Thần Dũng tướng quân Trương Hổ khi nghe thấy lời khiêu khích từ phía đối diện, hắn đã lập tức bay lên trời, nhìn thẳng những cỗ máy bằng sắt thép kia.
"Tại hạ chính là Trương Hổ! Các hạ có gì muốn chỉ giáo!"
Tiếng nói rất bình thường nhưng lại mang uy thế của hổ gầm, đến tầng mây cũng phải bị bay ngược.
Từ bên phía người của Lâm gia, một bóng người đầu trọc, mặc trọng giáp đang bay lên, đối mặt trực tiếp với vị tướng quân này.
"Ta cũng không có gì để chỉ giáo, nhưng đại tỷ muốn giữ lại nhiều người sống nhất có thể nên ta và ngươi sẽ đấu một trận.
Nếu ngươi thắng, ta cho phép các ngươi rời đi, nhưng nếu ngươi thua, toàn bộ tướng hay binh đều ngoan ngoãn ở lại đây cho ta."
Nói rồi Lâm Dương ra hiệu, những khẩu súng trên tay của những gã khổng lồ bằng sắt thép bắt đầu tỏa ra ánh sáng xanh c·hết chóc.
Giờ này không cần là giác quan thứ 6 của các võ giả nữa, người bình thường cũng cảm thấy t·ử v·ong đang đến gần.
Lúc này Trương Hổ cũng toát mồ hôi, nếu để hắn ăn một phát đạn trực diện từ phía đối phương, có lẽ hắn cũng phải bị lột một lớp da, đừng nói hàng triệu binh sĩ dưới kia với hơn nửa chỉ là người bình thường.
"Ta đồng ý, chúng ta tìm một chỗ khác đơn đấu."
Thần Dũng đại tướng quân đối đầu với cảnh này cũng đành phải nhượng bộ, cuộc chiến này khác quá xa tất cả những cuộc chiến ông từng tham gia, đây là một trận chiến mà q·uân đ·ội triều đình đã thua một nửa.
Ông ta thừa hiểu được, nếu ông thắng, q·uân đ·ội của triều đình có thể an toàn rút về.
Nhưng nếu ông ta thua, q·uân đ·ội triều đình sẽ không thể trở lại.
"Toàn quân nghe ta, ở yên vị trí, không được có những hành động bất thường nào khác cho tới khi ta trở lại!"
Nói rồi, Trương Hổ và Lâm Dương bay v·út như sao băng, biến mất trên bầu trời trước sự ngỡ ngàng của q·uân đ·ội Đại Ung đế quốc .
Cả hai bóng người bay nhanh, để lại phía sau từng vệt mây âm bạo.
"Nơi này cách đủ xa rồi đó, giờ thì chiến thôi."
Lâm Dương lấy ra cây búa chiến, ngọn lửa mang theo phóng xạ bám vào trên cây búa khổng lồ ấy.
Còn Trương Hổ từ trước tới nay chỉ sử dụng v·ũ k·hí duy nhất là đôi bàn tay của mình.
Một luồng năng lượng màu vàng nâu bám chặt lên hai bàn tay, tạo thành một đôi găng tay với lực lượng kinh khủng.
Oanh!
Cả hai gã to con lao vào chiến đấu với nhau, tầng mây lập tức bị thổi bay một lỗ hổng lớn, động tĩnh khổng lồ cách cả ngàn dặm cũng cảm nhận được không khí rung chuyển.
Nhưng lần đọ sức trên không này, Lâm Dương chiếm thế thượng phong, Trương Hổ dễ dàng thất thế và b·ị đ·ánh bay xuống mặt đất.
"Haha, thì ra thực lực của Thần Dũng đại tướng quân cũng chỉ có vậy, thế mà người trong thiên hạ sùng bái ngươi là kẻ mạnh nhất."
Lâm Dương không hề dừng lại, hắn tiếp tục truy kích.
Thần Dũng tướng quân chỉ là hư danh?
Không, đây chỉ là danh hiệu mà Ung đế phong cho hắn, danh hiệu thực sự của hắn, danh hiệu mà cả giang hồ phải hoảng sợ.
Sơn Nhạc Thần Tướng, kẻ đã nâng cả ngàn ngọn núi.
Bay trên trời chưa bao giờ là một thế mạnh của hắn, vì hắn là kẻ mạnh nhất khi đứng trên mặt đất.
Ánh mắt của Trương Hổ bình tĩnh đến lạ thường, hắn nhìn cây búa đang được vung tới của Lâm Dương như thể đang nhìn một món đồ chơi trẻ con.
Ầm!
