Oliver lạnh lùng hướng nòng khẩu shotgun về phía đàn quái vật, nhẹ nhàng bóp cò.
Oanh!
Ánh sáng chói lóa, tiếng vang như xé trời, trong phạm vi hình quạt trước mặt, kéo dài 5 km.
Ngọn lửa màu xanh nuốt chửng mọi con quái vật trên đường bay.
Dù có yếu hay mạnh, tất cả quái vật từ Dị Ma Minh Thổ đều gục ngã ngay lập tức.
Ngọn lửa màu xanh không chỉ thiêu đốt về thể xác, mà còn đốt cháy cả linh hồn.
Nhưng rất nhanh chóng, chỗ trống này đã được lấp đầy bởi hàng ngàn con quái vật khác.
Oliver liên tục nổ súng, đám quái vật bên cạnh c·hết như ngả rạ, nhưng số lượng khủng kh·iếp của đám quái vật khiến những phát súng của ông giống như vô nghĩa.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, mấy gã to con giờ mới tới chiến trường này.
Trước mặt gã pháp sư, một ngọn núi thịt đang lê những bước chân nặng nề đi tới.
Một con quái vật với vô số các bướu thịt xếp chồng lên nhau, giống như một quả bóng khổng lồ biết đi, cái miệng rộng mọc ra từ bụng đủ để nuốt một khu phố, vô số những chiếc răng sắc bén khiến người ta ớn lạnh.
"Quái vật cấp 4 sao?"
Oliver lúc này thực sự nghiêm túc, ông cảm nhận được núi thịt trước mặt đã tiếp cận cấp độ 5, có nghĩa là nó chỉ còn một bước nữa có thể sánh ngang với ông.
Vì vậy, vị pháp sư bắt đầu nghiêm túc.
Từ nãy đến giờ, ông ta chỉ sử dụng những viên đạn có sẵn, nhưng ông ta chưa hề sử dụng thực lực thực sự của mình.
Sấm chớp, gió bão được hội tụ.
Tất cả đều dồn vào trong nòng của khẩu súng, như thể một cơn bão đang được nén bên trong thứ v·ũ k·hí nhỏ bé kia.
Oanh!
Ánh chớp lóe lên, như thể ban ngày đã tới với vùng đất luôn chìm trong bóng đêm này.
Ngọn núi thịt đứng trước mặt Oliver và hàng vạn con quái vật bé nhỏ khác đã tan thành mây khói ngay lập tức, kèm theo đó là sự xuất hiện của một thung lũng hình quạt.
Số lượng đám quái vật giảm gần một nửa sau phát bắn ấy, nhưng người đã ra tay cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Trong tay Oliver lúc này là một quả cầu sấm sét, đây chính là một phần thân thể của ông ta.
Chỉ thấy ngay bên trong quả cầu đang tỏa ánh sáng mãnh liệt ấy, có bóng tối đang xuất hiện.
"Thật không ngờ, chỉ dùng có một ít năng lực thôi mà cũng dị hóa, đánh nhau kiểu này đúng là bó tay bó chân."
Không nói nhiều nữa, Oliver ném phần thân thể đã biến dị của mình đi như thể một quả lựu đạn.
Quả cầu sấm sét rơi về phía đám quái vật khổng lồ xuất hiện dày đặc nhất.
Một quả cầu ánh sáng dâng lên trên mặt đất, như thể một mặt trời mọc.
Đám mây hình nấm cao hàng chục cây số, ảnh hưởng đến phạm vi hàng trăm dặm.
Trong hang động cách trung tâm v·ụ n·ổ 250 km, nơi Vĩnh Dạ đang trú ẩn tạm thời.
Mặt đất rung chuyển, ngọn núi như thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sóng xung kích quét qua thổi bay băng giá, nhưng đồng thời cũng mang tới cả đống cây cối, đất đá, lấp kín cửa hang.
Khói bụi tan đi, một điểm đen như một vết bớt hằn lên diện mạo của vùng đất tuyết.
Cả ngàn dặm xung quanh đều bị thổi bay, nếu còn thứ gì có thể tồn tại được chính là dinh thự của Lâm Lục Dạ và Pháo Đài Phương Bắc ngay bên cạnh.
Là một cứ điểm quan trọng, đương nhiên thành trì này phải được bảo hộ bởi đủ loại trận pháp.
Trên chiến trường, tuy v·ụ n·ổ vừa rồi đã quét sạch không ít đám quái vật cấp thấp, nhưng những con quái vật cấp 3 trở lên vẫn còn ở đó, chúng vẫn có thể lao lên chiến đấu dù đã b·ị t·hương nặng.
