Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 299: Anh Linh.



Chương 298: Anh Linh.

Trong không gian tối tăm của vũ trụ, một bóng đen vô hình nhẹ nhàng di chuyển qua từng chiếc bóng của các vì sao, nó di chuyển như một u linh không thuộc về thế giới này.

Không một hệ thống phòng thủ của bất cứ thế lực nào phát hiện ra được hành tung bất thường của thực thể ấy.

Tàu Spectre âm thầm đi xuyên qua lãnh thổ của vô số hành tinh khác nhau, hướng thẳng về phía Hoàng Tinh V643.

Với quyền hạn của một thống đốc, Bạch Hồn hoàn toàn có thể quang minh chính đại đi tới bất cứ một vùng không gian nào trong khu vực mình cai quản, nhưng hắn lại không sử dụng cái quyền hạn ấy.

Bạch Hồn sợ mình hành động quá cao điệu có thể sẽ khiến cho những con chuột trong cống ngầm sợ hãi mà chạy đi mất, nên không còn cách nào khác, hắn phải hành quân trong âm thầm như thế này.

Còn chuyện hắn rời khỏi vị trí mà chạy đi lung tung cũng không phải là vấn đề quá lớn gì.

Đã có Số 2 ở đó và lo mọi chuyện bàn giấy thay cho hắn.

Đồng thời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào soái hạm có kích thước lớn nhất trong hạm đội Liên Minh Nhân Loại.

Một soái hạm khổng lồ có kích thước lớn bằng 10 hành tinh, nên nó dư sức trở thành một trụ sở của chính phủ tại vùng không gian Tiểu Tu Chân Liên Minh này.

Người ta có câu: Chạy hòa thượng không chạy được miếu.

Nhưng với một trụ sở biết di động như thế này, nếu như có một tình huống bất ngờ xảy ra, soái hạm này hoàn toàn có thể dẫn phi hành đoàn của nó chạy trốn đi nơi khác một cách dễ dàng.

Giờ ánh mắt của tất cả các thế lực khác đã đổ dồn vào soái hạm to lớn kia, cùng với lại vị “thống đốc” có trên soái hạm ấy.

Nên sẽ chẳng có ai để ý tới một chiến hạm cỡ trung đột nhiên biến mất.

Dù sao cũng không chỉ có một mình tàu Spectre đi làm nhiệm vụ.

Vì để đảm bảo tính bí mật, Bạch Hồn không hề sử dụng tới những biện pháp ồn ào như dịch chuyển không gian, dù cho phương thức di chuyển này đúng là rất nhanh, và với tạo nghệ thời không của hắn, sẽ rất khó có kẻ nào phát hiện ra được.

Nhưng đối tượng mà Bạch Hồn phải đối phó chắc chắn sẽ không phải là những kẻ tầm thường.

Trong âm thầm, hắn đã đặt tất cả những thực thể đang ẩn giấu ở Tiểu Tu Chân Liên Minh này ngang bằng, hoặc mạnh hơn hắn.

Nên hắn không muốn có bất cứ sai sót nào xảy ra.

Dù sao thì trong mắt Bạch Hồn, nơi nào lúc này cũng là hố.

Nếu không muốn bị người hố c·hết thì hành động cẩn thận là một điều cần thiết.

Vì vậy, hiện tại tàu Spectre của Bạch Hồn đã lựa chọn một biện pháp an toàn nhất khi di chuyển, đó là bẻ cong không thời gian thay vì đục ra một cái lỗ to tướng giữa không gian.

Với tạo nghệ về không gian của Bạch Hồn, chuyện che giấu trước một đối thủ ngang ngửa hắn là vô cùng đơn giản.

Trừ khi kẻ thù của hắn đang ở ngay trong phạm vi 100 mét ngay sát tàu Spectre.

Trong lúc chờ đợi tàu đến nơi, Bạch Hồn lấy ra Thần Khí Sổ Hộ Khẩu mà phán quan Julius đã đưa cho hắn từ trước.

Từ khi trở về khu Tiểu Tu Chân Liên Minh này, hắn luôn phải đau đầu với đủ thứ chuyện khác nhau, mãi tới giờ hắn mới có một chút thời gian rảnh để quan sát Thần Khí này.

Sổ Hộ Khẩu: Thần Khí quản lý nhân đạo của cả một thế giới, nhân đạo mạnh thì Thần Khí này ắt mạnh.

Trạng thái: Được ủy quyền sử dụng.



-Nhân Đạo Đại Trận: Trận pháp được tạo ra để bảo hộ nhân loại, dưới trận pháp này, tất cả siêu phàm đều bị suy yếu, tất cả chiến binh chiến đấu vì nhân loại được tăng thêm sức mạnh.

