Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 59: Kiếm Giới đại chiến.



Chương 58: Kiếm Giới đại chiến.

Lâm Lục Dạ nhìn đối thủ đang trọng thương của mình mà cảm thấy khó hiểu, với cái cơ thể thủng trăm ngàn lỗ đó, hắn lấy tự tin ở đâu mà cho rằng có thể chiến thắng cô.

Nhưng Diệp Hiên chỉ cười mỉm.

Vô số những thanh kiếm gãy trên sa mạc tan biến, trở thành từng dòng lũ kim loại bao quanh cơ thể bị tàn phá kia.

Chúng nhanh chóng giúp cho các v·ết t·hương trên người Diệp Hiên nhanh chóng khôi phục.

Nhưng Lâm Lục Dạ nhìn ra, Diệp Hiên sau trận chiến này chắc chắn phải c·hết.

Việc hợp nhất với những thanh kiếm gãy nhìn giống như là một bí thuật khôi phục v·ết t·hương, nhưng thực chất đây lại là một trạng thái tạm thời.

Ngay khi trạng thái này kết thúc, Diệp Hiên hẳn phải c·hết.

C·hết trong đau đớn.

Rất nhanh chóng, thứ duy nhất còn lại trên sa mạc này chỉ là cát đỏ.

Chiến lực của Diệp Hiên giờ đã đề thăng đến mức Lâm Lục Dạ cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề.

Diệp Hiên buông tay ra, hắn gằn giọng quát lớn.

"Kiếm! Đến!"

Một thanh kiếm chui ra từ trong lòng sa mạc, nhanh chóng đã được Diệp Hiên nắm trong tay.

Lâm Lục Dạ nhìn vào thanh kiếm và có cảm giác kỳ lạ, chẳng phải Diệp Hiên luôn nói, kiếm của hắn chính là cả thế giới hay sao?

"Khoan đã, thanh kiếm đó chẳng lẽ là hạch tâm của Kiếm Giới này!

Ngươi điên rồi!"

Lấy ra hạch tâm của một thế giới giống như lấy ra lõi của một hành tinh, mất đi lõi, một ngôi sao sẽ sớm bị hủy diệt.

Điều này điên rồ như có kẻ tự khoét xương, móc nội tạng ra để làm v·ũ k·hí.

Ánh mắt của Dạ Đế nhìn chằm chằm thanh kiếm ấy, trong tầm mắt của cô, có vô số các sợi tơ từ thanh kiếm kết nối tất cả các nơi trong tiểu thế giới này.

Nhưng hiện tại, những sợi tơ kết nối thanh kiếm và thế giới dần mờ nhạt đi trông thấy.

Đến khi những sợi tơ đứt hết cũng là lúc Kiếm Giới này bị hủy diệt.

Cả Kiếm Giới rung chuyển, bầu trời giống như đang vỡ nát, từng khe nứt không gian dữ tợn xuất hiện như muốn cắn nuốt mọi thứ.

Mặt đất cũng giống như vậy, sa mạc giống như đang nứt ra, giống như miệng của những con quái vật khổng lồ đang cắn nuốt tất cả những gì tồn tại trên mặt đất.

Từng đợt chấn động phát ra khắp nơi trên thế giới, Kiếm Giới vừa mới khôi phục của Diệp Hiên lại một lần nữa muốn sụp đổ.

Dù đã sử dụng bí thuật để tạm thời giữ lại mạng sống cho mình, nhưng Kiếm Giới sắp bị hủy diệt vẫn ảnh hưởng cực mạnh đến hắn.

Giống như thế giới sắp đổ nát này, phản phệ cũng khiến cho cơ thể Diệp Hiên xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi chảy ròng.

"Đau thật đấy, đau hơn ta nghĩ nhiều."

Ánh mắt của kẻ đã không còn gì để mất khóa chặt cô gái trước mặt, lưỡi kiếm hướng thẳng về phía trước.

"Dạ Đế, tiếp chiêu."

Đương nhiên Lâm Lục Dạ lập tức né tránh, cô đâu có ngu mà ở lại đánh với thằng liều một trận.

Đừng nhìn thanh kiếm trên tay Diệp Hiên mà coi thường nó, dù cho Lâm Lục Dạ có đột phá tới cảnh giới thứ 8 của võ đạo cũng không dám tiếp một kiếm này.

Bình thường, pháp lực của cô có thể bẻ cong mọi pháp tắc, nhưng đó chỉ là một vài pháp tắc đơn lẻ mà thôi.



Còn thanh kiếm nhìn bé tí kia là hạch tâm của một thế giới, tuy nhỏ nhưng nó cũng chứa đủ thứ pháp tắc, cô có thể ăn mòn nó, nhưng đó phải là một khoảng thời gian rất lâu mới có thể làm được.