"Ta tận lực rồi, quý ngài đạo sĩ, lần động thủ này làm ta phải tĩnh dưỡng 5 6 ngày mới có thể khôi phục."
Oliver lạnh lùng lui xuống.
Giờ ông ta lại sử dụng những viên đạn thông thường, tuy có hơi yếu so với dùng thực lực thực sự, nhưng đây lại là 100% ngoại lực, có thể sử dụng thoải mái mà không lo dị hóa.
Lúc này đến lượt lão đạo sĩ Ngọc Long đứng ra.
"Nếu đạo hữu đã dùng một phần thực lực chân chính xem ra lão đạo ta cũng không thể thua kém được."
Nói rồi pháp tướng của Ngọc Long nổi lên phía sau lưng ông ta.
Hình vẽ một đạo sĩ đầu đội mũ miện, chân đạp tà ma, tay phải cầm thiên lôi kiếm, tay trái cầm dị hỏa.
Lúc này, phần hình tượng chân đạp tà ma giống như sống lại, chỉ thấy cảnh tượng được vẽ trên bức họa trở thành sự thật.
Dưới chân lão đạo sĩ xuất hiện vô số các khe nứt kéo dài hàng chục dặm, từ trong những khe nứt ấy, vô số tà ma chui lên, mọi thứ giống như bách quỷ dạ hành.
Đây chính là những kẻ đã bị Ngọc Long đánh bại trong quá khứ, tinh khí của chúng thay vì trở lại đất trời, nó sẽ được pháp tướng của lão đạo sĩ giữ lại.
Tinh khí dần dần được luyện hóa, chúng dần biến trở lại thành những con rối có hình dáng y như người sở hữu lúc còn sống.
"Chậc chậc, nhìn lão giờ còn tà ma ngoại đạo hơn cả đám quái vật từ Dị Ma Minh Thổ."
Oliver nhìn thấy cảnh tượng này mà cảm khái, lão cũng không quên cà khịa vị đồng nghiệp của mình.
Đám quái vật từ Dị Ma Minh Thổ rất đông, nhưng đám tà ma do lão đạo sĩ Ngọc Long thả ra cũng không kém.
Rất nhanh chóng, hai bên đã đánh với nhau thành một đoàn, đủ sức để diễn giải cái gì gọi là quần ma loạn vũ.
Không chỉ vậy, những khe nứt dưới chân luôn có những cánh tay thi thoảng chui ra chui vào, có thể quấn chân những con quái vật vô tình đi ngang qua.
Đáng sợ hơn nữa, những cánh tay chui ra từ khe nứt sẵn sàng kéo những con quái vật đã hấp hối, những xác c·hết xuống bên dưới.
Khi chui ra khỏi khe nứt ấy, chúng lại gia nhập vào đội quân đã g·iết c·hết chúng.
Tình hình có thể nói nghiêng hẳn về một phía, nhưng có thể nhìn thấy, tình trạng của lão đạo sĩ không được tốt cho lắm.
Làn da ông ta bắt đầu trở nên đỏ bừng, cánh tay trái với các ngón tay đã hóa thành các xúc tu ghê tởm, một chiếc sừng lớn mọc ra chiếm gần hết trán bên phải của ông ta.
Và còn nhiều cơ quan khác dưới lớp đạo bào kia đang nhúc nhích.
Đám quái vật của lão đạo sĩ nhưng những con thú dữ, chúng liên tục xâu xé những con quái vật còn lại.
Thậm chí, những con quái vật với thân to như những ngọn núi cũng phải máu me be bét, giống như có một đàn kiến không s·ợ c·hết cắn c·hết một con voi.
Từng ngọn núi khổng lồ gục ngã, đến cả thể xác to lớn của chúng cũng phải chịu chung số phận với những kẻ yếu hơn, bị kéo vào khe nứt và biến thành một phần của quân đoàn yêu ma.
Rất nhanh chóng, toàn bộ đám quái vật đột kích nơi đây đều trở thành một phần cho Pháp Tướng của lão đạo sĩ.
Nhưng tình hình của lão đạo sĩ lúc này cũng không thể nào lạc quan.
Toàn bộ cơ thể ông ta đã dị hóa thành một con quái vật ghê tởm, như thể là một con quái vật do hàng trăm loài động vật khâu lại với nhau.
Chỉ có riêng phần miệng ông ta vẫn còn mỉm cười, nhưng dần dần, miệng ông ta cũng rách ra, những chiếc răng sắc nhọn mọc lên đầy kinh dị.
