Cô gái tới gần những mảnh vụn của gã khổng lồ, lấy một ít mẫu vật về để phục vụ nghiên cứu.
Sau đó Lâm Lục Dạ nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Cảm nhận được vài luồng khí tức nguy hiểm đang tới gần, để tránh có thêm phiền phức, cô lập tức bỏ chạy.
Sau khi Lâm Lục Dạ vừa rời đi vài phút, có hai bóng người đã tới chiến trường.
Một đạo nhân nhìn như đã già 70, 80 tuổi, nhưng gương mặt hồng hào, khí huyết thịnh vượng, mặc một bộ đạo bào có biểu tượng âm dương ngư ở trước ngực, lão dán đủ loại bùa chú lên trên người.
Những lá bùa người này đang đeo là Phong Thiên Tuyệt Linh phù, một loại lá bùa giúp cho luyện khí sĩ không bị linh khí đã ô nhiễm ảnh hưởng.
Người còn lại mặc một bộ quần áo bảo hộ màu nâu sẫm bằng da, đeo kính bảo hộ và mặt nạ phòng độc, giống như thể hắn đang xử lý chất thải h·ạt n·hân, đủ thứ đường ống đồng vòng quanh cơ thể hắn.
Bộ đồ người này đang mặc là sản phẩm mới nhất được sản xuất bởi Pháp Sư Tháp, một loại ma đạo khí ngăn trở ô nhiễm.
Khí tức hai người này cực kỳ mạnh.
Vị đạo sĩ đã đạt tới Pháp Tướng cảnh, sau lưng ông ta giống như có một bức tranh lúc ẩn lúc hiện.
Bức tranh vẽ một đạo sĩ đầu đội mũ miện, chân đạp tà ma, tay phải cầm thiên lôi kiếm, tay trái cầm dị hỏa.
Đôi mắt bên trong bức tranh có thần như thể đó là một người sống sờ sờ, còn vị đạo sĩ đang bước đi trên thế giới lại có một ánh mắt vô hồn như một con búp bê.
Lôi Hỏa chân nhân, Ngọc Long.
Còn pháp sư bên cạnh là một thực thể đã Thăng Hoa, bên trong lớp áo phòng hộ ấy chính là một thể năng lượng gần như trường sinh bất tử.
Pháp sư từ học viện thời tiết, Oliver Bão Tố.
Các Pháp Thần và Chân Linh cảnh luyện khí sĩ đã họp bàn với nhau, thành lập một cứ điểm chống lại sự xâm lấn của Dị Ma Minh Thổ ở phương bắc.
Hai thế lực bên dưới của họ, là đế quốc Phương Đông, và đế quốc Phương Tây được giao công việc này.
Trách nhiệm sau đó được truyền cho hai thế lực siêu phàm là Tiên Phủ và Pháp Sư Tháp.
Cuối cùng công việc này đến tay hai người này.
Trên đường đi tới thành trì Pháo Đài Phương Bắc, hai người cảm nhận được khí tức của một con quái vật cấp 4 từ Dị Ma Minh Thổ.
Sức mạnh của nó cũng tương đương với một Nguyên Anh cảnh luyện khí sĩ.
Với sức mạnh đó, nó có thể dễ dàng hủy diệt một thành phố nhỏ nơi phương bắc hẻo lánh này.
Nhưng khi hai người tới nơi, họ chỉ thấy thứ duy nhất còn sót lại sau trận chiến, đó là hai bắp chân to lớn như hai tòa nhà lầu 9 tầng.
"Đây là cái gì thù cái gì oán a, có thể tru diệt tà ma mạnh ngang Nguyên Anh cảnh, đã vậy còn có thể toái thi vạn đoạn, đây ắt hẳn là một vị đạo hữu có tu vi ngang ngửa chúng ta."
Đạo sĩ Ngọc Long mỉm cười khi nhìn "h·iện t·rường v·ụ á·n".
