Trong khi tàu Spectre còn đang chậm rãi tiến gần tới Hoàng Tinh V643.
Trong căn cứ bí mật của Lâm gia, có một nhóm người thần bí đã đi tới nơi đây.
Tất cả bọn chúng đều mặc một bộ đồ đen trùm kín từ đầu đến chân, gương mặt của chúng giống như thể đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt mất.
Đám người này vào trong căn cứ của Lâm gia đầy tự nhiên, không giống như những kẻ đột nhập, hoặc là một vài nhà thám hiểm không may đi lạc vào nơi đây.
Nhìn vào cái cách đi lại tự nhiên như về nhà đó, chứng tỏ chúng vô cùng am hiểu về khu căn cứ này.
Nếu như người của Lâm gia tiến vào nơi đây bằng một trận pháp truyền tống thẳng vào nội bộ căn cứ, thì đám người này lại được dịch chuyển tới một cánh cổng nằm ở rìa ngoài của phù không đảo.
Nhìn vào căn cứ vắng vẻ ngay trước mặt, một người thần bí lại than ngắn thở dài, người này mặc bộ trang phục được trang trí bằng những chi tiết vàng kim tinh xảo, khác hoàn toàn so với đám tà giáo ở xung quanh.
“Đúng là cảnh còn người mất a, ta nhớ được 5 năm trước ta còn làm việc tại đây, nhưng mà ai có thể ngờ được, 5 năm sau khi ta trở lại, nơi này đã bị bỏ hoang như vậy.”
Người này chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
Ngay sau đó, hắn lập tức lấy ra một tấm thẻ nhìn giống như thẻ từ rồi đưa nó cho một thuộc hạ đang cung kính đứng ngay bên cạnh.
Khi lấy được thẻ từ, kẻ này ngay lập tức hành động, đem tấm thẻ ấy cắm vào trong một khe hẹp trên cánh cổng sắt.
Đèn led trên cánh cổng lập tức chuyển từ đỏ sang màu xanh lục, mặt đất rung lắc nhẹ khi cánh cổng kim loại nặng nề bắt đầu di chuyển sang hai bên.
Cả căn cứ tràn đầy tử khí cũng vì hành động này mà bắt đầu sống lại.
“Lâm gia đã hủy diệt từ 5 năm trước rồi, chúng ta giờ này không biết được thân thể mới của nữ thần liệu có còn ở đó hay không.
Nên các ngươi khi tiến vào trong căn cứ này không cần làm ầm ĩ, nhớ lấy là tìm kiếm khoang ngủ đông đang chứa thân thể mới của người làm chủ, còn việc vơ vét tài sản gì đó thì sau khi các ngươi tìm được người thì thích vơ vét thế nào thì tùy.”
Nhận được lệnh từ giáo chủ, đám thuộc hạ hàng trăm tên bắt đầu điên cuồng lao thẳng về phía trước.
Mỗi một người trong số chúng đều có sức mạnh tương đương Kim Cương cấp, không hề thua kém các lực lượng q·uân đ·ội chính quy bên phía Liên Minh Nhân Loại.
Vẻ ngoài và cách mà đám người này lao lên nhìn kiểu gì cũng giống một phường trộm c·ướp hơn là tới đây để tìm người.
Cả đám đi thẳng vào căn cứ của Lâm gia tự nhiên như đi về nhà.
Nhưng dù cho có am hiểu đến mấy chăng nữa, cả đám người cũng sẽ không biết được căn cứ này đã thay đổi nhiều như thế nào trong vòng 5 năm qua.
Lúc này, căn cứ im lặng khi nãy đã hoàn toàn sống lại.
Tiếng còi cảnh báo, ánh sáng đỏ từ những đèn báo động nhanh chóng nhấn chìm cả căn cứ trong một bầu không khí c·hiến t·ranh.
Một tên tà giáo còn đang sững sờ, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì chợt một tia sáng đỏ như máu lướt qua, lập tức lấy đi một bên bả vai của hắn.
Những tên đồng đội khác của hắn cũng phải chịu tình cảnh tương tự, chúng lập tức phải rút lui trước những loạt đạn không biết được bắn ra từ nơi nào.
Thậm chí có nhiều kẻ xấu số còn b·ị b·ắn thành tổ ong ngay khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ khiến cho không ai có thể ngờ tới, nhìn kiểu gì căn cứ của Lâm gia cũng là một căn cứ bị bỏ hoang, tại sao lại có một lực lượng vẫn duy trì canh gác ở đây thế này.
Một vài viên đạn lạc bắn về phía tên giáo chủ và những thành viên khác của đám tà giáo, nhưng những chùm sáng ấy còn đang bay giữa không trung thì đột ngột dừng lại.