Giờ này, lão đạo sĩ đã hoàn toàn biến thành một thứ quái dị không thể diễn tả.
Bộp!
Nhưng đột nhiên, thân thể quái dị ấy vỡ tan, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đã bóp nát ông ta.
Bóp nát dễ dàng như nghiền nát một con muỗi.
Thân xác lão đạo sĩ hóa thành vô số bọt máu tan biến trong không gian.
"Lâm Lục Dạ" từ cửa sổ nhìn thấy cảnh này cảm thấy vô cùng sợ hãi, thật không ngờ đến cả một Pháp Tướng cảnh cũng khó lòng chống lại dị biến.
Mà tại sao lão đạo sĩ đó phải làm tận lực như vậy chứ?
Nhưng rất nhanh sau đó, cô cũng đã hiểu tại sao.
Kể cả khi thân xác đã vỡ tan, nhưng pháp tướng của lão đạo sĩ vẫn còn ở đó, như thể một bức tranh mờ ảo được treo lên giữa không trung.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cục thịt đột nhiên xuất hiện, lơ lửng giữa không gian .
Cục thịt ấy nhanh chóng nở ra, lớn lên, trở thành một con người với đầy đủ mọi thứ như quần áo, trang sức, tất cả đều nhìn không khác gì lão đạo sĩ đã dị biến kia.
Ông ta vẫn nở một nụ cười như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Bần đạo phải tốn một phần bản nguyên tinh khí để đắp nặn lại thân thể một lần nữa, xem ra bần đạo lại phải xin nghỉ vài ngày để khôi phục rồi."
Lão đạo sĩ già vừa lắc đầu vừa cười mỉm.
"Lâm Lục Dạ" nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này mà lông tóc dựng hết cả lên, quỷ dị chẳng khác nào chuyện ma cả.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại một chút, Vĩnh Dạ qua tầm nhìn của "Lâm Lục Dạ" cũng đã hiểu được một phần nào đó thực lực của một Pháp Tướng cảnh.
Có lẽ, những luyện khí sĩ đạt tới cảnh giới này, cũng không thể xem họ như là một con người thông thường được nữa.
Thân xác với những người này chẳng còn là một điểm yếu, chỉ là thứ nếu thích là họ có thể đắp nặn một lần nữa.
Một lần nữa, cô nhận thức được những người tu luyện kinh khủng nhường nào.
Trận chiến kết thúc, "Lâm Lục Dạ" ngay sau đó được đón vào trong Pháo Đài Phương Bắc.
Tất cả chỉ để đảm bảo an toàn cho cô.
Nhìn kiểu gì thì cuộc tập kích lần này cũng không phải ngẫu nhiên, giống như Dị Ma Minh Thổ đang cố ý nhắm vào người có thể thay đổi vận mệnh thế giới.
"Lâm Lục Dạ" cũng muốn sống nên cô lập tức đồng ý, chuyển vào trong thành phố ngay trong đêm.
Trong hang động ở vùng ngoại thành.
Việc không trở về nhà với Vĩnh Dạ cũng không ảnh hưởng quá nhiều, dù sao với phòng thí nghiệm bỏ túi, cô ta dù có đi đến đâu thì nơi đó đều là nhà của cô.
Trong căn phòng thí nghiệm, không khí nơi đây ấm áp hơn hẳn so với bên ngoài lạnh giá.
Vĩnh Dạ vẫn đang xem xét hai cánh tay của mình.
Tuy tình trạng dị hóa không còn nghiêm trọng như trước đó, nhưng làn da của cô đã trở thành một màu băng tuyết.
Có lẽ phải vài ngày nữa, Vĩnh Dạ mới có thể tu luyện bình thường.
Lúc này, sau lưng cô, có một bóng người tiếp cận.
"Chủ nhân, toàn bộ 100 thành viên đã có mặt đầy đủ."
Đúng là người một nhà với Lâm Bạch, Vĩnh Dạ cũng làm một đạo quân người nhân bản.
Tất cả đều là những bản sao của cô, thân cao, dáng người giống y hệt.
Chỉ khác một chỗ, những người này có mái tóc trắng như tuyết.
Đây không phải là do Vĩnh Dạ thích màu tóc này.
Đơn giản là vì tuổi thọ của những nhân bản này khá là ngắn, chúng chỉ có thể sống sót trong vòng 1 đến 2 năm sau.
Khác với thế thân "Lâm Lục Dạ" kia.
Thế hệ người nhân bản này kết hợp với quá trình "luyện tinh hóa khí" của luyện khí sĩ, khiến chúng có tố chất thân thể và ngộ tính vô cùng kinh khủng, ném ra bên ngoài đều là những thiên tài tu luyện vạn năm có một.
