Ánh đỏ chiếu rọi khắp mọi nơi, cả đất trời như chìm trong biển máu.
Đoàn người giống như c·hết lặng khi chứng kiến khe nứt khổng lồ đang mở ra.
Bầu không khí ảm đạm bao phủ.
Họ đã nghe về Dị Ma Minh Thổ xâm lấn, nhưng không nghĩ quy mô lại lớn như thế này.
Sức chiến đấu cao nhất của thế giới là pháp sư và luyện khí sĩ gần như bị vô hiệu hóa, những kẻ có thể phản kháng lại là hiệp sĩ và võ giả.
Hai hệ thống sức mạnh không chính thống, phát triển có hạn, nay họ bất đắc dĩ lại phải nhận trách nhiệm bảo vệ thế giới.
Nhưng cái thứ họ đang nhìn thấy kia là sức người có thể đối mặt sao?
"Đây là tận thế sao?"
Một binh sĩ tuyệt vọng quỳ xuống trên nền tuyết.
Lâm Lục Dạ nheo mắt lại nhìn về phía phương bắc, khung cảnh này quen thuộc như vậy.
Giống y như kiếp trước, mọi kí ức ùa về khiến cô muốn sôi cả máu.
Có thứ gì đó thoát ra từ khe nứt kia, cả nửa bầu trời lúc này bị những khe nứt không gian bao phủ.
Một đôi cánh dơi như bóng tối kết tinh che khuất cả một vùng trời, gương mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ tràn đầy tham vọng hủy diệt mọi sự sống.
Con ác quỷ khổng lồ muốn đi ra ngoài khe nứt, nhưng có vẻ có thứ gì đó đang ngăn cản bước tiến của nó.
Thế giới này đang bài xích nó.
Vết nứt không gian dữ tợn bắt đầu co lại, muốn tách con ác quỷ bóng đêm thành hai nửa.
Rống!
Tiếng gầm điên cuồng lan truyền hàng ngàn dặm, tất cả các sinh linh nghe thấy tiếng rống này đều sẽ nhìn thấy máu chảy thành sông, xương chất thành núi, họ nhìn thấy một địa ngục như mở ra trước mắt.
Tuy mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cả đoàn người lại cảm thấy họ đã bị nhốt vài ngày trong địa ngục ấy.
Có người muốn phát điên, người không chịu đựng nổi mà nôn thốc nôn tháo, người co ro vì sợ hãi.
Trong lúc cả đoàn người đang r·ối l·oạn, chỉ có hai người vẫn có thể đứng vững.
Đội trưởng đội bộ binh Alan thì thở dốc, có lẽ do ông ta đủ hung ác nên không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Còn Lâm Lục Dạ ngoài việc nhìn thấy một thế giới đỏ thẫm ra, mấy cái ảo ảnh này gần như là vô dụng.
Nhìn lên bầu trời, ác quỷ bóng đêm tuy chỉ còn một nửa người nhưng kích thước của nó lại quá mức khổng lồ, đứng cách xa cả ngàn dặm vẫn có thể thấy rõ bóng hình của nó.
Có lẽ sải cánh của nó cũng phải dài vài trăm dặm mới có thể che khuất một mảng trời như vậy.
Đôi cánh dơi màu đen bắt đầu bay lượn trên bầu trời, kích thức khổng lồ của nó khiến những người ở bên dưới chỉ cảm thấy mình là một con sâu kiến nhỏ nhoi.
"Phương hướng đó, chẳng lẽ nó muốn tiến vào trong lãnh thổ đế quốc!"
Trong lúc mọi người đang tuyệt vọng, một tia sáng như một ngôi sao băng đánh xuyên qua bầu trời, hướng thẳng về phía ác quỷ bóng tối.
Oanh!
Sóng xung kích từ vụ v·a c·hạm giống như một cơn bão càn quét mặt đất.
