Toàn bộ ngọn nến trong phòng bị gió lạnh thổi tắt.
Mất đi nguồn sáng, căn phòng xa hoa trở nên tăm tối.
Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào còn không đủ để nhìn rõ năm ngón tay.
Nhưng hai người có mặt trong căn phòng này đều là võ giả, mất đi nguồn sáng cũng không ảnh hưởng tới việc họ quan sát đối thủ.
Thế thân của Lâm Lục Dạ ngạc nhiên khi thấy gương mặt kẻ đối diện.
Cô lập tức liên lạc với Lâm Lục Dạ đang chạy về Pháo Đài Phương Bắc.
"Lục Dạ, Lục Dạ, xem ta phát hiện ra ai này!
Thế giới này cũng có Diệp Hiên!"
Lâm Lục Dạ và thế thân của mình có thể liên lạc với nhau.
Một thiết bị giống như một quả bom đã được cấy vào não của thế thân ấy, đồng thời quả bom cũng là một thiết bị liên lạc, thế thân có thể gọi điện cho cô chỉ bằng một ý nghĩ.
Lâm Lục Dạ sững sờ, cô thật không nghĩ đến thế giới mới rồi cũng bắt gặp tên kiếm tu đó.
"Lục Dạ, trong kí ức của ngươi, Diệp Hiên lạnh lùng chững chạc lắm mà, tại sao Diệp Hiên trước mặt ta lại trẻ trâu như vậy?
Hắn ta đã giữ nguyên cái tư thế tiếp đất kiểu siêu anh hùng đó trong 2 phút rồi."
Thực tế, Diệp Hiên cũng không muốn giữ nguyên tư thế này, đơn giản vì chân của hắn đang b·ị t·hương.
Tiểu đội truy bắt Lâm gia do hắn chỉ huy ban đầu có 10 người, tất cả các thành viên đều là Khí Huyết cảnh.
Dù sao người của Lâm gia sau nhiều lần bị truy quét, cũng chỉ còn vài tên Khí Huyết cảnh, tổng bộ của Trấn Vũ Lâu chịu cử một Tiên Thiên cảnh như Diệp Hiên cũng là quá coi trọng gia tộc này.
Trên đường truy bắt Lâm gia, tiểu đội này cũng vài lần đụng độ các nhánh q·uân đ·ội nhỏ của Dị Ma Minh Thổ.
Số lượng thành viên hy sinh càng ngày càng nhiều, nhưng dù cho đã thiệt hại một nửa quân số, Diệp Hiên vẫn khăng khăng truy đuổi, thề diệt cho bằng được Lâm gia.
Trận chiến gần đây nhất, tiểu đội chỉ còn lại 4 người sống sót, 3 người còn lại vì không thể tiếp tục nghe theo một tên đầu sắt như Diệp Hiên, nên cả 3 người đã bỏ trốn trong đêm.
Kết quả cả 3 bị Diệp Hiên chặn đường, ép buộc bọn họ tiếp tục nhiệm vụ này.
Nhưng 3 người kia như những con thú bị dồn vào đường cùng, họ phản kháng nhưng không thể chống lại một Tiên Thiên cảnh như Diệp Hiên.
Cả 3 người bị đ·ánh c·hết, nhưng ít ra, họ cũng khiến hắn b·ị t·hương ở chân.
"Nè, ngươi còn định làm cái bộ dáng đó đến bao giờ nữa?"
Thế thân của Lâm Lục Dạ mở đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, một đôi mắt hồn nhiên như trẻ con.
Tính ra cô ta dù có trí nhớ của Lâm Lục Dạ, nhưng không thể không kể đến việc cô ta mới được tạo ra gần một tháng.
Khi chứng kiến ánh mắt trong suốt kia, Diệp Hiên lại cảm thấy kẻ thù đang thương hại mình, hắn cảm thấy như bị vũ nhục.
"Ngươi dám dùng cái ánh mắt đó nhìn ta sao?