Bàn tay lại một lần nữa v·a c·hạm vào cây búa chiến, cả một khu rừng rộng lớn xuất hiện vô số các vết nứt.
Lâm Dương trợn tròn mắt, hắn cảm thấy thật khó hiểu, Trương Hổ trên trời và Trương Hổ ở dưới đất giống như là hai con người không liên quan gì đến nhau, thực lực chỉ có thể nói một trời một vực.
Hắn cảm thấy thứ mình đang đánh vào không phải là một bàn tay bằng xương bằng thịt, mà là một ngọn núi cao đến tận mây xanh.
Lực lượng khổng lồ níu chặt cây búa chiến, cánh tay của Lâm Dương không thể làm chủ được mà phải run rẩy.
Trong lúc đó, một nắm đấm khác đã tụ lực hoàn tất, hướng thẳng về mặt của tên đầu trọc mà chào hỏi.
Trong nháy mắt, Lâm Dương đã b·ị đ·ánh bay xa hàng cây số.
Hắn bị lực lượng khổng lồ đánh cho không biết xoay bao nhiêu vòng trên mặt đất, chỉ thấy mỗi nơi hắn va vào khiến mặt đất nổ tung, để lại những cái hố lớn trên một đường lăn.
Sau khi đã lăn qua hai ngọn núi, Lâm Dương cuối cùng cũng dừng lại.
Hắn nắm chặt cây búa, lực lượng khổng lồ truyền vào làm không khí rung chuyển.
Thanh niên đầu trọc vùng dậy, lao thẳng về phía trước, vừa vặn, Thần Dũng tướng quân lúc này cũng đã đuổi tới.
Cả hai đều không nói năng gì nhiều, nắm đấm và đầu búa v·a c·hạm một lần nữa.
Sóng xung kích từ vụ v·a c·hạm dọn dẹp mọi thứ trên đường đi, hai ngọn núi ở gần cũng bị bào mòn thành hai ngọn đồi.
Từ đám tro bụi, hai bóng người bay vụt ra.
Thần Dũng đại tướng quân Trương Hổ với bàn tay trái đã gãy hai ngón tay.
Tướng quân mạnh nhất dưới trướng Dạ Đế, Lâm Dương nhìn có vẻ không hề hấn gì, nhưng có những v·ết m·áu đang chảy ra từ bên trong găng tay bảo hộ.
Dưới nền tảng là thực lực ngang nhau, thứ quyết định thắng bại lúc này chính là kinh nghiệm chiến đấu.
Tất nhiên một thanh niên mới hơn 20 tuổi như Lâm Dương, làm sao có thể sánh được với một vị tướng đã dành cả nửa đời người trên chiến trường.
Trương Hổ phản ứng cực nhanh, ông ta vừa lao về phía trước vừa chỉnh sửa lại hai ngón tay đã gãy của mình.
Trong lúc Lâm Dương chưa kịp phản ứng, một nắm đấm đã xuyên qua lớp tro bụi, đánh hắn bay xa thêm hàng chục cây số.
Lâm Dương mở mắt ra, hắn chứng kiến phía sau mình là hàng chục cỗ máy khổng lồ đang di chuyển ra chiến trường.
Nơi đây rõ ràng là đường hành quân của Lâm gia.
Hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì một bóng người đã rơi từ trên trời rơi xuống.
Thanh niên đầu trọc cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức lăn sang một bên.
Oanh!
Thần Dũng tướng quân Trương Hổ từ trên trời đáp xuống tạo thành một cái hố lớn, đôi mắt vốn đạm bạc của ông ta giống như sáng lên, khi ông ta chứng kiến những cỗ máy khổng lồ đang hành quân ở phương xa.
Khí tức của người đàn ông này giống như biến đổi, luồng khí tức vàng óng nặng nề bắt đầu lan tràn.
Đây chính là chân ý đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, Vạn Trọng Sơn Nhạc.
Thứ mà Trương Hổ đã lĩnh ngộ ra được khi ông ta bị một ngọn núi đè lên lúc còn là một Phi Thiên cảnh.
Chỉ thấy người đàn ông này bắt đầu đứng tấn, tư thế giống như một cầu thủ chuẩn bị sút bóng.
Và cung thành ông ta nhắm vào chính là Lâm Dương và quân đoàn máy móc đang hành quân ở phía sau.
Oanh!
Một cú sút được gia trì chân ý được tung ra.
Trong phạm vi hàng chục cây số, mặt đất giống như bị đảo lộn, núi rừng bị một lực lượng khổng lồ hất bay lên không trung.
Mặt đất dâng lên như những cơn sóng, chẳng có gì có thể ngăn cản lại t·hảm h·ọa này.
