Có lẽ do con quỷ bóng đêm kia bị Auras đ·ánh c·hết, nên bảy ngày qua đi đám quái vật không tiếp tục công thành.
Lâm Lục Dạ cũng khá yên bình tu luyện, đạt tới cảnh giới mới.
Cô hiện tại vẫn đi theo hướng phát triển võ đạo làm chủ, nhưng đồng thời cô cũng tu luyện và trở thành một pháp sư học đồ.
Không biết có phải do Lâm Lục Dạ đã dùng khí huyết rèn luyện toàn bộ cơ thể hay không, mà tinh thần lực sau khi trở thành pháp sư học đồ của cô phải mạnh gấp 5 lần người cùng cảnh giới.
Đây cũng là một điều tốt.
Hơn nữa, Lâm Lục Dạ phát hiện ra, khi dùng tinh thần lực can thiệp khí huyết, có thể dễ dàng ngưng tụ thứ năng lượng này thành một sợi khí huyết.
Sợi khí huyết này khó mà tiêu tan có thể tồn tại rất lâu dù đã tách rời khỏi cơ thể.
Linh cảm lại nổi lên, Lâm Lục Dạ ngưng tụ ra vô số sợi khí huyết, sau đó cô khéo léo thay thế những sợi cơ bắp ở cánh tay phải của mình bằng những sợi tơ máu này.
Kết quả là với một cánh tay, cô gái nhìn có vẻ mỏng manh ấy dễ dàng đánh sập một vách núi, tất cả chỉ với một cú đấm tùy ý.
Ngay sau đó, Lâm Lục Dạ điên cuồng vào rừng săn g·iết hung thú, nhằm bổ sung khí huyết giúp cho cô đột phá tới cảnh giới tiếp theo.
Việc thay thế máu thịt bằng những sợ tơ khí huyết, giống như một lần nữa tái cấu trúc cơ thể, vì vậy cô gọi nó là Trúc Cơ cảnh.
Sau khi đột phá, Lâm Lục Dạ đã thử nghiệm sức mạnh của mình bằng cách dậm chân thật mạnh, kết quả từng vết nứt to lớn từ sân tập đã lan ra một nửa pháo đài, suýt nữa khiến nơi này sụp đổ.
May mắn là do thành trì này quá nghèo khó nên cũng chẳng có vật dụng nào đáng tiền, dù sao pháo đài tồi tàn này cũng khó mà tồn tại lâu được.
Không chỉ đột phá về thực lực, mà về tinh thần lực của Lâm Lục Dạ cũng nhận được phản hồi to lớn.
Những sợi khí huyết bao quanh não bộ giống như tăng tinh thần lực của cô lên gấp 10 lần so với trước, khả năng khôi phục tinh thần lực cũng vậy.
Giờ chỉ cần khí huyết sung túc, tinh thần của Lâm Lục Dạ sẽ không khô kiệt.
Về sức mạnh tinh thần lực đơn thuần của cô thậm chí còn vượt qua một Pháp Sư thông thường.
Theo những tin tình báo Lâm Lục Dạ có được, tất cả các pháp sư tại hai cảnh giới đầu tiên là Học Đồ và Pháp Sư không bị dị hóa khi sử dụng phép thuật.
Những quy tắc tự nhiên thông thường lại không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi ô nhiễm.
Nhưng những cảnh giới tiếp theo lại khiến vô số pháp sư phải chùn bước.
Từ khi Dị Ma Minh Thổ xâm lấn, không có bất kỳ ai có thể đột phá tới Đại Pháp Sư được nữa.
Tất cả những người đã thử đều đã dùng cả tính mạng của mình để cảnh báo những kẻ đến sau.
Điều này chứng tỏ sự ô nhiễm đã lan tràn đến quy tắc của thế giới này, khiến cho các cảnh giới từ Đại Pháp Sư trở lên dị biến.
Sau khi đột phá Trúc Cơ cảnh, Lâm Lục Dạ dự định cho cảnh giới tiếp theo.
Cô muốn thử biện pháp tương tự với đột phá Thần Tàng cảnh ở thế giới cũ.