"Khí tức này... đây là phong hệ ma pháp gây ra, nhưng thật kỳ lạ, Pháp Sư Tháp không hề cử bất cứ Thăng Hoa pháp sư nào khác ra ngoài trong 10 năm qua, chẳng lẽ là một pháp sư dân gian nào đó có được tri thức tránh không bị ô nhiễm ăn mòn?"
Khác với Ngọc Long bên cạnh, Oliver trầm ngâm suy xét hiện trường.
"Dù là ai chăng nữa, người này cũng đã đối đầu với Dị Ma Minh Thổ, giúp chúng ta loại bỏ một mối họa."
Nói rồi Ngọc Long đánh ra một lá bùa, tạo thành một lồng ánh sáng bao quanh, ngăn cách khu vực đã bị ô nhiễm bởi máu của tên khổng lồ.
Ở một phương hướng khác, Pháo Đài Phương Bắc, 2 giờ sau.
Lâm Lục Dạ lúc đi thì từ cửa đông đi ra, nhưng về lại bằng cửa tây.
Cô biết chiến trường trong khu rừng kia chắc chắn không thể giấu được, nhưng cô cũng không muốn bại lộ ngay khi còn yếu đuối.
Vì vậy Lâm Lục Dạ đi một đường vòng để tránh bị nghi ngờ.
Khi bước vào trong thành, cô cảm nhận được lãnh địa của mình náo nhiệt hơn hẳn.
Một đoàn đội xuất hiện gây nên sự tò mò của dân chúng.
Lâm Lục Dạ nhớ lại vài ngày trước, khi Nathaniel Kingsley rời đi, hắn đã hứa sẽ báo tin cho đế quốc.
Có lẽ quân đoàn tiếp viện của đế quốc đã tới để trấn thủ thành phố.
Nếu là Lâm Lục Dạ ở kiếp trước, chắc chắn cô sẽ không thể chấp nhận việc này, nguy cơ bị tước đoạt quyền lực là rất cao.
Nhưng ở kiếp này, cô chẳng mặn mà gì tới việc phát triển thế lực nữa.
Thế giới sắp hủy diệt tới nơi rồi, tranh quyền đoạt lợi làm cái gì chứ?
Sự xuất hiện của cô rất nhanh chóng được binh lính của đế quốc phát hiện.
Một người mặc giáp trụ đầy đủ như cô chắc chắn không phải là hạng người tầm thường.
Đám binh lính lấy một tờ chân dung ra so sánh.
Đây chắc chắn không phải một tờ truy nã.
Lâm Lục Dạ rất nhanh chóng được binh lính mời vào doanh trại, nơi chỉ huy của quân đoàn viễn chinh đang chờ sẵn.
Cô khá bất ngờ trước đội hình quan chỉ huy của lực lượng viễn chinh.
Đại hiệp sĩ, tướng quân của cả đế quốc đang đứng sang một bên, trong khi đó ngồi ở chủ vị lại là một vị đạo sĩ và... một nhân viên mặc đồ chống phóng xạ?
Ngọc Long và Oliver đang chờ sẵn.
"Bần đạo thật không ngờ được lãnh chúa của Bắc Địa không chỉ là nữ nhân, mà lại còn là người của đế quốc Phương Đông chúng ta nữa."
Giọng nói của lão đạo sĩ tràn đầy sự mỉa mai.
"Hừm, Lâm gia làm đủ các thủ tục nhập cư vào đế quốc này, họ chiến đấu trên chiến trường, dành được chiến công, là người có công với đế quốc, việc ban cho họ chức tước và lãnh địa là điều hiển nhiên.
Ta biết có vô số pháp sư chạy nạn đến đế quốc Phương Đông, nhưng liệu có mấy người thoát khỏi nanh vuốt của Trấn Vũ Lâu?"
Oliver phản bác lại Long Ngọc, làm lão đạo sĩ hơi chột dạ một chút.
