Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 57: Phân tranh thiên hạ.



Chương 56: Phân tranh thiên hạ.

Ngay khi Thần Dũng tướng quân b·ị b·ắt sống, rất nhiều binh sĩ của Đại Ung đế quốc đã không chịu nổi sự thật này.

Hàng triệu binh lính đã đào ngũ ngay lập tức, thà nhảy xuống dòng sông rộng lớn kia còn hơn là rơi vào tay Lâm gia.

Nước sông chảy xiết không biết đã cuốn đi bao nhiêu mạng người, nhưng cũng có vô số người sống sót.

Họ trôi theo vô số các nhánh sông nhỏ, chảy tới các châu phủ khác thuộc Đại Ung đế quốc, lan truyền tin tức chiến thắng của q·uân đ·ội Dạ Đế.

Thiên hạ vì tin tức này mà một lần nữa loạn hết cả lên, bóng ma c·hiến t·ranh bao trùm toàn đế quốc.

Không quân của Lâm gia cũng không ngồi yên một chỗ.

Đủ các thể loại máy bay khác nhau bay ầm ầm trên bầu trời các vùng đất đã bị đế quốc chiếm lại.

Chúng rải truyền đơn, lan truyền tin tức chiến thắng của Lâm gia, thậm chí vác cả loa tuyên truyền trên cả bầu trời của đế đô.

Còn Thần Dũng đại tướng quân Trương Hổ?

Ông ta được gửi về đế đô bằng đường hàng không, bị ném như một quả bom bay thẳng vào Kim Loan điện của Ung đế.

Tất cả đều khiến triều đình chấn động, tin tức thua cuộc và mất phần lớn quân tinh nhuệ đã khiến triều đình phải lao đao.

Hàng ngàn cuộc khởi nghĩa lớn nhỏ lại một lần nữa bùng lên làm Đại Ung phải sứt đầu mẻ trán.

Quân của Dạ Đế có lợi thế về không quân, nhanh chóng đột kích, n·ém b·om vào các châu phủ của triều đình.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, 102 châu phủ, hơn nửa thiên hạ đã rơi vào tay Lâm gia.

Lâm Lục Dạ cũng nhân cơ hội tế trời đất, lập nên Lâm Dạ đế quốc, còn đế vị cô ta đã tự phong cho mình từ trước rồi.

Sau hơn 1 tháng bị không quân q·uấy r·ối, đội quân của Đại Ung đế quốc cuối cùng cũng đã một lần nữa được tập hợp đầy đủ.

Thần Dũng đại tướng quân do mắc bệnh lạ nên đã q·ua đ·ời 10 ngày trước, q·uân đ·ội gần như đã không lấy ra bất cứ ai thống soái được.

Nhưng chỉ trừ một người.

Thần Kiếm vương, Diệp Hiên.

Trong soái trướng của q·uân đ·ội triều đình, hàng chục các tướng lĩnh mặc giáp trụ đầy đủ đã có mặt.

Tất cả đều là những người đã có nhiều năm kinh nghiệm sa trường, họ đang chờ đợi một người tới, tới để có thể lãnh đạo bọn họ.

Bên ngoài doanh trướng lúc này, một bóng người đạp gió mà tới.

Một thanh niên tuấn mỹ từ trên trời hạ xuống, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như kiếm, một thân áo vải tung bay như trích tiên hàng thế, một phong cách hoàn toàn không hợp với nơi như doanh trại.

Nhưng kỳ lạ, thiên hạ đệ nhất kiếm tu nhưng lại không mang theo kiếm bên mình.

Trên hông hắn đã đeo sẵn một tấm lệnh bài, đây chính là Thần Kiếm vương lệnh bài, tất cả đã nói rõ lên thân phận người này.

Một đường thông suốt tiến vào doanh trướng, thứ đang chào đón hắn ở phía trước chỉ đơn giản là ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người.

