Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 69: Sau màn.



Chương 68: Sau màn.

Ngoài thế giới thực.

Lâm Bạch càng nhìn kết cấu của thế giới mới càng cau mày.

"Số 5, lập trình thế giới kiểu gì mà lộn xộn thế này, đã vậy thế giới cũng chẳng có tên nữa?"

Kế hoạch của Lâm Bạch ban đầu, chính là để Lâm Lục Dạ đi khắp nơi trên thế giới, học đủ mọi loại kiến thức, thu phục những người mạnh nhất rồi giải cứu thế giới.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Bạch phát hiện ra, ngoài khu vực Bắc Địa, kinh thành của hai đế quốc, Pháp Sư Tháp, Tiên Phủ, Tinh Giới.

Tất cả những gì còn lại của thế giới đều cực kỳ lộn xộn.

Số 5 lúc này đang chui xuống dưới bàn, hắn cố đeo tai nghe để cố làm như mình không nghe thấy gì cả.

Lâm Bạch cũng thở dài, dù sao cũng là phân thân của hắn, với lại phải hoàn thành một khối lượng công việc lớn như vậy cũng là bất khả thi.

Hắn cũng đành lắc đầu, tự tay chỉnh lại một vài chỗ.

"Thế giới lộn xộn như thế này thì nên gọi là Hỗn Độn giới đi, phần thiết lập nghề nghiệp luyện khí sĩ có đi copy thôi cũng thiếu này,..."

Việc gì cũng phải đến tay hắn, Lâm Bạch không biết mình tạo ra mấy tên phân thân làm nhân viên để làm cái gì chăng nữa.

Theo những gì Diệp Hiên tiết lộ trong tương lai, Lâm Lục Dạ chính là nhân tố quan trọng nhất để có thể g·iết c·hết hắn.

Vì vậy, Lâm Bạch không thể để cho kế hoạch đào tạo Lâm Lục Dạ phát sinh bất cứ vấn đề gì.

"Xin lỗi em gái, đành phải để em ở lại vùng Bắc Địa lâu hơn rồi."

Trong thế giới giả lập.

Chiến trường tại bắc cực.

Lúc này ánh mắt của đám quái vật từ Dị Ma Minh Thổ giống như thay đổi, chúng giống như những con dã thú được khai trí.

Trong đầu chúng bỗng dưng xuất hiện hình ảnh của một cô gái, không ai khác chính là Lâm Lục Dạ.

Thông tin này được Lâm Bạch...

Nhầm, là đám nhân loại đã phản bội được gọi là tà giáo, thông qua đủ loại thông tin tình báo truyền về.

Cánh cổng không gian giống như bùng nổ.

Vô số quái vật cấp cao được thả ra bên ngoài, tất cả chúng đều là những quái vật từ cấp độ 2 đến cấp độ 4.

Nhưng việc thả ra quá nhiều quái vật mạnh như vậy không phải không có tác dụng phụ.

Vết nứt không gian giống như không chịu nổi áp lực, thế giới lập tức áp chế lại, khiến cho vết nứt cực bắc nhỏ lại chỉ còn một phần mười.

Đám quái vật giống như phát điên, chúng lao thẳng vào phòng tuyến phòng ngự của nhân loại.

Bất ngờ với cuộc đột kích này, các chỉ huy tiền tuyến khó lòng ứng đối.

Những con quái vật tương đương với Nguyên Anh cảnh luyện khí sĩ tiến công, chúng dùng thân thể khổng lồ của mình đánh nát đội hình do các Tiên Thiên cảnh võ giả, và các đại hiệp sĩ tạo ra.

Từ phía xa, đủ loại công kích tương đương với cấm chú do các Pháp Vương thả ra liên tục oanh tạc, gây ra những thiệt hại khủng kh·iếp cho quân viễn chinh.

Nhận thấy được tình hình nguy cấp.

Các pháp sư Thăng Hoa cảnh và các Pháp Tướng luyện khí sĩ đã ra tay trấn áp, thậm chí Thượng Nhân pháp sư hay Hợp Đạo chân quân cũng phải đứng ra ngăn cơn sóng dữ.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải theo dự đoán, việc cấp 4 quái vật sẽ không xuất hiện quá thường xuyên hay sao? Chẳng lẽ bên khe nứt có vấn đề?"

Một Thượng Nhân pháp sư nghi ngờ.

Trong bộ đồ bảo hộ, ông ta phủi tay tạo thành một q·uả c·ầu l·ửa, dễ dàng thiêu cháy một con quái vật to như ngọn núi.

Hợp Đạo chân nhân bên cạnh sử dụng thuật pháp, tầm nhìn của ông ta đã chứng kiến khe nứt không gian, lối đi giữa hai thế giới đang dần nhỏ đi trông thấy.

