tấm cửa kính của chiến hạp, một ánh nhìn chăm chăm như thể hắn thấy thứ gì thú vị ngoài không gian đó.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng rất tò mò, muốn tới gần, nhìn xem rốt cuộc có thứ gì có thể khiến vị chỉ huy này nhìn lâu tới vậy.
Đây là lần thứ 10 tàu Spectre của Bạch Hồn nhìn thấy con ác quỷ kia, tưởng chừng mọi thứ cũng sẽ là một vòng lặp, nhưng lần này, lại xuất hiện một biến số mới khác hẳn so với những lần trước.
Có thứ gì đó ở phía sau phần đầu đã bị tách làm đôi của con ác quỷ khổng lồ kia.
Một luồng ánh sáng hoàn toàn khác so với thứ ánh sáng đỏ tím đang bao phủ toàn bộ Đại Uyên Tinh Vực này.
Chẳng lẽ bọn họ cuối cùng cũng tìm được lối ra khỏi vùng không gian c·hết tiệt này rồi sao?
Thấy có hi vọng mới xuất hiện, đội ngũ lái tàu lập tức tăng hết tốc lực, băng nhanh qua khu rừng đầy những loại thực vật không thể diễn tả đang không ngừng mọc lên kia.
Trước mắt bọn họ là một vùng chân trời mới, nhưng nó lại không hề tươi đẹp như bọn họ đã nghĩ tới.
Nơi đây còn hỗn loạn hơn cả vùng không gian hỗn loạn khi nãy nữa.
Bọn họ giống như đã xâm nhập vào trong một chiến trường với quy mô cực lớn, không hề thua kém gì trận chiến cuối cùng tại Xích Phong giới.
Trên mặt đất của các hành tinh, tất cả đều được phủ kín bởi những con quỷ với đủ mọi kích thước.
Ngoài không gian, từng quân đoàn ác quỷ trên những chiếc chiến hạm nhiễu sóng vặn vẹo như muốn lấp đầy cả khoảng trời.
Quái vật kết thành từng đàn, ác quỷ to bằng cả hành tinh đâu đâu cũng có thể được nhìn thấy.
Nhìn vào thế trận này, nơi đây rõ ràng chính là một chiến trường, một chiến trường của 5000 năm trước.