Vĩnh Dạ cần đội quân này cho kế hoạch sắp tới của cô.
Kế hoạch kế tiếp chính là để 100 người nhân bản này, mỗi người đều sẽ học một loại phương pháp tu luyện khác nhau.
Tất cả cảm ngộ về công pháp của những người này, đều sẽ được truyền về máy chủ thông qua thiết bị được cấy ghép trong đầu họ.
Tham vọng của Vĩnh Dạ lúc này, chính là tổng hợp tất cả thông tin về tất cả những con đường tu luyện, bằng cách cho tất cả những người nhân bản dưới trướng mình tu luyện đủ thứ pháp môn.
Hiệp sĩ, võ giả, luyện khí sĩ, pháp sư.
Cô sẽ không bỏ lỡ bất cứ con đường nào, dùng tri thức từ vô số người, chế tạo một hệ thống tu luyện phù hợp nhất.
Với lại, quân đoàn người nhân bản này còn có một tác dụng khác.
Họ sẽ là những người bảo hộ cho "Lâm Lục Dạ" từ trong bóng tối.
Tương lai của cô nàng thế thân kia chắc chắn không thể nào bình yên nổi.
Tà giáo, quái vật,... tất cả đều muốn g·iết cô, tất cả đều muốn cô c·hết.
Với lại, chắc chắn Vĩnh Dạ muốn "Lâm Lục Dạ" này thu thập đủ loại sách vở liên quan đến tu luyện, quân đoàn người nhân bản hiện tại mới chỉ có một cuốn Cực Âm Thực Khí Pháp với hai cảnh giới đầu tiên.
Nhìn đội quân người nhân bản đang xếp hàng nghiêm chỉnh trước mặt, khiến Vĩnh Dạ lại nhớ về những ngày xưa cũ, về đế quốc đã bị xóa sổ của cô.
Đội quân này hiện tại đều đeo mặt nạ quạ đen, che kín nửa trên của khuôn mặt, khoác bên ngoài là chiếc áo choàng lông vũ màu đen, bên trong là một bộ đồ bó sát.
Nhìn vẻ bề ngoài của đội quân này, Vĩnh Dạ trầm ngâm, cô đang nghĩ tới một cái tên cho tổ chức của mình, cô nhìn chăm chăm vào những chiếc lông vũ đã rơi trên sàn kim loại.
Một cái tên được nảy ra.
"Được rồi, từ giờ trở đi, tổ chức mới của chúng ta sẽ được gọi là Hắc Vũ."
Cùng lúc đó, trên con đường trở về từ Bắc Địa.
Một đoàn người Trấn Vũ Lâu đang áp giải một xe tù phạm, và người đang bị nhốt ở đó không ai khác chính là Diệp Hiên.
Sau khi bị đủ loại đ·ánh đ·ập, cả về thể chất lẫn tinh thần, Diệp Hiên lúc này đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Ánh mắt tràn đầy chính nghĩa lúc này chỉ còn lại sự chững chạc, hắn đã trưởng thành.
Nhưng cái giá của sự trưởng thành này, lại chính là việc bị tru di cửu tộc.
Trong lúc tên tử tù còn đang tuyệt vọng, đoàn xe lúc này trở nên ồn ào.
"Mau nhìn xem, có thứ gì đó đang bay qua bầu trời!"
"Là tiên nhân sao? Thật là ước ao a."
"Tiên nhân cái đầu ngươi! Khí tức này chính là của Dị Ma Minh Thổ!"
Nhưng mọi người nhanh chóng hoảng sợ.
"Không ổn! Có quái vật đang lao tới!"
Tiếng kêu gào trong bất lực của những võ giả vang lên, chỉ riêng Diệp Hiên ngồi trong cũi sắt lại bình tĩnh nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
Ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc...
Lúc này, tất cả các pháp sư và luyện khí sĩ đã dị biến trên khắp thế giới bắt đầu hành động.
Chúng không còn ở yên một chỗ như trước nữa, tất cả đều hướng tới một nơi, chính là Bắc Địa của đế quốc Phương Tây.
Sự kiện kỳ lạ này cũng đã khiến vô số những kẻ đứng đầu thế giới phải sợ hãi.
Thật không ngờ những kẻ đã dị biến còn có thể bị điều khiển bởi thực thể nào đó bên Dị Ma Minh Thổ.
Từ trên cao, Bắc Địa đã bị cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, một màn sương mù đen giống như bao vây lại vùng đất băng giá.