Tội nhân, mau giơ tay chịu trói!"
Mặc kệ v·ết t·hương trên chân, Diệp Hiên điên cuồng lao lên, mũi kiếm hướng thẳng về phía cổ của thế thân.
"Lạ nhỉ, ta cứ nghĩ ngươi phải nhanh lắm chứ?"
Cô gái né tránh một cách dễ dàng, dù cho thanh kiếm kia có di chuyển nhanh như một viên đạn chăng nữa.
Thái độ hồn nhiên này càng chọc giận Diệp Hiên hơn nữa.
Keng!
Một tiếng vang chát chúa vang lên, chấn động khiến cho Diệp Hiên suýt nữa không cầm vững thanh kiếm.
"Chém trúng thứ kim loại gì sao?"
Diệp Hiên nghi ngờ nhìn về phía mũi kiếm.
Hai ngón tay ngọc ngà của một thiếu nữ, nhưng lại có thể kẹp chặt một lưỡi kiếm với tốc độ cao.
C·hết tiệt! Không phải Lâm gia tiểu thư chỉ là một Thối Thể cảnh võ giả thôi sao?
Chẳng lẽ cô ta đột phá tới Tiên Thiên?
Trong tâm trí Diệp Hiên lúc này vô cùng rối bời, hai ngón tay tưởng chừng mềm yếu kia lại như một cây kim sắt, kẹp chặt khiến hắn có dùng sức bú sữa mẹ cũng không thể lay động dù chỉ một li.
Nhìn vẻ mặt như táo bón của Diệp Hiên, thế thân ngây thơ vội thả lưỡi kiếm ra.
Diệp Hiên chưa kịp phản ứng lại, hành động bất ngờ của thế thân khiến hắn phải ngã lăn ra đất.
Nhưng là một võ giả, hắn phản ứng rất nhanh chóng, một lần nữa bật dậy đối mặt với cô gái nhìn có vẻ vô hại kia.
"Ngươi đừng tỏ ra mình là vô tội!
Lâm gia các ngươi thân mang tri thức cấm, thứ mang lại tai họa cho thế giới này, tất cả đều là tội nhân!
Lưới trời lồng lộng, các ngươi sớm muộn gì cũng b·ị b·ắt!"
Nói một tràng, Diệp Hiên lại cầm kiếm lao lên chém loạn, tất cả đều bị thế thân né tránh dễ dàng.
"Ngươi vẫn không chịu xuất thủ sao?
Vẫn cố chứng minh mình là vô tội sao?
Vậy thì..."
Từng dòng Tiên Thiên cương khí vốn để tăng sắc bén cho thanh kiếm này được giải phóng, dù sức sát thương của thanh kiếm sẽ yếu đi, nhưng đòn t·ấn c·ông diện rộng này sẽ ép đối thủ vào đường cùng.
Nhận thấy Diệp Hiên có thể phá hủy căn nhà yêu quý của mình, thế thân lộ rõ vẻ tức giận.
"Ngươi, người xấu!"
Cô gái di chuyển nhanh như cơn gió, nháy mắt đã tiếp cận Diệp Hiên.
Một cú tát đánh xuống, đánh trúng thanh bội kiếm đang vung giữa không trung.
Leng keng!
Thế thân xuất hiện một vết cắt trên tay, máu đang chảy xuống.
Nhưng thanh bội kiếm của Diệp Hiên không có kết cục tốt, nó đã vỡ tan thành từng mảnh trước mắt chủ nhân của nó.
"Kiếm của ta!"
Là một kẻ yêu kiếm như mạng, việc đánh vỡ thanh kiếm ngay trước mặt Diệp Hiên còn đau khổ hơn có kẻ NTR người yêu hắn trước mặt hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp đau khổ, thế thân của Lâm Lục Dạ liên tục vả mặt hắn, với tốc độ và sức mạnh chênh lệch tuyệt đối, Diệp Hiên chỉ có thể chịu đòn.