-Quản Lý Nhân Khẩu: Nắm trong tay cuốn sách này tương đương đi ba cái chợ, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hiểu rõ về cuộc đời của tất cả các công dân do người cầm sách quản lý.

-Trật Tự Quyền Hành: Tăng tất cả sát thương khi người sử dụng cuốn sách trấn áp hỗn loạn, tội ác.

-Phán Xét: Có thể đưa ra thẩm phán với bất cứ công dân nào vi phạm pháp luật, các h·ình p·hạt có thể là gây ra đau đớn về tinh thần thể xác, hoặc loại bỏ trái tim của một người, và nặng nhất có thể xóa đi toàn bộ sự tồn tại của một người.

-Nghịch Đảo Sinh Tử: Có thể hồi sinh lại bất cứ công dân nào trong phạm vi cai quản của người sử dụng Thần Khí, miễn là dấu vết về sự tồn tại của bọn họ vẫn còn.

-Anh Linh Hóa: Có thể sắc phong bất cứ n·gười đ·ã k·huất nào thành một anh linh, sức chiến đấu của anh linh tùy thuộc vào ảnh hưởng của một người với thế giới.

Đây chính là tất cả quyền hạn mà Thần Khí phân thân này có thể mang lại cho Bạch Hồn.

Dù cho có rất nhiều khả năng mạnh mẽ chăng nữa, cũng không thể phủ nhận một sự thật, Thần Khí này chỉ là một Thần Khí thuần phụ trợ.

Nhưng Bạch Hồn ngẫm nghĩ lại, Thần Khí này vẫn khá ổn khi đem ra chiến đấu.

Khả năng của Nhân Đạo Đại Trận giảm đi sức mạnh của đối phương, tăng thêm sức mạnh cho phe ta, còn chưa kể Trật Tự Quyền Hành mà Thần Khí này mang lại nữa.

Nếu kết hợp nó với Phủ Định Trường Mâu của Bạch Hồn, có lẽ chuyện một mình hắn đánh với 4 thực thể khác cũng không phải là một chuyện quá khó.

Đương nhiên, Bạch Hồn sẽ không thể nào đẩy mình vào trường hợp 1 cân 4 được.

Hắn sẽ truy tìm ra từng người trong số chúng, tìm và tiêu diệt từng mục tiêu đơn lẻ.

Đó cũng là một kịch bản khá ổn, nhưng Bạch Hồn vẫn muốn một kịch bản tốt hơn.

Đó là nếu như hắn có thể thuyết phục được một trong 4 thực thể kia làm đồng minh lại càng tốt, đến lúc đó mọi người chung sống hòa bình, đỡ phải chém chém g·iết g·iết.

Suy nghĩ một lúc, mọi ý tưởng của Bạch Hồn lúc này lại một lần nữa quay trở lại với Thần Khí Sổ Hộ Khẩu.

Ánh mắt của hắn chú ý tới một khả năng mà Thần Khí này có thể đem lại.

Đó chính là khả năng sắc phong cho một người đ·ã c·hết trở thành một anh linh, miễn là vẫn còn di vật của họ tồn tại trên cõi đời này.

Với một dân chơi linh hồn như Bạch Hồn, hắn có thể cho quyến tộc của mình các khả năng khởi tử hoàn sinh như một anh linh, nhưng hắn lại không thể hồi sinh được một n·gười c·hết không còn lại một mảnh linh hồn.

Phải biết, từ sau vụ Xích Phong giới, Bạch Hồn vẫn tiếc nuối trong lòng về tên Lâm Bạch và cái khả năng xử lý bàn giấy của hắn.

Đáng tiếc là tên đó đã bị kiếm khí bên trong người Diệp Hiên nghiền thành bã vụn, đến cả linh hồn cũng không còn lại một mảnh còn nguyên vẹn.

Bạch Hồn cũng đã từng đàm phán với Diệp Hiên, muốn có được linh hồn của Lâm Bạch, nhưng rất tiếc, đến cả Diệp Hiên cũng không tìm được một mảnh vụn của Lâm gia thiếu chủ.

Nhưng ngày hôm nay, khi nhìn thấy được khả năng triệu hồi anh linh, trong ánh mắt của Bạch Hồn lập tức xuất hiện một vẻ chờ mong.

Không chần chờ nữa, Bạch Hồn lập tức lấy ra “thánh di vật” của Lâm Bạch.

Đó chính là bộ xương tàn tật mà Lâm gia thiếu chủ đã từ bỏ.

Tiếp theo đó, Bạch Hồn lập tức mở tung cuốn Sổ Hộ Khẩu ra, ánh sáng hoàng kim lập tức bao phủ cả đài chỉ huy.



Không cần phải niệm bất cứ những chú ngữ rườm rà nào ở đây, chỉ cần chiếu ánh sáng từ Thần Khí vào di vật của n·gười đ·ã k·huất là được rồi.

