Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 67: Cảnh giới mới.



Chương 66: Cảnh giới mới.

Một tháng qua đi kể từ ngày Lâm Lục Dạ chuyển tới nhà mới.

Ngày hôm nay là ngày mà q·uân đ·ội giao tiền trợ cấp cho lãnh chúa, đây có thể coi là trả tiền thuê mặt bằng nhà đất.

Cô hầu gái cầm theo túi tiền,gõ cửa phòng đọc sách.

"Vào đi."

Cánh cửa mở ra, chỉ thấy một thiếu nữ quý tộc thanh lịch trẻ tuổi đang nhàn nhã ngồi uống trà đọc sách.

"Lãnh chúa, đây là tiền trợ cấp của q·uân đ·ội trong tháng này, đầy đủ 150 đồng vàng, không thiếu một đồng."

Dù không muốn quản việc chăng nữa, Lâm Lục Dạ vẫn phải giữ quy củ tối thiểu, đó chính là luôn phải nắm rõ tình hình tài chính.

Tiền có thể không cần, nhưng không thể không có.

Không ai trong căn nhà này biết được, người lãnh chúa mà họ luôn nhìn thấy không phải là thật, mà chỉ là một người nhân bản giống y hệt Lâm Lục Dạ.

Còn Lâm Lục Dạ thực sự hiện tại vẫn đang ở dưới tầng hầm, với vô số thí nghiệm đang dang dở.

"Phù! Cuối cùng cũng thành công."

Không để ý đống xác c·hết ở phía sau mà nói, Lâm Lục Dạ cười lúc vui vẻ luôn rất xinh đẹp.

Trên màn hình hiển thị, bên trong cơ thể người nhân bản, một cơ quan mới đã hình thành, chính là đan điền khí hải.

Loại đan điền này khác hẳn với đan điền ở thế giới cũ, nó là không thể hấp thu mọi loại năng lượng nữa, nó giờ chỉ là một cơ quan dự trữ năng lượng đơn thuần.

Đan điền đã được tạo nên, giờ kế hoạch cho cảnh giới mới bắt đầu.

Lúc này, Lâm Lục Dạ ngồi xuống, cô bắt đầu vận công.

Việc tự tạo ra và hấp thụ tinh huyết khiến cho sức mạnh thể chất của cô tăng vọt, đồng thời cũng làm Lâm Lục Dạ có thể kiểm soát gần như mọi chi tiết trên cơ thể mình.

Ở trung tâm của cơ thể, vô số các sợi tơ máu đang được điều động, mọi thứ mượt mà như thể đã diễn tập vô số lần.

Các sợi khí huyết dần đan vào nhau, tạo thành một cơ quan mới trong cơ thể, đan điền khí hải.

Lúc này khí huyết trong cơ thể Lâm Lục Dạ liên tục giảm xuống, đây chính là quá trình luyện tinh hóa khí, một quá trình cực kỳ quen thuộc với các luyện khí sĩ.

Trong đan điền đang trống rỗng, từng sợi tinh khí sương mù sinh ra.

Lâm Lục Dạ suy đoán, tinh khí của con người phải có liên kết gì đó với đủ loại khí cơ ngoài kia, nhờ vậy tinh khí mới có thể hấp thu các loại khí cơ khác, giúp tăng thực lực của luyện khí sĩ.

Trong tay Lâm Lục Dạ lúc này là một viên linh thạch, chính xác hơn là một mẩu cực kỳ nhỏ.

Đây là thứ còn lại khi Lâm Lục Dạ cố tìm kiếm linh khí chưa bị ô nhiễm.

Lúc này Lâm Lục Dạ cảm thấy rất hưng phấn, sẽ có hai trường hợp xảy ra.

Một là cô sẽ ngay lập tức dị hóa trở thành một con quái vật.

Hai là thành công đột phá tới cảnh giới mới.

Và Lâm Lục Dạ thiên về việc, cô sẽ dị hóa và c·hết ngay lập tức.

Nghe có vẻ đầu óc cô gái này có vấn đề không nhẹ.

Nhưng tất cả đều có nguyên nhân của nó.

Một tháng qua Lâm Lục Dạ cũng thực hiện vô số cuộc thí nghiệm khác.

Cô phát hiện ra chính bản thân mình cũng đang bị ô nhiễm, việc dị hóa diễn ra không sớm thì muộn.

Võ giả, hiệp sĩ không bị dị hóa sao?



Chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Không chỉ vậy, tất cả mọi thứ trên thế giới này, kể cả vật còn sống như con chó con mèo, hay vật c·hết như cái bàn cái ghế,...

Tất cả đều đang dị hóa!