"Vậy sao, Hội Hiệp Sĩ của các ngươi chắc đối xử tử tế với con cháu các luyện khí sĩ chạy nạn, nếu Lâm gia không có chức tước trên người, có lẽ cả nhà đã bị đem lên giàn hỏa thiêu đi."
Hai người càng nói càng làm bầu không khí căng thẳng, mãi tới khi vị tướng quân bên cạnh can ngăn, họ mới chịu dừng lại.
"Khụ khụ, rất xin lỗi ngài lãnh chúa, đây là chiếu chỉ của hoàng đế, đế quốc muốn trưng dụng Bắc Địa để làm một cứ điểm chống lại Dị Ma Minh Thổ.
Đế quốc sẽ trao trả lại mảnh đất này cho Lâm gia đến khi c·hiến t·ranh kết thúc.
Đương nhiên đế quốc sẽ nghi nhớ tất cả những người có công, ngài và con cháu Lâm gia sẽ được đề thăng tước vị, đồng thời miễn mọi loại thuế trong 50 năm."
Lâm Lục Dạ đọc lướt qua, cô không chần chờ mà ký tên xác nhận ngay lập tức.
Bị tước đoạt quyền lực cũng chẳng sao cả, đằng nào Lâm Lục Dạ cũng không muốn phí thời gian quá nhiều vào quản lý.
Thành phố Pháo Đài Phương Bắc này, mấy người đó thích chơi thế nào thì chơi.
Nhận được 100 thượng phẩm linh thạch tiền bồi thường, Lâm Lục Dạ nhanh chóng rời đi.
"Ta thật không nghĩ tới vị lãnh chúa này lại từ bỏ quyền lực nhanh như vậy, phải biết, quyền lực của một lãnh chúa trong lãnh địa không khác gì một thổ hoàng đế a."
Lão đạo sĩ tiện tay lấy một quả táo trên bàn, vừa gặm vừa gật gù cảm khái.
"Ngươi có phát hiện không, cô gái đó là một pháp sư."
Oliver lại khác, ông ta vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Lục Dạ.
"Đạo hữu nghi ngờ cô ta chính là người đã tàn sát con yêu ma kia sao?
Chậc chậc. Võ đạo thân thể thậm chí còn mạnh hơn cả Tiên Thiên cảnh, về ma pháp một đạo cũng không yếu, đã đạt tới cảnh giới Pháp Sư.
Nhưng tại hạ nghĩ, thực lực của lãnh chúa này không đủ gây ra một vết xước cho yêu ma kia, dù cho cô ta có dùng hết sức bú sữa mẹ chăng nữa."
Oliver trầm ngâm.
Quả thực, với sức của một kẻ đạt cảnh giới Pháp Sư không thể nào dùng một ma pháp mạnh mẽ như vậy.
Lão đạo sĩ cũng nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất kia, ánh mắt chỉ toàn sự thương hại.
"Đáng tiếc, một thiên tài tu luyện như vậy mà con đường tu luyện đã tới điểm cuối.
Võ đạo không còn đường phía trước, ma pháp đạo nếu bước thêm một bước nữa cũng chỉ có thể dị hóa thành tà ma.
Thiên tài sinh không hợp thời. Chỉ có thể nói là thiên đố anh tài a."
Long Ngọc thở dài cảm khái, thiên phú ngộ tính tốt như vậy, chắc chắn Lâm Lục Dạ cũng là tuyệt thế thiên tài.
Nếu hơn 20 năm trước, lão đạo sĩ sẽ làm đủ mọi cách, dù có bỏ bất cứ giá nào cũng phải nhận người này làm đệ tử.
Dù sao thế giới này không có linh căn nên ai cũng có thể trở thành luyện khí sĩ.
Nghe có vẻ giống nhau nhưng người tu tiên cần có linh căn mới có thể tu luyện, còn luyện khí sĩ thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần ngươi biết hít thở là được.
