Chương 57: Trận chiến cuối cùng tại giang hồ cao võ thế giới.
Dạ Đế Lâm Lục Dạ đối mặt trực diện với Thần Kiếm vương Diệp Hiên.
Một bên là vương gia của một đế quốc hơn 2000 năm tuổi đang dần suy tàn, bên còn lại là hoàng đế của một đế quốc nổi dậy.
Binh đối binh, tướng đối tướng, kẻ mạnh nhất đối kẻ mạnh nhất.
Lâm Lục Dạ trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, luồng khí tức vặn vẹo từ cơ thể cô lan tràn ra xung quanh.
Cô bình tĩnh cầm trên tay trái một thanh mã tấu, tay phải cầm khẩu súng bolter cỡ lớn.
"Trước khi đánh nhau, ta muốn hỏi ngươi một chút.
Có phải 8 năm trước, khi ta đang ngắm trăng, ngươi lại chém một đạo kiếm khí lên trời, suýt nữa đánh trúng ta, đúng chứ?"
Nghe tới câu hỏi này, Diệp Hiên trầm mặc nhớ lại chuyện cũ, vào cái ngày mà hắn ngộ đạo bước vào Kiếm Ý cảnh.
"Nhìn ngươi sử dụng v·ũ k·hí là súng sao?
Xem ra kẻ đã đập phá bảng hiệu của tông môn ta 8 năm trước chính là ngươi đi."
Súng đạn là v·ũ k·hí mới xuất hiện, trước cả khi loạn thế chưa nổ ra, Diệp Hiên dựa vào tình báo của hoàng thất, phát hiện ra thứ đã suýt nữa đánh trúng mình 8 năm trước chính là một viên đạn.
Mà nơi đầu tiên súng đạn xuất hiện chính là Lâm gia.
"Đúng vậy, chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi."
Nòng súng đã hướng thẳng về phía Diệp Hiên, năng lượng cuồng bạo vặn vẹo thực tế đang được tích tụ trong đó.
Diệp Hiên nhớ lại những ngày ở trên núi, hắn ngồi thiền giữa không trung, tư thế giống y hệt lúc hắn chuẩn b·ị c·hém ra một đường kiếm 8 năm trước.
Ánh sáng chói lóa.
Viên đạn được bắn ra khỏi nòng, và chạm với kiếm khí được chém ra.
Không có bất cứ một v·ụ n·ổ nào xảy ra.
Hai đòn công kích lướt qua và triệt tiêu hiệu quả của nhau, tuy vậy uy lực của chúng vẫn còn đó.
Dạ Đế ngửa người về phía sau, luồng kiếm khí giống như lướt qua trên mặt cô, nó bay về phương xa và cắt đôi vài dãy núi.
Thần Kiếm vương cũng phải nghiêng người sang một bên, viên đạn bay sượt qua má, lấy đi vài cọng tóc rồi bay xa, hủy diệt cả một vùng đồng bằng.
Diệp Hiên khẽ nắm tay, không gian giống như rung động nhẹ, một thanh kiếm mang tên thế giới bắt đầu lộ rõ uy lực của nó.
Hàng ngàn hàng vạn, vô số kiếm khí xuất hiện, chúng là không gian của thế giới này, vô hình vô chất nhưng cũng có thể chém nát bất cứ thứ gì.
Một cơn mưa kiếm xuất hiện trong vô hình, không có bất cứ một chút động tĩnh nào.
Nếu không kịp né tránh, Lâm Lục Dạ sẽ bị những lưỡi kiếm không gian xoắn nát.
Nhưng không.
Tất cả những đạo kiếm khí được tạo nên từ không gian này đều trở nên vô hại khi tới gần Lâm Lục Dạ.
Có kiếm khí bị uốn cong như thể cố né tránh cô ta, có kiếm khí trực tiếp biến thành không khí, có kiếm khí quay ngược trở lại, đánh trả Diệp Hiên.