Nhưng lần này, chân nguyên sẽ được thay thế bằng khí huyết.
Không còn việc vặt cản bước, Lâm Lục Dạ quyết định thực hiện luôn nghiên cứu của mình.
Tìm một góc bí ẩn trong pháo đài, ra lệnh phong tỏa không cho ai tới gần.
Lâm Lục Dạ một lần nữa lấy ra phòng thí nghiệm bỏ túi.
Ở kiếp trước, cô có một thế lực hùng hậu đáng tin cậy hỗ trợ cho mọi nghiên cứu, nhờ vậy mà thực lực của cô mới có thể gia tăng nhanh chóng.
Nhưng ở kiếp này, thế lực của cô chỉ là một thế lực yếu đuối, nếu việc nghiên cứu thân thể người bị lộ ra, đám thợ săn phù thủy có thể đánh hơi tới và t·hiêu s·ống cô.
May mắn, Lâm Lục Dạ có một "phần mềm hack" giúp cô vượt qua khó khăn.
Ba giờ sau đó.
Trong phòng thí nghiệm, mùi máu tanh nồng trong không khí, hàng chục xác c·hết nằm la liệt khắp nơi.
Tất cả đều là những cô gái trẻ xinh đẹp nhưng đều c·hết không nhắm mắt, đã vậy xác c·hết của những cô gái này còn bị người mổ xẻ.
Quỷ dị là gương mặt của những cô gái này đều giống y hệt nhau, đều là gương mặt của Lâm Lục Dạ.
Trong căn phòng với những v·ết m·áu bắn khắp nơi, Lâm Lục Dạ ngồi trầm ngâm giữa đống xác c·hết, áo blouse trắng giờ bị nhuộm đỏ bởi máu.
Thảm kịch diễn ra trong phòng thí nghiệm này chính là một tay cô bày ra.
"Ừm, rốt cuộc ta sai lầm ở chỗ nào nhỉ, không có người nhân bản nào còn có thể sống sót sau thí nghiệm."
Sau nhiều lần thí nghiệm, Lâm Lục Dạ phát hiện ra, việc dồn quá nhiều khí huyết vào trong nội tạng là sai lầm, không chỉ không giúp chúng trở nên mạnh hơn, khí huyết tụ tập quá nhiều còn nướng chín nội tạng từ bên trong.
Nên con đường này đi không thông.
Không nghĩ nhiều nữa, Lâm Lục Dạ lấy ra một điếu thuốc lá đã được cuốn sẵn từ trước.
Đừng hỏi tại sao cô lại trở nên tệ nạn như vậy, một kẻ mất đi tất cả muốn tìm kiếm một thứ giúp quên đi tất cả mà thôi.
Một cái búng tay nhẹ nhàng, ánh lửa bập bùng xuất hiện giữa hai đầu ngón tay.
Cô là một võ giả nhưng cũng kiêm luôn một pháp sư, việc biết vài phép thuật nhỏ cũng rất bình thường.
Thuốc đốt, khói lên.
Hít sâu một hơi cho cuộc đời nhẹ nhõm.
Lâm Lục Dạ giờ nhìn chăm chú vào ngọn lửa nhỏ trong tay của mình, thứ này xuất hiện vì tinh thần lực của cô kết hợp với linh khí hay ở đế quốc Phương Tây gọi nó là ma lực.
Từ cảnh giới Học Đồ đến Pháp Sư, các ma pháp sư thường phụ thuộc rất nhiều vào ma lực trong không khí, khác hẳn với các luyện khí sĩ tích tụ linh khí trong cơ thể.
Vì vậy họ thường mang theo vài đạo cụ như trượng, đũa, nhẫn có gắn đá quý, với những viên đá quý ấy là đá ma thuật, hay còn gọi là linh thạch.
Tất cả để duy trì ma lực trong không khí luôn đủ để sử dụng pháp thuật.
Nhưng đến cảnh giới Đại Pháp Sư, điểm yếu này hoàn toàn biến mất, giờ chỉ cần dựa vào tinh thần lực và tri thức, một Đại Pháp Sư đã có thể can thiệp vào quy luật của thế giới.