“Uy lực của những viên đạn này đã đạt tới Kim Cương cấp, nhưng mức năng lượng lại chỉ quanh quẩn ở Bạch Kim cấp, sử dụng bí pháp hay một loại v·ũ k·hí nào đó để thiêu đốt sinh mệnh, cho ra những đòn t·ấn c·ông mạnh hơn.
Chẳng lẽ vẫn còn tử sĩ của Lâm gia lưu lại trong căn cứ này sao?”
Chỉ sau chưa đầy ba giây khi đặt chân vào căn cứ này, từ một đám tà giáo khí thế hung hung giờ này đã phải tìm chỗ ẩn núp sau những công sự tạm thời.
Nhưng trong một cái thế giới siêu phàm này, núp phía sau những công sự vẫn là không đủ.
Đừng nhìn những viên đạn kia không động một tí là hủy diệt cả ngàn dặm mà khinh thường, mỗi viên đạn này đã dồn vào sát thương và xuyên phá là chủ yếu.
Chúng có thể dễ dàng bay xuyên qua vài hành tinh mà uy lực không thay đổi quá nhiều.
Một vài tên tà giáo núp sau những thùng hàng kim loại, chúng thở phào nhẹ nhõm khi đã tìm được chỗ trốn tạm thời, còn chưa kịp vui mừng được vài giây, ánh sáng đỏ như tử thần đòi mạng đã xuất hiện.
Sau những tiếng rít khi không khí bị đun sôi bởi nhiệt độ cao, tên tà giáo mới nhìn lại vào bản thân mình.
Không biết từ lúc nào, thân thể hắn và cả thùng kim loại hắn đang dựa lưng vào đều đã bị xuyên thủng và nóng đỏ bởi những tia sáng với nhiệt độ cao.
“C·hết tiệt! Nếu như vậy thì liều c·hết với chúng.”
“Vì nữ thần, ta nguyện dâng ra cái mạng này!”
“Chúng ta là cái bóng của màn đêm!”
Nhìn thấy ẩn núp cũng là vô dụng.
Nhiều tên tà giáo liều mình lao lên phía trước.
Từ tay trái của chúng, những cây cung đen như màn đêm được triệu hồi, ngay sau đó, những tên tà giáo này lập tức chìm xuống ngay dưới cái bóng của chính mình.
Khi xuất hiện một lần nữa, bọn chúng đã chiếm lấy những cao điểm dễ dàng quan sát thế cục.
Những đặc điểm của đám người này đều cho thấy tất cả bọn chúng đều có một chức nghiệp chung, chức nghiệp SS cấp Ám Ảnh Thợ Săn, một trong hai chức nghiệp mà Lâm Lục Dạ sở hữu.
Với tầm mắt hiện tại, chúng có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả những thứ còn đang chuyển động trên mặt đất.
Chúng chứng kiến được một quân đoàn kỳ lạ, với những binh sĩ có các khẩu súng được gắn trực tiếp vào cánh tay phải.
Đám người này nhìn kiểu gì cũng không giống người sống một chút nào, khi mà ai nấy đều di chuyển loạng chà loạng choạng như những xác sống.
Chúng chính là lực lượng pháo hôi từng được Bạch Hồn chế tạo ra bằng nghịch đảo tạo súc thuật, biến những con quái vật bên trong các khe nứt hóa thành hình người, tạo ra một quân đoàn tử sĩ không sợ t·hương v·ong.
Còn tại sao vẫn còn lính mới tồn tại trong căn cứ này, thì đơn giản là Lâm Bạch trước khi mang quân đi quyết tử với Diệp Hiên, hắn vẫn để lại một lực lượng hơn 50000 lính mới bảo vệ nơi đây cho tới ngày hắn trở lại.
Và những binh lính này đã chờ đợi suốt hơn 3 năm trời.
Chúng không chờ được chỉ huy của mình trở về, thay vào đó, chúng chỉ gặp được một đám người đang xâm lấn căn cứ này mà thôi.
Tuy là một quân đoàn pháo hôi, nhưng cấp độ của đám lính mới này đều trong khoảng từ Bạch Kim đến Kim Cương cấp, không hề thua kém so với quân đoàn của đám tà giáo đang tiến vào căn cứ này.
Thậm chí, quân số đông đúc của bọn họ còn tạo ra rất nhiều lợi thế, đè những kẻ xâm nhập ra đánh.
Mỗi lần khẩu súng trên tay đám lính mới được khai hỏa, lại là một lần sinh mạng của đám tử sĩ này được rút cạn.