Dù có cách cả ngàn dặm nhưng uy lực như vậy cũng khiến cho cả đoàn người phải tìm chỗ ẩn nấp, nếu họ không muốn bị thổi bay.
Ngước nhìn lên bầu trời, bọn họ chứng kiến một thứ nhìn giống như một ngôi sao màu trắng đang đụng độ với ác ma.
Sóng xung kích thổi bay cả mây tuyết, đánh nát cả bầu trời tạo nên vô số khe nứt không gian.
Tuy hai thực thể đó đã bay lên trên vũ trụ đánh nhau, nhưng chấn động lan truyền xuống cũng khiến cho mặt đất rung chuyển như thể đang xảy ra một trận đ·ộng đ·ất cấp 8.
Đoàn người lúc này cũng chẳng còn mặn mà gì việc đi săn, họ ngay lập tức lên đường trở lại Pháo Đài Phương Bắc.
May mắn, trên đường bọn họ bắt gặp không thiếu con mồi vì động tĩnh của trận đại chiến mà chạy khỏi hang.
Số lượng thịt đủ để duy trì cho thành phố thêm một tháng nữa.
Trên con đường trở về thành phố, họ lại cảm nhận được rung chấn từ trận chiến.
Nhìn lên bầu trời, ác ma đang thét gào không cam tâm, nó vỡ thành hàng ngàn mảnh phân tán khắp nơi.
Còn thực thể được bọc trong ánh sáng kia cũng không chịu nổi, nó như một ngôi sao băng rơi xuống đất, cách đoàn người chỉ vài dặm.
Oanh!
Mặt đất chấn động, bụi mù bao phủ bốn phía.
Cả đoàn người tiếp tục tiến về thành phố, nhưng con đường phía trước đã xuất hiện một cái hố lớn.
Một sinh vật khổng lồ đang hấp hối giữa cái hố ấy.
Lâm Lục Dạ dẫn đầu đoàn người tới gần.
Đám người phát hiện ra đây là một con gấu khổng lồ cao hàng trăm mét, trên người nó mặc một bộ áo giáp hoa lệ nhưng hư hại nặng, máu chảy ra là những luồng năng lượng thánh khiết.
Cảm giác có sinh linh đang đến gần, con gấu trắng bắt đầu dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy.
Đứng trước một con quái vật cao hàng trăm mét, Lâm Lục Dạ dù không cảm nhận được ác ý từ thực thể này nhưng cô vẫn cảm thấy nghẹt thở.
Móng vuốt to lớn của nó nhấc lên, năng lượng thuần khiết tụ tập trên một chiếc vuốt duy nhất.
Một vật thể sắc nhọn khổng lồ như vậy từ từ tiến tới làm Lâm Lục Dạ cảm thấy sợ hãi, nhưng thật kỳ lạ là cô không cảm nhận được bất kỳ sự nguy hiểm nào.
Móng vuốt khổng lồ đâm xuyên qua da thịt, năng lượng thuần khiết trực tiếp được truyền thẳng vào trong con người nhỏ bé.
Bóng hình của con gấu dần trở nên mờ ảo, nó biến mất như chưa hề tồn tại trên thế giới, chỉ để lại một cái hố to lớn.
Lâm Lục Dạ tỉnh lại, cô cảm thấy trong cơ thể mình đang lưu chuyển một loại sức mạnh hoàn toàn mới, cảm giác giống như thiên phú Bạo Kích.
Một binh lính nhớ ra gì đó rồi thét to một cách đầy hưng phấn.
"Ta nhớ ra rồi, hồi bé bà ngoại có kể cho ta một câu chuyện về vị thần linh bảo hộ cho phương bắc, Auras."
Những người trong đoàn lính đánh thuê Lâm Lục Dạ mang tới thì mơ mơ màng màng, đây là lần đầu họ biết về truyền thuyết địa phương.
Còn những người dân bản địa thì dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn lãnh chúa của họ, như thể cô ta chính là hiện thân của thần thánh.
Ngoài thế giới thực, Lâm Bạch cười nhẹ.