Hai má của hắn b·ị đ·ánh đến sưng vù, toàn bộ hàm răng đã b·ị đ·ánh nát.
Chân tay b·ị đ·ánh đến biến dạng, có thể nói hắn đã bị phế bỏ.
Trong pháo đài của thành phố, 5 phút trước.
Hai vị trấn thủ thành phố này là Oliver và Long Ngọc nhận được tin nhắn từ tổng bộ.
Họ phải bảo vệ an toàn và cung cấp mọi biện pháp cần thiết, tất cả để giúp cho lãnh chúa Lâm Lục Dạ có thể trưởng thành, và trở thành một anh hùng cứu thế.
Hai người sững sờ một lúc rồi mới tiếp nhận thông tin này.
"Thật không ngờ, nhiệm vụ lần này của chúng ta thế mà lại liên quan tới vị Lâm tiểu hữu kia, xem ra Lâm gia tiểu thư không đơn giản như chúng ta nghĩ."
Ngọc Long thở dài cảm khái.
Còn Oliver bên cạnh lại trầm ngâm.
"Ngài Ngọc, ngài có nhớ rằng hơn một tháng trước, Pháp Thần Auras đã ngã xuống tại Bắc Địa không?"
Câu hỏi này khiến Long Ngọc bên cạnh hứng thú.
"Ý của đạo hữu là sao chứ?"
Hai người rất nhanh chóng đã bay khỏi pháo đài lãnh chúa.
Vừa bay trên trời Oliver vừa giảng giải giả thuyết của mình.
"Mỗi khi một vị Pháp Thần c·hết đi, họ sẽ để lại hạch tâm của mình.
Tuy Pháp Sư Tháp chúng ta đã lục tung cả Bắc Địa, nhưng vẫn không thể tìm thấy hạch tâm của Auras.
Điều này chứng tỏ rằng, trước khi c·hết, ngài Auras đã truyền lại hạch tâm của mình cho ai đó.
Kết hợp với lời tiên tri, ta có thể đoán được, chắc chắn Lâm Lục Dạ đã nhận được hạch tâm của Pháp Thần, nên cô ta mới trở thành anh hùng trong lời tiên tri."
Ngọc Long bay bên cạnh cũng gật gù tán đồng.
Nhưng rất nhanh chóng, hai người phải cau mày.
"Không ổn! Có Tiên Thiên cảnh võ giả lao vào dinh thự của Lâm Lục Dạ!"
"Đáng c·hết!
Chẳng lẽ mấy con chuột trong khe cống ngầm kia đã nhận được thông tin rồi sao?
Chúng đang cử người muốn á·m s·át Lâm Lục Dạ?"
Hai bóng người đang bay từ từ bỗng dưng tăng tốc, mây âm bạo do hai người tạo ra xé toạc bầu trời lạnh giá.
Càng bay bọn họ lại càng cảm thấy không ổn, có tiếng thét đau đớn đang truyền ra từ căn phòng đọc sách của Lâm Lục Dạ.
Ầm!
Cứu người là nguy cấp nhất, cả hai không nghĩ nhiều mà bổ nhào xuống dinh thự bên dưới.
Bức tường của dinh thự có tuổi lập tức có thêm hai cái lỗ lớn hình người.
"Tất cả đứng yên!"
Khí tức áp bách của Thăng Hoa cảnh và Pháp Tướng cảnh tỏa ra, khiến hai bóng người đang ở trong phòng muốn di chuyển một ngón tay cũng khó.
"Khoan đã, tin tình báo nhắc tới Lâm Lục Dạ là nam hay là nữ vậy?"
"Oliver đạo hữu, ngươi quên sao, cô gái lúc trước đến bàn giao quyền lực cho chúng ta mới là Lâm Lục Dạ, còn thanh niên kia có vẻ như là người của Trấn Vũ Lâu."