"Tinh thần lực của các pháp sư thật kỳ diệu, khác hẳn với pháp lực của ta ở kiếp trước..."
Ánh mắt Lâm Lục Dạ lúc này sáng lên.
Bàn tay thon ngọc ngà đưa ra, một sợi khí huyết được giải phóng ra ngoài cơ thể, giống như một sợi chỉ đỏ tung bay trong gió.
Một lượng lớn tinh thần lực được dồn vào trong sợi khí huyết này.
Sợi khí huyết nhanh chóng co lại thành một giọt máu duy nhất, phong ấn toàn bộ tinh thần lực ở trong đó.
Lâm Lục Dạ cầm giọt máu này đến gần máy phân tích vật chất, một thiết bị trông giống như một cái lồng kính.
Đặt giọt máu vào chính giữa, đủ loại tia sáng quét qua quét lại.
Và kết quả hiển thị trên máy tính khiến cô phải bất ngờ.
"Kết quả phân tích cho thấy, vật chất giống với tinh huyết của hung thú bản địa 98%."
Lâm Lục Dạ nhanh chóng nhớ về những gì liên quan tới tinh huyết.
Tinh huyết là thứ thường được tìm thấy trong mi tâm của hung thú, đặc biệt chỉ xuất hiện trên những con hung thú có trí tuệ.
Phải nói võ giả hay hiệp sĩ đều cực kỳ thèm khát tinh huyết.
Không chỉ giúp tăng cảnh giới lên nhanh chóng, qua việc nuốt tinh huyết còn giúp họ có cơ hội lĩnh ngộ thần thông, phép thuật của hung thú.
Có lẽ tinh huyết hình thành do tinh thần lực, và ý chí của hung thú kết hợp với nhau, ngày này qua tháng nọ, cuối cùng hình thành một giọt máu mang ý chí, kí ức của hung thú đó.
"Ta nhớ ra là tinh huyết của hung thú là một loại đường tắt, giúp hiệp sĩ với võ giả có thể dùng các thủ đoạn của mấy nghề nghiệp phép thuật.
Xem ra ta cần phải xem xét đi tìm chút tinh huyết hung thú, xem nó khác với tinh huyết nhân tạo ở chỗ nào."
Đương nhiên là giọt tinh huyết mới được chế tạo ra cũng không thể bỏ lỡ, Lâm Lục Dạ trực tiếp cho giọt tinh huyết đó vào trong huyết mạch của mình mà không cần luyện hóa.
Dù sao giọt máu này vốn lấy ra từ người cô, làm sao có chuyện cơ thể bài xích được.
Sau khi giọt tinh huyết này được dẫn vào trong cơ thể, Lâm Lục Dạ nhanh chóng cảm nhận được sự khác biệt.
Cảm giác giống như mọc thêm một phần não phụ trợ, khả năng kiểm soát cơ thể của cô tăng lên rõ rệt.
"Xem ra ta nên nghĩ cách biến toàn bộ máu trong cơ thể thành tinh huyết."
Rất nhanh chóng, vị lãnh chúa của Bắc Địa đã sắp xếp xong mọi chuyện vặt vãnh, cô lao vào trong khu rừng và biến mất.
Sau đó, người dân trong thành nghe thấy từng tiếng vang như sấm rền phát ra từ khu rừng, mặt đất chấn động liên tục.
Dưới gốc của cây cổ thụ cao hàng trăm mét.
Một ngọn đồi xác c·hết được dựng lên, Lâm Lục Dạ ngồi trên thân thể của hàng chục con quái vật.
Dựa vào thiên phú Bạo Kích, mỗi đòn đánh của Lâm Lục Dạ đều có thể mạnh gấp hàng chục lần, nếu không phải vì sợ thân thể không chịu nổi lực lượng mạnh như vậy, cô đã tăng sức mạnh bạo kích lên gấp ngàn lần.
Mi tâm của đám hung thú đều bị đào ra.