Sau khi đã quét hình hoàn tất, trước mặt Bạch Hồn lập tức xuất hiện một vài tuyển hạng về anh linh sắp được hồi sinh.

Nổi bật nhất trong số đó có 3 phiên bản khác nhau.

Phiên bản đầu tiên là Lâm Bạch kẻ bị hận thù chi phối.

Đây có thể nói là một phiên bản thất bại nhất, và có một khả năng đặc biệt ở cấp độ nhân quả, đó chính là để tên này tham gia vào bất cứ công việc nào, công việc ấy chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề và cuối cùng là thất bại.

Phiên bản thứ hai là phiên bản Lâm Bạch một thể song hồn.

Phiên bản này có thể nói là tốt hơn phiên bản trước một chút, với khả năng nghiên cứu tri thức mạnh gấp đôi bình thường, và phiên bản này cũng sở hữu nghề nghiệp Luyện Hồn Sư.

Cuối cùng, và cũng là phiên bản được Bạch Hồn mong đợi nhất, đó chính là phiên bản Lâm Bạch ngồi bàn giấy.

Ở phiên bản này, càng có nhiều giấy tờ công vụ cần được xử lý, tốc độ xử lý bàn giấy của hắn càng tăng nhanh.

Bạch Hồn cảm thấy hơi tiếc vì không có phiên bản của Lâm Bạch ở trạng thái mạnh nhất.

Sức chiến đấu của phiên bản đó đúng là không thể nào coi thường được, lấy sức của một Tiên Vương cảnh, đánh cho một kẻ nửa bước siêu thoát như Diệp Hiên cũng phải trọng thương, cho dù tên kiếm sĩ có đang sử dụng chân thân chăng nữa.

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, chỉ sau khi Lâm Bạch từ bỏ bộ xương cũ của mình, cái phiên bản mạnh nhất ấy mới xuất hiện.

Vì vậy Bạch Hồn cũng chẳng lấy gì làm tiếc, dù sao sức chiến đấu cấp cao hắn cũng đã có Số 1 rồi, giờ cái mà hắn cần nhất chỉ là một nhân viên bàn giấy mà thôi.

Khi ánh mắt của Lâm Bạch một lần nữa được mở ra, người đầu tiên mà hắn thấy lại chính là Bạch Hồn.

Ánh mắt của tên này nhìn về phía gã tinh linh cũng không được tốt cho lắm.

“A, ta thật không nghĩ mình đ·ã c·hết như vậy rồi, thế mà ngươi lại sử dụng Thần Khí để lôi ta về một lần nữa.

Muốn đánh ta một chầu để hả giận về việc ta tước đi cái hệ thống vốn thuộc về ngươi hay sao?

Vậy thì cứ việc lên mà đánh đi, dù sao giờ thì ta cũng chỉ là một anh linh nằm trong sự kiểm soát của ngươi mà thôi.”

Lâm Bạch lập tức ngã ngửa ra sàn nhà, ánh mắt hoàn toàn không có một chút ý đồ chống cự nào.

Bạch Hồn nhìn qua cũng lấy làm kỳ.

“Ngươi còn có kí ức trước khi c·hết hay sao? Nếu thế thì ta cũng có thể gọi hồn n·gười c·hết lên để tra hỏi thông tin với Thần Khí này rồi.”

Nghe vậy, Lâm Bạch gật đầu nhưng đồng thời cũng lắc đầu.

“Ta chỉ nhớ được kí ức tới khi ta bế quan, thay mới toàn bộ xương trong thân thể bằng Chí Tôn Cốt mà thôi, còn phần kí ức về c·ái c·hết của ta như thế nào thì ta vốn không biết.

Nhưng ta có thể biết được mình đ·ã c·hết như thế nào lại là nhờ vào những ấn tượng của ngươi về ta, chính xác hơn là ấn tượng của tất cả các sinh linh về ta.”

Giờ Bạch Hồn cũng hiểu qua được về cơ chế chế tạo anh linh của Thần Khí Sổ Hộ Khẩu này rồi.

Bạch Hồn lập tức gấp cuốn sách lại, anh linh Lâm Bạch dân văn phòng đã lập tức biến mất.

Bạch Hồn đã hủy triệu hoán với anh linh này.

Phiên bản Lâm Bạch đó đúng là có năng lực ngồi bàn giấy rất mạnh, nhưng vẫn không đạt được yêu cầu mà Bạch Hồn mong muốn.



Lần này, hắn không định dùng ấn tượng của một mình hắn để đắp nặn anh linh Lâm Bạch nữa, hắn sẽ huy động ấn tượng của tất cả những quyến tộc và hóa thân trong Bạch Sắc Địa Phủ, huy động ấn tượng của tất cả mọi người để có thể tạo ra một anh linh Lâm Bạch mạnh nhất.