Lúc này cả hai người đều trầm mặc, họ cứ tưởng Lâm Lục Dạ bị á·m s·át nên mới cuống cuồng tới tiếp viện, ai ngờ cô gái này mạnh như vậy, không hổ là anh hùng giải cứu thế giới trong lời tiên tri.
Trực tiếp đem kẻ đến á·m s·át đè xuống đất, đánh đến cha mẹ hắn cũng khó mà nhận ra.
Oliver nhận ra thân phận của kẻ đến tập kích Lâm Lục Dạ, ông ta chợt nảy ra một ý nghĩ xấu.
Vị pháp sư dùng một chút phép thuật để triệt tiêu một vài ảnh hưởng của khí tức đang đề lên Diệp Hiên, đủ để cho hắn có thể kêu gào.
"Hahaha! Lâm gia tội nhân!
Giờ này ta có các vị tiên nhân bên Tiên Phủ đến để trợ giúp, ngươi còn không mau giơ tay chịu trói."
Ngọc Long lúc này chỉ cảm thấy bất ngờ, đáng lẽ dưới uy áp của ông ta, tên võ giả kia phải ngậm mồm lại mới đúng.
Nhưng nhìn sang Oliver ngay bên cạnh, ông biết chuyện gì xảy ra.
Tên pháp sư này nhìn có vẻ nghiêm chỉnh nhưng đầy bụng ý nghĩ xấu, chắc chắn hắn muốn chơi khăm lão đạo sĩ một trận.
Nhưng hắn làm như vậy, chẳng khác nào để Lâm Lục Dạ hoàn toàn có ác cảm với đế quốc Phương Đông, nghiêng hẳn về phía đế quốc Phương Tây.
Ngọc Long chỉ đành thở dài, lão đạo sĩ tay không vẽ bùa trong không khí, từng đạo phù văn lơ lửng trong không trung, dán chặt cái miệng đang kêu gào của Diệp Hiên.
Lão đạo sĩ còn kích hoạt thêm một tấm lệnh bài nữa.
Đây là lệnh bài có thể triệu tập tất cả thành viên Trấn Vũ Lâu, miễn là họ có mặt trong bán kính 100 cây số.
Rất nhanh chóng, một vị Tiên Thiên cảnh khác của Trấn Vũ Lâu đã dùng khinh công bay tới, sau lưng hắn, hàng chục các thành viên khác của tổ chức cũng đuổi theo.
"Ngọc Long đại nhân!"
Từng tiếng hô rõ to vang lên, đội hình nghiêm chỉnh không một động tác thừa.
"Đây là người của Trấn Vũ Lâu các ngươi."
Ngọc Long tức giận chỉ vào Diệp Hiên đã b·ị đ·ánh biến dạng toàn bộ chân tay, đang phải bò dưới đất thảm không nỡ nhìn.
"Người này nhìn sao quen quen như vậy?"
"À, phải rồi, hình như là Diệp Hiên, thiếu niên thiên tài được phó chỉ huy sứ nhận nuôi từ nhỏ."
"Hắn tại sao lại khiến Ngọc Long tiên trưởng nổi giận như vậy?"
"Ta đoán, hắn lại bô bô ngoài miệng mấy cái tư tưởng chính nghĩa buồn cười của hắn, chắc hắn lại nói hậu duệ luyện khí sĩ lan truyền tri thức cấm, phải bị tiêu diệt gì đó."
Nghe tới những tin đồn như vậy, Ngọc Long nhíu mày.
Có thể thấy rõ sự phẫn nộ của vị đạo sĩ này.
"Nói đi, ta không để ý chuyện bên dưới lắm, nhưng chuyện Trấn Vũ Lâu các ngươi dám diệt truyền thừa của luyện khí sĩ là sao đây?"
Lúc này, toàn bộ các thành viên của Trấn Vũ lâu đều trầm mặc.
Ngọc Long phất tay áo đầy tức giận, ông ta lấy ra một tấm ngọc phù, liên lạc trực tiếp với Tiên Phủ.