"Xin lỗi tất cả các vị tướng quân, tại hạ mới tới nên đã bay một vòng dò xét xung quanh trận địa, vì vậy đã tốn chút thời gian."

Nghe nói vậy, các vị tướng già ở đây lập tức lắc đầu, biểu thị Diệp Hiên đã quá khách sáo.

"Thần Kiếm vương quá lời, ngài vừa ra chiến trường đã biết thăm dò trận địa, đây rõ ràng là để có thể biết địch biết ta."

"Đúng vậy, đúng vậy, vương gia quả nhiên là người có thể làm tướng."

Nghe những lời này có thể khiến người khác cảm thấy lâng lâng, nhưng với Diệp Hiên đây đều là những lời nịnh bợ vô nghĩa.

Đám tướng lĩnh này rõ ràng đều không phục khi Diệp Hiên trở thành nguyên soái, bọn họ chỉ gọi hắn là vương gia, nhưng không ai gọi hắn là tướng quân hay nguyên soái.



Đây cũng là điều hiển nhiên, ai lại tin tưởng một kẻ lăn lộn giang hồ có thể hiểu gì về hành quân đánh giặc chứ.

Với lại, Diệp Hiên cũng biết vai trò của mình trong trận chiến này là gì.

Hắn đơn giản chỉ là một thứ v·ũ k·hí, v·ũ k·hí cuối cùng của Đại Ung đế quốc.

Và Diệp Hiên cũng biết điều này, hắn không tới để làm tướng làm soái, hắn tới chỉ để nghe mấy lão già này nói những thứ hắn không hiểu biết, nên hắn mới ăn mặc chẳng khác gì ngày bình thường.

Cuộc họp đã bắt đầu ngay khi số người tham dự đầy đủ, nhưng mọi thứ diễn ra giống như một cuộc cãi lộn hơn.

Anh tài từ bốn phương tám hướng hội tụ, người nào cũng từng làm soái, ai cũng từng thống lĩnh một quân, nhưng không phải cứ gom người tài vào một chỗ có thể tìm được lối thoát.

"Nghe nói bộ binh của Lâm gia chỉ còn cách nơi đây hơn 20 dặm, ta cho rằng chúng ta nên bày ra Âm Dương Lưỡng Nghi trận, địch có đến bao nhiêu cũng phải c·hết bấy nhiêu."

"Quân trận á?

Mấy cái thứ vô dụng này còn có người muốn sử dụng sao?

Lão đã tính đến xe tăng của Lâm Dạ đế quốc lao vào là cái quân trận của lão nát bét không?"

"Ngươi bày trận kiểu vớ vẩn gì thế này, đánh như thế này thì lính dùng súng ở phía sau sẽ b·ắn c·hết lính ở phía trước!"

"Cứ dàn quân ra thành một hàng đi, chúng ta phải phát huy tối đa uy lực của súng đạn!"

"Đừng có cậy già ra mặt ở đây! Nếu mấy cái chiến thuật của lão còn có hiệu quả, chúng ta đã thắng vài trận rồi chứ không phải thua từ đầu đến giờ!"

...

Diệp Hiên chán ghét cái bầu không khí ồn ào này, hắn chẳng mấy chốc đã bỏ đi, mặc kệ cho những người đó tiếp tục tranh cãi.

Và có vẻ, không có bất cứ ai trong doanh trướng chú ý tới sự tồn tại của hắn, họ cứ như vậy mà để hắn rời đi.

Ngay khi vừa hít thở được vài luồng không khí trong lành, trên bầu trời bỗng xuất hiện những tiếng vang rền như tiếng sấm.

Các binh lính bắt đầu hoảng loạn ngay sau khi nghe thấy tiếng vang này.

Đây không phải lần đầu tiên họ đối mặt với thứ v·ũ k·hí tới từ Lâm gia.

"Không xong rồi! Có máy bay! Tất cả tìm chỗ núp!"