"Ta thấy có vẻ là một chuyện bất ngờ nào đó đã xảy ra, khiến cho Dị Ma Minh Thổ phải đánh cược, trả một cái giá lớn để làm chuyện gì đó."

Nói rồi vị đạo nhân phất nhẹ tay, một trận pháp khổng lồ bao phủ cả ngàn dặm, âm dương luân chuyển, hàng ngàn, hàng vạn thanh kiếm trắng đen bay qua bay lại, săn g·iết tất cả quái vật bị vây khốn bên trong.



Trên chiến trường này xảy ra một hiện tượng kỳ lạ.

Các pháp sư và các luyện khí sĩ chuyên chọn những con quái vật yếu hơn mình 1, 2 cảnh giới làm mục tiêu săn g·iết.

Để một Thượng Nhân đi đấu với một con quái vật cấp 4 chính là nghiền ép, nhưng đây lại là biện pháp hiệu quả nhất.

Việc một pháp sư hay luyện khí sĩ càng dùng nhiều năng lực, họ sẽ càng dị hóa và c·hết càng nhanh.

Vì vậy, các Thượng Nhân pháp sư, hay luyện khí sĩ cùng giai bậc để tránh tổn thất nhân lực, họ sẽ dùng cảnh giới đè người, tránh cho tiếp xúc càng nhiều với ô nhiễm.

Dù sao thì một bãi nước bọt của một tu sĩ cảnh giới thứ 6 đã ngang với đại chiêu của cảnh giới thứ 4.

Tuy có sự tham gia của những người gần đỉnh chóp của thế giới.

Nhưng do bó tay bó chân, không thể sử dụng quá nhiều thủ đoạn, với lại quân số đám quái vật đông tới hàng tỉ con.

Có khoảng hàng triệu con quái vật đã chạy trốn khỏi chiến trường, tiến sâu vào lãnh địa của con người.

Trong đó có không ít quái vật cấp 4.

Kế hoạch ngăn không cho Lâm Lục Dạ rời khỏi khu vực Bắc Địa của Lâm Bạch đã bắt đầu.

Từ trên cao, có thể thấy bầy đàn quái vật đang chia làm hai hướng, tạo thành một gọng kìm bao vây Bắc Địa, chính xác hơn là bao vây khu vực Pháo Đài Phương Bắc, nơi Lâm Lục Dạ đang ở.

Một nơi khác.

Dinh thự ngoài thành của Lâm Lục Dạ, toàn bộ vết tích p·há h·oại đã biến mất, tất cả mọi thứ đều sạch sẽ gọn gàng.

Có hai người là Ngọc Long và Oliver, chuyện sửa chữa một ngôi nhà với hai người họ thật quá dễ dàng.

"Hả! Các ông nói cái gì cơ!

Anh hùng giải cứu thế giới, là tôi á?!"

Thế thân của Lâm Lục Dạ vô cùng bất ngờ, cô trợn tròn mắt chỉ vào bản thân mình, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc, miệng há to đủ để nhét cả quả trứng gà.

Ngồi đối diện phía bên kia bàn trà, Ngọc Long gật gù xác nhận, còn Oliver đang đổ nước trà qua một cái ống đồng trên bộ đồ.

"Đúng là vậy, Lâm tiểu hữu.

Bổn tọa cũng rất bất ngờ khi nghe được tin này từ tổng bộ, nhưng các Chân Linh cảnh tiền bối đã có thể nhìn thấy thời gian tuyến.

Nên chuyện tiểu hữu chính là anh hùng của thế giới này rất có thể là sự thật."

Chỉ thấy cô gái trước mặt ngồi đơ người ra, như thể chưa tiếp nhận được trách nhiệm cao cả giống như giải cứu thế giới.

Nhưng thực chất, cô gái đang đơ người này đang giao tiếp với một người hoàn toàn khác, Lâm Lục Dạ thực sự.

"Lục Dạ, ta phải làm sao đây, ngươi mau trở về đi, ngươi mới là Lâm Lục Dạ thực sự!"

Trong hang động, Lâm Lục Dạ lúc này cũng trầm ngâm.

Cô thật không nghĩ thế giới này kinh khủng như vậy.

Cường giả chân chính lấy thân hóa sao trời, nhìn xuyên quá khứ hiện tại, tương lai.

Nhưng may mắn cho cô, thời điểm này các cường giả kia bận việc đánh nhau với Dị Ma Minh Thổ, nếu cô xuất hiện ở thế giới này vào thời điểm hòa bình, có lẽ đã bị các cường giả đỉnh cao phát giác.

Thậm chí họ có thể dùng thủ đoạn nào đó tước đoạt đi thiên phú mà cô đã vất vả ngưng tụ.

Dù sao không thể đặt niềm tin quá lớn vào người khác, luôn phải có tâm phòng bị người khác.