Diệp Hiên Lạnh lùng nhìn Lâm Lục Dạ, hắn dễ dàng hóa giải tất cả những đạo kiếm khí b·ị đ·ánh bật trở về.
"Ngươi thật điên cuồng, tinh thần lực vặn vẹo như vậy mà vẫn có thể tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Ta không biết nên gọi ngươi là thiên tài hay kẻ điên chăng nữa."
Chỉ sau một lần giao thủ, Diệp Hiên đã cảm thấy đây là một đối thủ cực kỳ khó chơi, mọi đòn t·ấn c·ông thông thường khi đến gần cô ta đều sẽ thay đổi.
Hoặc là trở nên vô hại, hoặc biến dị vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn hắn hóa giải mấy đòn kiếm khí b·ị đ·ánh bật trở về có vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng thực tế, chính Diệp Hiên cũng phải bất ngờ, khi những đòn t·ấn c·ông được phản đòn trở về còn mạnh hơn ngàn lần so với trước.
"Ngươi biến không gian thành kiếm sao? Thú vị đấy, nhưng ta cũng có thể làm được!"
Không gian giống như đang rung động, khác với Diệp Hiên lặng yên không động tĩnh, Lâm Lục Dạ lại khiến cho không gian gợn sóng, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ những gì đang diễn ra.
Hàng trăm ngàn đạo kiếm khí được cô nàng tạo ra và chém về phía Diệp Hiên.
Khuôn mặt tưởng chừng sẽ luôn bình tĩnh như nước của Diệp Hiên cuối cùng cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Đôi tay tưởng chừng như không động đậy của Thần Kiếm vương cuối cùng cũng phải vung lên.
Đối đầu với thế t·ấn c·ông như vũ bão của Lâm Lục Dạ, hắn cũng không chịu thua kém.
Ầm! Ầm!
Những tiếng vang rền như sấm xuất hiện ở giữa hai vị cao thủ.
Các đạo kiếm khí không gian vô hình va vào nhau, triệt tiêu lẫn nhau, tạo ra hàng loạt các rung chấn giữa không gian.
Chấn động này lan truyền xuống mặt đất khiến cả Đại Ung đế quốc, chính xác hơn là cả hành tinh phải rung chuyển.
Nơi hai người giao phong dần xuất hiện vô số các vết nứt như gương vỡ, không gian đang băng liệt vì trận chiến này.
Đến khi hai đạo kiếm khí cuối cùng triệt tiêu lẫn nhau, cả vùng không gian giữa hai người đã b·ị đ·ánh cho nát bét, vỡ thành vô số mảnh.
Diệp Hiên là kiếm tu, sở trường của hắn chính là cận chiến, hắn tự tin xuyên qua vùng không gian hỗn loạn, đối mặt trực diện với Dạ Đế.
Lấy chỉ thành kiếm, ngón trỏ tay phải của Diệp Hiên giống như một thanh tuyệt thế thần kiếm.
Hắn tiếp cận Lâm Lục Dạ 2 mét, ngón tay tràn đầy kiếm khí lúc này cảm nhận được một vùng không gian vặn vẹo đang ăn mòn kiếm khí của hắn.
Nhưng Diệp Hiên chắc chắn một điều, tay phải của hắn đến khi chạm vào người Lâm Lục Dạ sẽ không bị ăn mòn.
Đương nhiên Lâm lục Dạ cũng cảm nhận được đòn t·ấn c·ông này nguy hiểm, tốc độ ăn mòn của cô chậm hơn tốc độ mà ngón tay kia có thể đâm xuyên qua đầu cô.
Keng!
Ngón tay sắc như kiếm kia đã bị chặn lại bởi thanh mã tấu mà Dạ Đế luôn mang theo mình.
Rắc!
Dù cho Lâm Lục Dạ đã gia trì lên thứ v·ũ k·hí này bằng pháp lực chăng nữa, nó vẫn không thể chịu nổi sức mạnh từ ngón tay thon dài kia.