Một lần nữa, ánh sáng phát ra từ Sổ Hộ Khẩu lại tràn ngập cả không gian.

Ánh sáng lần này rõ ràng chói lóa hơn lần trước rất nhiều lần.

Và phiên bản anh linh của Lâm Bạch lúc này cũng chỉ có một mà thôi.

Lâm Bạch chiến thần bàn giấy, tốc độ xử lý thông tin ngang ngửa hàng vạn văn phòng cộng lại, có khả năng đặc biệt là xử lý tất cả thông tin chỉ trong nháy mắt, sở hữu khả năng cấp độ nhân quả là không bao giờ đưa ra quyết định sai lầm.

Nếu Lâm Bạch có làm sai lầm thì chính nhân quả sẽ can thiệp thực tại, làm sao cho quyết định của Lâm Bạch sẽ luôn là quyết định đúng đắn.

Nhìn qua, Bạch Hồn vô cùng hài lòng với anh linh Lâm Bạch này, quả không phụ lòng hắn xây dựng hình tượng của tên này trong lòng tất cả các quyến tộc của hắn.

Nhìn thấy mình lại được gọi lên một lần nữa, Lâm Bạch lại nằm ngửa ra mặt sàn.

“Được rồi, ngươi muốn xóa bỏ sự tồn tại của ta một lần nữa thì cứ việc làm đi.”

Thấy Lâm Bạch lại nằm ra như một con cá ướp muối như vậy, Bạch Hồn đúng là lại nảy lên một ý định tái tạo lại Lâm Bạch một lần nữa, để hắn có thể tạo ra một nhân viên văn phòng hoàn hảo.

Một nhân viên không chỉ giỏi giang mà còn có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, chăm chỉ làm việc, cống hiến hết mình vì tập thể, đúng chuẩn một nhân viên mà bao nhiêu nhà tư bản thèm khát.

Nhưng Bạch Hồn cảm thấy một kẻ như thế này cũng ổn rồi, nếu đúc lại một lần nữa thì hắn cũng chưa chắc có được một nhân viên chất lượng như thế này.

Hắn tiến lại gần, dùng chân lay tỉnh cái tên còn đang nằm bẹp dưới mặt đất.

“Đừng có thái độ như thế chứ, ta đâu có rảnh mà h·ành h·ạ ngươi làm gì cho mất thời gian ra.

Với lại ta cũng không quan tâm việc ngươi lấy đi cái hệ thống đáng lẽ phải là của ta, có khi ta cũng phải cảm ơn ngươi làm vậy thì mới có ta của ngày hôm nay.

Nên giờ, đứng dậy và chuẩn bị đi làm đi bạn ơi.”

Lâm Bạch muốn nằm lắm nhưng hắn không thể, dù sao hắn giờ cũng không phải là một người sống, hắn là một anh linh được gọi lên từ Thần Khí Sổ Hộ Khẩu, nên hắn phải chịu sự chi phối của kẻ đang nắm giữ Thần Khí ấy.

Lâm gia thiếu chủ không thể làm gì hơn là di chuyển như một cái xác sống, tiến về cánh cổng không gian đã được Bạch Hồn mở sẵn ra từ trước đó.

Nhìn thấy khung cảnh của không gian phía bên kia cánh cổng, ánh mắt của Lâm Bạch nhìn về phía Bạch Hồn đầy vẻ khó chịu.

“Khá lắm, ngươi không muốn h·ành h·ạ thân thể ta, thay vào đó ngươi muốn h·ành h·ạ tinh thần của ta đúng không.

Ngươi rảnh rỗi lắm hay sao mà gọi một anh linh lên chỉ để ngồi bàn giấy?”

Bạch Hồn không hề để ý tới những lời phàn nàn của Lâm Bạch, hắn chỉ nhẹ nhàng ra dấu mời Lâm gia thiếu chủ đi tới phía bên kia cánh cổng mà thôi.

Ngay khi đi tới văn phòng trên soái hạm chính của hạm đội Liên Minh Nhân Loại, Lâm Bạch phát hiện ra rằng chỗ giấy tờ ở đây đã chất thành núi, nó còn nhiều gấp vài lần những gì hắn chứng kiến ở bên kia cánh cổng.

Khi còn đang chưa biết nên làm gì, ánh mắt của Lâm Bạch quét qua và thấy trong căn phòng này vẫn còn có một người quen.

“Ngươi là…Số 2 ư, chẳng phải ngươi đ·ã c·hết rồi sao?”

Nghe được có người gọi tên mình, Số 2 ngẩng cái gương mặt đầy vẻ mệt mỏi lên nhìn Lâm Bạch.

“Ai, người đ·ã c·hết như ngươi cũng bị tên đó lôi lên để làm bàn giấy hay sao?”

“Được rồi, cho ta biết mình nên bắt đầu xử lý từ tập tài liệu nào cái.”