Lâm Lục Dạ cảm thấy may mắn, cô có vẻ đã rời khỏi tầm mắt của những kẻ đứng đầu thế giới này.

Giờ thế thân của cô trong mắt họ mới thực sự là Lâm Lục Dạ.

"Từ giờ trở đi, cô mới thực sự là Lâm Lục Dạ, là anh hùng của thế giới này."

Lâm Lục Dạ nói khiến thế thân của cô thực sự đơ người luôn.



"Vậy nếu ta thực sự là Lâm Lục Dạ, vậy cô sẽ là ai?"

Nghe thế thân của mình nói vậy, cô gái trầm ngâm.

Cô nhìn lên trên bầu trời của vùng Bắc Địa.

Nó vẫn như vậy dù cho mùa đông hay hè, mặt trời chưa bao giờ treo cao ở nơi đây.

Cả vùng đất giống như bị nguyền rủa, tất cả mắc kẹt trong một màn đêm tới vô hạn.

Cô gái mỉm cười, cô đã nghĩ ra được cái tên mới cho mình.

"Từ giờ trở đi, hãy gọi ta là Vĩnh Dạ.

Ta là kẻ ở sau màn, là hậu thuẫn cho cô.

Nên cứ thoải mái ở ngoài ánh sáng mà nhảy múa đi, vì cô là thế thân của ta, đồng thời cũng là Lâm Lục Dạ, là anh hùng thực sự của thế giới này!"

Nói xong những lời này, Lâm Lục Dạ.

Không đúng.

Chính xác phải là Vĩnh Dạ cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm, từ giờ trở đi cô tạm biệt thân phận cũ của mình.

Còn lãnh chúa Bắc Địa, "Lâm Lục Dạ".

Chỉ có thể nói, khổ cực cho cô ta, vừa mới sinh ra có hơn một tháng nhưng đã phải gánh trách nhiệm là anh hùng.

"Lâm tiểu hữu? Lâm tiểu hữu?"

"Lâm Lục Dạ" giật mình, cô đã chấp nhận thân phận mới.

"Xin lỗi hai vị, vừa rồi ta cảm thấy hơi khó tin, khi ta bỗng dưng trở thành người anh hùng trong lời tiên tri."

Ngọc Long vuốt râu cười vui vẻ, Oliver vẫn ngồi trầm ngâm.

Nếu vừa rồi hai người dùng thần thức và đủ loại thủ đoạn để dò xét, chắc chắn họ sẽ nhìn ra được "Lâm Lục Dạ" này kỳ lạ.

Nhưng ai lại làm hành vi như vậy với người được dự đoán sẽ cứu thế giới?

Hít một hơi thật sâu, cô gái liên tục nhắc nhở bản thân mình là ai, cô không còn là một thế thân nữa, cô đã trở thành chính nhân vật mà mình đóng vai.

Ánh mắt ngây thơ đã biến mất, giờ chỉ còn là một đôi mắt lạnh lùng đầy lý trí.

"Hai vị, ta hiện tại vẫn chỉ là một võ giả, làm sao có thể mạnh đến mức ngăn chặn được cuộc xâm lấn của Dị Ma Minh Thổ?"

Lúc này hai người trước mặt cô nhìn nhau rồi gật đầu, họ cùng lúc đưa cho cô hai tín vật, một lệnh bài có ghi hai chữ "Tiên Phủ" một huy chương có điêu khắc một tòa tháp cao đến tận tinh không.

"Các vị Pháp Thần và Chân Linh cảnh sau khi họp bàn với nhau, họ đồng ý mở toàn bộ kho tàng cho cô, hỗ trợ về mọi mặt, tài nguyên, tri thức miễn là cô có thể mạnh lên."

Oliver bên cạnh khàn khàn nói qua bộ đồ bảo hộ.

Nói rồi, hai người cúi chào trước cô gái trẻ, họ đang định trở về thì mặt đất bắt đầu rung lắc nhẹ.

Chợt cả hai dừng lại, trên gương mặt của họ đều có vẻ rất nghiêm trọng.

"Tại sao lại có thể có yêu vật quấy phá ở nơi đây chứ?"

"Tiền tuyến chẳng lẽ sụp đổ rồi sao?"

Cả hai sau đó không nói gì nhiều nữa.

Coong! Coong! Coong!

Tiếng chuông vang lên từ phía Pháo Đài Phương Bắc, vang vọng khắp cả một vùng rộng lớn.

Đây là tiếng chuông báo hiệu thành phố đang bị kẻ thù xâm lấn.

Một trận đ·ộng đ·ất làm đồ đạc trong phòng rung lắc dữ dội.

Bên ngoài căn phòng lúc này, có thể rõ ràng nghe thấy những tiếng la hét thất thanh của những người hầu, hầu gái đang làm việc.