"Cơ duyên dâng đến tận miệng rồi, phát triển thật tốt nhé, Lục Dạ."
Lâm Lục Dạ tiến về Pháo Đài Phương Bắc, cô bây giờ vẫn chưa tin được mình sẽ có thiên phú thứ 2 nhanh như vậy.
Cầm trong tay chiếc chìa khóa xe tải mà bộ xương khô kia gửi cho cô, đèn led được gắn trên chiếc chìa khóa vẫn là một màu đỏ, cô vẫn chưa thể đi tới thế giới khác.
Ngẫm lại thì, kể từ khi tu luyện Vạn Ảnh Thần Công, việc ngưng tụ ra thiên phú Bạo Kích cũng là một quá trình dài gần 10 năm để cô có thể tinh thông thiên phú đó.
Hiện tại cô mới đạt được thiên phú mới là Cộng Dồn Ấn Ký, có lẽ cô cũng phải tiêu tốn một khoảng thời gian tương tự mới có đạt đến mức độ cần thiết, đủ để triệu hồi xe tải công ty isekai.
Nhìn kiểu gì thì thế giới này cũng giống như hết cứu, chiến lực cao nhất là đám pháp sư và luyện khí sĩ không thể điều động.
Đến cả thần linh cũng phải bỏ mạng khi chiến đấu với ma vật tràn ra từ Dị Ma Minh Thổ.
Lực lượng duy nhất có khả năng đi lên chiến trường là võ giả và hiệp sĩ lại quá yếu đuối.
Cô muốn chạy trốn khỏi thế giới này, đằng nào cô cũng chẳng còn bất cứ người thân nào tồn tại trên đời nữa.
Nhưng trước hết, cô muốn thu thập toàn bộ tri thức về các thể hệ siêu phàm trên thế giới.
Đã giải quyết xong vấn đề lương thực, Lâm Lục Dạ quay trở lại với phòng thí nghiệm thân thương của mình.
Bên trong phòng thí nghiệm, tràn ngập các sách vở ghi chép lại toàn bộ những tri thức Lâm gia thu thập được cả trăm năm qua.
Có một bộ công pháp trấn tộc được gọi là Thải Hà Thực Khí quyết, một bộ công pháp có thể giúp luyện khí sĩ đạt tới cảnh giới thứ 5.
Nhưng đây cũng chỉ là một trong 7 cảnh giới của luyện khí sĩ.
Luyện Tinh, Thực Khí, Ngưng Hồn, Nguyên Anh, Pháp Tướng, Hợp Đạo, Chân Linh.
Đáng tiếc bộ công pháp này đã bị một Nguyên Anh cảnh, chính là Lâm gia lão tổ dùng cấm chế để khóa lại, ngăn không cho con cháu tu luyện.
Có lẽ đến ngày mà linh khí không còn bị ô nhiễm, cấm chế này sẽ tự động được hóa giải.
Hoặc có người nào đó đạt tới cảnh giới tương tự Lâm gia lão tổ ra tay.
Tất cả các công pháp khác của luyện khí sĩ cũng bị phong cấm.
Không thể làm gì, Lâm Lục Dạ đành quay sang xem một hệ thống tu luyện khác được gọi là pháp sư.
May mắn, tên thành chủ trước đó khi chạy trốn đã để lại một cuốn sách ghi rõ cách trở thành pháp sư từ Học Đồ đến Pháp Thần.
Các pháp sư gọi cảnh giới của họ là: Học Đồ, Pháp Sư, Đại Pháp Sư, Pháp Vương, Thăng Hoa, Thượng Nhân, Pháp Thần.
Và cuốn sách đó thực sự ghi lại con đường trở thành một Pháp Thần.
Khác với luyện khí sĩ cắn nuốt linh khí để đột phá cảnh giới, các pháp sư lại sử dụng tri thức để đột phá.