Nhưng những phát bắn từ những khẩu súng ấy nhờ vậy đã có uy lực mạnh tới khủng kh·iếp, khiến cho nhiều tên tà giáo có lực chiến cao hơn một đại cảnh giới cũng phải kh·iếp sợ.
Sau một hồi thăm dò thực lực, các Ám Ảnh Thợ Săn đã ẩn núp trên các cao điểm bắt đầu tụ lực, tung ra những mũi tên chuẩn xác và c·hết chóc, dễ dàng bắn nổ đầu của những binh lính canh gác.
Nhưng một cảnh tượng khó tin đã xảy ra trước mắt chúng, cái đầu tưởng chừng như đã b·ị đ·ánh nổ của các lính mới đã nhanh chóng được mọc lại.
Dù sao đừng nhìn những binh lính này có vẻ ngoài giống như con người, nhưng thực chất, chúng hoàn toàn không phải là con người mà là những sinh vật giống như slime, đầu chưa bao giờ là điểm yếu của chúng.
Ngay lập tức, hàng loạt những viên đạn ánh sáng lại nhắm vào những cao điểm mà các Ám Ảnh Thợ Săn đã mai phục từ trước đó, nướng chín cao điểm ấy thành nước thép.
Người nào nhanh chóng rời đi thì may mắn thoát được một mạng, còn người phản ứng không kịp đã lập tức hóa thành tro tàn.
Nhưng ưu thế bất ngờ về khả năng khôi phục của các lính mới này chỉ duy trì được một thời gian ngắn.
Không lâu sau, có Ám Ảnh Thợ Săn đã nhìn ra được điểm yếu của đám canh cửa này chính là một viên hạch tâm nằm trong thân thể chúng.
Chẳng mấy chốc, đám tà giáo dựa vào độ cơ động của chức nghiệp đã liên tục đổi vị trí, săn g·iết gần như toàn bộ các binh lính ở phía trên mặt đất.
Nhưng ngay khi vừa dọn dẹp xong toán lính ở mặt đất, ngay lập tức từ trong căn cứ đã liên tục xuất hiện những tiếng bước chân đều đặn và vô cùng dồn dập, thậm chí cũng bắt đầu xuất hiện những tiếng lăn của phương tiện bánh xích.
Vị giáo chủ nhìn về phía căn cứ, thật khó để có thể nhìn được biểu cảm của ông ta khi cả gương mặt đều đã bị bóng tối nuốt mất như vậy.
Nhưng chắc chắn, biểu cảm ấy sẽ không được đẹp cho lắm.
“Trong căn cứ này vẫn còn nhiều quân như vậy sao?”
Giáo chủ lúc này rất muốn ra tay, nhưng lão kiềm chế lại cảm giác xúc động ấy.
Vì một khi lão ra tay, cả khu căn cứ của Lâm gia sẽ lập tức bị hủy diệt, mà căn cứ bị hủy diệt thì rất có thể bộ thân thể mới mà lão chuẩn bị cho nữ thần mà mình tôn thờ sẽ không còn tồn tại.
Lão quay đầu, nhìn về những kẻ đang chuẩn bị những vòng tròn ma pháp dưới mặt đất.
“Các ngươi làm gì mà lâu vậy, còn không mau thả sói ra sao?”
Nhưng đám người tà giáo giống như đang đổ mồ hôi mà đàm phán với ai đó thông qua trận pháp dưới mặt đất.
“Báo cáo giáo chủ, đám sói bóng đêm nói là chúng đã qua cái thời mà phải đem chân thân ra chiến trường rồi, chúng muốn chúng ta phải cung cấp mô giới để hóa thân của những con sói ấy giáng lâm thế giới này.”
Nghe vậy, giáo chủ của đám tà giáo cũng sử dụng thuật triệu hồi để liên lạc thử với đám sói bóng đêm, và lão cũng đã nhận được một kết quả tương tự.
Nhưng khác với đám thuộc hạ, hắn cũng đã biết nên làm gì để đám chó sói này có thể đồng ý.
Hắc ám dưới chân vị giáo chủ nhanh chóng lan tràn, trong nháy mắt cũng đã bao phủ một phạm vi rộng lớn.
Một thứ hắc ám nhìn như màn sương đen, có thuộc tính tương tự với thiên phú SSS cấp Hắc Ám của Lâm Lục Dạ, nhưng là phiên bản đã bị suy yếu không biết bao nhiêu lần của cái thứ hắc ám có thể hủy diệt thế giới kia.
Có được mô giới để giáng lâm, từng trận pháp triệu hồi lúc này mới trở nên rực sáng, một đàn sói bóng đêm đông đảo cứ như vậy chui ra, lao vào cắn xé quân đoàn bảo hộ căn cứ.