Cả doanh trại trở nên hỗn loạn, binh lính như một đàn ong vỡ tổ, mạnh ai người nấy chạy.

Diệp Hiên bắt đầu nhìn thấy những điểm đen đang bay trên trời cao, tốc độ của chúng rất nhanh, dù cho hắn có cố hết sức cũng khó mà bay nhanh như chúng.

Từng tiếng rít bắt đầu xuất hiện, từng khối kim loại với hình dáng kỳ lạ từ trên trời rơi xuống.

Oanh!

Vô số các v·ụ n·ổ bao trùm như muốn hủy diệt hoàn toàn doanh trại này.

Diệp Hiên cảm nhận được những cơn gió mạnh mang theo tro bụi đang thổi phía sau lưng, hắn quay người lại, hình như có một v·ụ n·ổ vừa xảy ra.

Chỉ thấy soái trướng vừa rồi chỉ còn là một cái hố sâu 10 mét, bên dưới là các Vô Cấu cảnh tướng quân đang ngồi sững sờ, kèm theo đó là các mảnh vụn còn lại của Khai Mạch cảnh quân sư.

Một giây trước cả đám vẫn còn cãi nhau mặt đỏ tới mang tai, một giây sau đã chỉ còn là những mảnh vụn thân thể.

Đương nhiên bên phía Đại Ung đế quốc sẽ không bị động mà chịu đòn.

Hàng ngàn bóng người từ khắp nơi trong doanh trại bay lên ứng chiến, bọn họ là các Phi Thiên cảnh võ giả.

Từng chiêu từng thức có thể phá hủy thành thị được tung ra, phạm vi lớn khiến cho các máy bay khó lòng tránh né.

Từng chiếc máy bay nổ tung thành những linh kiện cháy xén rồi rơi xuống mặt đất.

Các Phi Thiên cảnh bên Đại Ung đế quốc đang cười vui vẻ, họ đã đánh hạ những con chim sắt khó chịu này.



Nhưng còn chưa cười được bao lâu, từ trong những đám mây lửa, có bóng người đang bay vọt ra, trực tiếp giao chiến với quân Đại Ung đế quốc ngay trên trời.

Các phi công lái máy bay này cũng là Phi Thiên cảnh, và chỉ có Phi Thiên cảnh mới dám đột kích nơi Thần Kiếm vương đang trấn giữ.

Ngay trong vài lần giao chiến, Phi Thiên cảnh của Lâm gia thể hiện sự vượt trội hoàn toàn về thực lực, đè Phi Thiên cảnh của triều đình lên đánh.

Dư ba của những lần v·a c·hạm tạo ra những cơn gió cực mạnh, dễ dàng quét bay tất cả mọi thứ bên dưới mặt đất.

Doanh trại, lều bạt, binh lính đều bị thổi bay, mọi thứ còn tồi tệ hơn việc phải ăn bom của Lâm Dạ đế quốc.

Rõ ràng việc Dạ Đế cho người n·ém b·om đã là một hành động quá nhân từ, tất cả cũng chỉ để quân của Đại Ung đế quốc đầu hàng càng nhanh càng tốt.

Nhưng một khi đã để cấp độ võ giả như Phi Thiên cảnh phải ra tay, chỉ có thể nói là trận chiến này đã đến hồi quyết định.

Cả bầu trời lúc này đã chìm trong màu sắc của vô số các loại võ kỹ, tầng mây cũng bị nhuộm thành vô số các loại màu sắc khác nhau.

Tất cả đều giống như một màn biểu diễn pháo hoa thật đẹp, nhưng cũng thật c·hết chóc.

Có hàng trăm bóng người bắt đầu từ trên trời rơi xuống, họ c·hết khi đủ thứ võ kỹ dị tượng vẫn đang bám trên người.

Tất cả khiến giây phút cuối cùng của những Phi Thiên cảnh này lấp lánh như những ngôi sao băng rơi vào đại địa.