Những cỗ máy khổng lồ tưởng chừng như không thể gục ngã nay lại ngã lăn trên mặt đất đang cuộn trào, và rồi bị c·hôn v·ùi dưới lớp đất đá lớn như những dãy núi cao.
Mọi thứ phía trước đều đã bị c·hôn v·ùi trong đất mẹ, chẳng còn bất cứ âm thanh nào quanh khu vực này ngoại trừ tiếng đá lăn.
"Hộc! Kết thúc rồi sao?"
Để tung ra đòn vừa rồi, Trương Hổ cũng đã phải tiêu tốn một lượng lớn năng lượng trong cơ thể.
Nhìn ông ta rõ ràng đã suy yếu hơn hẳn.
Nhưng ngay khi ông quay người lại.
Oanh!
Một mảnh đất rộng hàng chục cây số vuông đã b·ị đ·ánh bay lên cao hàng trăm mét.
"Trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu! Chân Ý cảnh đầu tiên của thế giới!"
Chỉ thấy trong miệng của Lâm Dương đang ngậm một thứ gì đó, nhìn nó giống như món hắn hay đi ăn vụng, một lõi phản ứng tổng hợp h·ạt n·hân mini.
Năng lượng lan tràn khắp cơ thể, biến tên đầu trọc này giống như đang phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Tốc độ, sức mạnh của hắn được gia tăng đáng kể.
Chỉ trong chớp mắt, một trận đấu giáp lá cà nữa được bắt đầu.
Mặt đất chấn động, đá rung núi chuyển theo từng bước đi, từng đòn đánh, từng cú v·a c·hạm của hai bóng người vạm vỡ này.
Người đang ở thế hạ phong ngay lúc này là Trương Hổ, đánh với một đối thủ có lực lượng thể chất lớn hơn, dù có nhiều kinh nghiệm chăng nữa cũng rất khó khăn.
Từ lúc đánh với Lâm Dương trong trạng thái này, Thần Dũng tướng quân luôn có cảm giác không được khỏe cho lắm, giống như có một thứ gì đó vô hình đang ảnh hưởng ông ta.
Ông ta đang đánh thì chợt ngửi thấy một mùi máu tanh.
Không biết từ lúc nào, máu mũi của ông bắt đầu chảy xuống.
"Ta trúng độc sao? Thật khó có thể tin trên đời lại tồn tại loại c·hất đ·ộc như vậy."
Đánh với tên ăn lò phản ứng h·ạt n·hân, Trương Hổ đã bị nhiễm phóng xạ từ lúc nào không hay.
Ông ta cảm nhận được một cảm giác suy yếu đang ăn mòn cơ thể.
Trong một trận chiến giáp lá cà như này, nếu sử dụng chân ý để gia trì đòn t·ấn c·ông, chắc chắn sẽ để đối thủ tìm được sơ hở.
Nhưng giờ không còn cách nào khác.
Chân ý được kích hoạt, hư ảnh của cả ngàn ngọn núi xuất hiện theo ý chí của Thần Dũng tướng quân.
Lúc này, Lâm Dương cảm nhận được, tuy sức mạnh của Trương Hổ tăng lên rất nhiều, nhưng tốc độ của lão lại giảm đi một phần nhỏ.
Nhưng sơ hở là sơ hở.
Đây chính là cơ hội.
Lâm Dương vung mạnh cây búa chiến, lực đánh mạnh tới nỗi Trương Hổ chỉ có thể đỡ bằng hai tay.
Nhưng đây chỉ là một đòn nhử, Lâm Dương nhanh chóng buông cây búa chiến của mình ra, tay phải sắc lẹm như đao, đâm xuyên qua lớp áo giáp của Thần Dũng tướng quân.
Chợt, hắn lại cảm thấy tay phải của mình như đang bị vùi trong một khối bê tông.
Thần Dũng tướng quân đã kích hoạt chân ý, giờ này ông ta có sức mạnh như cả ngàn dãy núi trấn áp.
"Bắt được ngươi rồi!"
Cánh tay phải của Lâm Dương bị một bàn tay to lớn khác bóp đến biến dạng, lớp giáp dày cộp bên ngoài cũng đã nứt vỡ.
Một cú xoay người ném mạnh, thanh niên đầu trọc đã bị ném bay cả ngàn mét lên trên trời.
Ở dưới đất, Thần Dũng tướng quân dậm mạnh xuống đất, mảng lục địa dưới chân ông ta giống như muốn tan vỡ thành từng mảnh.
Mặt đất chia năm xẻ bảy, nơi cao nơi thấp, giống như sắp có một ngọn núi mới được mọc lên từ nơi đây.