Đây giống như một quá trình không thể đảo ngược, Lâm Lục Dạ thử đủ mọi cách, thậm chí dùng cả đống công nghệ trong phòng thí nghiệm bỏ túi, nhưng tất cả đều là vô nghĩa.

Giờ này, thứ năng lượng từ Dị Ma Minh Thổ đang ăn mòn mọi sinh vật sống trên thế giới này, ăn mòn tới từng đoạn gen, nhưng không ai ngoài cô biết chuyện này.

Thế giới này đang đếm ngược tới ngày tàn của nó.

Có lẽ sau khoảng 5 đến 10 năm nữa, tất cả mọi sinh vật trên thế giới đều sẽ không khác gì đám quái vật của Dị Ma Minh Thổ.

Nghĩ tới kết cục này, Lâm Lục Dạ như muốn điên cuồng.

Giống như một con bạc đang đánh cược tất cả gia sản của mình vào một ván bài chẵn lẻ.

Linh thạch thuần khiết được nuốt xuống bụng, nó nhanh chóng bị tinh khí trong cơ thể luyện hóa.

Tinh khí trong đan điền như một con quái vật háu ăn, chỉ trong một lần đã gặm sạch toàn bộ linh khí có trong linh thạch.

Khi hai luồng khí chạm vào nhau trong đan điền, Lâm Lục Dạ có cảm giác thế giới như quay cuồng, một cơn đau dữ dội truyền ra, nhưng đồng thời cũng mang theo một cảm giác thoải mái khó mà tả nổi.

Linh khí chạm vào tinh khí, giống như ngọn lửa chạm phải kho xăng.

Toàn bộ tinh khí trong cơ thể giống như bị thiêu đốt, áp súc và trở thành một loại vật chất cao cấp hơn.

Lâm Lục Dạ có thể cảm nhận được, đây là năng lượng sinh mệnh, thứ năng lượng mang sinh lực lớn khủng kh·iếp.

Cô cảm nhận được sinh cơ lan tỏa khắp cơ thể mình, tất cả các tế bào giống như hít t·huốc l·ắc, chúng điên cuồng phân tách rồi lại cắn nuốt lẫn nhau.

Đây giống như một trận đào thải của hệ sinh thái, chỉ kẻ thích hợp nhất mới có thể sinh tồn.

Cơ thể Lâm Lục Dạ điên cuồng nhúc nhích, giống như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi cơ thể cô ta.

May mà thân thể Lâm Lục Dạ mạnh khỏi phải nói, nên cô dễ dàng sống sót qua những cơn đau kinh khủng ấy.

Khi mọi thứ kết thúc, Lâm Lục Dạ cảm nhận được thân thể trở nên mạnh mẽ gấp không biết bao nhiêu lần, từng tế bào trên cơ thể cô đều được lột xác.

Một lớp bùn đen bao quanh cô, những thứ này là chất thải của chất thải, mọi vật chất có ích đều được các tế bào giữ lại, những thứ được thải ra chính là 100% vô ích với cơ thể.

Dùng tinh thần lực quét qua thân thể, rất nhanh chóng, toàn bộ lớp bùn đen đã được dọn dẹp, và được vo thành một quả cầu bay lơ lửng trong không trung.

"Đây là cảm giác tẩy kinh phạt tủy gì đó sao?"

Lâm Lục Dạ cảm giác vô cùng khoan khoái, như thể một người đã trút bỏ được tất cả mọi gánh nặng trên cơ thể mình.

"Nếu ta đã đột phá tới cảnh giới mới, vậy thì gọi cảnh giới này là Tẩy Tủy cảnh đi.

Máy tính, quét hình cơ thể ta, xem có sự khác biệt nào so với trước hay không."

Vô số các tia sáng quét qua quét lại thân thể hoàn mĩ của Lâm Lục Dạ, thông số của cảnh giới mới làm Lâm Lục Dạ phải giật mình.

Sức mạnh thể chất được gia tăng lên gấp 50 lần cảnh giới trước, tinh thần lực tăng mạnh, gấp hàng trăm lần.

Nhưng chỉ có một điều kỳ lạ.

Màn hình đang hiển thị cô đang bị ô nhiễm ăn mòn tận 50%!

"Ta bị ô n·hiễm n·ặng như vậy sao?

Nhưng tại sao ta không dị hóa thành quái vật chứ?"

Rất nhanh chóng máy tính đã hiển thị rõ đáp án.



Do quá trình tẩy kinh phạt tủy là một quá trình tiến hóa, nên các tế bào của Lâm Lục Dạ đã tiến hóa ra một vài đặc tính, thứ có thể chống lại sự ô nhiễm bởi Dị Ma Minh Thổ.