Phần lớn những người đã rơi xuống là người của triều đại cũ, chỉ có một phần ít Phi Thiên cảnh của triều đại mới hi sinh.

Diệp Hiên là một kẻ đã đạt tới cảnh giới thậm chí còn vượt qua cả Chân Ý cảnh, hắn dễ dàng quan sát được tình thế trên trời đang bất lợi cho q·uân đ·ội Đại Ung đế quốc như thế nào.

Nhìn về phía sau, các vị tướng lĩnh già đang kêu gào trong vô vọng, chẳng còn bất cứ ai muốn nghe lời họ trong cái giờ phút bất lực này.

Mọi thứ đã trở nên hỗn loạn, chẳng còn gì có thể cứu được đế quốc này nữa.

Nhưng Diệp Hiên thân là người của Đại Ung đế quốc, dù mọi thứ có sụp đổ, hắn vẫn sẽ thử vùng vẫy.

Với Diệp Hiên, trên tay hắn lúc này không có gì cả nhưng tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều là kiếm.

Nắm gió trong tay, gió chính là kiếm.

Khi mà các Phi Thiên cảnh của Lâm Dạ đế quốc sắp sửa tàn sát tất cả Phi Thiên cảnh của Đại Ung đế quốc, dị biến đã xảy ra.

Gió nhẹ lướt qua, nhẹ nhàng tựa như cách c·ái c·hết đến.

Các Phi Thiên cảnh dưới trướng Lâm Lục Dạ chỉ cảm nhận được cơn gió, chỉ vậy thôi không còn cảm nhận được gì khác.

Tình hình bỗng dưng nghịch đảo như vậy khiến tất cả mọi người phải bất ngờ, c·ái c·hết của những người này thực sự quá quỷ dị rồi.

Trong nháy mắt, Diệp Hiên đã xuất hiện trên bầu trời này.

Tất cả Phi Thiên cảnh còn sống sót biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Thần Kiếm vương quả nhiên là Đại Ung đế quốc đệ nhất cao thủ, không có kiếm trên tay vẫn có thể g·iết người trong vô hình."

Diệp Hiên không thèm nhìn đám Phi Thiên cảnh đang hết lời nịnh nọt này, hắn cứ nhìn chăm chăm về phía trước, ánh mắt sắc như kiếm lộ ra vẻ nghiêm trọng.

"Nếu ta là các ngươi, ta sẽ ngay lập tức rời khỏi nơi đây."

Thần Kiếm vương nói một câu làm người ta cảm thấy khó hiểu.

"Đại vương, ngài cứ yên tâm, bọn thuộc hạ đều thề nguyện trung thành với đế quốc, sẽ không rời chiến trường dù chỉ nửa bước."

Đám Phi Thiên cảnh vẫn đang nghĩ, liệu có phải Diệp Hiên đang thử lòng bọn họ hay không.

Nhưng nghe những lời này, Diệp Hiên chỉ có thể lắc đầu.



"Ý của ta là có cao thủ đến, các ngươi mau chạy nhanh còn kịp."

Nhưng mọi thứ có vẻ đã không còn kịp nữa.

Diệp Hiên cảm thấy không gian giống như đông cứng lại, nhưng đông cứng không gian không thể nào cầm cố lại hắn.

Chỉ thấy đám Phi Thiên cảnh phía sau hắn giống như bị đóng băng trong không trung.

Một cô gái trong bộ quân phục màu đen hoa lệ xuất hiện, cô tạm dừng mọi thứ đang hoạt động xung quanh mình.

Nhìn có vẻ đây giống như một hành động trang bức, nhưng thực tế, đây là một sự bảo hộ.

Cảnh giới càng cao, Lâm Lục Dạ càng khó khống chế lại sự vặn vẹo thực tế của pháp lực.

Nếu là lúc bình thường, vẫn sẽ thật an toàn khi ở bên cạnh cô, nhưng khi trong trạng thái chiến đấu, Lâm Lục Dạ sẽ ô nhiễm mọi thứ xung quanh trong vô thức.