Bàn tay to lớn nắm chặt vào mỏm đá vừa mới mọc lên, Trương Hổ dồn sức, chân ý của ông ta bao bọc xung quanh nó rồi nhấc bổng lên.
Một mảng lục địa kéo dài 20 km cứ như vậy được một con người cao hơn 2 mét nhấc bổng, chân ý màu vàng bám vào làm cả một khối đất đá lớn như vậy không bị tan vỡ bởi chính sức nặng của nó.
Chân ý của ông cũng truyền xuống mặt đất, đảm bảo mặt đất không bị sụp đổ bởi trọng lượng.
Thần Dũng đại tướng quân bắt đầu xoay mảng lục địa này như chong chóng, một cơn lốc khủng kh·iếp cuốn cả những cỗ máy nặng nề nhất của Lâm gia lên trên không trung.
Ma sát với không khí làm cả mảng lục địa trở nên đỏ lửa, mặt đất bên dưới cũng bị sóng nhiệt t·hiêu r·ụi.
Cuối cùng mảng lục địa được ném văng về phía Lâm Dương đang bay trên trời, với vận tốc của một thiên thạch.
Đây là kết thúc sao?
Không, là một đại tướng mạnh nhất dưới trướng Lâm Lục Dạ, làm sao có chuyện lại là kẻ dễ b·ị đ·ánh bại như vậy.
Rống!
Thanh niên đầu trọc gầm lên như một con thú dữ, toàn bộ năng lượng bức xạ h·ạt n·hân được dồn vào vòm họng.
Một hơi thở nguyên tử được bắn ra thiêu đốt mọi thứ trước mặt.
Tia sáng màu xanh lam dễ dàng nung chảy, và đục xuyên qua mảng lục địa đang bay lên, tạo thành một đường hầm dung nham lớn.
Không dừng lại ở đó, hơi thở nguyên tử tiếp tục chiếu xuống mặt đất.
Oanh!
Một đám mây hình nấm mọc lên từ mặt đất, thổi bay Thần Dũng tướng quân Trương Hổ đang kiệt sức gần đó.
Người đàn ông bay ra khỏi v·ụ n·ổ rồi rơi xuống mặt đất, cơ thể vốn đã suy yếu do kiệt sức và nhiễm phóng xạ, nay còn thê thảm hơn nữa.
Phần lớn lớp áo giáp bên ngoài đã bị nung chảy, một nửa người đã bị b·ỏng n·ặng, có thể nói Thần Dũng tướng quân đã đến giai đoạn sức cùng lực kiệt.
"Haha! Trận này đánh đã lắm, không hổ là Thần Dũng tướng quân, nhưng đáng tiếc, ta mới là người chiến thắng!"
Lâm Dương từ trên trời lao xuống, ma sát giữa bộ giáp và không khí khiến bộ giáp bị nung đỏ, hắn như một viên thiên thạch hình người đang lao xuống.
"Dừng! 10 phút đã hết rồi, Lâm Dương."
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Thời gian tại chiến trường này giống như được ấn nút tạm dừng, dù cho có là Lâm Dương đang rơi xuống, mảng lục địa bị đục lỗ giữa trời kia, hay là một hạt bụi trong không gian này.
Tất cả đều ngừng chuyển động.
Và chỉ có một cô gái đang bay tới là có thể di chuyển tự do, như thể cô ta chính là chúa tể cai quản trời đất này.
Lâm Lục Dạ trong bộ quân phục màu đen bay tới, mọi vật thể giống như có ý thức né sang một bên để nhường đường cho cô.
"Tuy ngươi dành chiến thắng nhưng thật đáng tiếc khi đã hết thời gian, xem ra ngươi vẫn cần luyện tập nhiều hơn nữa."
Lúc này, Lâm Dương đã có thể di chuyển, hắn lập tức cúi đầu nhận sai rồi bay về phương xa.
Lâm Lục Dạ từ trên cao nhìn xuống Thần Dũng tướng quân của Đại Ung đế quốc, ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm.
Cô tạm thời khôi phục lại khả năng nói chuyện cho hắn.
"Ngươi là Dạ Đế sao? Quả nhiên ngươi rất mạnh.
Giờ ta đã thua, muốn chém muốn g·iết gì thì tùy."
Hai mắt của Trương Hổ đầy vẻ tuyệt vọng, hắn cả đời đánh thắng vô số trận, nhưng có lẽ hắn sẽ mất tất cả sau trận thua cuối cùng.
"Giết ngươi sao? Rất tiếc, ta còn cần dùng ngươi đi chuyển lời cho Ung đế."