Thanh mã tấu gãy làm hai, Dạ Đế thất thế vội vàng lui về phía sau.
Cô rút khẩu bolter ra, liên tục xả hết 30 viên đạn về phía Diệp Hiên vẫn đang bám theo sau.
Nhưng hắn ta quả thực quá linh hoạt, 30 viên đạn không một viên nào trúng đích.
Tuy vậy, khoảng cách giữa hai người đã được kéo dài một đoạn.
Lâm Lục Dạ lúc này nở một nụ cười bí hiểm.
Chỉ thấy 30 viên đạn giống như mọc ra mắt, chúng nhanh chóng bay ngược trở lại và khóa chặt Diệp Hiên.
"Cho ta bạo kích số lượng, bạo kích tốc độ, bạo kích sức mạnh!"
Dưới tác động từ khái niệm Bạo Kích, 30 viên đạn nhanh chóng hóa thành 30000 viên đạn, bao vây Diệp Hiên từ bốn phương tám hướng.
"Còn chưa hết đâu!"
Tất cả các viên đạn đột nhiên biến đổi, có viên biến thành hỏa diễm, cái thì biến thành băng giá, lôi điện, đủ các thể loại đạn khác nhau.
Diệp Hiên đứng trước thách thức này, hắn buộc phải tung ra toàn bộ sức lực.
Hai lòng bàn tay như hai thanh kiếm sắc bén, múa kín không một kẽ hở, hắn chặn lại tất cả những đòn t·ấn c·ông.
Không chỉ vậy, hắn dùng hỏa hệ kiếm ý để t·hiêu r·ụi đạn gỗ, dùng băng hệ kiếm ý để dập tắt đạn lửa.
Tương sinh tương khắc, mọi viên đạn đều được hóa giải bởi một loại kiếm ý tương ứng.
Vô số viên đạn bắn tới như mưa, tay áo của Diệp Hiên đã rách tơi tả, để lộ ra cánh tay với vô số các v·ết t·hương đang rỉ máu.
Chỉ cần có một sai sót nhỏ, một v·ụ n·ổ nguyên tố sẽ xảy ra, đánh gãy toàn bộ tiết tấu của Diệp Hiên, chỗ đạn còn lại sẽ nhân cơ hội biến hắn thành một miếng phô mai thủng trăm ngàn lỗ.
Ngay khi hóa giải được viên đạn cuối cùng, hắn lại cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.
Nòng súng của Lâm Lục Dạ vẫn khóa chặt hắn, dù sao trong băng đạn của cô ta có 32 viên đạn.
Và giờ là viên đạn cuối.
Oanh!
Đầu đạn to như lon nước ngọt được phóng ra, nó chịu tải hàng tá các loại khái niệm vặn vẹo, tà ác hướng thẳng về phía Diệp Hiên.
Đây là một đòn tất trúng, không thể né tránh.
Oanh!
Một q·uả c·ầu l·ửa xuất hiện như muốn nuốt trọn nửa bầu trời.
Lâm Lục Dạ vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, đối thủ của cô nào có thể c·hết dễ dàng như vậy.
"Kiếm Giới Hàng Lâm!"
Khói bụi tan đi, chỉ thấy Diệp Hiên đang được bao bọc trong một thứ nhìn giống như một quả cầu pha lê.
Bên trong quả cầu ấy giống như chứa cả một thế giới, có trời đất, cỏ cây đủ tất cả mọi thứ.
Nhưng mọi thứ trong thế giới nhỏ bé ấy cũng đều toát lên một vẻ sắc bén, dường như mọi thứ trong thế giới ấy đều được tạo nên từ kiếm.
Bầu khí quyển của thế giới như ngàn vạn thanh kiếm, chém nát mọi khái niệm vặn vẹo dám xâm lấn thế giới này.
Lâm Lục Dạ cảm thấy thú vị khi nhìn thế giới đang bao bọc lấy Diệp Hiên.