Bên ngoài thành, từng đoàn xe chở theo vô số người và vật tư, xếp thành một hàng dài cả ngàn dặm.
Tất cả đều hướng tới Bắc Địa, tất cả chuẩn bị cho c·hiến t·ranh.
Ngay trong tối ngày hôm đó, Lâm Lục Dạ đã chuyển nhà.
Cô và tùy tùng của mình lúc này chỉ còn lại 50 người.
Kẻ muốn gia nhập q·uân đ·ội, người muốn trở về nơi an toàn hơn, nên họ đã tìm tới cô để xin nghỉ việc.
Đương nhiên cô đồng ý, dù sao giờ này cô cũng chỉ là một lãnh chúa trên giấy tờ, luật pháp của vùng đất này đã được quân viễn chinh định đoạt.
Lâm Lục Dạ giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghiên cứu tri thức mà thôi.
Pháo đài chính của thành phố đã được q·uân đ·ội trưng dụng, nên giờ Lâm Lục Dạ chuyển tới một trang trại bỏ hoang bên ngoài thành.
Nơi này được một lãnh chúa khác xây dựng cách đây 30 năm.
Dưới thời tiết khắc nghiệt của phương bắc, cộng với việc nhiều năm không được tu sửa, căn nhà này đã xuống cấp nghiêm trọng.
Nhìn bề ngoài nơi này chẳng khác nào những căn biệt thự ma ám trong mấy bộ phim kinh dị.
Để tiết kiệm thời gian, Lâm Lục Dạ lập tức thi triển vài phép thuật hệ tự nhiên.
Cây cỏ bỗng nhiên mọc lên từ đất tuyết, những dây leo nhanh chóng tu bổ những vết nứt trong dinh thự đã đổ nát.
Giờ này bộ dáng của căn nhà đã thay đổi hoàn toàn, giống một công trình đi ra từ truyện cổ tích hơn là một căn nhà ma ám.
Dùng phép thuật dọn qua bụi bặm trong nhà, Lâm Lục Dạ bắt đầu tìm nơi thích hợp để thả phòng nghiên cứu.
Và tầng hầm chính là nơi thích hợp nhất.
Căn hầm ở phía dưới dinh thự chứa đầy sách vở và các tri thức về ma pháp, rõ ràng chủ nhân trước đây không phải là một người bình thường.
Không những vậy, bên trong còn chứa khá nhiều sách vở về luyện khí sĩ.
Đây đều là những tài liệu từ 30 năm trước, nên không có bất cứ phong ấn nào được đặt lên.
Cực Âm Thực Khí Pháp, một cuốn bí tịch tu luyện có thể giúp luyện khí sĩ tu luyện tới Pháp Tướng cảnh.
Những kiến thức cơ bản của luyện khí sĩ khiến Lâm Lục Dạ phải mở căng mắt.
Luyện Tinh, Thực Khí, Ngưng Hồn, Nguyên Anh, Pháp Tướng, Hợp Đạo, Chân Linh.
Luyện Tinh là khởi đầu, cảnh giới này luyện khí sĩ chẳng khác võ giả là bao, họ rèn luyện cơ thể, áp súc toàn bộ tinh hoa trong máu thịt của mình, rèn luyện ra một ngụm tinh khí.
Nhưng hành động này lại khiến cho tuổi thọ của một luyện khí sĩ rút ngắn chỉ còn 35 tuổi, nếu không hoàn thành luyện tinh, thì luyện khí sĩ chính là những con ma c·hết sớm.
Trong quá trình luyện tinh, tu sĩ không thể bỏ qua một bản lĩnh giữ nhà khác là Vọng Khí Thuật.
Nếu một luyện khí sĩ không nhìn thấy "khí" thì làm sao có thể luyện "khí".
Thế giới này tồn tại thiên địa linh khí, nhưng linh khí tiếp xúc vạn vật sinh ra đủ các loại khí cơ.
Các luyện khí sĩ chia chúng thành ba loại chính.