Trước một bầy sói bóng đêm vô cùng vô tận, là một đám đệ tứ t·hiên t·ai bất tử bất diệt.
Chẳng mấy chốc, cả quân đoàn bảo vệ căn cứ đã bị dìm ngập và bị đám sói đông đảo nghiền nát.
Cả căn cứ nhanh chóng hóa thành một đống lộn xộn, nhưng đám tà giáo này hành động giống như thể sợ đánh chuột vỡ bình, nên chúng cố gắng nhử các binh lính đang canh gác ở nơi đây ra giao chiến trong một khu vực nhỏ là chủ yếu.
Phải một lúc lâu sau, khi đã xác nhận lực lượng tử sĩ bảo hộ căn cứ đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đám tà giáo lúc này mới dám đi vào.
“Những thứ này là v·ũ k·hí mới được Lâm gia chế tạo ra sao? Quả nhiên không hề tầm thường a.
Thật tiếc là Lâm gia đã không chia sẻ công nghệ này với Ám Ảnh giáo đoàn chúng ta.”
Giáo chủ của Ám Ảnh giáo đoàn than ngắn thở dài.
Ánh mắt hắn nhìn về hàng trăm tên giáo chúng khác đang không ngừng tìm kiếm một khoang ngủ đông trong những phế tích của căn cứ.
Đồng thời chính vị giáo chủ này cũng tham gia vào trong công cuộc tìm kiếm.
Rất nhanh chóng, lão đã đi tới phòng thí nghiệm người nhân bản dưới căn cứ, nơi mà hắn và người của Lâm gia từng làm qua vô số thí nghiệm, tất cả là vì chế tạo ra một người nhân bản có tiềm lực đủ mạnh, để có thể làm thân thể mới cho một vị Cổ Thần Bóng Tối.
Nhìn vào căn phòng thí nghiệm cùng với đủ các thiết bị kỳ kỳ quái quái mà lão bắt gặp trên đường đi, suy nghĩ một lúc thì lão cũng có thể đoán được căn cứ này sau khi bị đóng cửa vào 5 năm trước, thời gian không lâu trước khi Lâm gia diệt môn.
Có lẽ đã có một người của Lâm gia nào đó trở về căn cứ này, phát triển thế lực của mình để chuẩn bị báo thù.
Như vậy, rất có thể người Lâm gia còn sống sót đó đã tìm ra được thân thể mới của Cổ Thần Bóng Tối và biến người đó trở thành v·ũ k·hí phục vụ mục đích báo thù của mình.
Nghĩ tới viễn cảnh vị thần mà chúng tôn thờ giờ này đã hóa thành v·ũ k·hí tùy ý bị người sai khiến.
Trong lòng đám tà giáo lúc này giống như bùng lên ngọn lửa của sự phẫn nộ.
Nếu mà chúng biết được vị Cổ Thần Bóng Tối của chúng giờ này đã có chồng con, có lẽ sự phẫn nộ của bọn chúng sẽ hóa thành núi lửa, thiêu cháy vạn vật.
Chợt, có một thành viên của Ám Ảnh giáo đoàn đến, quỳ một chân trước vị giáo chủ.
“Giáo chủ, thuộc hạ phát hiện ra trên đỉnh núi của căn cứ này phát hiện dấu vết của thần lực để lại.”
Nghe vậy, cả Ám Ảnh giáo đoàn lập tức kéo nhau lên trên đỉnh núi, nhìn vào lớp sương mù đen đang bị ngăn cách bởi đủ các thể loại trận pháp khác nhau.
Ngoài vết tích này, dù cho cả Ám Ảnh giáo đoàn đã lật tung cả căn cứ này để tìm kiếm chăng nữa, bọn họ cũng không tìm ra được bất cứ dấu vết khác do vị thần của chúng để lại.
“Xem ra vị thần của chúng ta không có mặt ở nơi đây rồi, kế hoạch có lẽ phải thay đổi đôi chút.
Các ngươi có thể kiếm được gì từ đống tàn tích này thì hành động nhanh lên, chúng ta còn phải trở lại trụ sở nữa.”
Đám tà giáo bắt đầu trắng trợn c·ướp phá.
Chẳng mấy chốc, cả khu căn cứ này đã bị lật qua lật lại vô số lần.
Dù cho thu hoạch của chúng không đủ đề bù đắp lại những thiệt hại về nhân lực trong lần tìm kiếm này, nhưng có còn hơn không.
Khi tất cả người trong Ám Ảnh giáo đoàn chuẩn bị rời đi, tên giáo chủ quay người lại nhìn về khu căn cứ.
Ngay sau đó, chỉ thấy lão ta nhẹ nhàng đánh ra một chưởng…