Nhưng trong lúc đối chiến, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể muốn mạng người.

"Ta bắt được ngươi rồi."

Trong lúc Lâm Lục Dạ không hiểu sao, Diệp Hiên tuy cách cô vài trăm mét đã bắt đầu vung loạn kiếm vào trong không khí.

"Không ổn rồi!"

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cả người Lâm Lục Dạ đã bị cắt thành vô số khối.

Nhưng ngay lập tức, những sợi tinh thần lực màu đen níu kéo tất cả những thứ bị chia cắt, một lần nữa khâu lại cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Ngươi cắt xuyên qua không gian sao? Không đúng, là ngươi đã cắt xuyên qua thời gian."

Lâm Lục Dạ nhanh chóng phân tích, cô phát hiện ra nơi Diệp Hiên vừa vung kiếm, đó chính là nơi cô vừa di chuyển qua vài giây trước.

Ở thế giới bên ngoài, Diệp Hiên không thể nào lay động được thời gian.

Nhưng trong Kiếm Giới, đây là một thế giới do hắn dùng kiếm ý của mình tạo ra, hắn có thể chi phối bất kỳ pháp tắc nào trong thế giới này, miễn là hắn có thể cầm trong tay hạch tâm của thế giới.

"Thật đáng tiếc, ta cứ nghĩ có thể g·iết được ngươi, xem ra ta nghĩ quá nhiều rồi."

Phản phệ chồng chất phản phệ, giờ này trên người Diệp Hiên không biết đã xuất hiện bao nhiêu v·ết t·hương.

Các v·ết t·hương vừa xuất hiện đã lập tức bị chữa trị, nhưng tốc độ chữa trị lại không thể nào sánh được với tốc độ p·há h·oại do phản phệ gây ra.

Nhưng hắn không vì thế mà ngừng chiến đấu.

Một kiếm nữa của Diệp Hiên được vung ra, trong tầm nhìn của hắn, có một hình bóng mờ ảo của Lâm Lục Dạ đang đứng ở ngay trước mặt, đây chính là quá khứ của cô ta.

Chỉ cần quá khứ b·ị c·hém g·iết, bản thể ở hiện tại cũng sẽ phải chịu kết quả tương tự.

"Vô dụng."

Đương nhiên Lâm Lục Dạ cũng đã đề phòng sẵn một chiêu này, cô có thể bẻ cong pháp tắc và nhìn thấy pháp tắc, đương nhiên cũng có thể chứng kiến thời gian pháp tắc.

Ngay lập tức, cô bẻ cong tia liên kết giữa quá khứ và hiện tại.

Thời gian kiếm khí vốn đang bay theo một thời gian tuyến, tia liên kết đã bị bóp méo, nó không thể tìm được mục tiêu mà lại đi loạn, và bị lạc trong vô tận các dòng thời gian.

"Thật đáng tiếc. Khụ."

Diệp Hiên nôn ra rất nhiều máu, lại một lần nữa vận dụng hạch tâm của thế giới khiến cho hắn bị phản phệ ngày càng nặng.

Hắn quỳ một chân xuống nền cát, thanh kiếm cắm trên mặt đất làm điểm tựa, giúp cho hắn ta không gục ngã.

Lâm Lục Dạ vẫn ở đó nhìn đối thủ của mình suy yếu.

Dáng vẻ của cô lạnh lùng coi thường hết thảy.

Nhưng thực tế, việc bẻ cong thời gian tuyến của chính mình đã khiến cô suýt nữa sụp đổ.

Nếu không dùng pháp lực khóa kín cơ thể, chắc chắn cô cũng chẳng dễ nhìn hơn Diệp Hiên là bao.

Ba viên Võ Đạo Cương Đan trong cơ thể giống như c·hết máy, chúng không thể xoay tròn cung cấp thêm pháp lực cho cô.

Thậm chí vì hoạt động quá mức còn khiến chúng xuất hiện các vết nứt.

Nhưng may mắn, sau vài giây nghỉ ngơi, một lần nữa ba viên Võ Đạo Cương Đan cũng xoay tròn trở lại.

Diệp Hiên sau vài giây hồi phục, hắn một lần nữa đứng lên.

Lúc này Lâm Lục Dạ cũng có thể cử động, pháp lực của cô nhanh chóng hồi phục.



"Ta thực sự không muốn cùng một thằng liều đánh nhau cho lắm, nhưng ngươi năm lần bảy lượt cứ ép ta phải ra tay, ngươi không thể gục luôn ở đó và c·hết luôn cho rồi!"

Lâm Lục Dạ phẫn nộ, ai bị người băm xác mà còn thân thiện được thì đúng là đầu óc có vấn đề.

Mái tóc dài đen bóng không có gió vẫn tự bay lên.