Giai đoạn còn là một Học Đồ, những người mới theo đuổi con đường này sẽ thông qua một vài loại thực phẩm có khả năng kích thích thần kinh như bạc hà, cà phê,... sang hơn nữa họ dùng một vài loại thảo mộc đặc biệt.
Sau đó họ minh tưởng trong lúc đầu óc đang được kích thích, luôn phải giữ cho bản thân luôn tỉnh táo và cảm nhận tất cả các nguyên tố, quy luật cấu thành nên con người và thế giới, họ sẽ rèn luyện ra tinh thần lực đủ để can thiệp một chút ít vào thực tế.
Các giai đoạn sau đó như Pháp Sư, Đại Pháp Sư, Pháp Vương cơ thể của họ không có bất cứ thay đổi nào, họ vẫn yếu đuối như những con người bình thường.
Tuổi thọ của những người này cũng chẳng hơn người thường là bao.
Nhưng sức mạnh của các pháp sư đến từ hiểu biết.
Có tổng cộng ba loại tri thức trên thế giới này, gồm tri thức tự nhiên, tri thức quy luật, và nguy hiểm nhất là tri thức cấm kỵ.
Cuốn sách Lâm Lục Dạ cầm trên tay tuy nói là một cuốn sách hướng dẫn tu luyện từ Học Đồ đến Pháp Thần nhưng nó lại thiếu những thứ quan trọng nhất.
Đó chính lượng lớn các loại tri thức.
Còn việc đi đâu tìm kiếm các tri thức đó?
Cách đơn giản nhất đó chính là tự mình tìm tòi.
Nhưng nếu không có khả năng tự tìm kiếm tri thức cho riêng mình thì có thể tìm đến và gia nhập các học viện pháp sư.
Pháp Sư chỉ có thể tiếp thu tri thức tự nhiên, Đại Pháp Sư tiếp thu được tri thức về quy luật thế giới, còn Pháp Vương là cảnh giới có thể hấp thu tri thức cấm kỵ.
Sau khi các pháp sư hấp thu đủ tri thức, tinh thần lực của họ sẽ lột xác, biến thân thể phàm trần của pháp sư trở thành thân thể năng lượng, có thể tùy ý đắp nặn thân thể mới theo ý mình.
Đây là những gì cần thiết để đột phá Thăng Hoa cảnh.
Khi toàn bộ mọi sự hiểu biết của một pháp sư đã thăng hoa kết hợp với thân thể năng lượng của họ, họ sẽ biến thân thể mình trở thành một dạng thông tin, một loại khái niệm, gần như bất tử bất diệt.
Đây chính là Thượng Nhân.
Còn cảnh giới cuối cùng, Pháp Thần cảnh, số lượng tri thức đã tích lũy của một pháp sư có thực lực này đủ để giúp họ dựng lên một thế giới mới.
Một Pháp Thần có thể là một hoặc nhiều thế giới.
Tương truyền xưa kia, đại lục này chỉ có mặt trăng và mặt trời, không có những ngôi sao lấp lánh ngoài không gian.
Cho tới khi vị Pháp Thần đầu tiên xuất hiện, nhưng sức mạnh của người này quá to lớn, đủ để hủy diệt toàn bộ sự sống nếu ông ta khăng khăng ở lại mặt đất.
Vì vậy vị Pháp Thần đầu tiên đã hóa thân thành chòm sao đầu tiên trên bầu trời.
Trải qua hàng vạn năm, một dải ngân hà tràn đầy các ngôi sao đã phủ kín bầu trời của thế giới.
Con gấu khổng lồ mà Lâm Lục Dạ bắt gặp cũng là một vị Pháp Thần đã hóa thành chòm sao cả ngàn năm về trước.
Chợt, cô cảm nhận được một vài chấn động đang diễn ra ngoài kia.
Qua khe cửa sổ, Lâm Lục Dạ chứng kiến một cơn mưa sao băng đang rơi xuống.
Pháp Thần Auras đã không còn, chòm sao của ông ta cũng không thể treo trên trời nữa.