"Ồ, thú vị đấy, ngươi có thể giao cho vạn vật khái niệm kiếm sao?
Nhưng đáng tiếc, ngươi lại phải đối mặt với ta."
Từng tia tinh thần lực của Lâm Lục Dạ được thả ra.
Loại tinh thần lực màu đen như màn đêm, mang đặc tính cắn nuốt mọi loại năng lượng, ánh sáng cũng không thể chạy thoát.
Chúng giống như đang có vô số sợi tóc đen đang điên cuồng mọc ra từ Lâm Lục Dạ, biến Dạ Đế giống như một ác ma điên loạn.
Nơi các sợi tóc đi qua, năng lượng bị cắn nuốt, pháp tắc thì vặn vẹo.
Rất nhanh chóng, Kiếm Giới của Diệp Hiên đang bị ăn mòn, những sợi tóc tinh thần lực bao quanh Kiếm Giới, tạo thành một chiếc kén màu đen.
Bên trong Kiếm Giới, Diệp Hiên cảm thấy không ổn cho lắm, bầu khí quyển của Kiếm Giới tuy đang chém đứt vô số những sợi tóc đen, nhưng tốc độ bị ăn mòn của kiếm khí đang ngày càng nhanh hơn.
Chiếc kén màu đen ngày càng thu nhỏ lại, những âm thanh đinh tai nhức óc phát ra khi vỏ ngoài của một thế giới dần bị bóp nát.
Giờ phút sống còn này, Diệp Hiên quyết định một điều hắn khó có thể chấp nhận nhất.
Lâm Lục Dạ lúc này chợt cảm thấy không ổn, chiếc kén màu đen dường như gặp phải một lực cản cực mạnh, nó không thể co lại dù chỉ một li.
Rắc! Rắc!
Từng tiếng vang nghe rợn cả người vang lên, các khe nứt bắt đầu xuất hiện trên chiếc kén, ánh sáng chói lóa lọt qua những khe hở ấy.
Giống như một con sâu bướm đang thoát kén mà ra.
Oanh!
Chiếc kén hoàn toàn tan vỡ, một v·ụ n·ổ khủng kh·iếp xảy ra, thứ có thể hủy diệt một nửa hành tinh rộng lớn này.
May mắn cho nhân loại, do không gian xung quanh đây đã bị hai người này đánh cho tan nát, nên năng lượng từ v·ụ n·ổ bị khóa chặt trong bán kính 20 cây số.
Nhưng đối với Lâm Lục Dạ, đây không phải là chuyện tốt lành gì, cô đã ở quá gần v·ụ n·ổ.
Ánh sáng chói lóa tan đi, để lộ ra một chiến trường trên không trung với các vết nứt không gian phân bố dày đặc.
"Hộc! Hộc!"
Lâm Lục Dạ thở gấp, tuy cô vẫn không có một vết xước trên người, nhưng pháp lực trong cơ thể đã tiêu tốn hơn phân nửa, tất cả chỉ để ngăn chặn v·ụ n·ổ kia.
Đó là một v·ụ n·ổ do Diệp Hiên đã tự hủy Kiếm Giới của hắn.
Sức hủy diệt của một thế giới đã tự bạo thì mạnh khỏi phải nói, đủ loại pháp tắc tự bạo còn hỗn loạn hơn cả sự vặn vẹo trong tinh thần lực của Lâm Lục Dạ.
Đối diện với Dạ Đế, Diệp Hiên vẫn còn sống sót.
Một thanh niên với bộ y phục đã rách tung tóe, vô số các v·ết t·hương lớn nhỏ khắp người, nhuộm đỏ Thần Kiếm vương.
Khí tức của Diệp Hiên lúc này cực kỳ phù phiếm, hắn có thể rơi xuống cảnh giới bất cứ lúc nào.
"Tự bạo một thế giới?