Thậm chí, hiện tại cơ thể của Lâm Lục Dạ vẫn không ngừng tiến hóa.

"Nhìn như vậy, xem ra ta có thể thoải mái tu luyện mà không sợ bị dị hóa thành quái vật rồi."

Lâm Lục Dạ đã học được cách luyện tinh hóa khí, đương nhiên cô cũng đã học xong bản lĩnh giữ nhà của các luyện khí sĩ.

Vọng Khí Thuật mở ra, thế giới trước mắt cô giống như biến đổi.

Các vật phẩm kim loại giống như đang tỏa ra từng sợi tơ màu vàng kim và bạch kim đan vào nhau, đây chính là cái gọi là Kim Linh khí .

Trong không khí có vài sợi khí màu trắng, bàn ghế bằng gỗ là những sợi khí màu xanh lục.

Nhiều nhất trong phòng lúc này là những sợi khí cơ màu xám tỏa ra từ đống xác c·hết, đây là Tử Linh khí.

Nhưng dù có là loại linh khí nào nữa, luôn có một sợi khí tức màu đen bám vào, đây chính là thứ ô nhiễm từ Dị Ma Minh Thổ.

Dù cho Tử Linh Khí là một loại khí xen lẫn giữa Nhân khí và Địa khí, vô cùng mạnh mẽ chăng nữa thì Lâm Lục Dạ cũng không muốn cắn nuốt loại linh khí này.

Cô bí mật rời khỏi dinh thự, nhưng vẫn để lại người nhân bản ở chỗ cũ làm thế thân cho cô.

Lâm Lục Dạ cũng không sợ có người biết thế thân kia là giả, dù sao người nhân bản kia cũng có thực lực Trúc Cơ cảnh.

Việc bản sao ấy đánh nhau với một đại hiệp sĩ, hay bắt nạt một Tiên Thiên võ giả là quá dễ dàng.

Một nơi cách Pháo Đài Phương Bắc 100 dặm.

Vách núi cao 3000 mét, nơi những cơn gió mạnh như bão táp đem theo từng đợt khí lạnh tới lục địa.

Phong Hàn linh khí ở nơi này cực kỳ dư dả, một nơi cực kỳ thích hợp với một luyện khí sĩ.

Lâm Lục Dạ suy nghĩ cẩn thận mới lựa chọn loại linh khí này.

Chốn phương bắc vốn tràn đầy băng giá, nếu thi triển các loại pháp thuật hệ băng đúng là như cá vào nước.

Nhìn về phương xa, nơi này gần chiến trường hơn Lâm Lục Dạ nghĩ.

Từ trên vách núi, Lâm Lục Dạ chứng kiến một chiến trường ngập tràn bởi lửa và máu.

Một tháng qua, tuy Lâm Lục Dạ thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm nhưng không đồng nghĩa với tin tức của cô không được cập nhật.

Giờ này, toàn bộ các vết nứt khác nối với Dị Ma Minh Thổ đã bị các Pháp Thần, và các Chân Linh cảnh luyện khí sĩ dùng thực lực tuyệt đối đóng lại.

Nhưng chỉ riêng khe nứt ở cực bắc là họ bất lực, vì toàn bộ lực lượng xâm lấn thế giới đã được Dị Ma Minh Thổ tập trung tại nơi đây.

Màu đỏ nở rộ giữa một vùng đất băng giá, thực sự không hợp cho lắm.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Lâm Lục Dạ tìm đến một dòng khí xoáy, nơi vô số Phong Hàn linh khí đang xoay tròn như một cơn bão.

Ở giữa trung tâm dòng xoáy, Lâm Lục Dạ hoàn toàn thả cho tinh khí của mình cắn nuốt tất cả linh khí xung quanh.

Một cảm giác no bụng, thỏa mãn hiện lên trong lòng cô gái ấy, nhưng Lâm Lục Dạ nhanh chóng cảm nhận có điều gì đó không ổn với cơ thể mình,

Hai cánh tay cô giờ đã đóng băng, nhìn không khác nào hai tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp được điêu khắc tỉ mỉ.

Không chỉ vậy, trên tay cô còn xuất hiện từng đường vân màu đen kỳ dị.

Tiến hóa cũng không phải là miễn dịch.

Đồ ăn gần như vô hại với con người, nhưng ăn nhiều quá chắc chắn sẽ béo phì.

Và Lâm Lục Dạ chưa tiến hóa ra cái gen ăn mãi không béo.

Cô ngừng việc hấp thu Phong Hàn linh khí, dù cho đan điền của Lâm Lục Dạ mới chỉ được lấp đầy một nửa.