Các thế giới được vị Pháp Thần sáng tạo ra vỡ vụn, rơi về phía đại lục tạo thành một cơn mưa sao băng lớn nhất trong hàng trăm năm qua.
Bên trên tinh không.
Tinh Giới, một thế giới do các Pháp Thần chế tạo ra, một thành phố hùng vĩ giống như một chiếc vương miện khổng lồ lơ lửng ngoài không gian.
"Auras c·hết rồi, Dị Ma Minh thổ xâm lấn ngày càng nghiêm trọng, 20 năm trôi qua rồi nhưng chúng ta vẫn chưa hiểu biết thêm bất cứ thứ gì về vùng đất bên kia khe nứt."
"Nếu không phải do khí tức ô nhiễm, chúng ta làm sao có thể để đám quái vật đó làm càn được!"
Đây là một cuộc họp của các vị Pháp Thần, c·ái c·hết của Auras đã khiến tinh giới chú ý, trên lý thuyết, đám người này có tuổi thọ ngang với các ngôi sao, việc một Pháp Thần c·hết đi là một chuyện động trời.
"Các vị đạo hữu, xin lỗi vì bần đạo đã làm phiền, nhưng bần đạo tới để mang cho các vị một vài tin tức xấu."
Cuộc họp đột nhiên bị cắt ngang với sự xuất hiện của một vị đạo sĩ kỳ lạ.
Người này mặc đạo bào, gương mặt mờ ảo, lúc nam lúc nữ, lúc trẻ lúc già.
"Ồ, thì ra là Vô Tướng đạo nhân, mời vào mời vào."
Trong cuộc họp của các Pháp Thần, đột nhiên lại xuất hiện một Chân Linh cảnh luyện khí sĩ, quả thực là điều kỳ lạ, dù sao hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng vị Pháp Thần ngồi ở chủ vị lại nhiệt tình chào đón vị khách không mời này.
Luyện khí sĩ cần là các loại khí cơ trong đất trời để tu luyện, còn các pháp sư thì cần học tập thêm tri thức.
Hai hệ thống tu luyện này gần như không có bất kỳ xung đột nào nên bầu không khí giữa hai bên qua hàng vạn năm luôn rất tốt.
Vô Tướng đạo nhân cũng không dài dòng, hắn nói một câu khiến tất cả các pháp thần phải nghiêm trọng đối đãi.
"Các vị, động thiên của tại hạ nằm ở giao giới giữa bầu trời và tinh không, tại hạ phát hiện ra ô nhiễm đã bắt đầu lan đến trời sao, mong các vị chuẩn bị kỹ càng."
Phải biết, đám Pháp Sư Tháp hay Tiên Phủ phải cuống cuồng như vậy chủ yếu là do đám người này phải trực tiếp đối diện với ô nhiễm.
Nhưng Pháp Thần và Chân Linh cảnh luyện khí sĩ lại khác.
Pháp Thần bản thể ở bên ngoài vũ trụ, còn Chân Linh cảnh cẩu ở trong động thiên phúc địa nằm giữa hiện thực và hư ảo.
Nhờ vậy hai nhóm người này mới cao cao tại thượng, thoải mái nhìn thế gian thay đổi.
Nhưng hiện nay, đám người này cũng không thể thờ ơ được nữa.
Ô nhiễm bắt đầu lan truyền khắp mọi nơi, kể cả vũ trụ hay động thiên phúc địa.
Lần này, toàn bộ sức chiến đấu cấp cao nhất của thế giới cũng phải nhúng tay.
"Thành trì gần khe nứt cực bắc nhất ở nơi nào?"
Pháp Thần đầu tiên hỏi cấp dưới.
Một tấm bản đồ được trải ra giữa không gian, một lục địa được chia tách thành hai nửa chính là thế giới ngay bên dưới.
Bắc Địa, Pháo Đài Phương Bắc, đây là địa danh được rất nhiều người chú ý.