Ngươi đúng thật là quả quyết đấy."
Trận chiến này có vẻ đã không còn gì phải nghi ngờ nữa, người chiến thắng là Lâm Lục Dạ.
Dạ Đế giơ tay phải ra phía trước, thể hiện rõ thiện ý với kẻ đáng ra phải là kẻ thù.
"Một thiên tài như ngươi c·hết thì thật quá uổng phí, đầu hàng đi.
Với danh nghĩa là hoàng đế của Lâm Dạ đế quốc, ta hứa ngươi và hoàng thất của Đại Ung sẽ bình an vô sự."
Nhưng Diệp Hiên là ai?
Hắn là một tên kiếm tu thuần túy, là kẻ thà gãy chứ không chịu cong.
"Đừng vội mừng quá sớm, Dạ Đế.
Ta vẫn cảm nhận được nó ở trên tay, kiếm của ta đang ở đó, và vẫn luôn ở đó.
Chỉ cần có kiếm trên tay, dù đối mặt bất kỳ ai ta cũng dám bổ."
Khí tức vốn đang rất phù phiếm của Diệp Hiên bỗng chốc trở nên mạnh mẽ.
Phá rồi lại lập, Kiếm Giới của hắn được ngưng tụ một lần nữa, chỉ trong một giây ngắn ngủi, khí tức của hắn đã tăng lên gấp hàng trăm lần.
Một tên kiếm tu lấy thế giới làm kiếm, dù cho cả thế giới này có bị nghiền nát đi chăng nữa, nếu chỉ còn một hạt nguyên tử, kiếm của hắn vẫn sẽ luôn ở đó.
Một loại bất diệt kiếm đạo.
Nhận thấy mối nguy hiểm, Lâm Lục Dạ cũng bật toàn lực, những sợi tinh thần lực như chỉ đen bao phủ cả bầu trời, giống như thêu dệt nên một màn đêm vĩnh cửu.
"Kiếm Giới Hàng Lâm!"
Dạ Đế cảm thấy khó tin, kiếm ý của Diệp Hiên ảnh hưởng nhanh chóng, lan tỏa ra toàn bộ môi trường xung quanh.
Chỉ trong nháy mắt, cả hai đều bị bao phủ trong lĩnh vực này.
Lĩnh vực mở rộng ra rồi thu nhỏ lại ngay lập tức, nhưng Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ đã biến mất hoàn toàn trên thế giới này.
Kiếm Giới của Diệp Hiên.
Một sa mạc với cát đỏ như máu, vô số những thanh kiếm gãy nằm rải rác khắp nơi, phủ kín cả sa mạc.
Hai bóng người đột ngột xuất hiện trong thế giới hoang vắng này.
Lâm Lục Dạ vừa định thần lại thì cô đã phát hiện mình bị dịch chuyển tới một thế giới khác.
Diệp Hiên trước mắt cô giờ giống như nến tàn trong gió, mọi v·ết t·hương của hắn đều trở nên nghiêm trọng hơn, đặc biệt khi dịch chuyển một kẻ mạnh như Dạ Đế vào trong thế giới của mình.
"Ngươi muốn cứu vớt Đại Ung đế quốc của ngươi bằng cách nhốt ta ở đây sao?"
Ánh mắt của Lâm Lục Dạ liên tục quan sát không gian, cô có thể nhìn rõ các tiếp điểm nơi mà chỉ cần đánh vỡ, cô sẽ một lần nữa trở về thế giới cũ.
"Haha, Dạ Đế. Ngươi nghĩ nhiều rồi, hiệp một ngươi có thể thắng, nhưng giờ là hiệp hai bắt đầu."
Chiến ý bốc lên từ thân thể đang tàn tạ của Diệp Hiên, ánh mắt hắn sắc bén như một thanh tuyệt thế bảo kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ.
Dù cho thành kiếm này có sứt mẻ thế nào chăng nữa, đây vẫn là một thanh kiếm sắc bén.