Từng tia tinh thần lực được kết nối trực tiếp với đan điền được thả ra, những sợi tóc đen này tham lam cắn nuốt mọi loại năng lượng trong không gian.

Ngoài thế giới thực, Lâm Bạch nhíu mày khi nhìn thấy sức mạnh hiện tại của Lâm Lục Dạ.

Hắn cảm thấy không thể tin nổi, con bé đang tự động sử dụng thiên phú Hắc Ám của mình, như thể đây là một bản năng.

Hắn cũng cảm thấy khá bất ngờ, đặc tính của loại đan điền đặc biệt kia, vậy mà lại giống hệt cái thiên phú gần như không thể bị kiểm soát ấy.

Chẳng lẽ hai thứ này có liên quan đến nhau sao?

Nhưng còn chưa kịp so sánh, một luồng khí tức hắc ám phát ra từ thân thể của Lâm Lục Dạ vẫn đang ngủ say.

Thiên phú Hắc Ám đã tự động kích hoạt, ngay khi nó phát hiện phản ứng thần kinh của người sở hữu nó bất thường.

Nhưng thiên phú này còn chưa kịp ảnh hưởng nhiều hơn nữa, Áo Choàng Thần Ẩn đang bao quanh Lâm Lục Dạ tỏa ra một luồng sức mạnh kỳ dị, trấn áp tất cả trở nên bình tĩnh.

"Ta vừa định so sánh kết quả cái gì ấy nhỉ?

Thôi mặc kệ, chắc không phải thứ gì đó quan trọng."

Lâm Bạch cảm thấy khá kỳ lạ, với người sở hữu tinh thần lực mạnh như hắn, làm sao có thể dễ dàng quên đi điều gì đó được?

Trừ khi, có ai đó đang giở trò.

Hắn nhìn lại tấm Áo Choàng Thần Ẩn đang che phủ khoang dinh dưỡng.

"Đây có lẽ là một lời cảnh báo dành cho ta, không được nhúng tay quá sâu sao?"

Lâm Bạch tạm thời quên đi những chuyện vừa rồi, hắn quay lại với màn hình máy tính.

Ánh sáng vụt tắt, thế gian trở nên tăm tối.

Từng sợi tóc đen bay đầy trời, cắn nuốt mọi tia sáng, thậm chí những khe nứt không gian cũng bị những sợi tóc này hấp thụ ngược.

Giờ nhìn Dạ Đế thật quỷ dị, như nhìn thấy một vị không thể diễn tả nào đó hơn là một thiếu nữ xinh đẹp.

Một bóng hình cô gái chìm trong màu đen như vũ trụ tinh không, vô số sợi tinh thần lực màu đen như những sợi tóc đan vào nhau, giống như những xúc tu kéo dài hàng ngàn dặm.

Đất đai dưới chân thực thể ấy dần biến mất, giống như bị một sinh vật khổng lồ vô hình nào đó gặm mất.

Thực tế, đây là do tốc độ hấp thu vật chất và năng lượng của Lâm Lục Dạ quá nhanh, vượt qua cả tốc độ ánh sáng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đột phá cảnh giới, Lâm Lục Dạ không còn áp chế gì nữa, triệt để mặc kệ cho pháp lực và tinh thần lực của mình tùy ý làm loạn.

Không gian lúc này giống như bị đổ bê tông, Diệp Hiên dù muốn vung kiếm nhưng hắn không thể, hắn như một ông chồng bất lực nhìn mọi thứ trong thế giới của mình bị Dạ Đế giày vò chà đạp không thương tiếc.

Thanh kiếm trên tay hắn cũng bắt đầu xuất hiện các vết nứt, nó đang dần sụp đổ theo thế giới này.

Bầu trời lúc này đã hoàn toàn bị nhuộm đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ những đường vân vặn vẹo như những cơn bão.

Toàn bộ năng lượng Lâm Lục Dạ không thể hấp thu vặn vẹo lại cùng nhau, chúng hóa thành những ngôi sao tô điểm cho bầu trời đêm này.

"Vĩnh biệt, Thần Kiếm vương Diệp Hiên."

Cô gái bóng tối vung tay ra hiệu, hàng triệu các ngôi sao trên trời như nghe được lời hiệu triệu của thần thánh, chúng đồng loạt hóa thành những mũi tên ánh sáng rơi về phía Diệp Hiên.



Một khung cảnh như dải ngân hà rơi xuống mặt đất, thật mỹ lệ nhưng cũng thật khủng kh·iếp.

Kiếm sĩ nắm chắc trên tay thanh kiếm đã nứt vỡ, dùng toàn bộ sức cùng lực kiệt của mình, hắn nghênh đón khoảnh khắc cuối cùng.

Những mũi tên ánh sao đầu tiên đã tiếp cận.

Diệp Hiên múa kiếm không kẽ hở, đánh bay hàng chục mũi tên bay xa hàng trăm dặm.