"Người ta thường nói, binh đối binh, tướng đối tướng. Nhưng ngươi là tướng lại động thủ với binh của phe ta..."

Tạch!Tạch!

Những tiếng xương khớp bị bẻ gãy nghe rợn cả người xuất hiện ngay phía sau Diệp Hiên.

"Ta chỉ đành động thủ lại với binh của phe ngươi, thế cho công bằng."

Vừa nói dứt lời, cơ thể vốn đang vặn vẹo của đám Phi Thiên cảnh giống như bị bóp nát, hóa thành một cơn mưa máu rơi xuống.

Trong 2 năm qua, Lâm Lục Dạ lại có tiến bộ.

Sau khi đột phá tới pháp lực cảnh, cô tự vạch ra hai con đường để đột phá cảnh giới tiếp theo.

Thứ nhất chính là rèn luyện lục phủ ngũ tạng, bước vào Thần Tàng cảnh.

Nhưng khác với Số 1 bản thân đã là chức nghiệp giả, có thể tinh chuẩn điều chỉnh, để cho chân nguyên vừa luyện ra không bị ô nhiễm bởi pháp lực, Lâm Lục Dạ lại không làm được điều này.

Nên con đường khai phá Thần Tàng cảnh của cô bị đóng lại.

Thứ hai chính là dùng năng lượng cọ rửa não bộ, đột phá Phi Thiên cảnh.

Với cái khả năng vặn vẹo của pháp lực, Lâm Lục Dạ có lẽ sẽ điên trước khi cô ta có thể đột phá.

Tưởng chừng như con đường phía trước đã đoạn tuyệt, Lâm Lục Dạ đánh bậy đánh bạ, cho một tia ý chí của mình vào sâu trong Võ Đạo Cương Đan.

Ngay khi tia ý chí đó được phản hồi, một cánh cửa mới đã được mở ra.

Tia ý chí này cực kỳ hỗn loạn, vặn vẹo nhưng Lâm Lục Dạ lại dễ dàng kiểm soát nó, cô cảm nhận được sự thoải mái giống như một người ngạt thở được hít thở không khí trong lành.

Dạ Đế giống như đã cảm nhận được cô có thể chạm vào bản chất nhất của các định luật, thay đổi tất cả các quy luật trên thế giới, đồng thời tự mình sáng tạo ra vô số quy tắc mới cho thế giới.

Đây chính là cảnh giới thứ 7 của Lâm Lục Dạ.

Thần Ý cảnh, ý chí của một con người chính là ý chí của thần thánh.

Đối thủ của cô, Diệp Hiên, một võ giả thiên tài cũng đã tự tạo ra con đường riêng cho mình.

Luyện Lực, Tụ Khí, Khai Mạch, Vô Cấu, Phi Thiên, Kiếm Ý, Kiếm Giới.

Hắn cũng đã đạt tới cảnh giới thứ 7 của võ đạo.

Kiếm Ý cảnh đơn giản là một phiên bản khác của Chân Ý cảnh, nhưng Kiếm Giới cảnh lại là một thứ hoàn toàn mới.

Đối mặt với đối thủ mạnh như Lâm Lục Dạ, Thần Kiếm Vương Diệp Hiên lúc này lại bắt đầu nói ra những câu từ giống như trang bức, nhưng lại sắc bén như kiếm reo.

"Kiếm là gì?

Đơn giản, nó là thứ mà ta luôn nắm trong tay.

Ngươi nhìn tay ta trống không sao?

Ngươi sai rồi, ta luôn nắm trong tay một thanh kiếm với chuôi là không gian, lưỡi là thế giới, và nó được bao trong một vỏ kiếm nặng nề được gọi là thời gian!

Nhưng thật đáng tiếc, mỗi lần sử dụng ta cũng chỉ có thể rút được một phần nhỏ xíu của cây kiếm trên tay."