Thiên khí gồm toàn bộ các loại khí cơ trên trời như: phong, lôi, băng giá, âm, dương,...
Địa khí có thể nói là bao quát mọi sự vật trên mặt đất: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, địa mạch, núi non, sông hồ,...
Nhân khí chính là vô số cảm xúc cực kỳ phức tạp của con người: sát, hỉ, nộ, ái, ố,....
Sau khi hoàn thành quá trình luyện tinh, đồng thời thành thạo vọng khí thuật.
Lúc này các luyện khí sĩ sẽ lựa chọn một loại khí cơ mà mình thích, nhưng con đường này chính là tự mở một con đường riêng, rất khó có được thành tựu.
Thường các luyện khí sĩ sẽ học theo công pháp đã có sẵn.
Ví dụ như Cực Âm Thực Khí Pháp trong tay Lâm Lục Dạ, đây là một bí kíp hấp thu Cực Âm khí, một loại khí cơ đặc biệt chỉ xuất hiện vào những đêm không trăng.
Để đột phá Thực Khí cảnh, luyện khí sĩ sẽ dùng tinh khí của mình để cắn nuốt, đồng hóa các khí cơ ở ngoài thế gian.
Sau khi cắn nuốt khí cơ bổ sung thiếu hụt, các luyện khí sĩ từ con ma c·hết sớm nay hóa thành những "tiên nhân" có thể sống đến 300 năm.
Lâm Lục Dạ lúc này đã nhìn ra từ cảnh giới này trở đi, con đường luyện khí sĩ đã đứt, cô cũng không cần phải xem những phần tiếp theo nữa.
Nhìn tới đây, Lâm Lục Dạ khép lại cuốn bí tịch.
Bởi vì phần sau đã hoàn toàn bị xé nát.
Tri thức, linh khí của thế giới đều đã bị ô nhiễm bởi Dị Ma Minh Thổ.
Vì để đột phá Thực Khí cảnh, luyện khí sĩ cần phải cắn nuốt các loại khí cơ để xây dựng căn cơ cho mình.
Việc một Luyện Tinh tu sĩ muốn bước vào Thực Khí cảnh trong thời đại này là một điều bi ai, giống như muốn uống nước thải h·ạt n·hân để giải khát.
Các ma pháp sư đến Pháp Sư cảnh may ra còn có chút chiến lực.
Nhưng luyện khí sĩ lại quá thảm rồi.
Cảnh giới Luyện Tinh cảnh còn yếu hơn cả người bình thường, đã vậy thủ đoạn siêu phàm duy nhất của họ chính là quan sát khí cơ, thứ gần như vô dụng trong chiến đấu.
Những thủ đoạn này, cùng lắm cũng chỉ giúp người ta bói toán bằng cách nhìn khí cơ trên người khách hàng, hoặc làm thầy phong thủy, giúp mấy nhà giàu tìm đất đẹp xây nhà.
Đã vậy tuổi thọ chỉ bằng một nửa người bình thường.
Cô tìm thấy một cuốn nhật kí được đặt trong góc phòng, nó ghi lại chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra lãnh chúa đã xây dựng nên dinh thự này vốn là một Pháp Sư tầm thường.
Vì nhận ra mình không có thiên phú tu luyện phép thuật nên người này đã gom tiền bạc, chuyển sang con đường luyện khí sĩ.
Hắn quả thực rất có thiên phú với nghề nghiệp này.
Chỉ sau 10 năm, hắn đã đạt tới Ngưng Hồn cảnh đỉnh phong, sắp bước vào Nguyên Anh.
Nhưng rồi t·hảm h·ọa ập tới, Dị Ma Minh thổ xâm lấn.
Vì tưởng nhầm khí tức ô nhiễm là Cực Âm khí, lãnh chúa này đã dị hóa không lâu sau đó.
Trong lúc tức giận, ông ta đã xé rách hơn nửa cuốn bí tịch rồi bỏ đi.