"Là ta, Ngọc Long đây, ta có một vấn đề khá quan trọng."
Sau đó, lão đạo sĩ trực tiếp dùng thần thức, truyền tải toàn bộ những gì đã và đang diễn ra.
"Chúng ta đã rõ, Ngọc Long đạo hữu, giờ chúng ta sẽ lập tức cử người đi sưu hồn tên phó chỉ huy sứ ngay lập tức.
Chỉ là một võ phu phàm nhân, vậy mà cũng dám quản chuyện của luyện khí sĩ!"
Một giọng nói đầy tức giận khác vang lên từ tấm ngọc phù.
Phải nói tu sĩ hành động rất nhanh chóng, chỉ sau 30 giây, lão đạo sĩ đã nhận được phản hồi từ phía bên kia.
Sau khi nhận được thông tin, lão đạo sĩ cười đầy hiền lành, ôm quyền hướng về phía Lâm Lục Dạ.
"Lâm lãnh chúa, nguyên nhân mà Trấn Vũ lâu ra tay với hậu duệ của luyện khí sĩ, tất cả đều vì lòng tham của tên phó chỉ huy sứ.
Chắc hẳn tiểu hữu cũng biết, chênh lệch của các gia tộc có luyện khí sĩ, và các gia tộc bình thường lớn đến cỡ nào.
Tên Diệp Hàn kia vì tham lam thế mà trực tiếp thay đổi mệnh lệnh cho cấp dưới, mệnh lệnh ban đầu chỉ là thu hồi các công pháp tu hành, thế mà lại bị sửa thành khám nhà diệt tộc.
Tội ác của tên này đúng là khó tha!"
Ngay sau đó, lão đạo sĩ ra lệnh cho Trấn Vũ Lâu áp giải Diệp Hiên trở về kinh thành, nơi hắn và người của Diệp gia sẽ bị tru di cửu tộc.
Ánh mắt đầy nhiệt huyết của thanh niên lúc này chỉ còn sự mờ mịt, khó tin, ngơ ngơ ngác ngác giống như đã mất đi linh hồn.
Oliver bên cạnh cũng không muốn thua kém, ông ta dùng một quả cầu pha lê để liên lạc với Pháp Sư Tháp.
"Khụ Khụ, xin lỗi vì đã đánh gãy.
Bên Pháp Sư Tháp và đế quốc Phương Tây chúng ta cũng đã có một vài sửa đổi về luật.
Các ma pháp sư đạt tới cảnh giới Pháp Sư, miễn là họ không truy tìm kiến thức để tiến giai thành Đại Pháp Sư, Hội Hiệp Sĩ chắc chắn không có quyền kết tội bọn họ.
Điều đó có nghĩa là từ giờ trở đi, Lâm lãnh chúa không cần thiết phải che giấu khả năng sử dụng phép thuật của mình."
Thế thân của Lâm Lục Dạ từ khi hai gã này xông vào, vẫn duy trì trạng thái ngơ ngác.
Nhưng ở một nơi khác, trong một hang động ngoài dã ngoại.
Lâm Lục Dạ thông qua phòng thí nghiệm đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Cô lúc này chỉ muốn nhổ nước bọt.
Cả Tiên Phủ hay Pháp Sư Tháp đều là một đám cao cao tại thượng, không để trong mắt các tu sĩ cấp thấp chứ đừng nói gì tới phàm nhân.
Giờ chúng mới tỏ thái độ như trên bảo dưới không nghe, tỏ ra mình không biết chuyện đã phát sinh thì thật buồn cười.
Ngọc Long hay Oliver đều là những kẻ giả dối, nếu ngay hôm trước cô không nghe qua hai gã này nói chuyện phiếm, có lẽ cô đã tin chuyện ma quỷ của bọn chúng.
Trong mắt cô, đây chính là mất bò mới lo làm chuồng.
Nhưng Lâm Lục Dạ cũng không biết, đám người này nịnh bợ cô nhiều như vậy là có mục đích gì.