Trong số hàng chục con hung thú, Lâm Lục Dạ chỉ có thể tìm được ba mẫu tinh huyết, đủ để thấy đám hung thú có trí tuệ hiếm có như thế nào.
Dù có hơi thất vọng nhưng thu hoạch ngày hôm nay không tệ.
Từ khối lập phương nhỏ bé trên tay, ánh sáng chói lóa chiếu qua, toàn bộ xác đám hung thú bỗng dưng biến mất.
Phòng thí nghiệm bỏ túi còn có một công năng khác là một đạo cụ trữ vật.
Lâm Lục Dạ đang định quay về thành thì mặt đất bỗng dưng rung chuyển.
Từng cây cổ thụ từ phương xa liên tục bị xô đổ, động tĩnh như thể cả khu rừng lạnh giá đang sống lại.
Cô quay người lại thì chứng kiến một sinh vật hình người khổng lồ cao hàng trăm mét.
Gương mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ như máu, cặp sừng dê to lớn như một chiếc vương miện, làn da đỏ như dung nham, thân thể không được che chắn đầy bắp thịt trên tay hắn là một thanh kiếm bằng đá đen.
Luồng khí tức tà ác của hắn lan tràn ra xung quanh, nhìn qua cũng biết đây chắc chắn là một con quái vật đến từ Dị Ma Minh Thổ.
"Nhìn dáng người của ngươi rõ ràng là nam, nhưng tại sao phía dưới của ngươi lại trống trơn, chẳng có gì vậy?"
Ban đầu tên khổng lồ cũng chẳng để ý tới một con kiến nhỏ bé, nhưng ngay khi theo hướng âm thanh nhìn lại, hắn phát hiện ra con côn trùng nhỏ bé kia chính là giống loài hắn được lệnh phải tiêu diệt.
Ghừ!
Tên khổng lồ phẫn nộ vung cây kiếm về phía Lâm Lục Dạ, tốc độ nhanh như một chiếc máy bay đang lao tới.
Cả một mảnh rừng cây cổ thụ bị cắt đoạn, bóng dáng sinh vật bé nhỏ kia cũng đã biến mất.
Nhưng giác quan nhạy bén của tên khổng lồ nhanh chóng nhận ra có vật gì đó đã bám lên thanh kiếm của mình.
Ánh mắt đỏ lừ liếc sang, chỉ thấy sinh vật nhỏ bé kia đã chạy băng băng trên thanh kiếm đen.
Tay trái to như một ngọn núi nhỏ gạt sang một bên, giống như hắn đang cố đánh một con ruồi.
Với tốc độ và sự linh hoạt, Lâm Lục Dạ dễ dàng né tránh bàn tay khổng lồ kia.
Lưỡi kiếm được bọc trong khí huyết, giờ nó có thể đâm xuyên qua một bức tường bằng sắt thép.
Cô gái trong bộ giáp hiệp sĩ như một người hùng đi ra từ truyền thuyết, lưỡi kiếm nhắm thẳng ngực con quái vật.
Keng!
Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, thanh kiếm của cô gái thậm chí không thể tạo thành một vết xước trên người tên khổng lồ từ dị giới.
Nhưng Lâm Lục Dạ nhanh chóng nhận ra, nơi cô đâm trúng tên khổng lồ dường như có để lại một ấn ký.
Vừa rồi cô chỉ sử dụng khí huyết của mình cũng có thể khắc một ấn ký lên người con quái vật kia, vậy nếu sử dụng phép thuật sẽ có hiệu quả như thế nào?
Giữa không trung, Lâm Lục Dạ ngưng tụ ra hàng chục lưỡi đao gió.
Tất cả đều nhắm đến ấn ký cô vừa khắc lên trên người tên khổng lồ.
Cảm nhận được hàng chục lưỡi đao gió đang bay tới, tên khổng lồ mặc kệ chúng .
Một người bình thường ai lại sợ một cơn gió thoảng qua.
Quả nhiên, lưỡi đao gió đầu tiên cũng chỉ như những làn gió nhẹ nhàng, không thể gây nên một vết xước.