"Xem ra đây là giới hạn của ta, có lẽ phải chờ thêm vài ngày nữa ta mới có thể khôi phục lại thân thể."

Nhưng cô nào biết được, ngoài thế giới thực.

"Con bé nhàn nhã lâu quá rồi, phải cho nó chút áp lực mới được."

Nói rồi Lâm Bạch gõ vài dòng code, sau đó hắn cười mỉm, mong chờ trò hay sắp diễn ra.

Trong lúc Lâm Lục Dạ chuẩn bị rời khỏi nơi đây, trở về Pháo Đài Phương Bắc.

Cô không biết được rằng, một tin tức động trời đang diễn ra trên toàn thế giới.

Trong lúc các Chân Linh luyện khí sĩ đang nhìn vào dòng thời gian, các Pháp Thần tính toán tương lai.

Bọn họ đột nhiên chứng kiến một tương lai tươi sáng cho thế giới này, một tương lai chấm dứt t·hảm h·ọa một lần và mãi mãi.

Họ chứng kiến một cô gái với tóc đen mắt đen đặc trưng của người đế quốc Phương Đông, mặc trên người bộ áo giáp hiệp sĩ, đạp qua những cơn bão tuyết cuồng bạo nhất.

Một người có thể sử dụng đủ loại thủ đoạn của luyện khí sĩ và pháp sư mà không sợ dị hóa.

Cô gái ấy đã g·iết ra một mảng trời cho thế giới này.

Rất nhanh chóng, một cuộc họp đã được mở ra, toàn bộ các Pháp Thần và Chân Linh cảnh luyện khí sĩ đều có mặt đầy đủ, bọn họ đều bàn luận về anh hùng trong lời tiên tri.

Lãnh chúa của vùng Bắc Địa, chủ nhân của Pháo Đài Phương Bắc, kẻ kiêm dung tất cả các hệ thống tu luyện.

Lâm Lục Dạ!

Rất nhanh chóng, một kế hoạch bồi dưỡng cô gái như một anh hùng trong mấy game rpg thời cổ đại, đã được các vị ngồi ở đây thông qua.

Tin tức nhanh chóng được truyền xuống hai đế quốc bên dưới.

Nhưng họ không biết được rằng, tin tức này cũng đã đến tai thế lực phản nhân loại, do những kẻ đầu nhập Dị Ma Minh Thổ thành lập.

Đám người này chắc chắn sẽ làm mọi cách ngăn cản không cho người được thế giới lựa chọn là Lâm Lục Dạ, có thể an toàn trưởng thành.

Vô số các kế hoạch đang được bày ra nhằm vào "anh hùng".

Lâm Lục Dạ có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này...

Trong đêm tối lạnh giá, một bóng người mặc y phục màu đen viền đỏ đặc trưng của Trấn Vũ lâu, hông phải đeo lệnh bài, bên trái bội kiếm, trên tay là một bức hình truy nã.

Người trong bức hình ấy không phải ai khác, chính là Lâm Lục Dạ.

"Hừm! Lâm gia dư nghiệt!

Các ngươi nghĩ trốn tới cái nơi hoang vắng này sẽ không có ai tìm tới sao?"

Chỉ thấy người này là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, ánh mắt sắc như kiếm, dù cho có ở trong trời tuyết lạnh giá, vẫn có thể nhìn thấy sự nhiệt huyết từ chàng trai trẻ này.

"Ta không hiểu nổi đám hiệp sĩ kia nghĩ cái gì nữa.

Chỉ vì Lâm gia mua lại một chức tước quý tộc, thế mà bọn chúng lại không dám động vào, chúng không biết những kẻ mang tri thức cấm như vậy rất nguy hiểm sao?

Còn các tiền bối trong Trấn Vũ Lâu nữa.

Cái gì mà không thể truy bắt Lâm gia về quy án, Lâm gia đã có chức quan bên đế quốc Phương Tây nên không thể động vào, một đám không có tinh thần chính nghĩa!"

Người thanh niên trẻ tuổi đứng dưới trời tuyết, qua cửa kính pha lê có thể nhìn rõ khuôn mặt của nữ quý tộc đang trong thư phòng kia.

"Quả nhiên là ngươi, Lâm gia tiểu thư."

Gương mặt thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, như thể một người hùng của chính nghĩa sắp đối đầu với ma vương hủy diệt thế giới.

Cảm nhận được một ánh mắt bất thiện đang nhìn mình, bản sao của Lâm Lục Dạ quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng cùng lúc, cửa sổ pha lê vỡ tan, một bóng người mặc áo đen lao vào phòng.

"Lâm gia! Hôm nay Diệp Hiên ta nhất định phải mang các ngươi về quy án!"