Chúng p·hát n·ổ tạo thành những đám mây hình nấm ở phương xa, dư chấn như muốn góp phần đẩy Kiếm Giới hủy diệt nhanh hơn.

Nhưng sức người thực sự có hạn, chỉ sau 3 giây ngắn ngủi, Thần Kiếm vương đã bị dòng sông ánh sáng nhấn chìm.

Oanh! Ầm!"

Hàng chục ngàn v·ụ n·ổ cày nát nơi Diệp Hiên đang đứng, mọi thứ liên tiếp diễn ra trong suốt 10 phút mới chịu dừng lại.

Tất cả những gì còn lại là một vực thẳm sâu hàng trăm cây số, dưới đáy vực thẳm ấy là di vật duy nhất còn lại của Diệp Hiên, chính là thanh kiếm hắn cầm trên tay.

Một sợi tóc đen cuốn thanh kiếm ấy về trên tay của Lâm Lục Dạ, cô chỉ ngắm nhìn nó một chút rồi rời đi.

Không gian ngoài vũ trụ của cao võ thế giới bị xé nứt, ngày biến thành đêm, vô số sợi tóc cuồng vũ chi kín cả bầu trời, giống như đang có một vị tà thần không thể diễn tả sắp giáng lâm.

Cả thế giới chìm trong sợ hãi, vô số người quỳ gối xuống đất, hi vọng trời không sập xuống.

Dạ Đế thu hồi toàn bộ tinh thần lực của mình, ánh nắng một lần nữa chiếu trên thế giới này.

Không còn bất cứ ai có thể ngăn cản, cô cứ như vậy một đường bay thẳng đến đế đô của Đại Ung đế quốc.

Lúc này, bên dưới kinh thành cũng là một bãi chiến trường.

Người của Lâm Dạ đế quốc đã đánh chiếm thành công nơi đây.

Hàng triệu binh lính của Đại Ung giương cờ trắng đầu hàng.

Hàng chục nghìn xe bọc thép của Lâm gia ra vào trên những con đường lát đá.

Tường thành cao hàng trăm mét cũng bị những gã khổng lồ bằng sắt thép đục thủng, máy bay bay lượn khắp bầu trời.

Tiến vào hoàng cung, do trận chiến này diễn ra quá nhanh, toàn bộ triều đình của Đại Ung còn chưa kịp phản ứng thì đều b·ị b·ắt sống.

Chỉ thấy Đại Ung hoàng đế đang quỳ xuống, dâng lên ngọc tỉ và bảo kiếm cho các tướng của Lâm Dạ đế quốc.

Có thể thấy một vài gương mặt quen thuộc như Lâm Dương, Lâm Thu Hải, Phương Hoa,... đang duy trì nơi đây.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, thứ uy áp quen thuộc này làm cho các binh lính, tướng lĩnh của Lâm Dạ đế quốc biết người tới là ai.

Họ lập tức quỳ xuống cung nghênh chủ nhân chân chính của đế quốc xuất hiện, Dạ Đế.

Ung đế và các đại thần khi chứng kiến Dạ Đế cũng phải sững sờ trước vẻ đẹp của cô, nhưng họ nhanh chóng tuyệt vọng khi thấy bội kiếm của Diệp Hiên trong tay cô ta.

Điều này có ý nghĩa là gì thì ai cũng đoán được.

Nhìn quần áo của Lâm Lục Dạ vẫn còn chỉnh tề như vậy, mọi người đều có thể đoán được đó là một trận chiến áp đảo như thế nào.

Dạ Đế không thèm quan tâm đến những kẻ bại trận, cô cầm theo thanh kiếm mà đi tới điện Kim Loan.

Trước mặt cô là ngai vàng của hoàng đế, bên cạnh là v·ũ k·hí của tất cả những kẻ đã thất bại khi tranh giành đế vị.

Chỉ với một ý niệm, ngai vàng trước mặt cô đã bị bóp nát và bị ném ra ngoài như ném rác rưởi.

Tất cả binh khí của những kẻ bại trận, kể cả thanh kiếm của Diệp Hiên đều bị nung đỏ, ghép lại với nhau tạo thành một chiếc ngai báu bằng kim loại cao 13 mét.

May mà kim loan điện của thế giới cao võ này đủ cao, nếu không với cái chiều cao của chiếc ngai vàng đó, Lâm Lục Dạ có thể trèo lên mái nhà mà ngồi.

Dạ Đế bước chân lên chiếc ngai xù xì mình vừa tạo ra, mỗi bước chân của cô đều làm sắt thép nguội đi trông thấy.

Cô ngồi trên chiếc ngai báu, phía bên dưới là các tướng lĩnh, các quan văn võ đều có mặt đầy đủ.

Ánh chiều tà chiếu vào qua cửa điện.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!"