Nhưng dần hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ nơi những vết đao gió đánh vào, tên khổng lồ bắt đầu có cảm giác nhoi nhói khó chịu, cho đến khi hắn nhìn lại cũng là lúc lưỡi đao gió cuối cùng bay tới.
Xoẹt!
Một v·ết t·hương dữ tợn được tạo ra, dòng máu đen bắn tung tóe chảy xuống làm ô nhiễm cả một mảng rừng.
Rống!
Tên khổng lồ đau đớn kêu gào, sóng âm phát ra từ miệng hắn như hóa thành từng cơn sóng biển, càn quét bốn phương tám hướng.
Lâm Lục Dạ đáp xuống đất, thể chất mạnh mẽ của cô hoàn toàn không có một chút v·ết t·hương.
Tên khổng lồ bắt đầu cuồng loạn, cây kiếm đen của hắn vung vẩy chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, kiếm khí bắn ra tứ tung, tàn phá cả một khu rừng.
Trên nhảy dưới tránh, trước tần suất t·ấn c·ông dày đặc của tên khổng lồ này, Lâm Lục Dạ khó có thể tiếp cận hắn dù chỉ là 1 mét.
Rắc rắc!
Ngước nhìn lên trên, một cái cây cao hàng trăm mét bắt đầu đổ ập xuống người cô.
Hai mắt Lâm Lục Dạ sáng lên.
"Cơ hội!"
Một cú nhảy giúp cô bám vào gốc cây cách đó hơn 50 mét.
Tốc độ của Lâm Lục Dạ bạo kích, lãnh chúa của vùng Bắc Địa lao nhanh như t·ên l·ửa.
Trong nháy mắt cô đã lên ngọn của cây cổ thụ, nơi còn cao hơn cả tên khổng lồ đang cuồng loạn.
Biết được rằng thiên phú Cộng Dồn Ấn ký được tính trên mọi đòn t·ấn c·ông của mình, Lâm Lục Dạ lúc này cũng mở toàn lực.
"Bạo kích số lượng, bạo kích tốc độ bay."
Lấy kiếm để thi triển pháp thuật đao gió, một nhát chém được tung ra nhưng lại phân hóa thành hàng ngàn lưỡi đao gió, nhắm thẳng về phía tên khổng lồ đang cuồng nộ.
Lưỡi đao gió đầu tiên đánh vào phần ổ bụng khiến Lâm Lục Dạ hơi bồn chồn, nhưng rất nhanh cô đã thở dài khi đao gió vẫn có thể gây ra một v·ết t·hương cho hắn.
Như vậy, có lẽ không nhất thiết phải đánh cùng một chỗ mới có thể gây thêm sát thương.
Dưới sức mạnh của thiên phú Bạo Kích, tốc độ của những lưỡi dao tăng lên đáng kể, giống như chúng lao vào mục tiêu cùng một lúc.
Bầu trời vốn tăm tối vì tên khổng lồ che khuất nay đã sáng trở lại.
Tên khổng lồ có thực lực cảnh giới cấp 4 tương đương Nguyên Anh cảnh luyện khí sĩ hay Thăng Hoa pháp sư b·ị đ·ánh bại.
Hàng ngàn lưỡi đao gió gần như tiếp cận mục tiêu cùng một lúc.
Dưới sát thương bộc phát của thiên phú Bạo Kích, và khả năng cường hóa sức công phá qua mỗi lần khắc ấn của Cộng Dồn Ấn Ký.
Một v·ụ n·ổ khí áp mạnh mẽ đã xuất hiện, nghiền nát và biến tên khổng lồ hóa thành sương máu theo gió bay đi.
Những gì còn lại của hắn chỉ là hai bắp chân vẫn đứng yên giữa khu rừng đã tan nát.
Lâm Lục Dạ sững sờ, lưỡi đao gió cuối cùng đã được tăng phúc tới một mức độ kinh khủng, cả một mảng rừng và vài ngọn núi trước mặt cô đều bị phân thành hai nửa.
Ánh sáng cuối ngày chiếu rọi nơi khu rừng hoang vắng.