Bọn họ đều kh·iếp sợ khi chứng kiến bầy quái vật hàng ngàn con, với kích thước nhỏ thì 5 đến 6 mét, còn to thì vài trăm mét, còn ngoại cỡ thì họ chứng kiến vài ngọn núi đang đi tới.



Lão đạo sĩ lấy ra từ nhẫn trữ vật 72 lá cờ đỏ, 36 lá cờ xanh lam.

"Thiên Cương Địa Sát trận! Mở!"

108 lá cờ nhanh chóng bay xung quanh dinh thự, cờ đỏ bên ngoài, cờ xanh bên trong.

72 lá cờ đỏ như hóa thành 72 thanh đại kiếm rực lửa, bao quanh phạm vi 5 dặm xung quanh căn nhà.

Tốc độ của những thanh kiếm nhanh như sao băng, chỉ để lại những vệt đuôi lửa kéo dài hàng trăm mét.

Mỗi lần những thanh kiếm chém qua là lại mang đi hàng chục con quái vật.

Trước thế công dày đặc của trận pháp, đám quái vật vẫn điên cuồng lao lên, 72 lá cờ đỏ bên ngoài cũng không thể g·iết kịp số lượng lớn như vậy.

Một vài con quái vật đã vượt qua được lưới lửa dày đặc, chúng nhanh chóng tiếp cận dinh thự phía trước.

Đối mặt với chúng, đó là một tấm lá chắn năng lượng đủ để chịu đựng hàng chục Nguyên Anh cảnh công kích cùng lúc, kèm theo lưới sấm sét do 36 trận kỳ màu xanh lam tạo nên.

Như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đám quái vật vẫn điên cuồng lao vào chịu c·hết, dù cho có phải tốn hao bao nhiêu sinh mạng chăng nữa.

"Trận pháp này của ông cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh cảnh sao, bên ngoài có tới hàng ngàn con quái vật có thể ngang với Nguyên Anh đấy."

Nghe vậy, sắc mặt của Ngọc Long tối sầm.

"Đạo hữu có tin ta mà dùng Pháp Tướng cảnh lực lượng thì một ngày nào đó ta dị hóa, ta sẽ tìm đến đạo hữu đầu tiên.

Đừng ở đó mà nói nữa, giúp chút sức lực cái!"

Oliver bình tĩnh lấy ra từ trong chiếc túi ở ngay trước bụng... một chong chóng tre?

"Nhầm, không phải món này."

Ông ta nhanh chóng vứt thứ đồ chơi kia sang một bên, lấy ra một quả cầu pha lê,.

Trên đó được khắc dày đặc đủ loại phù văn, ma pháp trận.

Oliver tung quả cầu pha lê vào giữa trận pháp ánh sáng nhu hòa tỏa ra.

Thiên Cương Địa Sát trận giống như mạnh hơn hẳn.

Oanh!

Lá chắn sấm sét bỗng dưng nở rộ, kích thước tăng lên gấp 5 lần, lập tức đánh bay hàng trăm con quái vật tiếp cận.

72 thanh đại kiếm rực lửa dài 8 mét bỗng trở nên lớn hơn gấp 5 lần, không chỉ vậy, tốc độ bay của chúng cũng tăng lên đáng kể.

Đến cả Ngọc Long cũng bất ngờ trước kết quả này.

"Một món đạo cụ có thể khuếch đại các loại ma pháp mà thôi, nhưng ta không nghĩ, nó có hiệu quả với cả đạo thuật của luyện khí sĩ."

Ngay sau đó, Oliver lấy ra từ trong chiếc túi trước bụng một món đạo cụ khác.

Lần này đến cả Lâm Lục Dạ bên cạnh phải dụi mắt, hi vọng chỉ là mình nhìn nhầm.

Vì thứ đạo cụ gã pháp sư vừa lấy ra, chính là một khẩu súng!

Ngoài phong cách trang trí với các chi tiết được làm bằng vàng ra, tất cả cấu tạo của khẩu súng trên tay lão khá là giống một loại súng shotgun.

Xoạch!

Oliver lên đạn, phù văn ma pháp của khẩu súng sáng lên, luồng năng lượng điện từ của khẩu súng làm tóc Lâm Lục Dạ như dựng lên.

"Ta cứ nghĩ là ta có thể ở trong thành mò cá mãi, không nghĩ cũng có lúc phải ra chiến trường.

Cũng được thôi, lâu rồi không vận động."

Nói rồi, lão biến mất.

"Haha! Lão đạo làm sao có thể thua kém được, ta cũng muốn ra ngoài hít thở một chút."

Xuất hiện lần nữa, hai lão già đã là ở bên ngoài trận pháp, đối mặt với bầy quái vật khổng lồ.